Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp

Chương 50

Tuyết đầu mùa vừa mới bao phủ xuống một lớp tuyết mỏng đã bắt đầu hòa tan, chờ đến khi Thư Kiều ăn sáng xong, khung cảnh ngoài cửa sổ đã bắt đầu trở nên ẩm ướt. Trang viên luôn phồn hoa trong cả năm bị ướt sũng, có chút héo úa mà rũ xuống, trông cũng chẳng đẹp tí nào.

 

Thư Kiều có chút uể oải kéo rèm lại, cầm một ly Latte nóng rúc vào ghế mềm mại.

 

Cô đã hạ sốt nhưng vẫn chưa hoàn toàn tươi tỉnh trở lại, cũng may mà ngày hôm trước cô ngủ rất ngon và rất no, sau khi ăn xong uống thuốc, cô cũng đã có chút tinh thần ôm Ipad xem những hồ sơ liên quan đến thương hội ở Hamburg.

 

Phòng sách rất lớn, là kiểu phòng sách có giá sách bằng gỗ cao kịch trần chiếm cứ toàn bộ mặt tường mà Thư Kiều thích nhất, còn cây thang ròng rọc cố định ở bên trên. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Thương Thời Chu, anh đang ngồi trên bàn làm việc đeo tai nghe nhỏ giọng nói chuyện điện thoại, hai tay liên tục gõ bàn phím, rõ ràng là đang trả lời những hồ sơ email bị tồn động, đột nhiên lại nổi hứng nhẹ nhàng đứng lên.

 

Chờ đến khi Thương Thời Chu nghe được chút tiếng động, theo bản năng ngước mắt lên, lại nhìn thấy được Thư Kiều đã leo lên đến đỉnh cao nhất của cây thang.

 

Cô không thay quần áo, trong phòng mở khí sưởi rất ấm, bên dưới bộ váy ngủ bằng tơ tằm màu hồng nhạt là một đôi vớ bình thường không dài quá mắt cá nhân, nếu lại nhìn lên nữa chính là đôi chân trắng nõn thon dài.

 

Thứ hấp dẫn ánh mắt cô chính là một quyển sách có bìa sách cứng được thiết kế vô cùng xinh đẹp ở vị trí càng cao hơn. Trên thực tế cô cũng không biết nội dung của quyển sách kia là gì, đơn giản chỉ là bị vẻ bề ngoài của nó hấp dẫn, nông cạn như thế thôi.

 

“Đó là bản gốc Kinh Thánh ở Vatican thế kỷ 18 được truyền lưu ra ngoài.” Thương Thời Chu nghiêng người dựa vào lưng ghế, nhìn theo ánh mắt của cô, rõ ràng anh chỉ cần nhìn thoáng qua là đã xác định được mục tiêu của Thư Kiều: “Em xác định em muốn xem sao?”

 

Thư Kiều do dự một chút: “... Cái cuốn sách này đúng là không có quá nhiều lực hấp dẫn với những người không phải giáo đồ.”

 

Tuy là nói như thế, nhưng cô lại hoàn toàn không có ý định nhấc chân rời đi.

 

Thương Thời Chu nhướng mày.

 

Quả nhiên, Thư Kiều lại tiếp tục nói một câu: “Nhưng mà bìa sách của nó thật sự rất hấp dẫn, tôi vẫn muốn xem. Cho dù không mở ra xem cũng được.”

 

Thương Thời Chu cứ có cảm giác câu nói này có gì đó là lạ, chờ đến khi anh quăng mớ email và một một đống người như đang bị lửa đốt mông sốt ruột chờ anh sang một bên, đứng dậy leo lên thang lấy cuốn Kinh Thánh vô cùng quý giá kia xuống thay cô. Anh đứng ở nơi cao nhất, cúi đầu nhìn về phía Thư Kiều đang lộ ra hai mắt sáng rực nhìn anh, đột nhiên hiểu ra cái gì đó.

 

“Em xác định những lời em nói lúc nãy không hề muốn ám chỉ cái gì khác sao?” Sắc mặt của anh có chút quái dị.

 

Thư Kiều chớp mắt hỏi: “Cho dù tôi có thì không phải anh cũng nên cảm thấy mừng thầm sao?”

 

Thương Thời Chu im lặng: “... Mừng thầm chuyện gì chứ?”

