Không có bóng cây che đậy, ánh nắng mặt trời gay gắt.
Dưới ánh sáng chói chang như thế, màu xám trong ánh mắt anh gần như biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một màu xanh lam như biển sâu.
Ngũ quan của anh vốn dĩ đã rất lập thể, bình thường chỉ là cực kỳ đẹp trai mà thôi, hiện tại đôi mắt biến thành màu xanh lam, lại làm cho gương mặt anh mang theo chút sắc bén của con lai.
Anh cứ thế ngước mắt nhìn qua, khi trong mắt chỉ có một bóng người duy nhất, giống như cả sự thâm tình và bạc tình đều đồng thời xuất hiện bên trong đôi mắt này.
Thư Kiều bị ánh mắt này nhìn có chút khó hiểu.
Bởi vì trọng điểm của cô không phải nằm ở chỗ Thương Thời Chu có bạn gái hay không.
Chủ yếu là muốn từ chối khéo.
Nhưng mà trong tích tắc này, cô lại nghĩ đến một chuyện.
Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, người bước xuống từ ghế phụ lái của anh, hiện tại đang nằm trên giường bệnh kế bên giường Tô Ninh Phỉ... là cái người tên Kha Dịch kia, một người đàn ông.
Thư Kiều cảm thấy cô đã biết được chuyện khó lường gì đó rồi.
Vì thế Thương Thời Chu trơ mắt nhìn thấy vẻ mặt Thư Kiều từ mờ mịt biến thành bừng tỉnh hiểu ra sau đó lại tràn ngập thâm ý.
Cẩn thận quan sát thì bên trong còn mang theo chút ý như cổ vũ nữa.
Thương Thời Chu: “?”
Có phải cô gái này lại suy nghĩ theo phương hướng kỳ quái gì rồi không?
“Suy nghĩ cái gì đó?” Anh hơi khựng lại, cảm thấy ánh mắt của Thư Kiều có hơi quái dị lại không muốn tìm hiểu kỹ càng, cũng không tránh ra, chỉ cười nói: “Đúng là vị trí ghế phụ rất đặc biệt.”
“Nhưng nếu cô ngồi ở hàng ghế sau, vậy chẳng phải tôi giống như là tài xế sao?”
Thư Kiều chớp mắt.
Cô lại hoàn toàn không suy nghĩ theo góc độ này.
Dù sao thì ngoại trừ xe taxi ra, cô cũng chỉ ngồi xe do Thư Đường Viễn lái và xe tài xế Thư Đường Viễn cử đi.
“... Ồ.” Thư Kiều chậm rãi lên tiếng.
Anh đã nói đến nước này rồi, cô cũng không đến mức lại làm ra vẻ. Cô thu hồi những suy nghĩ miên man của mình đi, cúi người chui vào trong xe.
Quan sát từ bên ngoài, ngoại trừ thân xe quá hoa hòe lòe loẹt ra thì cũng không cảm thấy chiếc xe này có cái gì khác biệt.
Hiện tại ngồi vào trong xe, Thư Kiều đã khống chế ánh mắt mình đừng nhìn ngó lung tung rồi, nhưng không gian cũng chỉ lớn thế này, chỉ cần đảo mắt nhìn lướt qua là nhìn thấy được hết toàn bộ.
Rất khó có thể hình dung.
Thân xe được trang trí vô cùng phô trương, nhưng bên trong lại cực kỳ sạch sẽ.
Màu đen và kim loại phối hợp với nhau, không có bất cứ vật trang trí gì. Có mùi thuốc lá thoang thoảng, lại bị mùi hương khác trong xe tách ra.
Mùi hương cũng không quá xa lạ.
Là mùi trên cơ thể của Thương Thời Chu.
Ngồi ở trong không gian nhỏ hẹp tràn ngập mùi hương như thế này, Thư Kiều vẫn cứ cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Làm người ta khó mà khống chế được nhớ đến lần tiếp xúc quá thân cận lần trước.
Ngoại trừ cái này ra, cô cứ luôn cảm thấy cái ghế dựa này, khu vực ghế lái... thậm chí là tất cả mọi thứ bên trong xe, đều không giống như là đồ của xe vừa mới xuất xưởng.
Chờ đến khi Thương Thời Chu ngồi vào trong xe, khởi động xe, động cơ phát ra tiếng nổ vang đầu tiên, loại cảm giác này lại càng mạnh hơn nữa.
Lúc trước cô còn chưa để ý đến, bởi vì tò mò nên lúc nãy khi đi đến đây, cô đã nhìn thoáng qua logo xe.
Cô không biết quá nhiều logo xe, cái logo xe có ngôi sao nhỏ này không nằm trong phạm vi hiểu biết của cô.
Nhưng cũng không có nghĩa là cô chưa từng thấy qua.
Trong ấn tượng của cô, hình như đã nhìn thấy rất nhiều xe có logo này trên đường, ngoài vỉa hè và trong bãi đậu xe.
Chỉ có điều...
Hình như lúc trước mấy cái logo cô nhìn thấy đều có nền là màu xanh lam thì phải?
Tại sao nền của logo xe Thương Thời Chu lại là màu đỏ thế?
Thư Kiều suy nghĩ một lúc, cũng không biết màu nền khác nhau có nghĩa là gì.
Trong tiếng động cơ nổ vang ầm ĩ, Thương Thời Chu đặt tay lên tay lái, ngón tay hơi rũ xuống, nghiêng mặt nhìn về phía cô: “Đi đâu đây?”
“Trường Bắc Giang số 1.”
Thương Thời Chu lại không đạp chân ga ngay: “Nghỉ hè mà cô không về nhà à? Cô không phải dân địa phương ở Bắc Giang sao?”
Thư Kiều mím môi: “Tôi là dân địa phương.”
Ánh mắt của cô không khống chế được mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ, để lại cho Thương Thời Chu một phần mặt nghiêng chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi.
Thái độ rõ ràng là không muốn nói thêm cái gì nữa.
Thương Thời Chu không có sở thích tò mò chuyện đời tư nhà người khác, cũng chỉ thuận miệng hỏi, nhanh chóng đổi sang đề tài khác: “Có muốn sạc pin điện thoại không?”
Thư Kiều cầm cáp sạc điện thoại mà anh đưa sang, nhẹ nhàng nói một tiếng “cảm ơn”, sau đó nghiêm túc thắt dây an toàn, ngồi vô cùng ngay ngắn.
Ánh mắt của Thương Thời Chu nhìn về phía cô trong chốc lát, hiển nhiên cũng không ngờ rằng lại có người có thể ngồi trên xe... ngoan ngoãn đến thế.
“Người không biết còn tưởng rằng tôi sắp sửa giảng bài cho cô nghe trên xe đó.” Thương Thời Chu đạp chân ga, khóe mắt nhìn thoáng qua thấy tay Thư Kiều đột nhiên siết chặt đai an toàn, dạt dào hứng thú lại liếc mắt nhìn cô nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không chạy quá tốc độ.”
Thư Kiều: “...”
Cô có cảm giác như mình căng thẳng lại bị bắt quả tang tại trận lần nữa.
Chiếc xe hòa vào trong dòng xe cộ di chuyển đúng là rất ổn định, giống như một chiếc xe khác với chiếc xe chạy siêu nhanh mà Thư Kiều nhìn thấy trên núi Lê Đài, Thư Kiều vốn dĩ đang có hơi căng thẳng cũng dần dần yên tâm trở lại.
Xem ra anh cũng không phải người thường xuyên trái pháp luật thích chạy quá tốc độ.
Di động nhanh chóng khởi động máy lần nữa, cùng lúc đó còn có một cuộc điện thoại Wechat vang lên.
Thư Kiều cúi đầu nhìn thoáng qua, nghe máy.
Lúc đầu cô chỉ trả lời vài câu ngắn ngủi như kiểu “không có gì”, “Vâng”, “Được rồi”, Thương Thời Chu cũng không để ý đến, mãi đến khi cô nói câu cuối cùng.
“Cảm ơn đàn anh Hứa quan tâm, vậy làm phiền đàn anh Hứa.”
Thư Kiều cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.
Lần trước sau khi giảng bài ở thư viện xong Hứa Thâm cũng có nhắc đến lần học kèm tiếp theo là lúc nào, nhưng lại bị những đề tài khác ngắt ngang, tạm thời chưa quyết định ra.
