Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp

Chương 6

Thương Thời Chu yên lặng nhìn Thư Kiều ba giây, cong môi cười cười hơi cúi người sáp lại gần cô hơn: “Vậy hả? Vậy cô định làm gì đây?”

 

Thư Kiều thầm nghĩ đó không phải là việc của mấy chú công an giao thông sao, liên quan gì đến cô chứ.

 

Nhưng mà ngược lại cô cũng đã hiểu ra, từ sau khi con đường đèo quốc lộ ở bên kia xây dựng xong, camera theo dõi trên đường núi bị vứt đi này chắc đã hỏng từ lâu rồi, cho nên đám người này mới không thèm sợ hãi như thế.

 

“Tôi có thể đột nhiên bị mù trong một khoảng thời gian.” Thư Kiều chớp mắt nói: “Chỉ cần...”

 

Thương Thời Chu vẫn vô cùng ung dung thong thả chờ cô nói tiếp.

 

Thư Kiều có hơi nghẹn lời.

 

Cô nói cái gì thì cũng cảm thấy có hơi thiếu tự tin.

 

Nói anh chạy quá tốc độ, cô cũng chẳng có chứng cứ gì.

 

Chứng cứ camera hành trình nằm trên xe của người ta.

 

Nếu nói chỉ cần bọn họ đừng truy cứu chuyện lon Coca cô quăng đi lúc nãy thì chẳng phải đã biến tướng thừa nhận hành vi lúc nãy của mình rồi sao.

 

Nhưng nói cũng đã nói rồi, muốn thu hồi lại cũng đã muộn.

 

Cho nên sau khi ngừng lại trong tích tắc, cô giơ tay che kín ánh mắt hơi lóe lên vì chột dạ, gằn từng chữ một nói: “Chỉ cần anh cũng...”

 

“Ngẩng ánh mắt cao quý của mình lên.”

 

*

 

Chờ đến khi cô quay về ký túc xá của học sinh trường THPT Bắc Giang 1 thì đã hơi muộn rồi. Có rất ít học sinh ở lại trường trong kỳ nghỉ hè, nhà ăn đóng cửa sớm hơn, Thư Kiều đứng ở trước cửa nhà ăn đã khóa ngẩn ra, nhấc chân đi ra ngoài cổng trường.

 

Cô cũng chỉ có thể gọi cơm hộp thôi, nhưng gọi cơm hộp thì cũng phải ra cổng trường nhận hàng, đều phải đi một đoạn đường này, còn không bằng tự đi ra ngoài ăn rồi về.

 

Trường Bắc Giang 1 nằm ở khu CBD trung tâm thành phố Bắc Giang, ban đêm mùa hè vô cùng ồn ào, trung tâm thương mại cực lớn, ánh đèn nê ông chiếu sáng nửa bầu trời, làm người ta rất khó phân biệt được bây giờ là ban ngày hay ban đêm.

 

Thư Kiều chỉ có một mình, cũng không muốn đi ăn mấy quán vỉa hè hay quán ăn nhỏ, dứt khoát đi vào tầng hầm -1 của trung tâm thương mại.

 

Cô thích ăn cay, trời càng nóng càng muốn ăn cay. Cô gọi một phần gà xiên nhúng cay, lại mua một ly sữa chua trái cây, lúc này mới chậm rãi đi về trường học.

 

Mấy đứa nhỏ được nghỉ hè cùng nhau chơi đùa trên quảng trường, gánh hàng rong tranh thủ buôn bán trong lúc không bị trật tự đô thị đuổi đi, các thím các bác phân ra ba trận doanh cùng nhau múa quảng trường, múa đến khí thế ngất trời không thèm để ý đến người khác. Thư Kiều nhìn các học sinh tiểu học mang giày patin chạy khắp nơi, do dự mãi rồi vẫn cứ yên lặng quay đầu lại, muốn thông qua con hẻm nhỏ ở khu dân cư còn chưa giải tỏa để quay về trường học

 

Con hẻm kia không quá sâu, đèn cũng rất sáng, có các cụ ông ở khu chung cư cũ xách ghế đẩu ngồi ở ven đường, nương ánh đèn đường chơi cờ tướng, quăng vài khoanh nhang muỗi xuống chân rồi đánh cờ tướng rầm rầm.

 

Lúc Thư Kiều đi ngang qua cũng nhịn không được nhìn thoáng qua.

