Anh vẫn cứ gọn gàng ngăn nắp, bộ đồ vest không có lấy một nếp nhăn, Thư Kiều lại cảm thấy cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ suy sụp như thế này của anh.
Tóc mái của Thương Thời Chu che khuất tầm mắt của anh, ánh mắt của anh khi nhìn về cô lộ ra vẻ tự giễu và cười khổ.
Nhưng anh vẫn cứ gọn gàng ngăn nắp như thế, dường như anh đang cố gắng hết sức làm mình có vẻ ung dung bình tĩnh, chỉ có điều đây lại là lần đầu tiên giọng nói của anh mang theo chút bất đắc dĩ.
Chút vẻ bất đắc dĩ vì sau khi tự phân tích xong vẫn hoàn toàn bó tay không còn cách nào khác.
“Nhưng mà Kiều Kiều à.” Anh nói: “Nếu không làm như thế thì anh phải làm như thế nào để có thể tiếp cận em lần nữa đây?”
Thư Kiều giơ tay đo đạc khoảng cách giữa hai người, thậm chí còn cười khẽ: “Chúng ta chỉ cách nhau một bước chân, anh còn muốn gần đến cỡ nào nữa mới tính là gần hả?”
Thương Thời Chu nhìn chằm chằm vào nụ cười gần như lạnh nhạt của cô, thở dài nói: “Em biết anh không nói đến cái này mà. Anh...”
Đằng sau anh có một tia sét rắc rối bổ xuống, có khách du lịch sợ hãi kêu lên, có người lại cười to, những tình cảm trên đời vô cùng chân thật, có chút ồn ào lại cũng vô cùng quý giá. Chúng nó lại theo những hạt mưa nhỏ vụn kia phá tan cấu trúc phòng ngự mà anh tự dựng lên cho mình suốt bốn năm qua, từng hạt từng hạt rơi xuống vai và tóc của anh.
Đôi mắt màu xanh xám của Thương Thời Chu chỉ còn lại màu xanh đậm, bên dưới vùng trời dần dần tối xuống này, màu của mắt còn đậm hơn màu ngọc bích Kashmiri, cũng làm cho người ta say mê hơn.
“Anh muốn yêu em một lần nữa.” Cuối cùng anh cũng mở miệng, giọng nói cũng không thấp, thậm chí có thể nói là bình tĩnh, nhưng Thư Kiều lại có thể nhận ra được vẻ cầu xin trong giọng nói của anh: “Kiều Kiều, lần này anh sẽ không bao giờ bỏ đi giữa chừng nữa, càng sẽ không...”
“Nhưng tôi đã không thể tin tưởng bất cứ người nào nữa.” Thư Kiều nhắm mắt lại, sau khi cô cố nhịn nhiều như thế, cuối cùng cũng bị lời này của anh ép buộc đến không còn đường lui nữa. Cô gần như mất kiên nhẫn ngắt lời anh: “Thương Thời Chu, anh có biết không? Sau khi anh rời đi rồi, tôi cũng từng thử đi tiếp nhận người khác. Nhưng tôi lại phát hiện tôi không còn sức để đi tin tưởng bất cứ lời hứa hẹn nào nữa, càng sẽ không yêu ai.”
Tóc dài của cô bị gió thổi rối tung, lộ ra gương mặt trắng muốt lạnh lùng. Cho dù cô đang nói ra những lời kích động như thế thì biểu cảm trên mặt cô vẫn cứ lạnh nhạt. Cô gần như trào phúng nhìn anh: “Đương nhiên, nếu cẩm thận ngẫm lại thì thật ra lúc đó anh cũng chẳng cho tôi bất cứ lời hứa hẹn gì. Tính kỹ ra thì có lẽ cũng chỉ có một mình tôi đơn phương tình nguyện trả giá thôi.”
Thương Thời Chu theo bản năng phản bác: “Không phải.”
Thư Kiều ngược lại còn mỉm cười: “Vậy thì... Thương Thời Chu, anh cảm thấy tôi cần phải có bao nhiêu can đảm mới có thể lại tiếp nhận anh lần nữa.”
Cho dù anh biết sẽ không có kết quả, nhưng mà chỉ mới nghe cô nói đến chuyện cô đã từng thử đi tiếp nhận người khác, trong lòng Thương Thời Chu vẫn cứ không nhịn được dâng lên cảm giác khủng hoảng và mất khống chế.