Trước khi điện thoại di động của cô sập nguồn thì Hứa Thâm đã gửi tin nhắn đến hẹn thời gian, cô trả lời vài câu, điện thoại đã hết pin. Tính ra thì cũng đã một khoảng thời gian trôi qua rồi, lúc này Hứa Thâm mới gọi điện thoại đến, không nhịn được lại quan tâm vài câu. Dù sao lúc trước anh ấy nghe Lộ Trình nói cô sống một mình trong ký túc xá trường, nghe cô nói không có việc gì mới yên tâm.
Chỉ có điều không biết có phải là ảo giác của cô hay không, sau khi cô cúp máy, hình như tốc độ khung cảnh bên ngoài cửa sổ lui ra sau nhanh hơn một chút thì phải.
Điện thoại di động của Thương Thời Chu cũng bắt đầu rung lên, anh giơ tay vào trong túi quần lấy ra, nhìn thoáng qua màn hình rồi không thèm để ý cúp máy. Mãi đến khi điện thoại rung lên lần thứ ba, anh mới lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn nhấn nút nghe máy.
Di động kết nối bluetooth, cho nên giọng của người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia thông qua dàn loa trên xe vang vọng bên ngoài.
“Có phải con lại muốn đi tham gia cuộc thi đấu chán sống gì nữa không hả? Nhóc ranh, cha cảnh cáo con –"
Ông ấy còn chưa có cơ hội nói hết câu, Thương Thời Chu đã cúp máy, sau đó tiện tay đưa điện thoại đến trước mặt Thư Kiều.
“Tắt nguồn điện thoại hộ tôi.”
Trước khi màn hình điện thoại tối xuống, Thư Kiều trùng hợp nhìn thấy mấy chữ ở trên đó.
Tần Mậu Điển.
Cô cứ có cảm giác cái tên này hơi quen, nhưng nghĩ không ra cô đã thấy nó ở nơi nào.
Điện thoại di động là một vật phẩm rất cá nhân, anh cứ thế mà tiện tay đưa cho cô.
Thư Kiều đè cảm xúc khác thường trong lòng xuống, có chút cứng ngắc nhận lấy di động của anh.
Sau đó nghiêng đầu nhìn.
Thương Thời Chu vẫn cứ giữ dáng vẻ không thèm để ý như cũ, giữa mày rõ ràng lại có chút tối tăm, đến cả sức đạp chân ga cũng mạnh hơn một chút.
Nhưng cô còn chưa thu hồi tầm mắt, anh lại giống như không có việc gì lười biếng hỏi: “Từ khi nào mà hai người đã thân đến mức gọi điện thoại cho nhau thế?”
Ở trong tiếng động cơ nổ vang ồn ào này, giọng nói của anh có vẻ rất trầm.
Thư Kiều sửng sốt rồi mới phản ứng lại anh đang nói cái gì.
“Đàn anh Hứa chỉ là hẹn thời gian học thêm lần tiếp theo thôi.” Cô cúi đầu ấn nút tắt nguồn điện thoại giúp anh, lọn tóc bên má rũ xuống, thuận miệng nói: “... Với lại anh cũng có số Wechat của tôi mà.”
Điều hòa phả khí lạnh ra ngoài, phả lên ngón tay đang nắm hờ tay lái của anh.
Không biết vì sao, khi nghe được những lời này của cô, tâm trạng đang bực bội của Thương Thời Chu lại dần dần được làm dịu lại.
Anh lại lái xe một đoạn đường nữa mới nhớ đến việc hỏi thăm: “Cho nên hai người hẹn học lúc nào thế?”
Người ngồi bên cạnh không trả lời.
Lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, Thương Thời Chu nghiêng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện Thư Kiều đã nhắm mắt lại ngủ mất tiêu rồi.
... Lúc cô ngủ thì dáng ngồi vẫn rất ngay ngắn.
Hai tay cô nghiêm túc giao nhau nắm lấy di động của anh, nhẹ nhàng đặt trên đùi, đè làn váy lại. Móng tay của cô được cắt gọn gàng sạch sẽ, chùm tóc đuôi ngựa có chút rối từ trên vai rũ xuống, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính, chiếu rọi mấy sợi lông tơ trên mặt cô gần như biến thành trong suốt.
Anh cứ thế nhìn cô một lúc.
Chút bực bội cuối cùng vì cú điện thoại kia cũng hoàn toàn dịu lại.
Có lẽ đến cả chính anh cũng không chú ý đến sắc mặt hiện tại của mình dịu dàng đến cỡ nào.
