Bí Mật Ngày Thứ Ba - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Chương 52

Nhan Bạch Tịch bỗng nhiên nhón chân, dùng trán cọ cọ vào cổ anh: “Có mồ hôi sao?” “Em không cảm thấy gì cả.” Cô nói. Lúc trán cô áp lên, chóp mũi chạm vào xương quai xanh của anh. Bạc Ngạn hơi cúi mắt, bị cô cọ cho lòng dạ hơi ngứa ngáy. Tiếp theo cô lại giơ tay, sờ lên trán anh, sau đó hạ tay xuống xoa xoa đầu ngón tay, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh cũng có mồ hôi mà.” Bạc Ngạn bị chuỗi hành động liền mạch này của cô làm cho bật cười. Kỳ thực cô đã diễn rất giống, hơn nữa anh cũng rất dễ mềm lòng trước chiêu này. Nhưng anh còn muốn thứ khác. Anh nắm cổ tay cô, ngón cái v**t v* làn da cô một chút, hơi nghiêng đầu: “Lại lừa anh.” “Ừm?” Nhan Bạch Tịch ngẩng đầu, lắc lắc hai cái, “Không có mà.” Bạc Ngạn nhìn sắc mặt cô, nửa giây sau, nắm lấy gáy cô, cúi đầu hôn xuống. Vừa rồi lúc cô áp lên, không chỉ có chóp mũi, mà môi cũng chạm vào da anh, thật sự rất muốn hôn. Anh đè người cô vào cạnh cửa hôn một trận thỏa thích, tay phải vòng ra sau lưng cô, nắm lấy hai tay cô ấn l*n đ*nh đầu. Nhan Bạch Tịch có chút kháng cự, hơi hơi rút tay xuống, giây tiếp theo bị Bạc Ngạn giật lấy điện thoại. Ngón cái anh lau môi, lùi lại hai bước, giơ điện thoại lên cao. Nhan Bạch Tịch đuổi theo về phía trước: “Anh lấy điện thoại của em làm gì?” Bạc Ngạn liếc nhìn màn hình, có một cuộc gọi nhỡ từ số lạ, rất không bình thường, nhưng anh không muốn so đo với cô. Anh tắt màn hình, nghiêng đầu hỏi: “Cắm sừng anh à?” Anh hỏi quá thẳng thắn, Nhan Bạch Tịch kinh hãi, vội vàng lắc đầu: “Không có!” Không biết có phải gần đây ở cùng anh thời gian dài hay không, công lực nói dối của cô dần tăng lên, nhưng kiểu phủ định dứt khoát thế này chắc chắn là nói thật. Bạc Ngạn ném điện thoại lại cho cô. Được rồi, chỉ cần không phải thích mấy kẻ chẳng ra gì bên ngoài, những chuyện khác anh đều có thể tạm thời không so đo. Anh tiến lên nửa bước, giữ tay cô ấn người lại vào khung cửa lần nữa: “Sao lúc nào cũng không nghe lời thế, làm anh lo lắng?” Nhan Bạch Tịch không biết anh đang nói chuyện gì, chìm trong nụ hôn của anh: “Cái gì…” Bạc Ngạn cười khẽ, tay trái vòng qua eo cô kéo sát lại, tay phải từ sau eo cô lướt xuống, cằm tựa vào bên cổ cô cọ cọ, giọng nói hơi khàn: “Hôm nay dùng chân được không?” Nghe rõ anh đang nói gì, Nhan Bạch Tịch xấu hổ muốn chết, tay chống trước ngực anh đẩy ra sau lần nữa: “… Không được.” Anh nhướng nhẹ đuôi mày, bắt lấy cổ tay cô ấn lại l*n đ*nh đầu: “Em đã lừa anh còn không thể cho chút phúc lợi à?” Câu này anh nói giọng quá thấp, Nhan Bạch Tịch không nghe rõ. Mười phút sau, cô bị ép vào bồn rửa tay trong phòng tắm. Cô giơ tay ấn lên bức tường bên cạnh, cố gắng tắt đèn trần đi. “Cạch” một tiếng đèn