Bí Mật Ngày Thứ Ba - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Chương 6

Chỉ có hai giây cực kỳ ngắn ngủi, Nhan Bạch Tịch đã rút tay về. Lòng bàn tay Bạc Ngạn hẫng đi. Vì động tác bắt tay vừa rồi, tay phải anh vẫn còn lơ lửng khép hờ, khí lạnh điều hòa luồn vào lòng bàn tay, lành lạnh, trống trải. Yết hầu anh trượt sâu một cái, anh thu tay lại, đút vào túi quần bên phải lần nữa, khuỷu tay trái chống lên lan can, dựa người một cách tùy tiện. Do không có ai nói chuyện một lúc lâu, đèn cảm ứng hành lang lại tắt đi để lại bóng tối, tối hơn lúc nãy một chút. Anh cứ đứng trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo đó, không hề kiêng dè mà nhìn chằm chằm người cách nửa bước chân. Nhan Bạch Tịch không để ý, cô nhìn về phía ngọn đèn vừa sáng lên bên phải, cũng không tiện gọi đèn sáng lại lần nữa. Khi quay lại, tay trái cô cầm chiếc vòng tay giơ cao, giải thích: “Em mua ở cửa hàng văn phòng phẩm gần trường, cảm thấy rất hợp với anh, còn đặc biệt nhờ nhân viên tìm màu đen tuyền.” Giọng cô trong trẻo, vang lên trong hành lang yên tĩnh lúc này, rất dễ nghe. Nhưng sự chú ý của Bạc Ngạn không đặt ở giọng nói của cô, cũng không ở chiếc vòng tay đang móc trên ngón trỏ cô, mà là ở bàn tay cô. Vừa mới chạm qua một lần, lúc này lại càng muốn chạm vào. “Ừm.” Anh khàn khàn đáp một tiếng, hai khuỷu tay chống ra sau, tư thế tùy ý nhàn tản vẫn mang theo sự căng tràn sức lực. “Không muốn.” Anh nói. Anh thực sự chẳng có hứng thú gì với thứ đồ này, đồ chơi của con gái. Không ngờ lại bị từ chối thẳng thừng như vậy, Nhan Bạch Tịch thoáng chút xấu hổ. Cô cầm vòng tay thu về, đang định tạm biệt quay về phòng thì chàng trai bỗng giơ tay, ngón trỏ chỉ chỉ vào sợi dây buộc tóc trên cổ tay cô. Giọng nói lửng lơ trong không khí đặc quánh: “Muốn cái này, cho tôi,được không?” Đó là một sợi dây buộc tóc màu xám đậm rất đơn giản, đeo trên cổ tay mảnh khảnh của cô gái. Là đồ dùng rất cá nhân, đòi thứ này thực sự quá đột ngột. Nhan Bạch Tịch nghi hoặc quay đầu nhìn anh. Vì hành động vừa rồi, đèn cảm ứng hành lang đã sáng lên lần nữa. Chàng trai hơi nghiêng đầu, mắt cụp xuống, nhàm chán nghịch điện thoại di động. Giọng điệu không có gì thay đổi, vẫn không cảm xúc. “Túi tài liệu cần đồ buộc miệng.” Anh nói. Nhan Bạch Tịch sững sờ, nhận ra anh đang giải thích lý do muốn dây buộc tóc với mình. Chần chờ hai giây, cô tháo dây buộc tóc đưa qua. Chỉ là một sợi dây thun thôi mà, cô còn rất nhiều, cho một cái cũng chẳng sao. Anh nhận lấy cất vào túi, mí mắt lười biếng nhấc lên, hờ hững liếc cô một cái. Nhan Bạch Tịch giơ tay chỉ về phòng mình: “Vậy em về đây.” Người dựa lan can hành lang gật đầu, lại xoay xoay chiếc điện thoại hai cái, không có ý định nhúc nhích. “Anh không về phòng sao?” Nhan Bạch Tịch nghi hoặc hỏi. Bạc Ngạn không ngẩng đầu: “Đứng thêm lát nữa.” Nhan Bạch Tịch loáng thoáng vẫn cảm thấy có gì đó kỳ quái, nhưng không hỏi nhiều, bàn tay cầm chai nước ngọt buông thõng xuống, xoay người về phòng ngủ. Cửa phòng “cạch” một tiếng