Toàn bộ con đường trước trường Bắc Giang số 1 trồng toàn là cây hòe.
Cành lá vươn ra ngoài, con đường bên dưới đều bị bóng râm trùng điệp bao phủ.
Từ trước đến nay Thương Thời Chu chưa bao giờ đậu xe dưới gốc cây hòe. Mùa hè loại cây này sẽ rỉ nhựa cây, nếu rơi xuống thân xe và cửa kính xe thì rất khó lau chùi.
Đây là lần đầu tiên anh phá lệ.
Lúc Thư Kiều tỉnh lại còn cảm thấy có chút hoảng hốt.
Nhưng mà cô lại nhanh chóng phản ứng lại, cơ thể cô vốn dĩ đang chẳng nghiêng ngã chút nào lập tức lại càng ngồi thẳng hơn.
Chờ đến khi nhìn thấy cảnh đường phố ở trước mặt, cô mới lấy lại tinh thần: “Hả, đến rồi sao? Ngại quá, tôi ngủ quên.”
Cô cúi đầu cởi dây an toàn ra: “Sao anh không gọi tôi dậy, chờ có lâu lắm không?”
Một bàn tay vươn đến vén sợi tóc rũ xuống ra sau lỗ tai giúp cô.
Thư Kiều ngạc nhiên ngẩng đầu, đối phương đã thu tay lại, nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Mới đến thôi.”
Ngọn gió thoảng qua ngón tay có mùi thuốc lá rất nhẹ.
Không biết vì sao, lỗ tai cô lại bắt đầu hơi nóng lên.
Thư Kiều gần như là hấp tấp nói cảm ơn rồi mở cửa xuống xe.
Vài phút sau, cửa sổ xe lại bị người gõ vang.
Thương Thời Chu ngước mắt lên nhìn thoáng ra bên ngoài.
Thư Kiều thở hổn hển, trên tay cô xách theo một túi đồ nhỏ, bên trong có nước tăng lực, Coca Cola và nước khoáng, đều đã được ướp lạnh.
Còn có một hộp Oreo và snack khoai tây.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về.” Cô nhét túi đồ ăn vặt vào trong cửa sổ xe, lại dùng hai tay trả điện thoại của anh lại, giọng nói hơi ngại ngùng nhỏ đi: “Lúc nãy tôi quên trả lại cho anh.”
Lúc thiếu nữ rời đi, làn váy cũng theo bước chân của cô mà cong lên một độ cong nhẹ. Hình như cô cảm thấy tóc mình quá rồi, cho nên vừa đi vừa tháo dây cột tóc ra, lại tùy ý xõa tung mái tóc dài.
Tóc gần như che khuất toàn bộ phần vai, rũ xuống phần hõm eo của cô.
Trong tầm nhìn của Thương Thời Chu, chúng nó cong lên vài đường cong uyển chuyển nhẹ nhàng.
Anh rũ mắt, nhìn đống đồ ăn nước uống trong lòng ngực mình, trong đầu lại hiện lên ánh mắt hơi dao động và lỗ tai đỏ ửng của Thư Kiều khi cô trả lại điện thoại cho anh.
Cô bé này dễ xấu hổ thật đó.
Một lúc lâu sau, anh cười khẽ thành tiếng, sau đó cong một ngón tay khui lon Coca Cola kia ra.
Trong không khí phát ra một tiếng “phụt”.
*
Chờ đến khi đi đến cầu thang ký túc xá, Thư Kiều mới nhớ đến việc xem đồng hồ.
Không ngờ hiện tại đã là hai giờ chiều rồi.
Cô có chút hoảng hốt, sửng sốt một lúc, mở ra hộp thoại tin nhắn cô trò với Hứa Thâm lúc trước, rõ ràng lúc đó là mười giờ ba mươi tám phút.
Cho dù có kẹt xe thì chạy từ bệnh viện về trường cấp ba số 1 cũng sẽ không quá một tiếng đồng hồ.
Nói cách khác, cô... cô ngủ trong xe Thương Thời Chu ít nhất hai tiếng rưỡi!
Bước chân của Thư Kiều hơi khựng lại.
Màu đỏ trên lỗ tai còn chưa kịp biến mất đã lan tràn ra khắp toàn bộ gương mặt.
A!!!
Cô thật sự không nên tin tưởng mấy lời nói vớ vẩn “mới đến” lúc nãy của anh!!
