Lúc Tô Ninh Phỉ gọi điện thoại đến thì Thư Kiều còn đang ăn sáng.
Bên này ngoài trời đã sáng trưng, bên kia đại dương lại tối om.
Màn ảnh của Tô Ninh Phỉ quay thẳng về phía pháo hoa đang nổ tung trên đỉnh lâu đài Disney, xung quanh là tiếng cười ồn ào, nhưng cũng không thể nào át được tiếng nói vang dội của cô ấy: “Kiều Kiều, cậu mau ước đi!”
Thư Kiều cực kỳ cạn lời, nghĩ thầm nếu lúc này cô ấy đang quay sao băng thì cũng thôi, cô ước với pháo hoa nhân tạo làm gì chứ
Nhưng mà Tô Ninh Phỉ ở bên kia lại vẫn còn thúc giục: “Cậu ước chưa! Nhanh lên! Còn ba phút nữa là kết thúc rồi! Tớ kể cho cậu nghe tớ đã ước hai điều ước rồi đó! Điều ước đầu tiên chính là tớ và cậu cùng nhau thi đậu một trường đại học! Điều ước thứ hai là một ngày nào đó hai chúng ta có thể cùng nhau đến Disney cùng nhau đốt pháo hoa!”
Rõ ràng là xem pháo hoa, lại cứ bị cô ấy đổi thành động từ khác, nghe cứ như là hoạt động phá hoại quy mô lớn gì đó vậy.
Thư Kiều không ước gì cả, lúc này cho dù cô có nói cái gì thì Tô Ninh Phỉ ở bên kia cũng sẽ không nghe được, cô chỉ nhìn màn hình cười.
Ba phút nhanh chóng trôi qua, Tô Ninh Phỉ nhanh chóng chạy đến khu vực yên tĩnh hơn, cuối cùng thì tiếng ồn ào cũng nhỏ đi, cô ấy thở hồng hộc hỏi: “Cậu có ước chưa? Tớ nói cho cậu biết, tớ đã xem review rồi, pháo hoa ở chỗ này linh lắm đó!”
“Tớ chỉ nghe nói hương khói ở chỗ nào đó linh thiêng nhất, lại là lần đầu tiên nghe nói pháo hoa linh nghiệm đó.” Thư Kiều không nhịn được lèm bèm: “Có phải cậu bị review lừa rồi không? Với lại cậu chưa từng nghe nói sao, điều ước mà nói ra rồi thì sẽ không còn linh nữa.”
Tô Ninh Phỉ nghẹn lại, một lúc lâu sau mới kêu khóc: "A! Có phải cậu không còn yêu tớ nữa hay không! Cậu không muốn học chung trường đại học với tớ! Tớ hiểu, tớ hiểu hết rồi! Bên cạnh cậu chắc chắn là có –"
“Có cái gì?” Một bóng người đột nhiên xâm nhập vào trong màn ảnh, một gương mặt chợt thò đến gần nhìn thoáng qua, dừng lại trong tích tắc.
Tô Ninh Phỉ vốn định nói là có “người mới”, kết quả lúc nhìn thấy gương mặt kia thì nghẹn họng, không hiểu sao lại đột nhiên phun ra hai chữ “—Chó con mới?”
Sau đó trò chuyện video đột nhiên bị ngắt kết nối.
Tô Ninh Phỉ cầm điện thoại đứng ở Disney ngây người.
Cô ấy nhìn thấy cái gì thế này?
Video còn có thể chuyển kênh được à? Cô ấy nhìn thấy ảo giác sao?
Vì sao cô ấy lại nhìn thấy gương mặt siêu đẹp trai của Thương Thời Chu trong cuộc gọi video với Thư Kiều chứ?!
Một lúc lâu sau, cô ấy lại hít hà.
Lúc, lúc nãy cô ấy vừa mới nói cái gì nhỉ?
Chó con mới?
Bên kia, Thư Kiều nắm chặt lấy điện thoại, tức giận đối diện với Thương Thời Chu.
Cô cũng không ngờ rằng Thương Thời Chu sẽ đột nhiên chui ra vào thời điểm này, còn chạy đến nhà ăn của trường THPT Bắc Giang để xem cô ấy ăn sáng.
Không sai, là xem.
Hai tay anh trống không, đi vòng từ sau lưng cô đến, cứ thế mà ngồi xuống đối diện cô.
Giá cả thức ăn của trường Bắc Giang số 1 rất phải chăng, cho dù nghỉ học thì cũng có rất nhiều giáo viên và học sinh ở gần đây đến nơi này ăn cơm, lúc này Thương Thời Chu đi thẳng đến đây, gương mặt đẹp trai quá mức kia không hợp với bầu không khí trong nhà ăn, vô số ánh mắt đều nhìn về phía anh.
