Cửa phòng ký túc xá gần như đã không thể giấu được tiếng cười của Tô Ninh Phỉ nữa.
Nghe xong những chuyện Thư Kiều gặp phải, Tô Ninh Phỉ cảm thấy cô ấy không thể thông qua Wechat để giải tỏa cảm xúc của mình, chạy đến trường học ngay trong đêm, thậm chí còn gọi điện thoại cho bạn cùng phòng của Thư Kiều, mượn giường của người này ngủ vài hôm.
Thư Kiều cực kỳ cạn lời: “Cho nên cậu chạy đến đây chỉ để cười thôi à? Tin nhắn thoại 60 giây của Wechat còn chưa đủ để cậu cười sao?”
Tô Ninh Phỉ không chỉ không hề tự suy xét kiểm điểm lại bản thân mà thậm chí còn click mở khung thoại tin nhắn của hai người mình ra, mở tin nhắn thoại tiếng cười dài sáu mươi giây của mình ra cười chung.
Làm cho âm thanh rùng rợn này cứ lờn vờn bên tai mãi không ngừng.
Thư Kiều giơ tay bịt lỗ tai mình lại, trong đầu toàn là chữ SOS.
Hối hận, thật sự quá hối hận.
Vì sao cô lại kể chuyện này cho Tô Ninh Phỉ nghe chứ.
Tô Ninh Phỉ cười đau cả bụng, cuối cùng khi dừng lại thì khóe mắt còn dính chút nước mắt: “Cho nên là Thương Thời Chu thật đó hả?”
Thư Kiều đã không thèm để ý đến cô ấy nữa.
Nhưng đương nhiên Tô Ninh Phỉ sẽ không buông tha cho cô một cách dễ dàng như thế.
Cô ấy nhảy xuống giường, kéo ghế dựa đến bên cạnh bàn học của Thư Kiều, chống tay dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn về phía cô: “Nam thần của tớ có đẹp trai không? Nếu so với ảnh chụp thì thế nào? Có phải ảnh độ phân giải thấp đã che giấu nét đẹp của anh ấy rồi không? Anh ấy giảng bài có dễ hiểu không? Lần sau khi học kèm có thể dẫn tớ theo không?”
Thư Kiều: “...”
Cậu hỏi một lèo như thế đều là vì câu nói cuối cùng đúng không!
Cô suy nghĩ một chút, dù sao cũng không muốn làm Tô Ninh Phỉ mất hứng, cầm điện thoại di động lên hỏi: “Để tớ hỏi thử xem sao ha?”
Nào ngờ Tô Ninh Phỉ lại đột nhiên đè tay cô lại, vô cùng nghiêm túc nói: “Đừng đừng đừng, tớ nói chơi cho sướng miệng thôi. Kiều Kiều à, cậu không hiểu đâu, nam thần chỉ dùng để ngắm từ xa. Tớ giao nhiệm vụ tiếp cận anh ấy cho cậu đó, tớ chỉ phụ trách đứng hóng thôi.”
Cô ấy chậm rãi cong khóe môi lên bổ sung thêm: “Với lại cười nữa.”
Thư Kiều: “...”
Đừng nói nữa, không làm bạn với cô ấy được nữa rồi!!!
Với lại cái gì gọi là nhiệm vụ tiếp cận anh ấy chứ, cái này thành nhiệm vụ lúc nào hả!
Tô Ninh Phỉ sốt ruột muốn hóng chuyện, chạy đến rất gấp nên chẳng mang theo cái gì, lúc này đang bị Thư Kiều buộc làm nửa cái đề thi, bắt đầu kêu ca than khổ: “Đói bụng! Kiều Kiều, tớ đói bụng! Tớ muốn ăn khuya! Tớ muốn ăn gà xiên nhúng! Tớ muốn uống Coca Cola! Coca Cola!”
Thư Kiều giả vờ như mình không hiểu cô ấy đang ám chỉ cái gì nói: “Vậy để tớ đặt ship giao đến.”
“Không! Tớ muốn qua bên CBD kia! Muốn ăn xiên gà của cửa hàng mà cậu bị Thương Thời Chu lấy đi không ăn được, anh ấy còn trả tiền lại cho cậu đó! Coca thì phải uống loại lon đỏ mà cậu quăng vào xe của Thương Thời Chu!”
Thư Kiều: “...”
Cô lại bắt đầu cảm thấy hối hận rồi!
Rốt cuộc thì tại sao cô lại đi kể chuyện này cho Tô Ninh Phỉ nghe chứ!
Mãi đến khi cô ngồi trong cửa hàng bán gà xiên nhúng thì cảm giác này vẫn chưa hoàn toàn hòa tan.
Tô Ninh Phỉ quá hiểu Thư Kiều, cho dù Thư Kiều từ chối đến quầy gọi món thì cô ấy cũng có thể gọi chính xác những món mà cô thích, chỉ chốc lát sau đã bưng hai cái hộp giấy nhỏ đến.
Sẵn tiện còn khui hai bình Coca.
Hai thứ này đặt cùng nhau giống như đang âm thầm trào phúng cô.
“Không thể nào không thể nào, cậu không ăn thật à?” Tô Ninh Phỉ nâng mặt lên ngồi ở đối diện cô: “Đối mặt với những cơn đau trong cuộc sống, chúng ta phải học được cách buông bỏ. Biết buông bỏ là cái gì không? Chính là ăn một miếng đó.”
