Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp

Chương 43

Kha Dịch run rẩy trở về chỗ cũ.

 

Thậm chí anh ấy chưa bao giờ cảm thấy may mắn như bây giờ, bởi vì ưu thế lớn nhất của anh ấy chính là có tiền.

 

Tuy không so được với người bên cạnh, nhưng ít ra vẫn được xem là có.

 

Sau đó lại càng cảm thán thêm một lần nữa.

 

Thư Kiều ngồi phía đối diện quả thực y hệt tiên nữ hạ phàm.

 

Cô ấy có vẻ ngoài sành điệu, mang theo vẻ khác biệt và tự tin lại khiến sự xinh đẹp bao quanh người cô càng thêm mạnh mẽ, khí chất hơn hẳn.

 

Nghĩ vậy, Kha Dịch có chút đồng cảm nhìn thoáng qua Thương Thời Chu.

 

Tiên nữ chưa hạ phàm đều ngây thơ, chân thành, đáng yêu lương thiện, trong mắt kiểu người khốn kiếp như Kha Dịch chính là chữ “dễ lừa” được viết hoa.

 

Nhưng bây giờ sau khi hạ phàm...

 

Anh ấy dám đánh cược chiếc Bugatti Black Bess mới mua của mình, muốn theo đuổi em gái Thư, thế nào Thương Thời Chu cũng bị rút gân lột da ít nhất một lần.

 

Dù có thế nào thì cũng sẽ bị từ chối một ngàn tám trăm lần đi.

 

Nghĩ vậy, tâm trạng anh ấy vô cùng sung sướng, mức độ thân thiết đối với Thư Kiều cũng tăng lên một bậc.

 

“Được rồi, thêm...” Kha Dịch cười tủm tỉm gật đầu, nhưng lại bị Thương Thời Chu cắt ngang.

 

“Ai nói là hai người, vẫn là một người, nhưng đổi người, đổi sang tôi.” Thương Thời Chu bình thản nói.

 

Mãi đến lúc này Thư Kiều mới đảo mắt nhìn qua anh.

 

Chỉ là đi dạo ngắm cảnh thôi, người này lại mặc một bộ vest phẳng phiu, thậm chí còn thắt nút Windsor. Anh ngồi đó vai rộng eo thon, trông rất đẹp, nhưng kết hợp với Kha Dịch mặc áo ngủ bên cạnh anh thì thật sự không hợp nhau chút nào.

 

... À, không chỉ có Kha Dịch, còn có các vị khách tùy tiện khác nữa.

 

Nếu phải nói thì có lẽ Thư Kiều đầu tóc gọn gàng ăn diện lịch sự ngăn nắp lại khá... hợp với anh.

 

Sau khi nhận ra điểm này, Kha Dịch lặng lẽ dịch ghế qua bên cạnh, nhưng lại bị Thư Kiều liếc mắt ngăn lại.

 

“Sao nào, không muốn trả tiền cho hai người à?” Thư Kiều nhướng mày, nhìn về phía bàn đối diện: “Cho nên tôi mới nói là việc gì cũng nên ký hợp đồng trước, hiệp nghị cũng được. Ngã một lần nên khôn hơn chút rồi, hai vị cứ từ từ dùng bữa sáng đi, tôi đi trước.”

 

Nói xong, cô bèn đứng dậy rời đi.

 

Kha Dịch lập tức vội vàng: “Nè khoan đã, không được, không được, cô ngồi xuống trước đã, tôi...”

 

“Gấp ba.” Thương Thời Chu được đặt ly cà phê trong tay xuống, cùng lúc đó lên tiếng nói. Anh đẩy bản hợp đồng về phía trước, là hợp đồng thuê ngắn hạn, một phần của anh, một phần của Thư Kiều và một phần cho nhân chứng Kha Dịch.

 

Động tác của Thư Kiều dừng lại, cô ngoan ngoãn ngồi trở về, mau chóng nhìn qua hợp đồng một lượt.

 

Vô cùng hoàn hảo, không có bất cứ lỗ hổng nào cho bên A hoặc bên B, các điều khoản trong hợp đồng vô cùng rõ ràng, thậm chí còn có ba tiếng trung, anh, đức.

 

Thư Kiều lần nữa nở nụ cười công nghiệp vô cùng hoàn mỹ. Cô cầm bút, viết lên số thẻ của mình rồi ký tên: “Thành giao.”

 

Ánh mắt Thương Thời Chu nhìn chằm chằm cô không chớp mắt một lúc.