Lúc trước cô mượn anh hai đồng không phải là được rồi sao?
Tại sao lại cứ phải tự mình đa tình cho rằng cái câu “đưa cô” mà anh nói là muốn đích thân đưa cô về chứ.
Mãi đến khi rửa mặt chải đầu xong leo lên giường nằm, Thư Kiều vẫn cứ xấu hổ đến mức lăn qua lăn lại không ngủ được.
Thật sự là đúng như những gì Tô Ninh Phỉ nói.
Sớm muộn gì cô cũng sẽ xấu hổ chết luôn.
Sau đó cô mơ mơ màng màng thiếp đi lại còn nằm mơ nữa.
Trong mơ, cô mua một đống Coca Cola xếp thành bức tường, từng lon chồng lên nhau, vừa ăn gà xiên nhúng vừa khiêu khích Thương Thời Chu, bảo anh cứ lái xe đâm cô đi.
Ngay khoảnh khắc đầu xe tiếp xúc với mấy lon nhôm màu đỏ, một đống chất lỏng phun trào ra, làm cho toàn bộ giấc mơ của cô tràn ngập mùi nước có gas, cô đứng bên cạnh cũng bị xối đầy đầu đầy mặt.
Cô vô cùng chật vật nhìn Thương Thời Chu, chỉ thấy anh vẫn cứ vô cùng thong thả ung dung ngồi trong xe, khiêu khích ở tại chỗ đạp chân ga, nhìn khói xe phun lên mặt cô, sau đó lại nhướng mày nhìn cô cười.
Thư Kiều đột nhiên ngồi bật dậy.
Điều hòa trong ký túc xá không biết đã dừng từ lúc nào, người cô đã đổ một ít mồ hôi, ánh sáng không còn chói chang như lúc trước, rõ ràng là đã đến buổi chiều, ánh chiều tà chiếu xuống.
Điện thoại di động đặt bên gối phát ra tiếng rung ong ong.
Cô mò điện thoại, không thèm nhìn đã nghe máy.
Giấc mơ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo và giọng nói từ trong ống nghe vọng ra trùng điệp với nhau.
“Dậy chưa?”
Thư Kiều giật mình, nhìn thoáng qua màn hình mới xác định mình không nhận nhầm người: “Thương Thời... Đàn anh Thương?”
Một giây trước khi buột miệng thốt ra tên anh, cô lại nghĩ đến chuyện lúc trước anh bắt cô phải gọi anh là đàn anh, lập tức sửa miệng.
Nhưng cuối cùng vẫn muộn một chút, người đối diện đã nghe rõ, nhịn không được bật cười một chút.
Tiếng cười rất khẽ, lại giống như mang theo móc câu, làm ngón tay đang cầm di động của Thư Kiều lơ đãng hơi xiết chặt lại.
Thư Kiều hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Giọng nói của Thương Thời Chu rất thả lỏng: “Không có gì hết.”
Thư Kiều sửng sốt: “... Hả?”
Không có chuyện gì thì gọi điện thoại làm chi?
Hình như đã nghe được câu hỏi trong lòng cô, Thương Thời Chu trả lời: “Là chính cô nói mà, tôi cũng có Wechat của cô.”
Thư Kiều mới tỉnh ngủ nên đầu óc còn hơi mơ màng, phải tạm dừng một chút mới phản ứng lại.
Cô có chút á khẩu không trả lời được.
Cố tình lúc này người ở đầu dây bên kia cũng dừng lại.
Im ắng không có tiếng động, Thư Kiều cảm thấy tiếng tim đập của mình cũng càng lúc càng lớn.
Cô hít một hơi thật sâu, nghĩ đến chuyện buổi chiều, bàn tay còn lại vô thức vò nhẹ drap giường, cuối cùng cũng phá tan sự yên tĩnh quái dị này: “Hôm nay... Cảm ơn anh, tôi không biết phải làm anh đợi lâu như thế. Hôm nào tôi mời anh ăn một bữa.”
“Được thôi.” Sóng điện từ làm giọng nói của anh càng thêm mơ hồ và mất tiếng, cũng khó phân biệt giống hệt như ánh nắng chiều hôm tối tăm hiện tại: “Nhưng mà vì sao phải chờ đến hôm nào chứ, không bằng ngay đêm nay đi.”
Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Hoặc là nói, ngay bây giờ.”