Bí Mật Ngày Thứ Ba - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Chương 54

Nhan Bạch Tịch không bay thẳng đến Tây Nam, mà đã sửa vé từ ngày hôm trước để bay đến Bắc Kinh. Cô sợ Bạc Ngạn tra được thông tin vé máy bay sẽ biết cô đi đâu, nên tính toán đến Bắc Kinh trước, rồi từ Bắc Kinh mua vé tàu đi Tây Nam. Lúc mua vé cô cũng cố tình mua thêm mấy vé, hạng ghế khác nhau, đến những địa điểm khác nhau. Cho dù Bạc Ngạn tra được, cũng cần một ít thời gian để phân biệt rốt cuộc cô đi hướng nào. Cô qua cửa kiểm tra an ninh, tìm đến cổng soát vé chuyến tàu của mình, rồi kéo vali tìm một chiếc ghế ngồi xuống. Khăn quàng cổ nới lỏng hai vòng rồi tháo xuống, lúc này mới coi như thở phào nhẹ nhõm. Đêm qua cô đến Bắc Kinh, tìm khách sạn trong nội thành ở một đêm. Liên tục di chuyển thật sự quá mệt mỏi, buổi sáng cô ngủ cố thêm một lát, dậy ăn tạm chút gì đó rồi mới đến ga tàu cao tốc. Cách giờ khởi hành chuyến tàu của cô còn nửa tiếng nữa. Cô cúi đầu nhìn điện thoại, bấm vào nhật ký cuộc gọi, tiện tay lướt qua một chút. Có mấy cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều từ Bạc Ngạn. Mấy cuộc đầu tiên là từ hôm qua, lúc cô còn đang trên máy bay, chắc là khi đó anh vừa phát hiện cô không còn ở đó. Còn có một cuộc gọi vào sáng nay, ba tiếng trước, sau đó thì không gọi nữa. Tay phải cô níu lấy cổ áo khoác bông, cằm rụt vào trong, nhìn cuộc gọi nhỡ trên màn hình, bất giác có chút sợ hãi. Bạc Ngạn… chắc hẳn đang rất tức giận. Đang chột dạ nhìn chằm chằm vào nhật ký cuộc gọi, điện thoại bỗng nhiên lại rung lên, màn hình hiện ra hai chữ “Bạc Ngạn”. Cô sợ đến mức tay run lên, bấm từ chối cuộc gọi. “………” Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng. Cô dứt khoát chặn số Bạc Ngạn, kể cả các ứng dụng mạng xã hội khác cũng xóa bỏ liên kết. Làm xong tất cả, cô thở hắt ra một hơi thật sâu, tắt màn hình điện thoại, mắt không thấy tâm không phiền mà nhắm mắt dựa ra sau ghế. Sắp rồi, sắp được đến Tây Nam học rồi. Hy vọng sẽ không bao giờ gặp lại Bạc Ngạn nữa. …… Hai ngày sau khi trận chung kết kết thúc, Bạc Ngạn vẫn chưa rời khỏi khách sạn. Tủ quần áo trong phòng đã được kiểm tra, vài bộ quần áo thường mặc và đồ dùng cá nhân đều bị mang đi. Gọi điện về nhà, dì Triệu nói người cũng không có về. Cho nên đúng là đã chạy trốn, còn không biết chạy đi đâu. Trưa ngày hôm sau, Bạc Ngạn từ phòng tắm đi ra, nhặt điện thoại lên gọi lại cho người ta. Chuông vừa đổ hai tiếng đã bị đối phương ngắt máy. Anh dùng khăn bông lau nhẹ đỉnh đầu, bấm gọi lại lần nữa. Sau hai tiếng “tút” đơn giản trong ống nghe, hệ thống thông báo anh đã bị đối phương chặn số. Bạc Ngạn cầm điện thoại lên lần nữa, khóe môi hơi nhếch lên, nụ cười rất lạnh. Được lắm. Cuộc gọi một phút trước còn chưa bị chặn. Nói cách khác cô không đổi số, cũng đang nhìn chằm chằm điện thoại, lần này là thật sự thấy phiền, trực tiếp cho anh vào danh sách đen. Lúc đứng thẳng người dậy lần nữa, anh không còn