Bánh bao trên đũa của Thư Kiều cũng rơi xuống: “Sao anh lại đến đây.”
“Đến ăn sáng đó.” Anh nói vô cùng đương nhiên: “Dù sao thì tôi cũng là học sinh tốt nghiệp từ trường số 1, không lẽ không cho tôi đến đây nhớ lại quá khứ à?”
Thư Kiều: “...”
Không thể cãi lại được.
“Vậy anh đi ăn đi?”
Thương Thời Chu nhún vai nói: “Tôi mới vừa nhớ ra tôi không còn thẻ mua cơm nữa, còn ăn cái gì mà ăn?”
Thư Kiều im lặng một lúc, lấy thẻ cơm của mình ra đẩy về phía Thương Thời Chu.
Điện thoại di động bị Thư Kiều đặt úp ở trên bàn điên cuồng rung lên.
Quá rõ ràng, nguyên cái bàn cũng bắt đầu rung lên theo.
Thương Thời Chu cúi mắt nhìn thoáng qua, hệ thống của thẻ cơm trường Bắc Giang 1 đều dùng tên thật, bên trên còn in ảnh chụp, đều là mọi người cùng nhau xếp hàng chụp hình ngay tại chỗ. Ảnh chụp trên giấy chứng nhận của Thư Kiều được chụp rất qua loa, nhưng bởi vì gương mặt có ưu thế quá lớn nên trông vẫn rất xinh đẹp.
Anh nhìn chằm chằm một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Không trả lời hả?”
Thư Kiều không cần xem cũng biết Tô Ninh Phỉ gửi tin nhắn gì đến, hỏi lại anh: “Anh không đi múc cơm sao?”
Thương Thời Chu xách thẻ cơm lên, không đứng dậy, nhìn thoáng qua chủng loại thức ăn sáng có thể nói là phong phú trên bàn của cô, cười khẽ nói: “Cô ăn khỏe ghê nhỉ.”
Thư Kiều không thèm để ý đến anh, trong bụng tràn ngập oán khí cắm đầu ăn cháo tiếp.
Nhờ ơn của anh, tối hôm qua, sau khi cô nói sung sướng xong, không ngờ Thương Thời Chu còn chở cô chạy thêm hai vòng nữa, thành công làm cô nôn thốc nôn tháo, trong dạ dày không còn lấy một giọt nước.
Sao cô có thể ngờ được rằng tốc độ của anh còn có thể nhanh hơn nữa chứ. Khi vòng chạy cuối cùng kết thúc, chân cô cũng run lên luôn.
Đến lần thứ ba vịn thân cây nôn khan, Thư Kiều cảm thấy những cảm xúc tim đập nhanh và đỏ mặt khó giải thích trước đó đơn giản chỉ là do cô tự mình đa tình suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
Tại sao trong nháy mắt nào đó, cô lại cảm thấy có lẽ đại khái, có khả năng là Thương Thời Chu hơi thích cô vậy chứ?
Đó chắc chắn là ảo giác của cô rồi!!!
Lúc đó dạ dày quặn hết cả lên, không ăn vô bất cứ thứ gì, nửa đêm cô lại đói đến mờ cả mắt, sau sự kiện gà xiên nhúng kia, đây là lần thứ hai cô cảm thấy ảo não rằng tại sao cô lại không có thói quen dự trữ chút đồ ăn vặt trong ký túc xá chứ.
Khó khăn lắm mới chờ đến sáng nhà ăn mở cửa, không lẽ còn không cho phép cô ăn nhiều một chút sao?
Thư Kiều còn chưa nói cái gì thì đã có giáo viên nâng tách trà đi đến gần: “Ui cha, lúc nãy thầy còn tưởng rằng thầy nhìn lầm rồi, đây không phải là học thần Thương của trường chúng ta sao? Hiếm khi rảnh rỗi được một lần, nghỉ hè nên về thăm trường à?”
Thầy ấy lại nhìn thoáng qua Thư Kiều, mang theo chút trêu ghẹo nói: “Sao nào, học sinh giỏi nhất khối chỉ chơi với học sinh giỏi nhất khối thôi hả?”
Thương Thời Chu vô cùng ngoan ngoãn lên tiếng chào hỏi thầy Trần: “Thầy nói gì thế, là thầy Lộ cố ý nhờ em đi dạy kèm cho cô ấy, tranh thủ làm cho bảng vàng danh dự trường chúng ta thêm một trạng nguyên nữa thôi mà.”
Lời này của anh chẳng có tí vấn đề gì, ngoại trừ đương sự Thư Kiều lộ ra vẻ mặt quái dị ra, những giáo viên khác đều mỉm cười.