 

Thư Kiều ra hiệu cho anh leo xuống thang trước, sau đó mới cầm lấy cuốn Kinh Thánh dày cộm kia, nghiêng đầu nhìn anh: “Mừng vì ít nhất anh còn có vẻ bề ngoài có thể hấp dẫn tôi, làm tôi cảm thấy cho dù không mở ra cũng có thể ngắm chơi.”

 

Thương Thời Chu: “...”

 

Sau khi cô nói xong những lời này, kết quả chính là chờ Thư Kiều cúi đầu đọc sách một lúc rồi ngẩng đầu lên, Thương Thời Chu xuất hiện trước mặt cô đã mặc áo mũ chỉnh tề, tây trang giày da, nút tay áo ngọc bích rực rỡ lấp lánh, nút thắt Windsor cũng xinh đẹp lộng lẫy, đến cả kiểu tóc cũng được chải chuốt cẩn thận. Khi anh lại ngồi xuống bàn làm việc lần nữa thì toàn thân anh đều giống như phát ra vầng hào quang của một vị Tổng giám đốc tinh anh.

 

Lúc này Thư Kiều không thèm đọc sách nữa, cô kéo cái ghế đối diện bàn làm việc ra, cách cái bàn làm việc, tay chống cằm nhìn về phía Thương Thời Chu hoa hòe lòe loẹt như một con công xòe đuôi.

 

Cô không nói tiếng nào, chỉ nhìn thôi.

 

Là cái kiểu ngắm nhìn một thứ xinh đẹp đó.

 

Mục đích của Thương Thời Chu cũng chính là muốn cho cô ngắm, nhưng mà khi cô không thèm che giấu ngắm anh công khai như thế, anh ngược lại cảm thấy hơi mất tự nhiên.

 

Từ trước đến nay khi anh làm việc rất hiếm khi phân tâm, luôn tập trung toàn bộ tinh thần, hiệu suất cực cao.

 

Nhưng chỉ trong chốc lát ngắn ngủi như thế, anh đã phá lệ vì Thư Kiều hai lần rồi.

 

Một lần là vì lấy sách giúp cô.

 

Một lần là dưới ánh mắt cô, đến cả một đống chữ trước mặt cũng biến thành một đống hình ảnh mờ ảo anh không đọc hiểu được.

 

Mãi đến khi có người đến gõ cửa.

 

Gõ cửa ba lần, không nặng không nhẹ, rồi lại không gõ tiếp nữa.

 

Thư Kiều ra hiệu: “Có người tìm anh kìa.”

 

Thương Thời Chu đương nhiên cũng nghe được, anh đang định mặc kệ không trả lời, cho dù anh đang mất hồn mất vía thì cũng đã quyết định phải cố làm ra vẻ như mình đang làm việc, chỉ vì muốn ánh mắt của Thư Kiều lại dừng lại trên người mình thêm chút nữa.

 

Nhưng anh cũng biết, nếu không phải có chuyện thì nhất định sẽ không có ai dám đến quấy rầy anh lúc anh đang ở trong phòng sách.

 

Thương Thời Chu bất đắc dĩ đứng lên, chờ đến khi anh quay về, thậm chí anh còn không ngồi xuống mà chỉ cúi người nhanh chóng trả lời vài email, sau đó mặt lộ ra chút trịnh trọng nhìn Thư Kiều.

 

“Bà ngoại của anh đến, bà nghe nói em ở đây, em có sẵn lòng gặp bà không?”

 

Thư Kiều ngẩn người.

 

Thương Thời Chu rất hiếm khi nhắc đến chuyện trong nhà anh, chỉ có lần trước ở trong hoa viên của Monet mới kể một lần duy nhất. Lúc đó anh kể cho cô nghe về bà ngoại mang dòng máu Caucasus này, tuy rằng chỉ nói vài câu ngắn ngủi nhưng cũng đủ để thấy được bà ấy tạo được ảnh hưởng rất lớn đến anh, càng lộ ra sự kính trọng của Thương Thời Chu dành cho bà ấy.

 

Anh đến hỏi, chắc là vì bà ngoại của anh muốn gặp cô.

 

Thư Kiều nghiêm túc suy nghĩ rồi lại lắc đầu: “Tôi rất sẵn lòng gặp bà ấy, nhưng không phải là lúc này. Cũng cảm ơn bà vì đã hỏi ý kiến của tôi trước.”