tối, Bạc Ngạn cười một cái sau lưng cô. Tay phải anh chống lên mặt bàn, cúi người tới, hổ khẩu kẹp cằm cô xoay lại, hôn môi cô. Giọng anh trầm khàn, mang theo tiếng th* d*c nặng nề bị đè nén: “Tắt đèn làm gì?” Nhan Bạch Tịch hai tay gắng sức chống đỡ mặt bàn, ánh sáng tối đi, cô cuối cùng cũng tìm được một tia cảm giác an toàn: “Anh nói nhảm…” “Cái gì,” Bạc Ngạn cười rất ôn hòa, ngón cái cọ cọ cằm cô, sau đó tay phải vỗ nhẹ lên má đùi trước của cô, “Cũng căng đấy.” Để nhanh chóng kết thúc, Nhan Bạch Tịch cố gắng làm theo lời anh nói, cũng phối hợp, nhưng vô dụng, chân cô mềm nhũn, đứng cũng khó khăn. “Em không đứng được…” Cô gắng sức lắc đầu, giọng nói yếu ớt. Anh vén tóc mái trên trán giúp cô, lùi lại một bước, sau đó luồn tay dưới khoeo chân cô bế ngang lên. Nhan Bạch Tịch kinh hoảng: “Làm gì?” Giọng Bạc Ngạn khàn đặc, đuôi mắt nhuốm một tia d*c v*ng nhàn nhạt, ôm cô đi ra ngoài: “Lên giường.” Vài bước sau, cô bị đặt lên giường, vừa ngồi dậy đã bị Bạc Ngạn giữ eo lật lại, quỳ trên mặt giường mềm mại. Anh lại lần nữa ôm lấy từ phía sau, ôm chặt cô, môi bất giác chạm vào gáy cô, rồi hôn lên. “Rất thích em đó bảo bối, ngày mai cũng như vậy được không?” Nhan Bạch Tịch cảm thấy anh được voi đòi tiên. Cô giơ tay đánh ra sau, muốn đẩy người bay đi, lại bị nắm cổ tay lật lại, đè ngửa trên giường. Cô cuối cùng cũng nổi cáu, vì bị k*ch th*ch nên giọng nói có phần mềm mại, nhưng vẫn dùng hết sức lực mười phần hét lên: “Anh lật bánh rán đấy à!” Bạc Ngạn bị cô chọc cười, một tay gộp hai chân cô lại, ép lên trước ngực cô, thấp giọng ghé sát: “Lật em đó bảo bối.” Mặt Nhan Bạch Tịch nóng bừng muốn hỏng mất, tay phải giơ lên, che trước mắt, từ chối giao tiếp với anh. Sau đó Bạc Ngạn lại kéo tay cô ra, ép cô nhìn mình, bắt lấy tay cô đặt lên chỗ hàm dưới của anh, vỗ nhẹ nhẹ. Hoặc phải nói là vỗ cũng không đúng, tay Nhan Bạch Tịch mềm nhũn vô lực, nhiều nhất chỉ có thể tính là cào. “Bảo bối, có muốn đánh anh hai cái không?” Anh cúi đầu nhìn cô, cười đểu. Dáng vẻ rất kiêu ngạo bất kham, lại nói ra lời hỗn xược kiểu “khom lưng cúi đầu” này. Nhan Bạch Tịch mắt mở to, chưa bao giờ nghĩ tới còn có loại yêu cầu này, hoảng loạn thu tay lại: “Không… Không cần.” Bạc Ngạn nghiêng đầu cười, chút sức lực đó của cô đánh cũng chẳng đau, có gì mà sợ. Anh bắt lấy tay cô đặt lên cánh tay mình: “Vậy véo anh? Xoa bóp cũng được.” “Tốt nhất dùng chút sức,” anh v**t v* đỉnh đầu cô, ghé vào tai cô, “Muốn em để lại dấu vết trên người anh.” Nhan Bạch Tịch véo cũng chẳng ra sức, qua loa cấu nhẹ anh hai cái, chỉ đến cuối cùng khi gốc đùi bị cọ đến nóng rát, móng tay cô mới cào lên cánh tay anh, để lại hai vệt đỏ. Cánh tay anh chống bên cạnh người cô, rút ra, điều hòa hơi thở, hai giây sau, vuốt lại tóc mái ướt mồ hôi, lại giơ tay sờ mặt cô, giọng nói khàn khàn, cười rất xấu: “Sức lực sao lại nhỏ thế?” Nhan Bạch Tịch mặc kệ anh, đẩy tay anh ra, hơi nghiêng người, rúc vào trong chăn. Nhờ ơn anh ban tặng, bây giờ cô vừa đau chân vừa đau tay. Đường cong cánh tay anh gần như hoàn hảo, lúc dùng sức cơ bắp mỏng càng căng lên. Còn véo anh, ngón tay cô véo đến đau mà cánh tay anh cũng chẳng có phản ứng gì. “Bảo bối.” Anh kéo cô ra khỏi chăn. Nhan Bạch Tịch đẩy tay anh ra: “Anh phiền quá.” “Phiền cái gì?” “Hành hạ em.” Giọng cô như vừa vớt từ dưới nước lên, lại mang vẻ tủi thân, anh nghe mà muốn cười. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, thích chết đi được: “Hành hạ em thế nào? Là để em đánh anh, anh có đánh em đâu.” Nhan Bạch Tịch bây giờ nghe thấy chữ “đánh” là tai lại nóng lên, giơ tay che tai mình, vài giây sau, nặn ra một câu: “Ngày mai buổi chiều em muốn vào nội thành.” Bạc Ngạn đang giúp cô sửa lại tóc, nhặt sợi tóc bên má vén ra, nhìn cô hai giây: “Anh đi cùng em?” “Em muốn đi cùng Tiểu Nhiên.” Tiểu Nhiên chính là cô gái ở tầng dưới. Bạc Ngạn lại nhìn cô, một lát sau hôn lên má cô, thỏa mãn d*c v*ng chiếm hữu: “Được.” Buổi chiều hôm sau, Nhan Bạch Tịch thu dọn đồ đạc xong, xuống lầu tìm Tiểu Nhiên, cùng cô ấy gọi taxi vào nội thành. Lấy cớ đi vệ sinh, cô in tài liệu, ký tên xong gửi cho Tống Chi Lâm. Mọi thứ xác định xong xuôi, cô lại mua hai bộ quần áo, rồi cùng Tiểu Nhiên trở về. Buổi tối gặp Bạc Ngạn, anh cũng không hỏi gì cô, nhìn mấy lần quần áo cô mới mua về, khóe môi hơi nhếch lên, dựa vào cửa phòng ngủ, bảo cô thay cho anh xem. Chiếc váy dài màu trắng hở eo quả thực quá đẹp, cuối cùng tay cô lại bị trưng dụng lần nữa. Huấn luyện kết thúc, đã là đầu tháng Hai. Về nhà nghỉ ngơi hai ngày, Bạc Ngạn lại phải chạy ra nước ngoài thi đấu. Nhan Bạch Tịch đi theo cùng, lý do nói với Đoạn Chi Ngọc là cô về đại lục tìm bạn bè chơi. Chờ đến nước ngoài, đã là trung tuần tháng Hai, cách sinh nhật Nhan Bạch Tịch còn mười ngày. Sinh nhật cô vào ngày 26 tháng 2, mà cuộc thi của Bạc Ngạn vừa hay cũng vào ngày 26. Chung kết nội dung 10m súng trường hơi nam, tiến hành vào sáng ngày 26, ngày 24 là vòng bảng, còn có tám ngày nghỉ ngơi điều chỉnh. Cuộc thi lần này rất quan trọng. Thi xong lần này, ngay sau đó tháng Ba còn có một cuộc nữa, điểm tích lũy của hai cuộc thi sẽ được cộng lại, xếp hạng thế giới, đồng thời xác định người đại diện đội Hong Kong tham gia giải đấu quốc tế hạng A kia. Giải đấu diễn ra vào mùa hè, sau khi cuộc thi tháng Ba kết thúc, những người được chọn sẽ phải thống nhất tham gia đợt tập huấn khép kín trong bốn tháng. Đội Hong Kong cùng các vận động viên khác, bao gồm cả những người từ đại lục, đều ở tại mấy khách sạn bên cạnh địa điểm thi đấu. Đội Hong Kong đến sớm, bao một sân tập