 

Lúc ông ngoại cô còn sống thì ông ấy cũng là một vị tướng siêu giỏi trong giới cờ tướng vỉa hè này. Khi còn nhỏ cô từng trải qua vô số ngày mùa hè nóng bức bằng cách ngồi xổm bên cạnh bàn cờ tướng của ông ngoại. Lúc ông ngoại đánh cờ thắng khắp hẻm Bạch Liễu không có đối thủ thì Thư Kiều cũng đã học xong chiêu đánh ngựa thẳng tiến, hai quân mã cùng nhau tiến công đánh quân địch thua tơi bời.

 

Chẳng hạn như hiện tại.

 

Xem cờ không đánh giá mới là quân tử chân chính, Thư Kiều nhịn rất lâu mới nhịn được xúc động muốn mở miệng chỉ ông cụ đánh quân mã nghiêng lên trên, trơ mắt nhìn ông cụ ấy thua cuộc, thở dài thườn thượt, nhấc chân định rời đi.

 

Nào ngờ ông cụ kia nhìn thoáng qua đã tìm ra cô nói: “Ui cha, còn thở dài nữa à, nhóc con còn trẻ mà còn biết đánh cờ tướng sao?”

 

Thư Kiều hơi khựng lại: “...”

 

Bây giờ cô nói mình không biết chơi cờ tướng thì có muộn quá rồi không?

 

Ông cụ cũng không thèm quan tâm xem cô đang suy nghĩ cái gì, thổi râu trừng mắt vẫy tay gọi cô: “Nào nào nào, lại đây ngồi, ông phải xem xem tiếng thở dài của bé con lúc nãy có bao nhiêu sức nặng.”

 

Thư Kiều không đồng ý, đang định từ chối thì ông cụ kia đã quan sát cô từ trên xuống dưới, đổi đề tài hỏi: “Học sinh trường THPT Bắc Giang 1 à? Lớp mấy rồi?”

 

Thư Kiều: “...”

 

Mấy ông cụ thời buổi này đều rảnh rỗi thế à! Làm gì có ai vừa mới gặp mặt đã hỏi vấn đề này chứ!

 

Cô đang định tìm cớ nhanh chóng rời đi, cụ ông đã cầm tách trà lên thản nhiên nói: “Con có quen biết Lộ Trình không? Con trai ông đó. Lý Văn Nguyên thì sao? Hàng xóm nhà kế bên ông.”

 

Thư Kiều bị xịt keo dính cứng ngắc tại chỗ.

 

Không chỉ biết thôi đâu, là siêu cấp quen luôn, trên đời này có chuyện trùng hợp đến thế sao?

 

Lộ Trình là giáo viên chủ nhiệm lớp cô. Lý Văn Nguyên là giáo viên giám thị của cô.

 

Ông cụ thấy mình đã bắt lấy điểm yếu chết người của Thư Kiều, đắc ý dào dạt dùng cằm hất về phía chỗ ngồi trống ở đối diện mình, nắp trà và tách trà trong tay chạm vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo: “Ngồi xuống đi.”

 

Hai tòa núi lớn đè xuống, Thư Kiều ngoan ngoãn như chim cút ngồi đối diện cụ ông, lúc này mới nhớ ra nơi này là hẻm nhỏ ở phía bắc trường Bắc Giang 1, đúng là khu người nhà công nhân viên chức của trường.

 

Sau đó, cô vừa máy móc trả lời câu hỏi của cụ ông, vừa đánh cho ông cụ thua tơi bời hoa lá.

 

“Lớp mười một. Con trọ ở trường. Thành tích còn tạm được. Không có môn nào quá nổi trội hay yếu kém cả. Học khối A.”

 

Ông cụ nhìn chằm chằm chằm vào ván cờ thua te tua tơi tả của mình: “... Chơi ván nữa!”

 

Tiếng cờ rơi xuống vang vọng khắp hẻm nhỏ, giữa những tiếng “chiếu tướng” của Thư Kiều lại xen vào vài tiếng hét to không chịu thua của ông cụ.

 

“Thêm ván nữa! Ông cũng không tin!!”

 

“...Tiếp! Thêm ván nữa! Ván cuối cùng!”

 

“... Ván cuối cùng của cuối cùng!”

 

Mấy ông cụ khác ở xung quanh bắt đầu cười nhạo: “Lão Lộ à, ông có được chưa đó? Chơi cờ vài chục năm rồi mà còn bị học sinh của con ông đánh thua te tua thế à?”

 

Ông cụ Lộ thua liền năm ván, thở phì phò cầm điện thoại cục gạch của mình lên nói: “Con chờ đó! Ông gọi viện binh! Ông đây cũng không tin, ông không thắng được con, người trong nhà họ Lộ ông nhất định phải thắng con một lần mới được!”