Những rõ ràng trên thế giới này, anh là người không có tư cách vì chuyện này mà nảy sinh bất cứ cảm xúc gì nhất.
Vào giây phút anh đặt chân lên chiếc máy bay tư nhân kia, vẻ mặt anh đã chết lặng, khi nghiêng đầu liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ lần cuối, ngoại trừ sự không cam lòng ra, trong lòng anh cũng chỉ còn lại lời chúc phúc dành cho Thư Kiều.
Lời chúc phúc tràn ngập không cam lòng.
Chúc cho cuộc đời cô sau này đều sẽ thuận buồm xuôi gió, ước gì được đó.
Anh sẽ ở một nơi cô nhìn không thấy vĩnh viễn yêu cô.
Anh đổi ý rồi.
Khi biết được Thư Kiều đến Đức thì cũng đã đổi ý. Những năm qua, ngay từ đầu anh không hề bỏ sót bất cứ tin tức nào liên quan đến Thư Kiều, để ý đến mức không thể nào ngủ yên, được bác sĩ tâm lý tư vấn, đành phải phong ấn tất cả những thứ đó và tin tức sau này vào trong bàn làm việc.
Mãi đến một ngày nào đó anh muốn cất tin tức vào trong hộc tủ, lại phát hiện không thể nào nhét vào được nữa, lúc này mới vô tình nhìn thấy được tin tức Thư Kiều đã đến Konstanz.
Khoảnh khắc đó, anh giống như bị đóng đinh tại chỗ, đột nhiên bị cảm xúc ảo não chán chường bao phủ.
Ảo não vì sao anh lại thật sự cất hết toàn bộ tin tức của cô đi chứ.
Đúng là anh đến Konstanz tìm cô, cũng vô tình gặp cô và thật sự trùng hợp mua trúng căn chung cư mà cô từng ở.
Cho dù là khoảnh khắc nhìn thấy cô trên phố hay là lúc đưa cô xuống xe, hoặc là lúc bị cô đẩy ra khỏi cửa, hay là giây phút nhìn thấy chiếc Subaru quen thuộc đến mức làm anh bỏng cả mắt trong gara ngầm quen thuộc...
Mặt ngoài anh trông có vẻ rất bình tĩnh, đáy lòng lại có ngọn lửa đang cháy lan ra đồng cỏ cháy hừng hực.
Nhiều trùng hợp như thế, rõ ràng chuyện bọn họ gặp lại đã được ông trời định sẵn.
Không phải anh chưa từng nghĩ đến Thư Kiều sẽ có thái độ như thế nào với anh.
Anh còn nghĩ đến rất nhiều trường hợp xấu nhất.
Nhưng có lẽ là trong những lần tiếp xúc trước đó Thư Kiều đều quá dịu dàng, quá lễ phép, chẳng có tí công kích nào, trông giống như là cô sẽ nhanh chóng chấp nhận anh, cho nên anh mới dần dần quên mất những giả thiết mà anh từng nghĩ đến lúc trước.
Đến tận lúc này mới làm anh phát hiện ra, đừng nói đến những tình huống xấu nhất mà anh từng tưởng tượng ra, cho dù Thư Kiều chỉ lộ ra chút vẻ mỉa mai như hiện tại thôi anh cũng khó có thể chấp nhận được.
Anh mím chặt môi, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen, có tia sét lóe lên trong tích tắc chiếu sáng gương mặt của anh, cửa sổ sát đất vẫn chưa được đóng lại hé mở ra khe hở càng lớn hơn, mưa gió đan chéo vào nhau giống như vệt mực bị ai đó vẩy vào bên trong.
Thương Thời Chu theo bản năng bước nửa bước nghiêng người cản mưa gió lại.
—— Anh thậm chí còn quên mất thật ra anh còn có thể trực tiếp đóng cửa sổ lại.
Trong lòng anh rối bời, đối diện với ánh mắt lạnh buốt của Thư Kiều, hơi nhắm mắt lại. Trong lòng anh biết rất rõ, cô muốn kéo xuống lớp mặt nạ cuối cùng của anh, lại đánh nát toàn bộ cảm xúc, tự tôn, sự khống chế và bình tĩnh của anh.
Mãi đến khi anh có thể thẳng thắn bằng phẳng, lộ ra dáng vẻ dễ hiểu nhất, nguyên sơ nhất để đối mặt với cô.
Làm cho anh không còn bất cứ mặt nạ nào có thể mang lên nữa.