Mãi đến khi giọng nói lạnh buốt của Lộ Trình từ sau lưng anh truyền đến: “Vậy đó hả? Sao thầy lại không biết nhỉ?”
Lộ Trình là một người rất nóng tính, ông ấy mà dùng giọng điệu này để nói chuyện thì chắc chắn sẽ chẳng có chuyện tốt lành gì.
Các giáo viên đều là người rất thông minh, lập tức giải tán, trước khi đi còn vỗ nhẹ lên vài Thương Thời Chu, thở dài nói anh đã học năm hai đại học rồi mà còn phải quay về chịu khổ trong tay Lộ Trình nữa.
Trong lúc này, Thư Kiều nhanh chóng cầm di động lên nhìn thoáng qua.
Quả nhiên là Tô Ninh Phỉ ở nước Mỹ bên kia đại dương sốt ruột đến dậm chân.
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: ???
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Ông già xem điện thoại trên tàu điện ngầm.jpg
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Mẹ nó tớ vừa nhìn thấy cái gì thế này?
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: A a a a a!!! Tớ có nhìn lầm không đó? Lúc nãy người đứng sau lưng cậu là Thương Thời Chu đúng không? A a a a a a lá gan của tớ đúng là bự thiệt đó, tớ còn dám nói nam thần của tớ là chó nữa.
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Khoan đã! Cậu thành thật khai báo ngay cho tớ! Hai người đang ở nơi nào thế! Sáng sớm tinh mơ hai người đang làm cái gì!!!
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Thư Kiều, Thư Kiều, cậu đừng có trốn ở đằng sau điện thoại không nói tiếng nào, tớ biết cậu đang xem mà!!!
Lộ Trình kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Thư Kiều, dùng nắp tách trà không nhanh không chậm gẩy đẩy, phát ra tiếng “roẹt roẹt” chói tai, sau đó dựa lưng ra sau ghế, nhìn chằm chằm vào Thương Thời Chu nói: “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì thế này.”
Thương Thời Chu vẫn cứ lộ ra dáng vẻ hời hợt của mình: “Có chuyện gì đâu chứ, thầy nghe được từ khúc nào?”
Lộ Trình hít hà một hơi: “Sao nào, còn định trách thầy nghe lén nữa hả?”
“Em chỉ là muốn biết xem em phải bắt đầu giải thích cho thầy từ khúc nào thôi.” Thương Thời Chu nhún vai, thấy sắc mặt của Lộ Trình bắt đầu đen đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mới tiếp tục mở miệng nói: “Những lời em nói đều là thật mà.”
Lộ Trình đặt tách trà trong tay xuống mặt bàn, phát ra tiếng “bốp”.
Tất cả những người từng đến văn phòng của Lộ Trình đều biết đây là thầy Lộ đang muốn hoạt động gân cốt, chuẩn bị bắt đầu trận giáo dục tư tưởng như mưa rền gió dữ.
Vì thế Thương Thời Chu nhanh chóng chuyển lời: “Hứa Thâm đang bận mà, không giống như em, siêu cấp rảnh, có vài việc em làm thay cậu ấy cũng được mà.”
Lộ Trình trợn trắng mắt: “Em cảm thấy thầy sẽ tin sao? Tối hôm qua Hứa Thâm còn chơi cờ tướng với cha thầy nè, nó bận lúc nào hả? Còn chạy đến nhà ăn ôn lại chuyện xưa, em nói cho thầy nghe coi em ôn chuyện xưa gì hả? Chắc là đến ngày hôm nay em mới biết được cửa nhà ăn trường mình mở cửa hướng nào đúng không?!”
Thương Thời Chu đảo mắt láo liêng nhìn khắp nơi: “Chơi cờ với cha của thầy mà còn chưa đủ bận sao? Ông cụ mà nghiện chơi cờ rồi, đến cả Thư Kiều cũng bị kéo đi đánh cờ mà.”
Lộ Trình nghẹn lời.
Dù sao thì đây cũng là chuyện cha ruột ông ấy làm ra, ông ấy cãi không được.
“Với lại có phải thầy Lộ không biết đâu, từ trước đến nay em đều rất thích giúp đỡ người khác, coi đó là niềm vui.” Thương Thời Chu vô cùng bình tĩnh bổ sung thêm một câu.
Không nhắc đến còn đỡ, nhắc đến chuyện này, Lộ Trình lập tức vỗ mạnh bàn, trước khi chuẩn bị mắng khó khăn lắm mới nhớ ra thằng nhóc ranh trước mặt đã tốt nghiệp rồi, ông ấy hít sâu một hơi, ngược lại nhìn về phía học trò cưng hiện tại đang ngồi bên cạnh mình, dặn dò thấm thía: “Thư Kiều à, em cách xa thằng ranh này ra, em có biết nhóc ranh này đã làm những gì không?”