 

Đây là lần đầu tiên hai người đối mặt nhau sau hôm chia tách trong không vui trước đó.

 

Không thể không nói, Thương Thời Chu mang một khuôn mặt như vậy, dù có ở một quầy buffet bình thường của khách sạn thì chỉ cần anh ngồi xuống, khí thế nặng nề xung quanh anh đã đủ đè ép mọi thứ.

 

Xung quanh có không ít ánh mắt bắn qua, da đầu Thư Kiều có chút tê dại. Cô khẽ nhéo lòng bàn tay, cố gắng duy trì nụ cười không méo mó.

 

Miễn cưỡng xem như giằng co ngang nhau.

 

“Vậy xin hỏi thân là người thuê, tôi có thể đưa ra một vài ý kiến đơn giản không?” Cuối cùng Thương Thời Chu cũng mở miệng.

 

Nụ cười của Thư Kiều không hề thay đổi, cô rụt rè gật đầu: “Đương nhiên rồi. Chỉ cần không quá đáng, không chạm tới pháp luật và mấu chốt đạo đức của cá nhân tôi, không vượt quá giới hạn, dĩ nhiên là có thể.”

 

“Ý kiến đơn giản đầu tiên.” Thương Thời Chu nhẹ nhướng mày, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt cô rồi nói: “Tôi không thích em cười như vậy.”

 

Thư Kiều chậm rãi chớp mắt, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, trở thành khuôn mặt lạnh lùng sau đó giơ tay ra dấu OK: “Không thành vấn đề, tôi sẽ thể hiện khuôn mặt lạnh lùng mà ông chủ thích nhất.”

 

Thương Thời Chu: “...”

 

Kha Dịch âm thầm hít sâu một hơi, tiếp tục dịch ghế dựa qua phía bên cạnh. Anh ấy cảm thấy hôm nay mình chỉ tích công đức tới đây thôi, có thể thành rút lui rồi, nếu còn không lui...

 

Nếu còn không lui, anh ấy sợ mình biết quá nhiều khoảnh khắc Thương Thời Chu chịu khổ, sau này anh ấy cũng sẽ bị quả báo.

 

Thư Kiều không thèm để ý tới bóng dáng dần đi xa của Kha Dịch, Thương Thời Chu cũng không để ý. Anh nhìn chằm chằm Thư Kiều một lúc, sau đó cũng mỉm cười: “Cũng được.”

 

Thư Kiều: “?”

 

Thương Thời Chu thong thả dùng khăn lau đi vết cà phê anh vừa uống còn dính ở trên khóe môi: “Đẹp hơn nụ cười giả tạo lúc nãy rồi.”

 

Thư Kiều cảm thấy may mắn vì ban nãy cô đã uống hết cà phê rồi nên mới không bị phun ra.

 

Hơn nữa trong lòng cô bắt đầu tự hỏi, cô có thể không kiếm khoản tiền này không.

 

Câu hỏi này không làm Thư Kiều rối rắm quá lâu.

 

Bởi vì điện thoại của cô mau chóng thông báo thông tin thanh toán.

 

Số tiền thuê gấp ba đã được thanh toán, thậm chí còn ghi chú thêm ba ngày sung sướng còn lại của cô.

 

Bốn ngày, mỗi ngày 2500 Euro, cộng thêm khoảng chừng 6000 Euro.

 

Không hơn một xu, không kém một xu.

 

6000 Euro cũng đủ cho cô vượt qua một lễ giáng sinh hoành tráng... thậm chí là năm mới.

 

Được rồi.

 

Thư Kiều mau chóng đưa ra quyết định.

 

Cô không thể không kiếm số tiền này.

 

Không phải chỉ là bị tên Thương Thời Chu này nói vài câu vô nghĩa thôi sao?

 

Cô nghe tai trái, ra tai phải, rất nhẹ nhàng.

 

Nhưng con người Thư Kiều từ nhỏ đã không phải là người chịu khuất phục trước người khác để kiếm sống, nhìn vào con số dư trong thẻ, chút lương tâm còn sót lại của cô có chút bất an.

 

“Không có thêm ai trong Thương Thị các anh tới với anh à?”

 

Thương Thời Chu rất tự nhiên đáp: “Không có.”

 

Gạt người.

 

Đừng nói là Thương thị, chỉ cần anh đăng tin mình có thời gian, cần người ở cạnh chỉ sợ có người lệch múi giờ 12 tiếng cũng sẽ vội vàng chạy suốt ngày suốt đêm đuổi tới đây.