 

Có quản gia thuật lại nguyên văn câu trả lời của cô, sau khi Thư Kiều thay quần áo xong thì người kia lại nhanh chóng quay về.

 

Trong tay còn cầm theo một hộp quà vải nhung màu đỏ thẫm.

 

Là quà gặp mặt.

 

Thư Kiều biết đây là lễ nghĩa của người lớn, không nên từ chối, cảm ơn rồi lập tức nhận lấy. Cô mở ra, bên trong là một cái lắc tay được khảm ngọc bích Kashmiri vô cùng quý giá.

 

Ở trong mắt Thư Kiều, có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không gặp được trường hợp nào để có cơ hội sử dụng nó.

 

Kết lại không ngờ rằng cơ hội để cô mang cái lắc tay này lại đến nhanh như thế.

 

Quay về Hamburg, Thư Kiều ngồi máy bay tư nhân của Thương Thời Chu. Anh không cho cô ngồi xe đường dài, nói đi tàu điện ngầm sẽ rất dễ bị lây nhiễm chéo, còn sẽ ảnh hưởng đến công việc hơn.

 

Anh lại không đi cùng cô.

 

Lúc chia tay, có vài lần Thương Thời Chu đã muốn đẩy hết toàn bộ công việc của mình, chân đã đạp lên máy bay rồi, nhưng vẫn cứ bị Thư Kiều khuyên về.

 

“Tôi phải đi làm.” Cô dùng một ngón tay chọc lên vai anh: “Lúc tôi có mặt anh sẽ không tập trung. Nếu anh ở bên cạnh tôi, tôi cũng sẽ như thế.”

 

Chỉ có để ý thì mới có thể phân tâm.

 

Thương Thời Chu thầm nghĩ thì ra cô vẫn cứ để ý biết anh ngẩn người, bật cười khẽ. Cuối cùng anh bại trận trước những lời này của Thư Kiều, cam tâm tình nguyện bước lên một chiếc máy bay khác, trong ánh mắt mừng muốn phát khóc của thư ký Lý, quay về Zurich.

 

Mùa đông ở Hamburg rất lạnh.

 

Thư Kiều không mang theo quá nhiều quần áo chống lạnh, nhưng chờ cô xuống máy bay, tài xế được Thương Thời Chu sắp xếp trực tiếp đưa cô đến căn phòng cao nhất của khách sạn năm sao mà anh từng ngủ lại, nơi đó luôn giữ phòng trống cho anh. Khi cô đến đó thì trong tủ quần áo đã có rất nhiều quần áo xinh đẹp.

 

Nhiều đến mức hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu sử dụng hằng ngày của Thư Kiều, cũng không có logo thương hiệu xa hoa nổi tiếng gì, khiêm tốn nhưng chất lượng lại rất tốt.

 

Thư Kiều không có lý do để từ chối, cô vẫn mặc quần áo của mình, rồi lại chọn thêm một cái áo lông vũ màu đen thật dày, lại chọn thêm một cái khăn quàng cổ.

 

Gió lạnh ở thành phố cảng mùa đông cực kỳ ngang tàng, cô buộc phải đội nón lên để tránh cho tóc bị thổi rối tung.

 

Trước lạ sau quen, trong lần thương hội ở Bonn, có một vài chuyện Thư Kiều còn chưa quen tay. Lần này cô lại coi như rất thành thạo, được giáo sư Stager khen ngợi rất nhiều.

 

Chờ đến khi mọi người ra về hết, giáo sư Stager cũng dẹp nụ cười xã giao đi, có chút trêu chọc nhìn thoáng qua Thư Kiều hỏi: “Thương tiên sinh không đến à?”

 

Mấy ngày nay Thư Kiều bận rộn đến mức không trả lời điện thoại của Thương Thời Chu. Lúc này đột nhiên nghe được cái tên này từ trong miệng giáo sư Stager còn cảm thấy có chút hoảng hốt, mất vài giây mới nghĩ đến chuyện Thương Thời Chu từng nói sẽ mời thầy ấy làm cố vấn riêng.

 

Nếu giáo sư Stager hỏi như thế đương nhiên là vì đã biết được gì đó. Cho dù ông ấy thông qua đâu mà biết được thì Thư Kiều cũng không cần thiết phải giấu diếm nữa.

 

Cô hào phóng cười nói: “Lần này không có. Anh ấy cũng có việc phải làm.”

Bình Luận (0)
Comment