Thư Kiều mới vừa xem xong ba mươi chín tin nhắn Tô Ninh Phỉ gửi đến, lúc này điện thoại di động còn đang liên tục rung mạnh nhận một đống dấu chấm than và chấm hỏi, đột nhiên bị gọi đến giật thót cả mình, cô thành thành thật thật lắc đầu nói: “Không biết.”
“Thầy không nói mấy chuyện khác.” Lộ Trình vô cùng đau đớn nói: “Lúc trước đến cả danh ngạch tuyển thẳng mà thằng ranh này nói không cần là không cần ngay, em nói coi còn có chuyện gì mà nó không làm được hả?”
Thư Kiều đúng là chưa từng nghe nói qua chuyện này, trong lòng cô cũng có chút ngạc nhiên.
Danh ngạch tuyển thẳng đều là phải chém giết trong các kỳ thi đua mới có được, thi qua các kỳ thi đến đầu váng mắt hoa, áp lực trong các kỳ thi đó cũng chẳng nhỏ hơn kỳ thi đại học bao nhiêu.
Thật sự sẽ có người nói bỏ là bỏ ngay sao?
Cô có chút kinh ngạc ngẩng đầu đi nhìn Thương Thời Chu, người đàn ông ngồi ở đối diện đang lộ ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ, anh cũng không phản bác, cứ thế mang theo chút dung túng mà nghe Lộ Trình bla bla nói mãi không ngừng.
Dáng vẻ kia đúng là giống hệt như trời đất bao la, Thương Thời Chu anh là lớn nhất.
Chuyện bỏ danh ngạch này đúng là rất giống chuyện anh có thể làm được.
Sau đó lại nghe Lộ Trình tiếp tục nói mãi: “Còn nói là thích giúp đỡ người khác, coi đó là niềm vui nữa, thầy thấy em là thấy cô bé nhà người ta khóc đáng thương quá thì có? Thầy còn chưa có hỏi em đây, em và Thái Nguyệt Nguyệt có mối quan hệ như thế nào hả? Còn có thể giúp đỡ người khác đến mức này nữa? Trong lễ tốt nghiệp người ta còn tỏ tình với em trước mặt mọi người nữa kìa, em đừng có tưởng rằng hai ba năm trôi qua là thầy sẽ quên mất.”
Thương Thời Chu cười vai run kịch liệt, lúc nãy có rất nhiều người nên anh còn gọi ông ấy là thầy Lộ, lúc này lập tức lộ ra nguyên hình: “Lão Lộ à, chuyện xưa bé tí như cái hạt gạo mà sao thầy còn nhớ rõ thế?”
Ồ.
Thư Kiều âm thầm rũ mắt xuống.
Cô thu hồi suy nghĩ lúc nãy.
Được, được lắm.
Nhường danh ngạch tuyển thẳng cho cô gái tỏ tình với anh trước mặt mọi người rồi khóc sướt mướt à.
Lúc ở với cô thì lại chở cô đua xe trên núi Lê Đài làm cô nôn hết mật xanh mật vàng ra ngoài.
Càng nghĩ càng giận, cô tranh thủ lúc Lộ Trình và Thương Thời Chu đang giằng co với nhau, buông tay đặt xuống dưới bàn mở khóa di động ra.
Tin nhắn của Tô Ninh Phỉ vẫn cứ được gửi đến liên tục.
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Có phải hai người còn đang ngồi chung với nhau không? Rốt cuộc là có tình huống gì thế này? Cậu mau nói đi.
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Kiều Kiều, Kiều Kiều, cậu mau giải thích cho anh ấy đi, tớ không có ý đó! Tớ không phải cố ý mắng anh ấy là chó! Là cái chữ kia nó tự nhiên nhảy ra ngoài! Không liên quan gì đến tớ cả.
Disney cũng chẳng còn thú vị gì nữa rồi, không biết hiện tại thứ trong mắt Tô Ninh Phỉ là ánh sáng hay là ngọn lửa nữa, cô ấy có cảm giác như mình mới đi ra ngoài chơi mấy ngày mà đã long trời lở đất rồi.
Cô ấy trông ngắn trông dài, cuối cùng trong khung thoại tin nhắn cũng đã hiện lên dòng chữ [Đối phương đang soạn tin nhắn...”
Tô Ninh Phỉ căng thẳng nhìn chằm chằm vào di động, sợ Thư Kiều đưa ra câu trả lời chấn động trời đất gì đó.
[Mộc Kiều]: Tên cặn bã.
Tô Ninh Phỉ: ...?
... Đúng là, là rất chấn động trời đất.