 

Cho dù không được chọn, không gặp được mặt anh thì cũng chẳng oán hận mà chỉ lắc đầu cảm thán mình chưa đủ nhanh mà thôi.

 

Nhưng anh nói không có, cô cũng không thể ép anh có được.

 

Thư Kiều vì để tự lừa gạt lương tâm của chính mình, chỉ có thể coi như thật sự không có.

 

Giãy giụa mất một lúc, Thư Kiều vẫn không kiềm được: “Tôi không cảm thấy mình đáng được trả phí phục vụ cao như vậy, cũng hoàn toàn không cảm thấy kiến thức của tôi có ích gì cho anh.”

 

Nói xong cô lại có chút hối hận.

 

Nhưng rất khó lừa lương tâm của mình, đúng là cô thiếu tiền nhưng cô không muốn kiếm tiền như vậy.

 

Cô cũng không muốn giả ngu.

 

Vì sao Kha Dịch hẹn cô, vì sao Thương Thời Chu lại xuất hiện ở đây, vì sao lại tình nguyện trả cái giá gấp ba chỉ để ở lại đây.

 

“Hối hận à? Muộn rồi.” Thương Thời Chu thong thả nói: “Trên hợp đồng có viết tiền vi phạm hợp đồng gấp mười lần.”

 

Gấp mười lần.

 

Gấp mười lần 6000 Euro là 60000 Euro.

 

Giết cô đi.

 

Mọi lương tâm của Thư Kiều lập tức biến mất.

 

Giả ngu cũng tốt, làm người thì lâu lâu cũng nên giả ngu một lần.

 

Thương Thời Chu chậm rãi nói tiếp: “Nếu thật sự cảm thấy cắn rứt lương tâm vậy thì em trả lại tiền cho tôi đi?”

 

Thư Kiều: “...”

 

Thư Kiều cầm lấy túi xách, đứng dậy đẩy ghế dựa về trước bàn rồi nhẹ nhàng cúi thấp người xuống: “Anh mơ đi.”

 

Cô hơi nâng cẳm lên: “Còn chưa tới thời gian làm việc, thứ lỗi cho tôi không thể phục vụ, tôi chờ anh ở đại sảnh.”

 

Nói xong, cô đi thẳng ra khỏi nhà hàng mà không quay đầu lại.

 

Kha Dịch đã sớm không còn bóng dáng, Thư Kiều cũng không hỏi xem anh định đi đâu. Cô nói mình sẽ ở đại sảnh chờ Thương Thời Chu nên cô thật sự ngồi ở sô pha trên đại sảnh.

 

Lúc Thương Thời Chu tới, Thư Kiều cũng đứng dậy khỏi sô pha ở đại sảnh, cạnh anh còn có mấy người mặc vest rất lịch sự. Lúc nhìn thấy Thư Kiều tiến lên, thậm chí còn không thể chen vào bên cạnh Thương Thời Chu.

 

Cô còn đang ngây người không biết tình hình như thế nào đã có một bàn tay kéo cô lại, kêu cô cùng đứng ở cạnh anh.

 

“Vị này chính là trợ lý kiêm phiên dịch của tôi hôm nay.” Thương Thời Chu khẽ nở nụ cười, rồi anh nhìn quanh một vòng: “Các vị, quy tắc cũ, mời.”

 

Thư Kiều: “...???”

 

Quy tắc cũ gì?

 

Quy tắc cũ cái gì cơ?

 

Thư Kiều nghĩ tới rất nhiều chuyện có thể xảy ra tiếp theo, nhưng chỉ có một việc là cô không nghĩ tới.

 

Cô hoàn toàn không ngờ trên hợp đồng Thương Thời Chu viết muốn cô làm phiên dịch và trợ lý lại là thật?!

 

Sao con người Thương Thời Chu này lại không làm theo lẽ thường chứ!

 

Đại sảnh của khách sạn không quá xa hoa bỗng trở nên rộn ràng, nhốn nháo, bầu không khí nghỉ dưỡng cũng bị phá vỡ, trở thành hiện trường cho buổi tiệc rượu thương nghiệp cao cấp. Khi Thư Kiều nhận được những tập tài liệu do mọi người kính cẩn đưa qua, cô thậm chí còn có một cảm giác như mình là HR đang đi thu hồ sơ lý lịch.

 

Dường như quyền sinh sát của những người này đều đang nằm trong tay cô.