gần đó để huấn luyện, ăn cơm ngay tại tầng một khách sạn, là cơm theo suất của đội. Trong thời gian nghỉ ngơi điều chỉnh, đội quản lý không quá nghiêm ngặt, Nhan Bạch Tịch cũng có mấy bữa theo Bạc Ngạn cùng ăn. Cái nơi quỷ quái này hẻo lánh, ngoài cơm khách sạn ra thực sự không tìm thấy đồ ăn khác, ngày nào cũng ăn cơm khách sạn đến phát ngán, còn không bằng đầu bếp nhà mình nấu. Nhan Bạch Tịch theo anh từ trên lầu xuống cùng ăn cơm, vừa ngồi xuống phát hiện quên lấy điện thoại, lại đứng dậy đi lên lầu. Cô vừa đi, Bạc Ngạn cúi đầu nhìn điện thoại. Làm nhẫn tốn chút thời gian, sáng nay đối phương mới gửi cho anh hình ảnh thành phẩm, xác nhận không có lỗi, tối nay sẽ được gửi từ một quốc gia khác đến, ngày kia tới nơi. Anh hình như có hơi điên, nhưng anh là người đã xác định mục tiêu thì sẽ không buông tay, cho nên cưới sớm hay cưới muộn cũng như nhau. Ngón cái ấn vào hình ảnh nhìn thêm hai lần, bỗng nhiên nhớ tới lúc ở Bắc Kinh vào một tháng trước. Nhan Bạch Tịch lừa dối anh không phải anh không biết, nhưng không muốn quản, có điều hai ngày nay cô lại có chút lén lút, vừa nhìn đã biết đang giấu diếm chuyện gì đó. Bạc Ngạn khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, đứng dậy đi ra một bên gọi điện thoại. Nhà ăn ở tầng 3, đứng trước cửa sổ có thể nhìn thấy đường phố bên ngoài sân dưới lầu. Điện thoại kết nối, anh đầu tiên là dặn dò đối phương kiểm tra xem gần đây Nhan Bạch Tịch có gặp phiền phức gì trong học tập và sinh hoạt không. Rồi lại nói: “Kiểm tra một chút dòng tiền và nhật ký liên lạc của cô ấy, xem gần đây có ai liên lạc thường xuyên với cô ấy không.” Người đối diện vâng dạ. Cuộc gọi kết thúc, Nhan Bạch Tịch vừa hay từ trên lầu đi xuống. Cô cầm điện thoại đi về chỗ ngồi xuống, không thấy Bạc Ngạn, hỏi Tống Kinh ngồi đối diện: “Anh ấy đâu rồi?” Tống Kinh dùng nĩa chỉ về phía cách đó không xa: “Đang gọi điện thoại.” Nhan Bạch Tịch quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Bạc Ngạn đi về phía họ, còn cách bảy tám mét thì bị một cô gái đi tới từ phía xa chặn lại. Cô gái buộc tóc hai bím, đưa điện thoại đến trước mặt anh. Chắc là muốn xin số điện thoại, chuyện kiểu này gần đây cũng gặp vài lần, Nhan Bạch Tịch chớp mắt, không mấy để tâm. Cô nhìn thấy Bạc Ngạn đưa điện thoại của mình cho đối phương xem qua, sau đó nói câu gì đó. Nhan Bạch Tịch sửa lại đũa, cúi đầu ăn, cô cảm thấy Bạc Ngạn chắc sẽ không thêm người khác, nhưng cũng không biết tại sao anh lại cho người ta xem điện thoại. Qua một lát, Bạc Ngạn đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô. Cô nghiêng đầu nhìn anh một cái, hơi tò mò, ánh mắt vô thức lướt qua điện thoại anh. Bạc Ngạn chú ý tới ánh mắt cô, lật điện thoại qua: “Màn hình chờ đổi thành ảnh của em rồi.”

Bình Luận (0)
Comment