đóng lại. Chậm mất hai giây, người đang dựa lan can đổi tư thế ngẩng đầu lên. Anh nhìn chằm chằm cánh cửa đó, tay trái đút trong túi, mân mê sợi dây buộc tóc. Đầu ngón tay nóng lên, sự khô nóng trong cơ thể cũng không hề dịu đi chút nào chỉ vì v**t v* đồ vật của cô. Nếu có thể, anh hy vọng là tay cô đang ma sát, ấn lên người anh. “Sờ tao một cái.” “Mày nói cái đ*o gì vậy???” Ngô Văn Vũ khoanh hai tay trước ngực, cố làm ra vẻ cao lớn, tưởng mình nghe nhầm. Cậu ta nhìn Bạc Ngạn như nhìn thằng điên: “Tao không gay.” Bạc Ngạn ném dùi trống Jazz sang tấm nệm mềm bên cạnh, đi hai bước tới, vén một bên tay áo thun lên tận vai, ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh Ngô Văn Vũ. Chiếc ghế gấp màu xanh quân đội chỉ cao 30cm, thực sự oan ức cho đôi chân dài của anh. Vai anh bị thương, không phải ngày nào cũng huấn luyện, có ngày nghỉ cố định. Chiều nay không có tiết, anh cùng Ngô Văn Vũ đến câu lạc bộ âm nhạc. Anh nhặt một chai nước dưới đất lên, vặn nắp uống hai ngụm lớn. Nước đá chảy xuống yết hầu, nhưng vẫn không thể làm dịu đi sự khô nóng trong người anh. Từ tối qua đến giờ, trong đầu anh vẫn không sao vứt bỏ được hình ảnh nắm tay cô. Cơ thể dường như ghi nhớ cảm giác đó, liên tục gào thét đòi hỏi thêm với anh. Rất khó chịu, anh có chút không khống chế được. Ngô Văn Vũ đưa tay sờ trán anh: “Mày bị bệnh à?” Tay cậu ta còn chưa chạm tới, Bạc Ngạn đã nhíu mày nghiêng người tránh đi: “Cút.” “…” Ngô Văn Vũ há mồm chửi, “Tổ cha nó, mày vừa mới bảo tao sờ…” “Giờ tao không muốn.” Anh cầm chai nước uống nốt hai ngụm cuối cùng, sau đó bóp bẹp chai nhựa, ném vào thùng rác cách đó hai mét. Anh muốn xác nhận xem mình chỉ đơn thuần là muốn được chạm vào, hay là chỉ muốn được cô chạm vào. Nhưng vừa rồi lúc Ngô Văn Vũ giơ tay, anh đã có thể xác định, anh vẫn rất ghét người khác chạm vào mình. Rất ghét, rất phiền. Cho nên cảm giác này đúng là chỉ dành cho Nhan Bạch Tịch. Ngô Văn Vũ nhìn người bên cạnh tặc lưỡi hai cái, cực kỳ cạn lời, nhưng lại không muốn cà khịa anh ta. Cái miệng của Bạc Ngạn còn độc hơn cậu ta nhiều. Im lặng hai giây, Ngô Văn Vũ giơ tay định chọc vào cánh tay Bạc Ngạn, bị anh liếc mắt sắc lẻm nhìn qua. Giọng anh lạnh nhạt, ra lệnh cho Ngô Văn Vũ: “Ngồi dịch qua bên cạnh.” Ngô Văn Vũ: “Vãi, có cái chỗ bé tí thế này mày bắt tao ngồi đâu?” Bạc Ngạn nhìn cũng không thèm nhìn, hất cằm sang một bên: “Qua phải, đừng dựa gần tao.” Ngô Văn Vũ khom người nhấc chiếc ghế gấp dịch sang bên: “Tao phục mày thật đấy. Nếu mày không phải loại ngậm thìa vàng mà lớn lên, chắc chắn bị người ta đánh chết rồi, quy tắc vớ vẩn rõ nhiều. Người khác chạm vào mày mày không thích thì thôi đi, tao với mày lớn lên cởi truồng cùng nhau, tao ngồi cạnh mày mày cũng phiền. Mai mốt mày yêu đương, với bạn gái mày cũng đừng dắt tay đừng ôm luôn đi.” Ngô Văn Vũ phun một tràng xong, lại nhớ ra: “Đợi chút, mấy giờ rồi, không phải tối nay còn có buổi giao lưu à? Mà tại sao lại đến luyện trống Jazz, mày không phải nhiều năm rồi không đụng vào thứ này sao?” Ngô Văn Vũ tự mình nói, người bên cạnh đã nhắm mắt dựa vào lưng ghế gấp, hoàn toàn không có ý định để ý đến cậu ta. “Tao nói mày nghe không đấy,” Ngô Văn Vũ nhìn anh ta, “Minh Văn Tịnh cũng đến buổi giao lưu, cô ta nhờ tao nói với mày một tiếng, muốn tối nay về cùng mày.” “Ai?” Bạc Ngạn nhíu mày nhìn sang, thật sự không nhớ ra nhân vật này. Ngô Văn Vũ đá chân vào tấm thảm mềm bên cạnh: “Cái người mấy hôm trước chặn ở phòng nghỉ đưa hoa cho mày đó. Mẹ cô ta quen mẹ tao, gọi điện thoại đến chỗ tao.” Giới có tiền có quyền ở Hồng Kông chỉ có từng đó, mọi người đều quen biết nhau. Minh Văn Tịnh học cấp ba và năm nhất ở nước ngoài, thực sự chịu không nổi đồ ăn Anh, năm nay trốn về, người nhà sắp xếp vào đại học A. Cũng là sinh viên chuyển trường giống Nhan Bạch Tịch. Bạc Ngạn nhướng mí mắt, lạnh nhạt: “Không nhớ.” Ngô Văn Vũ kéo ghế ngồi dịch lên phía trước, phân tích cho anh: “Thật ra tao thấy Minh Văn Tịnh cũng được đấy chứ, tuy hơi não phẳng, nhưng ngoại hình ổn, nhà họ Minh mấy năm nay ở Hồng Kông cũng thuộc dạng hô mưa gọi gió. Mày mà quen cô ta cũng được, yêu đương thôi mà, không nói chuyện sau này…” “Không rảnh, tao chưa tính chuyện yêu đương rồi.” “Được rồi, không yêu đương thì mày giúp đưa người ta về nhà là được chứ gì, nhà chúng mày tiện đường mà.” Ngô Văn Vũ hoàn toàn là do được người ta nhờ vả, không hoàn thành nhiệm vụ trong lòng áy náy. Người đang dựa ghế giơ tay gẩy gẩy cái chũm chọe phía trước, cười nhạt: “Không tiễn, mày nghĩ tao là tài xế?” “Cái thằng này sao lại…” Lời Ngô Văn Vũ bị tiếng mở cửa cắt ngang. Cánh cửa gỗ màu vàng nhạt hé mở, vài người từ bên ngoài đi vào. Đi đầu là Tống Chi Lâm, mặc áo thun trắng, trông sáng sủa nho nhã. Phía sau là hai nữ sinh, một người mặc jumpsuit, một người mặc váy dài sơ mi trắng. Bạc Ngạn đưa mắt nhìn thoáng qua. Phòng tập trống Jazz rất lớn, chiều ngang hơn mười mét. Chỗ Bạc Ngạn và Ngô Văn Vũ là góc đông bắc, còn chỗ Nhan Bạch Tịch và nhóm của cô vào cửa vừa đúng là góc đối diện. Ngô Văn Vũ nhìn theo ánh mắt Bạc Ngạn quay đầu lại, giơ tay chào: “Tống Chi Lâm.” Tống Chi Lâm nhìn thấy bọn họ, khẽ gật đầu. Nhan Bạch Tịch cũng nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt Bạc Ngạn. Cô không rõ lắm ở bên ngoài có nên tỏ ra quen biết Bạc Ngạn hay không, suy nghĩ hai giây, ánh mắt rất tự nhiên mà dời đi, đi theo Lý Thanh Thanh và Tống Chi Lâm về phía dàn trống cổ mà hai ngày nay họ thường dùng. Bạc Ngạn đương nhiên thấy được hành động lảng tránh của cô. Anh xoa xoa ngón tay, cách một ngày, chút nóng nảy vốn dĩ đã không đè xuống được, giờ lại càng thêm phiền. Lại còn có kẻ không có mắt cứ cố sống cố chết sáp lại gần anh. Ngô Văn Vũ quay người lại, ánh mắt vẫn dính ở bên kia: “Kia rốt cuộc có phải bạn gái Tống Chi Lâm không, lần trước ở sân bóng cũng thấy bọn họ.” “Có phải không nhỉ, trông cũng xứng đôi phết.” Ngô Văn Vũ cuối cùng cũng chịu thu ánh mắt về. Bạc Ngạn ngồi d*ng ch*n, một tay cầm dùi trống, liếc cậu ta: “Mày mù à?”

Bình Luận (0)
Comment