 

Thư Kiều hoàn toàn không ngờ rằng ông cụ còn có chiêu này nữa.

 

Ông cụ Lộ gọi điện thoại rất nhanh, người kia đến cũng nhanh, Thư Kiều còn đang cúi đầu sắp xếp lại bàn cờ thì lỗ tai đã vang lên tiếng động cơ nổ vang có chút quen thuộc đến khó hiểu.

 

Đường phố có nhiều âm thanh hỗn loạn như thế.

 

Chuyện cô cảm thấy tiếng động cơ nổ vang quen tai vốn dĩ chính là một chuyện rất kỳ quái.

 

Cô theo bản năng nghiêng đầu đi xem, mấy ông cụ vây quanh ở bên cạnh đã bắt đầu lên tiếng trêu chọc.

 

“Ui da —- Lão Lộ, có phải ông thua không nổi không hả?”

 

“Với lại thằng nhóc này cũng không tính là người nhà lão Lộ ông mà?!”

 

“Làm giáo viên cả đời cuối cùng chỉ có một mình ông là rành mấy cái trò gian lận này thôi đúng không?”

 

Mấy ông cụ cầm tách trà lên tiếng ghét bỏ, Thư Kiều vừa nghĩ thầm giọng điệu nói chuyện của mấy ông cụ này còn khá là thời thượng, vừa tùy ý nhìn xuyên qua khe hở giữa mấy người kia quan sát bên ngoài.

 

Sau đó lập tức cứng đờ tại chỗ.

 

Gương mặt đẹp trai thái quá mà cô vừa mới gặp được hồi chiều lại ngang nhiên xuất hiện trong tầm mắt của cô.

 

Lúc đôi giày bốt Martin màu đen kia dừng lại trước mặt Thư Kiều, cô còn chưa phản ứng lại kịp, đầu óc cô lại nảy ra một câu đã xuất hiện lần thứ hai.

 

Trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp đến thế chứ?!

 

Một giọng nói vang lên.

 

“Giỏi lắm, muộn thế này rồi còn không chịu về nhà, cứ ở đây đánh cờ tướng.”

 

Vẫn cứ là giọng điệu lười biếng lại thong thả, Thư Kiều vô ý thức ngồi thẳng người, ngẩng đầu cãi lại: “Tôi đánh cờ tướng thì liên quan gì đến…”

 

“Tối thế này không đánh cờ tướng thì làm gì nữa hả?!”

 

Giọng nói của ông cụ Lộ cũng gần như là vang lên cùng lúc với cô.

 

Thư Kiều: “...”

 

Ồ, không phải đang nói chuyện với cô à.

 

Ông cụ vô cùng hùng hồn đúng lý hợp tình, giọng nói át đi tiếng nói có chút yếu ớt của cô, nhưng Thư Kiều vẫn xấu hổ đến mức lỗ tai lập tức đỏ bừng.

 

A!!!

 

Người ta đang hỏi ông cụ Lộ! Liên quan gì đến Thư Kiều cô chứ!!

 

Cô đang tự mình đa tình cái gì thế này!!

 

Cô giả vờ như không có việc gì mà ngậm miệng cúi đầu, nhưng trước khi cúi đầu xuống vẫn cứ nhìn thấy ánh mắt như cười như không của Thương Thời Chu.

 

Rõ ràng là anh đã nghe được câu nói của cô.

 

Thư Kiều càng xấu hổ hơn, đang định nói hiện tại cũng muộn rồi, cô phải đi về.

 

Nhưng mà ngay sau đó ông cụ Lộ đã đứng lên, nhường cái ghế gấp nhỏ của mình cho Thương Thời Chu: “Nào nào nào, chơi một ván cho ông, cô nhóc này còn nhỏ nhưng đánh cờ giỏi lắm, con đừng có làm nhà họ Lộ của ông mất uy phong đó!”

 

Bình thường Thương Thời Chu làm gì có thời gian rảnh làm chuyện này chứ, lần này anh chạy đến đây nhanh như thế cũng không phải thật sự muốn đánh cờ thay cho ông cụ Lộ.

 

Nhưng anh nhìn chằm chằm vào cô gái lỗ tai đỏ bừng, sắp sửa chôn đầu xuống đất ở trước mặt, đáy mắt mang theo chút ý cười, cũng không từ chối nữa, thật sự cứ thế mà ngồi xuống.

 

Nhưng mà đôi chân dài của anh không biết để ở đâu, trông cũng có chút tủi thân, gần như sắp đụng vào đầu gối của Thư Kiều.