Mưa gió bên ngoài cửa sổ vẫn cứ không ngớt, đã không còn tiếng nói của khách du lịch. Giờ phút này, bên trong mưa gió, bên cạnh hồ hoa thủy tiên của Giverny, dường như chỉ còn lại hai người bọn họ.
Chỉ trong chốc lát như thế, toàn thân Thương Thời Chu đã gần như ướt đẫm.
Ngay lúc Thư Kiều cho rằng Thương Thời Chu sẽ không nói thêm cái gì nữa, anh lại đột nhiên ngước mắt lên.
“Thư Kiều.” Anh gọi cả họ lẫn tên của cô, giống như như thế mới có vẻ càng thêm trịnh trọng: “Anh không biết phải hình dung tâm trạng hiện tại của mình như thế nào nữa. Nhưng anh biết, anh chỉ cần tưởng tượng đến cảnh em xuất hiện ở nơi này rồi lại sắp hoàn toàn rời xa anh, mà anh lại thậm chí chưa từng duỗi tay ra giữ lại, vậy anh sẽ hận mình cả đời.”
Lần này, anh thật sự mang theo vẻ cầu xin mà nhìn cô. Nước mưa làm gương mặt anh ướt sũng, thậm chí trong vài giây nào đó còn làm anh trông giống như một con chó con rơi xuống nước vô cùng chật vật.
Anh cứ như thế mà nhìn cô, chậm rãi nói: “Em cho anh thêm một cơ hội nữa được? Chỉ một lần thôi.”
Anh lại nhanh chóng sửa miệng: “Không, không phải một cơ hội, mà là... cho anh một chút khả năng có thể tiếp cận em.”
Rõ ràng anh biết rất nhiều ngôn ngữ khác nhau, rõ ràng đã quen với vị trí quyền cao chức trọng từ trên cao nhìn xuống mọi người, mỗi lần nói chuyện đều dùng loại câu mệnh lệnh vô cùng dứt khoát đáng tin, nhưng vào giờ phút này anh gần như không thể tự nói ra một câu đàng hoàng.
Thậm chí đến câu nói cuối cùng, anh còn vô ý thức mà đổi thành tiếng Đức.
“Em không cần phải tiếp nhận anh, cũng không cần yêu anh. Chỉ cần em cho phép anh yêu em.”
Thư Kiều hít một hơi thật sâu.
Mọi ấm ức bị chôn sâu trong lòng suốt nhiều năm như thế được nói ra, cô ngược lại trở nên bình tĩnh.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng nói: “Nhưng tôi đã không còn năng lực đi yêu ai cả, cũng sẽ không tin tưởng bất cứ ai.”
Cô nhìn thẳng vào ánh mắt của Thương Thời Chu, lúc hai mắt của anh dần trở nên tối xuống, lại mở miệng lần nữa: “... Cho dù là thế?”
Vì thế, đôi mắt màu xanh xám bị mưa gió thổi tắt kia lại đốt cháy lên ngọn lửa. Anh gần như không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô, giống như sợ cô đổi ý.
“Cho dù là thế.” Nói xong, anh lại nỉ non lặp lại lần nữa, gần như sung sướng nói: “Cho dù là thế.”
Cho dù lần này em đã không còn bất cứ sức lực nào để bước về phía anh thì cũng chẳng sao cả.
Cứ để cho anh bước đi hết tất cả đoạn đường đó.
Tóc của Thương Thời Chu đã ướt đẫm, rũ xuống trán anh. Lần cuối cùng Thư Kiều nhìn thấy dáng vẻ này của anh vẫn là sau khi cuộc đua xe Rally ia kết thúc, anh xối hết cả bình nước khoáng lên đầu của mình.
Nhưng hành vi lúc đó của anh là ph*ng đ*ng, là thỏa thích điên cuồng ăn mừng. Còn lần này, đôi mắt màu xanh xám dường như vĩnh viễn luôn bình tĩnh của anh bị tẩm ướt, áo vest được đặt may riêng của anh bị xối ướt, đôi giày da đắt đỏ của anh cũng sũng nước, nước mưa rơi xuống bên cạnh, b*n r* rất nhiều bọt nước.
Sau đó, anh tiến lên.
Cúi đầu hôn lấy cô.
Cô không cần phải làm cái gì cả, chỉ cần đừng lui ra sau.
Anh cũng đã cam tâm tình nguyện rồi.