Bí Mật Ngày Thứ Ba - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Chương 70

Nhờ câu nói như bom tấn này, Bạc Ngạn rất thuận lợi đưa người đi. Nhan Bạch Tịch thật ra cũng không thấy sao cả. Vốn dĩ là cô nói với Bạc Ngạn thử quay lại xem sao, cùng nhau về là đương nhiên… Nhưng, Trời không lạnh lắm, hai cửa sổ xe đều hạ xuống hết cỡ, gió lùa thổi qua làm tóc cô bay lên. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Bạc Ngạn. Anh một tay vịn vô lăng, khuỷu tay kia tuỳ ý gác lên thành cửa sổ, tóc mái bị gió thổi bay nhẹ, trông không còn ngoan ngoãn như lúc ở công viên giải trí nữa. Cô đưa tay phải vân vê góc áo mình, nhẹ giọng nhắc nhở: “Những chuyện anh làm trước kia thật sự quá đáng, sau này không được làm nữa. Chúng ta bây giờ… vẫn chỉ đang trong giai đoạn thử thôi.” Bạc Ngạn trầm mặc một chút, gật đầu. Sau đó ngón trỏ đang đặt trên vô lăng nhấc lên, nhẹ nhàng gõ gõ lên bề mặt vô lăng. Thành thật mà nói, anh biết rõ, bản tính của anh khó mà sửa được. Ví như nhìn dáng vẻ cô bây giờ chậm rãi đưa ra điều kiện, phản ứng đầu tiên của anh vẫn là bắt cô lại, nhốt chung với nhau nửa tháng, bồi dưỡng thêm chút tình cảm. Cái thứ gọi là d*c v*ng chiếm hữu này chỉ có thể ngày càng mạnh mẽ hơn theo tình cảm ngày càng sâu đậm mà thôi. Có lẽ cái gật đầu này của anh thật sự quá qua loa, Nhan Bạch Tịch không yên tâm, nhìn anh hỏi lại lần nữa: “…Anh hiểu chưa?” Vài giây sau —— “Ừ.” “Thật sự?” “Ừ.” Cô ngồi ở ghế phụ, hơi xoay người, mặt và mắt đều hướng về phía anh. Mỗi câu cô hỏi, anh dường như đều cảm nhận được hơi thở của cô phả tới. Anh vẫn như thể trên người có radar, cực kỳ nhạy cảm với hơi thở và giọng nói của cô, sau đó khao khát được cô chạm vào, vô cùng muốn được v**t v*. Anh cử động ngón tay, rõ ràng cảm nhận được cơ thể khô nóng lên mấy phần, lại bắt đầu lòng dạ xốn xang. Anh hơi nghiêng người ra xa cô, giọng nói khàn hơn một chút so với lúc trả lời cô vừa nãy: “Em ở đâu?” Nhan Bạch Tịch đang trả lời tin nhắn. Vì vụ đi cùng Bạc Ngạn này, điện thoại cô bắt đầu bị Minh Văn Tịnh và Lý Thanh Thanh thay phiên “oanh tạc”. Ba người có một nhóm chat nhỏ, được lập ra sau khi cô đến Tây Nam, cuộc sống ổn định lại. Minh Văn Tịnh: [@Nhan Bạch Tịch @Nhan Bạch Tịch, tình hình sao rồi, chắc chắn không phải anh ta ép cậu chứ? Nếu đúng thì nói tớ một tiếng tớ đến tận nhà anh ta xử lý ngay.] Minh Văn Tịnh: [Không thì tớ lôi cả Ngô Văn Vũ theo, tuy anh ta hơi ngáo nhưng người cũng tốt.] Lý Thanh Thanh: [@Nhan Bạch Tịch @Nhan Bạch Tịch, tớ cũng muốn biết là sao QAQ] Lý Thanh Thanh: [Chỉ mới ngồi cái vòng đu quay thôi mà, bạn tôi ơi, cậu đã không còn thuộc về tớ nữa rồi QAQ] Nhan Bạch Tịch hơi chột dạ với kiểu chất vấn này, đành gõ chữ giải thích đơn giản. Nhan Bạch Tịch: [Trên vòng đu quay có trải lòng nói chuyện một chút, nên…] Minh Văn Tịnh: [Nên hòa luôn hả?? Hời cho anh ta quá rồi!!] Minh Văn Tịnh: [Kiểu gì cũng phải nhốt anh ta lại 180 ngày, ép buộc