 

Lúc vùi đầu chỉnh sửa lại tư liệu, trong phút chốc, Thư Kiều cảm thấy mình đã hiểu lầm Thương Thời Chu.

 

Nói không chừng anh thật sự tới nơi này để đàm phán làm ăn thì sao?

 

Vừa hay thiếu một người nên mới kêu Kha Dịch liên lạc cho cô – chuyện xảy ra đột ngột, cô lại là người có chuyên nghiệp phù hợp, so với việc đột nhiên tuyển dụng thì không bằng trực tiếp để người quen thuộc như cô ra làm chuyện này.

 

Nhiều cái tình cờ như vậy nên mới tạo ra sự hiểu lầm cho cô.

 

Dòng suy nghĩ bị ngắt quãng trong thoáng chốc, Thư Kiều mau chóng điều chỉnh tốt trạng thái.

 

Cô cũng không quá xa lạ với những tình huống thương vụ như thế này.

 

Thư Kiều mau chóng tiến vào trạng thái.

 

Sau đó, cô phát hiện ra mấy hạng mục thương nghiệp này hoàn toàn phù hợp với chuyên ngành của mình.

 

Cô học chuyên ngành quan hệ quốc tế chính quy, sau lại học thạc sĩ ở khoa kinh tế, vốn đã quá quen thuộc đối với vấn đề kinh doanh giữa hai nước. Chỉ là mới đầu đột nhiên phải đối mặt với nhiều tài liệu quá mức chuyên nghiệp như vậy, cô cảm thấy có chút mới lạ.

 

Nhưng thật ra muốn chuyển đổi kiến thức trên sách vở ra thành kinh nghiệm thì chỉ cần có thời gian, có nhiều cơ hội thực tiễn và trải nghiệm hơn là được.

 

Thương Thời Chu đều đem mọi thứ tới cho cô rôi.

 

Cô cũng không phải người thích tự mình đa tình, nhưng sau khi lật xem xong mọi tài liệu, cô vẫn nghi ngờ liếc nhìn Thương Thời Chu.

 

Trên thế giới này không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy.

 

Tập đoàn Thương thị nắm giữ và phát triển rất nhiều ngành nghề khác nhau, mà bây giờ lĩnh vực của các tài liệu trong tay cô lại quá tập trung, nếu cô không nhìn ra việc này thì chẳng thà thôi học luôn cho rồi.

 

Lúc quay đầu lại, cô đối diện với một đôi mắt trầm lắng.

 

Đôi mắt màu xám xanh của anh mang theo ý cười khẽ, gương mặt thoải mái, chiếc ghế sô pha bình thường lại bị anh ngồi thành một chiếc Baxter. Khi anh đối diện với ánh mắt cô, anh nhẹ nhướng mày, ý cười khẽ trong đôi mắt cũng dần được thực hiện.

 

Chỉ trong thoáng chốc.

 

Chỉ trong thoáng chốc, anh không còn là Tổng giám đốc Thương trẻ tuổi nắm quyền sinh sát vô số xí nghiệp nữa mà chỉ là Thương Thời Chu ngồi phía trước tay lái, nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười trong buổi trưa hè kia.

 

—— Điều kiện tiên quyết là phải xem nhẹ bộ vest được chế tác thủ công quá mức xa xỉ và giá trị con người của anh.

 

Thu Kiều quay đầu lại.

 

Một đống dự án vài trăm triệu đến vài tỷ như thế, anh lại nói chỉ cần cô làm trợ lý sửa sang lại tài liệu. Nhưng lúc thương thảo cụ thể, anh luôn đưa mắt nhìn về phía cô, kêu cô nói ra giải thích của mình trước.

 

Còn trực tiếp gật đầu tiếp thu.

 

Có lúc anh sẽ chỉ dẫn cô suy nghĩ kỹ lưỡng và sâu hơn về một vấn đề.

 

Thay vì nói cô là trợ lý của anh...

 

Chi bằng nói, anh đang lấy mấy thứ này ra cho cô luyện tập.

 

Thư Kiều đương nhiên biết giá trị hiện tại của tập đoàn Thương thị, có lẽ mấy con số đó không là gì đối với Thương Thời Chu.

 

Nhưng cô vẫn cảm thấy kinh hãi vì điều đó.

 

Không chỉ cô kinh hãi, những người khác cũng cảm thấy kinh hãi.

 

Không vì lý do gì khác.

 

Lúc trước không phải bọn họ chưa từng giao tiếp với Thương Thời Chu.