tâm trạng chờ đợi, điện thoại gọi thẳng cho thư ký đã báo cáo tình hình cho anh ngày hôm qua. “Thông tin vé máy bay của cô ấy xác định chưa?” “Đã xác định, đúng là 9 giờ sáng hôm qua, từ Berlin bay thẳng Bắc Kinh. Đêm đó đã nhận phòng tại một khách sạn ở Bắc Kinh, trưa hôm nay vừa mới trả phòng.” Bạc Ngạn dựa vào quầy phía sau, ấn ấn mi tâm. Gần đây ngày nào anh cũng ở cùng Nhan Bạch Tịch, đột ngột tách ra, phản ứng cơ thể anh còn nặng nề hơn cả lúc chưa tiếp xúc thân mật với cô. Đây cũng là lý do hai ngày nay anh không rời khỏi khách sạn. Các triệu chứng cai thiếu cô ập đến dữ dội, đầu anh choáng váng mụ mị, nhiệt độ toàn thân đều cao hơn bình thường một chút, giống như bị một trận cảm cúm nặng làm người ta khó chịu. Anh nhíu mày lờ đi sự khó chịu của cơ thể: “Tiếp tục tìm, trước tối nay tôi phải biết cô ấy có còn ở Bắc Kinh hay không.” Thư ký Lưu ban đầu là người dưới trướng ba Bạc Ngạn. Gia đình có ý bồi dưỡng Bạc Ngạn vào tập đoàn, hai năm trước đã điều Lưu Minh sang cho anh, ngoài việc phụ trách quản lý sinh hoạt hàng ngày của anh, cũng hỗ trợ xử lý một số việc công ty. Lưu Minh ở đầu kia im lặng một chút, thẳng thắn nói: “Nguồn lực của chúng ta ở đại lục có hạn, tra xét sẽ tốn một ít thời gian. Nếu đẩy nhanh tốc độ có thể sẽ kinh động đến ba của cậu.” “Không sao cả,” giọng Bạc Ngạn lười biếng, “Kinh động ai cũng không sao cả, tìm cô ấy về cho tôi.” “Vâng.” “Số điện thoại của người họ Tống hôm qua đưa cho tôi,” giọng Bạc Ngạn mang theo vẻ khinh miệt, “Nhân tiện tìm bằng chứng gian lận bằng sáng chế của cậu ta, gửi hết cho tôi.” Tống Chi Lâm năm ba đại học từng xin một bằng sáng chế, đều cùng chuyên ngành, cái bằng sáng chế đó làm sao mà gian lận được, Bạc Ngạn liếc mắt một cái là biết. Trước đây không quản, là bởi vì mọi người đều mắt nhắm mắt mở cho qua, không quan trọng. Nhưng bây giờ thì khác. Điện thoại ngắt, Bạc Ngạn khẽ hất tóc, đứng thẳng người dậy khỏi quầy, đi về phía phòng khách. Lúc ngồi xuống ghế sofa, thần kinh anh đã căng như dây đàn, đầu choáng váng đến phát đau, thái dương giật thình thịch. Anh ngửa đầu dựa vào lưng ghế, mở mắt nhìn trần nhà. Cô không ở đây, người có thể khiến anh dịu lại cũng không ở đây, lúc này anh thật sự toàn thân trên dưới đều bức bối khó chịu. Nghĩ đến tình trạng bệnh tật này có thể kéo dài một hai tháng, anh liền tức giận đến muốn cười. Đừng để anh biết cô bỏ đi cùng với thằng chó họ Tống kia. Nằm ngửa gần vài phút, điện thoại rung lên, là số điện thoại thư ký Lưu gửi tới. Anh bấm gọi đi, giơ điện thoại lên nhìn một cái, sau đó ngồi thẳng dậy, hai chân dạng ra, một tay buông thõng trước người, tay kia áp điện thoại đang gọi lên tai. Anh vừa tắm xong, chỉ mặc một chiếc quần dài, nửa thân trên để trần, trong phòng khách tối tăm, trông anh có vẻ hơi âm trầm. Sau vài tiếng chuông máy móc, ống nghe truyền đến một giọng nam ôn hòa: “Alo?” So với giọng của Tống Chi Lâm, giọng Bạc Ngạn lại tối tăm trầm khàn hơn