 

Thư Kiều đè góc váy xuống, có chút mất tự nhiên di chuyển chân sang chỗ khác.

 

Việc đã đến nước này, vậy, đánh thêm ván nữa đi.

 

Một ván nữa thôi.

 

Sắp xếp bàn cơ xong, Thư Kiều cầm quân đỏ, chỉ giơ tay chứ không ngẩng đầu, đang định đi trước.

 

“Khoan đã.” Thương Thời Chu lại ngắt ngang động tác của cô: “Tôi là tôi, ông Lộ là ông Lộ, ai quân đen ai quân đỏ cũng phải phân chia lại từ đầu nhỉ?”

 

Chút chuyện nhỏ này thì có cái gì để tranh chứ.

 

Thư Kiều nói tiếng nào, định xoay bàn cờ lại.

 

Một bàn tay khác đã đè lại bàn cờ, cản động tác của cô.

 

Ngón tay rất dài, rất sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, vừa nhìn là sẽ có hảo cảm với chủ nhân của bàn tay này.

 

Trừ Thư Kiều ra.

 

Cô đề phòng nhìn chằm chằm đôi tay kia, nghĩ thầm người này lại muốn làm cái gì nữa đây.

 

“Chơi công bằng.” Anh vẫn dùng giọng điệu không thèm để ý nói: “Chơi kéo búa bao đi.”

 

Thư Kiều: “...?”

 

Không cảm thấy ấu trĩ à!!!

 

Mặt cô lạnh tanh hỏi: “Tôi ra kéo, anh ra cái gì?”

 

Thương Thời Chu không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng vẫn cứ trả lời: “... Bao.”

 

Thư Kiều: “Ồ, vậy được rồi, tôi thắng, tôi đi trước.”

 

Sau khi ván cờ bắt đầu, có mấy ông cụ đứng bên cạnh tôi một câu ông một câu đổ thêm dầu vào lửa, cộng thêm ông cụ Lộ mặt ngoài nói là đứng xem, thật ra là đang đứng bên cạnh chỉ chiêu, cũng coi như là có thể che lấp bầu không khí khó có thể miêu tả của hai người ở hai bên bàn cờ này.

 

Ván cờ này Thư Kiều đánh rất liều lĩnh.

 

Mang theo chút lửa giận khó có thể giải thích được.

 

Nếu bình tĩnh mà xem xét thì kỹ thuật chơi cờ của người đàn ông ở đối diện giỏi hơn ông nội của anh nhiều.

 

Nhưng mà thật sự không biết với cái mặt như trái khổ qua của chủ nhiệm lớp cô, sao lại có thể sinh ra một đứa con trai có gen như trúng số độc đắc thế này.

 

Hơn nữa không biết thầy ấy có biết con trai của thầy lái xe vượt quá tốc độ quy định không nhỉ?

 

Chờ đến khi các quân cờ trên bàn cờ đều bị ăn gần hết sạch, Thư Kiều “bốp” một tiếng, đặt quân cờ xuống, trên mặt cũng loáng thoáng lộ ra chút khí chất sắc bén, cuối cùng thì thời ở đối diện cũng xen vào lời nói của mấy ông cụ xung quanh, lên tiếng nói một câu.

 

“Cô định không ngẩng đầu lên mãi thế à?”

 

Thư Kiều không thèm ngẩng đầu lên nói: “Có quy định nào bắt buộc phải ngẩng đầu sao… Chiếu tướng.”

 

Thương Thời Chu: “...”

 

Ông cụ Lộ đã bắt đầu là người đầu tiên lên tiếng chê Thương Thời Chu, xung quanh toàn là tiếng cảm thán tiếc nuối, Thương Thời Chu cũng không giận, chỉ lạnh nhạt cầm một quân cờ thô ráp lên xoay một vòng quanh ngón tay.

 

“Chơi cờ không có quy định này, nhưng mà nhìn tôi thì cần phải… ngước đôi mắt cao quý kia lên.”

 

Anh cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.

 

Ai mà thèm nhìn anh chứ!!

 

Một ít ký ức không quá tốt đẹp ập thẳng vào đầu, ngón chân Thư Kiều bắt đầu moi mặt đất, vẫn cứ nhanh chóng ngước mắt lên.

 

Sau đó lại đối diện với một đôi mắt màu xanh xám tràn ngập thâm ý lại mang theo chút ý cười của anh.

 

Thư Kiều yên lặng bổ sung thêm một câu ở trong lòng.

 

… Được lắm nha ông Lộ, con trai ông còn có thể đột biến gen lòi ra một đôi mắt của con lai nữa.

