Thư Kiều có chấp nhất rất lớn đối với “năm mới”.
Mấy cái thùng to thông qua hải quan rồi vận chuyển đến trang viên Berlin. Thương Thời Chu mặc áo vest đặt may riêng cũng phải quỳ một gối xuống đất, dùng dao rọc giấy cẩn thận mở chuyển phát nhanh giúp cô.
Sẵn tiện còn phải nghe Thư Kiều ở bên cạnh vô cùng đắc ý nói với anh cô đã làm như thế nào để tìm công ty vận chuyển, trong quá trình này cô đã tiết kiệm được gần ba trăm tám mươi lăm đồng.
Thương Thời Chu không hề có dấu hiệu mất kiên nhẫn nào cả.
Đúng là mỗi ngày anh đều sẽ giao dịch từ ngàn vạn đến trăm triệu trở lên, nhưng những con số kia làm sao có thể sinh động bằng ba trăm tám mươi lăm đồng mà Thư Kiều đang lắc lư chân bẻ ngón tay tính toán chứ.
Đồ trong thùng hàng được gửi đến tràn ngập không khí năm mới.
Bên trong còn có một thứ là do Thư Đường Viễn cố ý gửi đến.
Lúc đầu Thư Đường Viễn đã hứa năm nay sẽ đến Châu Âu đón tết âm lịch cùng cô, kết quả trước khi năm mới đến, ông lại vô tình gặp được mùa xuân thứ n trong đời mình, không chịu nổi bạn gái trẻ năn nỉ ỉ ôi, nói là phải đi tặng quà tết cho người có khả năng sẽ trở thành mẹ vợ, đến mùng ba tết sẽ đến sân bay Berlin.
Thư Kiều trợn trắng mắt, thầm nghĩ cha của cô đúng thật là...
Mấy chục năm trôi qua nhưng bản tính vẫn cứ khó dời.
Tóm lại, trong cái thùng hàng được gửi đến này có câu đối xuân cỡ lớn, mực nước, bút lông, nút thắt kiểu Trung Quốc, lồng đèn, đồ ăn vặt... Thậm chí còn có túi bánh Vượng Vượng thập cẩm cao gần bằng Thư Kiều.
Thư Kiều ôm một cái túi bánh Vượng Vượng thập cẩm, nằng nặc đòi Thương Thời Chu chụp ảnh cho mình.
Cô chụp xong lại uy h**p bắt Thương Thời Chu cũng phải ôm một túi đứng ở bên cạnh mình, hai người đứng tấn giống hệt Vượng Vượng ở hai bên trái phải cửa, quản gia cố nhịn cười, cẩn thận chụp lại một bức ảnh.
Sau đó Thương Thời Chu rũ mắt xuống, lập tức nhanh chóng nhìn thấy Thư Kiều photoshop thêm một dòng chữ [Thư Kiều và người nhà chúc mọi người năm mới mọi thứ đều mới, năm mới phát tài], sau đó click vào nút gửi nhóm gửi cho một đống người.
Thương Thời Chu: “...”
Trong khoảng thời gian ngắn, anh cũng không biết mình nên vui vì đã được thăng chức thành “người nhà”, hay là nên im lặng vì điện thoại của anh sắp nhận được một loạt tin nhắn ha ha ha ha ha đây.
Anh còn đang cúi đầu lấy lồng đèn ra xếp gọn lại, quả nhiên điện thoại di động bị anh quăng sang một góc bắt đầu điên cuồng rung lên.
Anh không cần xem cũng biết mấy tin nhắn đó toàn là dấu chấm hỏi và tiếng cười nhạo của Kha Dịch và Hứa Thâm.
Nếu muốn trang trí toàn bộ trang viên mang không khí năm mới của Trung Quốc thì cũng không phải là một công trình nhỏ. Thư Kiều và quản gia đã lên kế hoạch từ trước rồi. Lúc này tất cả mọi người trong trang viên đều bận rộn, chờ đến khi màn đêm buông xuống, đèn lồng to được treo lên đã sáng đèn.
Thư Kiều đã thay bộ sườn xám được cô cố ý chuẩn bị cho năm mới, chuẩn bị mở cửa phòng ra gọi bà ngoại Thương Thời Chu đi dán câu đối xuân, lại nhìn thấy bên trong đang ăn uống linh đình. Bà ngoại đeo nguyên bộ trang sức vòng cổ hoa tay làm bằng ngọc lục bảo đính kim cương vô cùng sang quý, khóe môi lộ ra chút ý cười nhẹ.
“Cháu dâu của tôi đang làm việc trong bộ phận kiểm tra và đánh giá chính sách thương mại WTO.”
“Không, tôi chẳng nhúng tay vào tí nào, đây là sự nghiệp của con bé.”
“Đương nhiên, nếu bà có gì cần thì có thể gọi điện thoại cho con bé bất cứ lúc nào.”
Bàn tay đeo chiếc nhẫn ngọc lục bảo quý giá kia lại đang cầm một tấm danh thiếp không quá xinh đẹp, thậm chí có thể nói là bình thường mà cô vừa mới in lúc nhận chức.
Trong lúc nói chuyện, bà cụ cảm nhận được ánh mắt ngoài cửa. Bà ấy cũng không trốn tránh, nhìn Thư Kiều gật đầu, sau đó lại quay đầu, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi.
“Tôi kiêu ngạo vì mỗi một đứa cháu của mình, đương nhiên cũng bao gồm cả con bé.”
Thư Kiều đứng ở bên ngoài phòng, mắt đột nhiên rưng rưng.
Chờ đến khi dán xong chữ “Phúc” lên trên cửa, bắt đầu có pháo hoa nổ tung trên vòm trời dần dần biến thành màu xanh đen kia.
Pháo hoa năm nay được bắn chừng nửa tiếng đồng hồ, toàn bộ trung tâm thành phố Berlin đều có thể nhìn thấy, có rất nhiều đứa con xa quê rưng rưng nước mắt trong ngày lễ đặc biệt này.
Dưới pháo hoa, Thư Kiều nghiêng mặt nhìn thanh niên đẹp trai đứng bên cạnh mình, đột nhiên nâng tay lên, ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh.
Sau đó dưới ánh mắt được pháo hoa phản chiếu trở nên lộng lẫy của anh, cô dán sát lỗ tai anh hét lên thật to ——
“Thương Thời Chu ——”
“Em yêu anh.”