nhiều. Anh kéo ly thủy tinh trên bàn trà lại gần, rót một cốc nước, hỏi rất tự nhiên: “Hiện đang ở Bắc Kinh sao?” “Ở…” Tống Chi Lâm theo bản năng trả lời xong, cau mày hỏi, “Anh là ai?” Vì chuyện bảo vệ thạc sĩ, hai ngày trước cậu ta đến Bắc Kinh gặp giáo sư. Chỉ một chữ “Ở” rất mơ hồ, Bạc Ngạn vẫn nghe ra được. Tay anh siết chặt thành ly thủy tinh, cười một tiếng, giọng nói lạnh lẽo không chút hơi ấm: “Cũng ở Bắc Kinh à?” “Tốt, vậy cậu có biết bạn gái tôi đang ở đâu không?” Một câu nói cực kỳ lạnh nhạt, Tống Chi Lâm nghe ra giọng của Bạc Ngạn. “Bạc Ngạn?” Đối phương cười nhạo một tiếng. Giọng Tống Chi Lâm nghẹn lại ở cổ họng, xác nhận đúng là giọng Bạc Ngạn rồi, cậu ta mất tự nhiên nói: “Không biết…” “Không biết? Cậu cũng ở Bắc Kinh mà không biết cô ấy ở đâu?” Giọng Bạc Ngạn nhàn nhạt, “Nửa đêm 5 giờ không ngủ lại gọi điện thoại cho người khác, phá hoại tình cảm người khác cậu giỏi lắm nhỉ.” Giọng Bạc Ngạn rõ ràng pha lẫn tiếng cười, lại khiến người ta cảm thấy anh không hề có chút ý cười nào: “Tống Chi Lâm, cướp bạn gái người khác thú vị lắm sao?” Tống Chi Lâm hít một hơi, biết Bạc Ngạn chắc là hiểu lầm, nhưng cậu ta không giải thích, cứ để hiểu lầm tiếp diễn: “Bạc Ngạn, cậu có bao giờ nghĩ cô ấy không thích cậu không? Cô ấy có tự do lựa chọn của riêng mình, cậu cứ ép buộc cô ấy như vậy…” “Liên quan đéo gì đến mày.” Tống Chi Lâm tiếp tục: “Cô ấy muốn chạy trốn chứng tỏ cô ấy không muốn ở bên cậu, cậu phải tôn trọng cô ấy, buông tha cho cô ấy đi…” Bạc Ngạn lại bấm gọi đi, cười lạnh một tiếng. Anh đẩy ly nước trước mặt ra xa, lại mở miệng, giọng nói như đóng băng: “Tao hỏi lần cuối, bạn gái tao đi đâu rồi?” Tống Chi Lâm nghiến răng: “Không biết.” Hai giây sau, Bạc Ngạn ngả người ra sau, giọng lạnh tanh: “Được thôi.” Bạc Ngạn lấy điện thoại khỏi tai, bật loa ngoài, một mặt gửi tin nhắn cho thư ký Lưu, mặt khác nói với Tống Chi Lâm ở đầu dây bên kia: “Lát nữa tao sẽ gửi cho cả mày và trường học một bộ hồ sơ, hồ sơ này chứng minh chi tiết bằng sáng chế mày xin năm ngoái không phù hợp quy phạm của Hong Kong, tao yêu cầu tố cáo lên trên để hủy bỏ quyền sở hữu bằng sáng chế dưới danh nghĩa của mày.” “Trường mày xin vào muốn nhận mày là vì nhìn trúng cái bằng sáng chế này?” Bạc Ngạn ném điện thoại lên bàn, “Đừng học nữa, cút đi mà nhặt rác đi.” “Bạc Ngạn!” Bạc Ngạn không để ý đến cậu ta, tiếp tục nói: “Tống Chi Lâm, dám để tao biết mày và cô ấy cùng nhau ở Bắc Kinh,” Anh hơi dừng lại một chút, cười một tiếng, lại lạnh đến thấu xương: “Mày cứ thử xem mày có bao nhiêu thứ để mà cược.” Không đợi Tống Chi Lâm nói thêm, anh cúp máy. Phòng tĩnh lặng đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy. Bạc Ngạn nhắm mắt, yết hầu chuyển động sâu. Tay trái anh đưa lên, vuốt ngược tóc mái trên trán ra sau, để lộ vầng trán. Nghĩ đến việc cô hiện tại có thể đang ở cùng một người khác… “Rầm” một tiếng, anh ném mạnh điện thoại xuống bàn trà.

Bình Luận (0)
Comment