 

Còn biết tự xòe đuôi nữa chứ.

 

Nếu không phải vì ông cụ Lộ và Lộ Trình thì cô đã bỏ đi từ lâu rồi.

 

May mà có lẽ chỉ có một mình cô nghe được lời Thương Thời Chu nói, ông cụ Lộ rõ ràng là rất bực bội tiếc nuối trước biểu hiện của Thương Thời Chu, kêu gào đòi chơi thêm ván nữa. Mấy ông cụ khác cũng đều là người mê chơi cờ, lúc này đã xem cờ đến nghiện, cũng bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa.

 

Nhưng mà cuối cùng thì ván cờ này cũng không thể chơi được.

 

Một giọng nữ trung niên mang theo chút tức giận ngắt ngang bọn họ: “Là ai đã hứa với tôi là sẽ về nhà trước bảy giờ hả? Ông Lộ già chết tiệt kia! Ông bao nhiêu tuổi rồi mà còn nói chuyện không giữ lời nữa hả!”

 

Chỉ thấy ông cụ Lộ lúc nãy vẫn còn vô cùng hùng hồn đột nhiên tắt tiếng.

 

Sau đó ông ấy cái khó ló cái khôn mà nở một nụ cười hiền hòa, vỗ nhẹ vào Thư Kiều nói: “Tôi đang dạy thêm cho cô bé học trò lớp Lộ Trình mà.”

 

Một người bị hói đầu từ phía sau lưng bà cụ Lộ lú đầu ra.

 

Ánh mắt đầu tiên của Lộ Trình đã nhìn về phía Thư Kiều: “Thư Kiều? Sao em lại ở chỗ này?”

 

Sau đó thầy ấy mới ý thức được “cô bé” mà ông cụ Lộ nói là ai, không biết nên khóc hay nên cười nói: “Cha à, cha vừa vừa phải phải thôi, học sinh giỏi nhất khối mà còn cần cha dạy thêm à?”

 

Ông cụ Lộ gặp nguy cũng không loạn, tùy cơ ứng biến nói bậy nói bạ: “Sẵn tiện xem mắt bạn gái giúp Tiểu Chu luôn, chuyện này không quan trọng sao? Không đáng để cha ở bên ngoài quan sát đến tận bảy giờ rưỡi sao?”

 

Thư Kiều: “...?”

 

Ông cụ Lộ lén lút kéo nhẹ góc áo của Thương Thời Chu, lại ở góc độ mà người khác không nhìn thấy được nhăn mặt làm xấu với Thư Kiều, hoàn toàn không còn diễu võ dương oai như lúc nãy, trên mặt là vẻ biết điều co được giãn được.

 

Lời giải thích của Thư Kiều đã đến bên miệng lại bị bắt nghẹn lại.

 

Thương Thời Chu rũ mắt, nhìn thấy hết mọi biểu cảm thay đổi trên mặt Thư Kiều, sau đó tranh thủ trước khi bà cụ Lộ và Lộ Trình chạy đến nơi, cúi người nói nhỏ bên tai cô.

 

“Kính trên nhường dưới là truyền thống đạo đức tốt đẹp của dân tộc ta, hai chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn ông Lộ về nhà phải quỳ ván giặt đồ đúng không? Mạo phạm một tí.”

 

Anh dừng một chút rồi lại như cười như không kêu tên cô.

 

“Thư Kiều.”

 

Sau khi nói ra hai chữ này, tay của anh cũng nhẹ nhàng đặt lên tay của cô.

 

—— Cũng không phải gác lên thật mà là hơi để hờ ở bên trên, nhưng nhiệt độ của lòng bàn tay vẫn cứ cách lớp vải mỏng truyền đến.

 

Giống như cái lạnh trong đêm hè đã bị bàn tay đặt hờ trên vai kia xua tan đi.

 

Cô đã bỏ lỡ thời gian thích hợp nhất để giải thích, có một vài thứ nếu nói tiếp thì sẽ có vẻ như đang giấu đầu lòi đuôi.

 

Toàn thân Thư Kiều cứng đờ, không thể giải thích được.

 

Thậm chí cô cũng không biết rốt cuộc thì cô cứng đờ như thế là bởi vì Thương Thời Chu hay là bởi vì ánh mắt có chút kinh ngạc và đầy chết chóc của chủ nhiệm lớp ở đối diện.

 

Ngày hôm nay, Thương Thời Chu làm Thư Kiều hiểu sâu sắc một chuyện.

 

Đời người, không thể đi đường tắt.

Bình Luận (0)
Comment