anh ta làm cái này cái kia!!!!] Lý Thanh Thanh: [Tớ mua khoá giúp hai cậu QAQ] Nhan Bạch Tịch bật cười thành tiếng, rồi đưa tay vỗ vỗ mặt mình, cũng cảm thấy mình dễ nói chuyện thật. Vừa hỏi cô vấn đề mà cô chưa trả lời, Bạc Ngạn ngước mắt, nhìn qua gương chiếu hậu trong xe. “Cười gì thế?” Cô cất điện thoại đi: “Đang nói chuyện với Thanh Thanh và Minh Tịnh.” “Minh Văn Tịnh? Em thân với cô ấy lắm à?” “Cũng thân.” Minh Văn Tịnh điển hình là tính tình nóng nảy, nhưng người rất tốt. Đại tiểu thư một năm đi không ít nơi, cứ đến chỗ nào là lại đóng gói đồ ăn địa phương gửi cho cô và Lý Thanh Thanh. Mấy thứ như bưu thiếp thì ấm áp quá, không hợp phong cách đại tiểu thư, cứ động tí là ném hai thùng đặc sản các nơi mới là tính cách của cậu ấy. Kỳ quặc nhất là lần mùa hè đi New Zealand, gửi chuyển phát nhanh cho họ hai thùng tôm hùm đông lạnh. Lúc cô ra trạm chuyển phát ôm về, mở ra có một con còn sống nhăn răng nhảy loi choi, thiếu chút nữa kẹp chết cô. Bạc Ngạn thuận miệng ừ một tiếng, không để tâm lắm. Đều là con gái, cô chơi với ai cũng được. Con trai thì phải chọn lọc. “Em ở đâu?” Anh lại hỏi vấn đề lúc nãy. Nhan Bạch Tịch kéo lại quai ba lô: “Địa chỉ lúc nãy gửi anh đó, cách đại học A không xa.” Cô thấy hơi kỳ lạ, đã nói với anh rồi, sao còn hỏi lại lần nữa. Bạc Ngạn lại “Ừ” một tiếng, tay phải đánh vô lăng: “Ý anh là khoảng thời gian này em đều ở đó à? Không dọn về nhà họ Bạc?” Nhan Bạch Tịch suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không.” Mẹ mua nhà cho cô rồi, cô có chỗ ở, không thể cứ làm phiền nhà họ Bạc mãi được. Cứ nghĩ Bạc Ngạn quan tâm đến cuộc sống của mình, cô quay đầu nhìn anh, rất chân thành: “Trước đây cô chú đã chăm sóc em rất nhiều rồi.” “Ừm, họ nhớ em lắm,” anh ngừng lại một chút, tỏ vẻ không để ý lắm, “Có thể về ở vài ngày với họ.” Nhan Bạch Tịch cúi đầu, tìm khăn giấy trong ba lô, không quá để tâm lời anh nói, ngoài miệng đáp: “Ở thì thôi ạ, qua mấy hôm nữa em sẽ đến thăm họ.” Vừa lúc đèn đỏ, Bạc Ngạn nghiêng mắt, ánh mắt lướt qua đỉnh tóc mềm mại của cô, rồi thu về, cực khẽ “Ừ” một tiếng. Thật phiền, lại không thể mặt dày mày dạn dọn đến căn hộ của cô được. Nửa giờ sau, xe đến nơi. Nhan Bạch Tịch khoé môi nở nụ cười rất nhẹ, đưa tay mở cửa xe. Hôm nay giải quyết được một chuyện lớn trong lòng, cô có chút vui vẻ, không ngờ Bạc Ngạn lại phối hợp như vậy, cô nói gì anh cũng gật đầu nói được. Cô mở cửa xuống xe, lại vòng đến phía Bạc Ngạn, cúi người chào tạm biệt anh trong xe: “Vậy em lên trước nhé?” Nói xong lại nghĩ nghĩ: “Mai em phải đến ban nhạc ở Đại học A một chuyến, có một ban nhạc nhờ em đánh trống thay mấy ngày, hai ngày sau phải đi diễn cùng họ, chắc cuối tuần mới rảnh.” “Cuối tuần chúng ta gặp nhau nhé,” giọng cô mềm mại, trong mắt có ý cười. Nhưng mà cô nói gì Bạc Ngạn gần như không nghe thấy. Ánh mắt anh lướt qua môi cô, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ muốn hôn. “Bạc Ngạn?” Cô gọi