 

Đúng là cũng giống như lúc trước, những tài liệu đàm phán đó đều được thư ký Lý xem qua trước. Dù là thư ký Lý hay những thư ký khác do Thương Thời Chu mang tới, trình độ làm việc chuyên nghiệp của những người đó đều khiến bọn họ líu lưỡi, lần nào cũng phải lấy ra ba trăm phần trăm sự tập trung để ứng phó.

 

Nhưng lần này...

 

Bọn họ lăn lộn trên thương trường lâu vậy rồi, đã sớm không còn tật trông mặt mà bắt hình dong, cũng không còn kỳ thị giới tính nữa.

 

Huống chi người có thể được Tổng giám đốc Thương mang theo bên cạnh đâu tới lượt bọn họ chỉ trỏ.

 

Nhưng với tình huống bây giờ, so với việc nói cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này là trợ lý của tiểu Tổng giám đốc Thương ngày hôm nay, chi bằng nói ngược lại.

 

Bọn họ yên lặng trao đổi một ánh mắt.

 

Nếu còn không nhận thấy chút mập mờ này thì bọn họ cũng không xứng ngồi ở đây!

 

Trong đó có một người đứng dậy, trực tiếp đi tới quầy lễ tân khách sạn đặt phòng.

 

Vì thế tiếp theo đó, Thư Kiều lập tức cảm giác được một lượng tin tức còn nhiều gấp đôi ban nãy ồ ạt dồn vào đầu. Giọng điệu mấy ông chủ này càng chân thành hơn lúc trước, cũng để lộ ra nhiều sự thật ẩn khuất phía sau, và những quy tắc ngầm lớn bé bên trong ngành sản xuất ra cho cô biết.

 

Thật sự giống hệt như một lớp huấn luyện cấp tốc.

 

Lúc hết ngày, Thư Kiều cảm thấy đầu mình sắp vỡ tung.

 

Tới giờ cơm tối, Thương Thời Chu đứng dậy bắt tay với mấy người gần nhất. Mấy ông chủ được hẹn đến ngày hôm nay đều tươi cười, hiển nhiên Thương Thời Chu rất hài lòng với biểu hiện của bọn họ.

 

Mà anh hài lòng thì chẳng khác nào chuyện làm ăn đã thành công.

 

Tất cả mọi người đều hài lòng, ngoại trừ Thư Kiều, hai mắt cô đã dần mất đi thần thái.

 

Mệt quá, bây giờ cô chỉ muốn thả mình trên chiếc giường lớn mềm mại ở khách sạn.

 

Ai có thể ngờ cô đã chuẩn bị cho mọi thứ, kết quả cả ngày hôm nay cũng không được ra khỏi cửa khách sạn chứ!

 

Sau khi cánh cửa phòng tiếp khách rộng lớn đóng lại, mọi thứ trở nên yên tĩnh. Trước đây cô còn không cảm thấy gì, bây giờ khi chỉ còn lại hai người mới cảm thấy quá trống vắng.

 

Thương Thời Chu không đi tới đây, anh đang tựa vào cánh cửa bên cạnh hành lang, chiếc đèn trần chiếu xuống lông mi anh khiến màu mắt anh trở thành một đại dương mênh mông xanh thẳm.

 

Anh không nói gì cả, chỉ yên lặng nhìn cô như vậy. Vào lúc cô muốn vùi đầu sửa sang lại tài liệu, anh mới nói: “Hôm nay em vất vả rồi.”

 

Thư Kiều thoáng dừng lại rồi nói: “Cảm ơn anh.”

 

Thương Thời Chu khẽ cười: “Tôi còn tưởng em sẽ trách tôi.”

 

“Tôi không phải người không biết tốt xấu như vậy.” Thư Kiều hiếm khi dịu dàng như thế khi đối diện với anh: “Tôi đã học được rất nhiều thứ.”

 

Thương Thời Chu nghiêng đầu, anh ngậm điếu thuốc, khẽ v**t v* cái bật lửa. Lúc cúi đầu anh nghĩ tới gì đó nên lập tức dập thuốc lá đi: “Nếu em muốn...”

 

“Đây là cá nhân anh mời hay là tập đoàn Thương thị mời?” Thu Kiều đã thu dọn xong đồ đạc, ngồi thẳng dậy. Cô đoán được anh muốn nói gì.

 

“Tập đoàn có quy trình tuyển dụng, dù có là tôi cũng không thể vi phạm.” Thương Thời Chu kẹp điếu thuốc không được đốt cháy vào giữa hai ngón tay: “Nhưng giáo sư của em cũng được Thương thị mời cố vấn riêng, nếu có thư đề cử của ông ấy, tôi nghĩ quy trình tuyển dụng này không phải việc khó đối với em.”

 

Hai ngày trước lúc ở hội trường, Thư Kiều có thấy giáo sư Stager nói chuyện với anh rất vui vẻ, nhưng...

 

Thư Kiều thoáng ngạc nhiên: “Tôi đã từng xem qua sơ yếu lý lịch của giáo sư Stager, cũng từng xem qua tài liệu của tập đoàn Thương thị, nhưng đều không có nhắc tới chuyện cố vấn này. Đây là tài liệu mật sao?”

 

“Coi như là vậy đi.” Thương Thời Chu gật đầu: “Dù sao cũng mới mời riêng hai ngày trước, tính thời gian thì chắc bây giờ thư mời vừa mới tới hộp thư của giáo sư Stager rồi.”

 

Thư Kiều: “...”

 

Thư Kiều trợn mắt, há hốc mồm.

 

“Xin cho phép tôi tự mình đa tình, việc này chắc không có liên quan tới tôi chứ?” Cuối cùng Thư Kiều cũng không nhịn nổi nữa.

 

“Chức vụ cố vấn được tập đoàn Thương Thị mời riêng vẫn luôn rất có trọng lượng và danh tiếng, lương một năm cũng là một con số khiến người ta khó lòng từ chối. Xét về mặt lý lịch, đúng là giáo sư Stager có nằm trong danh sách chờ tuyển.” Thương Thời Chu nói: “Từ góc độ này thì không.”

 

Nghĩa là từ góc độ khác thì có.

 

Quả nhiên, anh tiếp tục nói.

 

“Có thể chọn ông ấy, cũng có thể chọn người khác. Nhưng tôi chọn ông ấy.”

 

Thư Kiều mím môi: “Anh...”

 

“Một công đôi việc, cớ sao không làm.” Ánh mắt Thương Thời Chu lại càng sâu: “Tôi chỉ không muốn sau này cũng sẽ đột nhiên mất đi tin tức của em giống như lần này mà thôi.”

 

Động tác của Thư Kiều bỗng chốc dừng lại.

 

Cô nhắm mắt lại.

 

Trước khi Thương Thời Chu nói ra những lời này, cô còn cho rằng mình đã buông bỏ được.

 

Những ngày tháng vô vọng đó, những giờ phút dù biết rõ không có kết quả nhưng vẫn cứ thoáng ngẩn người, sau đó giật mình nhận ra trong đầu cô luôn nghĩ tới anh, những lần tự ghét bỏ mình, cảm thấy mình... sao mình lại vô dụng như vậy.

 

Mọi thứ đó đều xuất phát từ sự biến mất của anh.

 

Cô từng mất đi mọi tin tức về anh.

 

Suốt bốn năm.

 

Bây giờ sao anh có thể đứng trước mặt cô, nói ra những lời này?!

 

Ngực cô phập phồng kịch liệt, nhưng rồi cô vẫn cố đè nén cảm xúc mãnh liệt xuống dưới.

 

Lúc cất lời, giọng của cô đã lạnh lùng hơn thường ngày vài phần.

 

“Thương Thời Chu.” Thu Kiều nói: “Tôi đọc được một câu.”

 

Thương Thời Chu quay đầu nhìn cô.

 

“Nếu một người muốn liên lạc với bạn, người đó sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để làm được.” Cô thậm chí còn khẽ cười, nhưng lúc này nụ cười đó dường như lại tràn ngập trào phúng và khinh bỉ vô tận.

 

Thương Thời Chu nhìn bóng dáng cô, há miệng th* d*c.

 

Anh thấy Thư Kiều giơ điện thoại trong tay lên: “Ví dụ như ông chủ của tôi.”

 

Cô đứng dậy, mọi sóng ngầm kích động đối chọi gay gắt giữa hai người đều biến mất không chút dấu vết theo hành động đứng dậy của cô.

 

Sắc mặt Thư Kiều rất tự nhiên, cô cúi đầu nhìn điện thoại, giống như câu nói vừa rồi không có lấy nửa điểm khinh bỉ nào: “Tới thời gian tan làm trong hợp đồng rồi, ông chủ của tôi gọi tôi đi tăng ca, ngày mai vẫn 10 giờ rưỡi sao?”

Bình Luận (0)
Comment