một tiếng. Anh hơi lùi người vào trong xe, tránh xa cô, lười nhác đáp: “Ừ.” “Em nói cuối tuần chúng ta gặp nhau nhé?” Thôi rồi, anh biết ngay cái gọi là tình yêu bình thường của cô chính là kiểu tình nhân nhỏ một tuần gặp hai lần này. Anh nhìn cô suy tư mấy giây, lật đổ suy nghĩ của mình trong đầu. Đúng là không có cặp đôi bình thường nào vừa yêu đã lên giường, đó là bạn giường. Nhịn đi nhịn lại, sợ dọa người ta chạy mất, anh lại lười biếng gật đầu, giọng kéo dài: “Được.” Nhan Bạch Tịch cảm thấy Bạc Ngạn bây giờ thật sự dễ nói chuyện. Suy nghĩ hai giây, cô lại nói với anh: “Vậy em lên trước nhé. Anh muốn nhắn tin cho em lúc nào cũng được, em thấy là sẽ trả lời ngay.” Cô sẽ là một người bạn gái rất tốt. “Ừm.” Bạc Ngạn vẫn đáp như cũ, tỏ vẻ không hứng thú lắm. “Vậy tạm biệt?” Bạc Ngạn gật đầu, nhìn theo cô: “Tạm biệt.” Hai phút sau, Nhan Bạch Tịch biến mất ở lối vào hành lang. Bạc Ngạn cũng thu lại tầm mắt, cúi mắt lặng đi một lát, sự bứt rứt trong người vẫn không tiêu tan. Lúc không gặp thì còn đỡ, bây giờ gặp mà không chạm vào được, càng khó chịu hơn. Ngón tay mân mê sợi dây chuyền trên cổ, người ngả ngớn trên ghế, anh cầm điện thoại lên tìm Ngô Văn Vũ. Ống nghe “Tút ——” hai tiếng, điện thoại kết nối. Vừa kết nối, giọng Ngô Văn Vũ đã oang oang từ đầu dây bên kia truyền tới, liên tiếp mấy tiếng “Alo” thiếu chút nữa làm anh điếc tai: “Mày đưa Nhan Bạch Tịch về nhà thật đấy hả?? Không có giữa đường đổi địa điểm chạy đến chỗ khác đấy chứ??? Tao sợ thật sự đấy nhé, cô gái người ta là tao gọi tới, sắp tan cuộc mà bị mày bắt cóc thật thì tao đúng là tội đồ.” Bạc Ngạn ngón trỏ cọ cọ mặt lưng điện thoại. Anh bây giờ chỉ cần nghe thấy giọng Nhan Bạch Tịch thôi là trong lòng đã vừa ngứa ngáy vừa khó chịu rồi. Tay phải anh đặt trên vô lăng, gõ nhẹ: “Đưa về nhà rồi.” Nói xong, anh chuyển chủ đề: “Mày lo lắng cho bạn gái tao thế làm gì?” Ngô Văn Vũ: “Được được được, bạn gái mày, cả tối nói 800 lần, mày không thấy phiền nhưng tao thấy phiền đây này. Mai tao làm cho mày cái bảng treo lên cổ, trên đó ghi ‘Bạn trai Nhan Bạch Tịch’, đóng dấu phiên bản mặt dày đeo bám, đóng dấu xong.” Bạc Ngạn cười lạnh: “Bạn gái tao tỏ tình với tao rồi.” Ngô Văn Vũ không tin: “Được được được, cô ấy tỏ tình với mày, trong mơ tỏ tình ấy nhé, mà phải là mơ hão huyền nữa.” Bạc Ngạn lại cười lạnh: “Cái đồ bị người ta ngủ xong rồi đá mà cũng không biết xấu hổ đi nói người khác.” Ngô Văn Vũ: ……………. Ngô Văn Vũ ở đầu kia hét lên: “Mẹ mày nha Bạc Ngạn! Ông đây sau này không bao giờ kể chuyện hay tâm sự cho mày nghe nữa, mày chỉ biết chế nhạo tao thôi!!!!” Ngô Văn Vũ: “Mai tao làm ngay cái bảng chó đó cho mày, mày ôm cái bảng chó đó mà sống cả đời đi!!!” Bạc Ngạn đưa điện thoại ra xa, chờ Ngô Văn Vũ hét xong mới đặt lại gần tai, miệng lưỡi độc địa không giới hạn: “Tâm sự gì? Tâm sự mày yêu thầm Minh Văn Tịnh từ lúc còn cởi truồng à?” Ngô Văn Vũ: “Bạc Ngạn!!!!!” Bạc Ngạn ngoáy ngoáy tai: “Thôi, không trêu mày nữa, chán.” Bạc Ngạn: “Mai có ra ngoài không?” Ngô Văn Vũ cảnh giác: “Làm gì?” Bạc Ngạn thản nhiên: “Tao cho mày nghe thử đoạn ghi âm bạn gái tao tỏ tình.” Ngô Văn Vũ: “Đồ thần kinh! Cho chó nghe tao cũng không thèm nghe.” “Ồ, vậy tao gọi Minh Văn Tịnh ra nghe.” “Đúng là đồ não úng nước!!!!!” Chiều hôm sau, Ngô Văn Vũ – người nói cho chó nghe cũng không thèm nghe – tay phải đang cầm điện thoại của Bạc Ngạn, màn hình hiển thị phần mềm ghi âm. Bạc Ngạn 6 giờ tan buổi tập luyện, thật sự không có việc gì làm. Không gặp được Nhan Bạch Tịch, cả người đều khó chịu, liền lôi hết cả Tống Kinh và Ngô Văn Vũ ra ngoài chơi. Trên đường đến câu lạc bộ này, Tống Kinh vừa hay gọi điện cho Đoạn Khởi Dương, tiện thể gọi luôn cả hai anh em họ tới. Tháng mười năm ngoái ở khu nghỉ dưỡng nhà Đoạn Khởi Dương, vì chuyện xe máy của Nhan Bạch Tịch, Bạc Ngạn và cậu em họ Lục Thánh của cậu ta còn từng xảy ra xung đột. Nhưng sau đó bạn gái của Lục Thánh lại chơi thân với Nhan Bạch Tịch, Bạc Ngạn cũng không so đo chuyện đó nữa. Không ngờ bây giờ mấy người lại có thể tụ tập cùng nhau. Tống Kinh và mấy người kia đang chơi bi-a ở một bên. Ngô Văn Vũ tay phải cầm điện thoại, nghe đi nghe lại đoạn ghi âm đó hai lần, rồi như gặp ma ném trả vào lòng Bạc Ngạn: “Mày đúng là có bệnh mà, chưa thấy ai ép người ta nói thích mình rồi còn ghi âm lại cả.” Bạc Ngạn cười nhạt, ngón cái vuốt màn hình nhìn hai giây: “Tao không ép, tự cô ấy nói.” Dứt lời, không biết lại nghĩ đến cái gì, anh nhướng mi mắt liếc Ngô Văn Vũ bên cạnh, nhấn mạnh: “Còn nói hai lần.” Ngô Văn Vũ: ……… Nói chuyện với kẻ thần kinh thì mình cũng dễ bị lây bệnh. Đang chuẩn bị đứng dậy tránh đi, lại bị Bạc Ngạn gọi lại. Ngô Văn Vũ tay cầm cơ bi-a quay người lại: “Làm gì nữa hả tổ tông?” Bạc Ngạn ngón trỏ cọ vành tai: “Không có gì, chỉ là muốn hỏi mày…” Anh nhướng mi mắt, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào anh ta, hỏi Ngô Văn Vũ: “Cặp đôi bình thường có gặp nhau mỗi ngày không?” “Không nhé,” Ngô Văn Vũ bị hỏi đến ngớ ngẩn, “Trừ khi học cùng trường thì có thể ngày nào cũng ăn cơm chung, chứ ai mà gặp nhau mỗi ngày, gặp mỗi ngày không thấy phiền à?” Bạc Ngạn ừ một tiếng, nghĩ thầm tuy mình đã tốt nghiệp, nhưng với Nhan Bạch Tịch là bạn cùng trường cũ (A Đại), cũng có thể miễn cưỡng tính là cùng trường. Anh chuyển điện thoại từ phần mềm ghi âm ra, bấm vào khung chat. Cô gái này cả ngày hôm nay chỉ nhắn cho anh một cái “Chào buổi sáng”, ngoài ra không có động tĩnh gì. Cô không nhắn, anh cũng không dám nhắn, sợ nói nhiều cô lại phiền. Nhìn chằm chằm khung chat ba giây, anh tắt màn hình điện thoại, huých chân Ngô Văn Vũ: “Gọi cả Minh Văn Tịnh với Lý Thanh Thanh qua đây.” Ngô Văn Vũ đang d*ng ch*n ngồi trên tay vịn sô pha lau cơ bi-a: “Làm gì?” Anh chống tay lên thái dương nhìn bàn bi-a cách đó không xa: “Bảo họ hỏi bạn gái tao xem có cô ấy có muốn chơi bi-a không.”

Bình Luận (0)
Comment