Thư Kiều tức giận nói: “Ăn ăn ăn, tớ thấy tớ mà không ăn thì không chặn được cái miệng của cậu.”
Tô Ninh Phỉ cười có vẻ vô cùng hả hê.
Rõ ràng là trong lòng còn đang nhớ lại những chuyện mà Thư Kiều gặp được trong mấy ngày qua.
Nhưng nụ cười này lại không kéo dài quá lâu.
Bởi vì cô ấy cười cười, đột nhiên cảm thấy phần bụng dưới bên phải của mình bắt đầu đau lên.
Ngay từ đầu chỉ là hơi khó chịu một tí, nhưng mà ngay sau đó cơn đau này lại ập đến như cơn sóng.
“Phỉ Phỉ?” Thư Kiều nhanh chóng nhận ra sự khác thường của Tô Ninh Phỉ, cô vòng qua bàn, đỡ lấy cơ thể của Tô Ninh Phỉ: “Cậu làm sao thế?”
Trán Tô Ninh Phỉ đổ đầy mồ hôi lạnh, mặt mày tái nhợt, gần như nói không nên lời nói: “Đau... Shh...”
Đau đến mức này thì không thể lại chờ đợi thêm nữa, Thư Kiều không chút do dự gọi điện thoại cấp cứu.
Xe cấp cứu đến rất nhanh, lúc ở trên xe nhân viên y tế cũng đã đưa ra chẩn đoán sơ bộ tình hình của Tô Ninh Phỉ, chờ đến bệnh viện lập tức đi siêu âm chụp hình, quả nhiên chẩn đoán chính xác bệnh viêm ruột thừa cấp tính, tình hình khá khẩn cấp, cuộc phẫu thuật được sắp xếp vào sáng sớm ngày hôm sau.
Tính ra thì cũng khá trùng hợp, người nhà của Tô Ninh Phỉ đã đăng ký một tour du lịch nước ngoài, hiện tại mới vừa đến địa điểm, cho dù có mua vé máy bay về ngay trong đêm thì cũng phải mất mười mấy hai mươi tiếng mới về được, làm thế nào cũng không về kịp.
Ngày mai chỉ có một người dượng ở thành phố kế bên vội vội vàng vàng chạy đến để ký tên vào đơn phẫu thuật.
Cho nên Thư Kiều ở lại bệnh viện chăm sóc.
Tô Ninh Phỉ xụi lơ nằm trên giường truyền chất kháng sinh, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc phẫu thuật ngày hôm sau. Lúc này cơn đau đã hơi dịu lại một chút, cô ấy hơi thở mỏng manh nắm lấy tay Thư Kiều nói: “Kiều Kiều à, đúng là không thể ăn gà xiên nhúng và Coca được mà...”
Thư Kiều trợn trắng mắt với cô ấy: “Cậu tự ngẫm lại về hành vi của bản thân mình đi.”
“Nhưng mà nó buồn cười thật mà.” Tô Ninh Phỉ ngửa mặt lên trời: “Ai có thể ngờ được rằng trong hai ngày ngắn ngủi một người lại có thể gặp được nhiều chuyện trùng hợp như thế chứ.”
Tiếng lẩm bẩm của Tô Ninh Phỉ dần dần yếu đi. Lúc cô ấy nhập viện thì cũng sắp mười hai giờ đêm, lại còn phải xét nghiệm máu chụp hình bận rộn hơn nửa đêm, cô ấy đã mệt từ lâu rồi, cứ thế mà ngủ mất.
Thư Kiều ngược lại không cảm thấy buồn ngủ tí nào.
Hai người bọn họ đến đây quá sốt ruột, không mang theo cái gì cả. Cô đi rửa mặt, lại càng tỉnh táo hơn, dù sao cũng không có chuyện gì để làm, chỉ có thể chơi di động.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, ánh mắt của cô lại nhìn về phía ảnh đại diện của Thương Thời Chu, sau đó lần đầu tiên click vào trang cá nhân của anh.
Ảnh bìa là một chiếc xe màu xanh lam.
Trên thân xe che kín mấy hình dáng nguệch ngoạc không khác gì mấy với lúc cô vô tình quăng lon Coca trúng.
Nhưng hình như lại có chút khác biệt rất nhỏ.
Cẩn thận quan sát lại thì so với những chiếc siêu xe thường thấy trong quảng cáo và trên ti vi thì chiếc xe này thật sự đơn giản hơn rất nhiều, ngoài trừ phần cánh đuôi xe to đến thái quá ra, thậm chí nó giống hệt như mấy chiếc xe gia dụng bình thường có thể nhìn thấy trên đường mỗi ngày.
Nhưng không hiểu sao cô lại cứ cảm thấy chúng nó khác nhau.
Thậm chí cũng không giống chiếc xe mà Thương Thời Chu đã lái vào ngày đầu tiên cô và anh gặp nhau.
Giống như là... Rõ ràng có vẻ ngoài giống hệt nhau, nhưng lại có nội bộ hoàn toàn khác nhau.
Càng có sức bật, càng tràn ngập sức sống hơn, giống như một con thú dữ đang ngủ đông.
Thư Kiều không quá am hiểu về xe, nhưng lại không nhịn được quan sát thêm trong chốc lát.
Cũng không biết đây là loại xe gì nữa.
Cô lại tiếp tục lướt xuống bên dưới.
Cũng không có quá nhiều nội dung, mấy bài viết chia sẻ từ bảng tin thời sự, thỉnh thoảng xen kẽ một ít ảnh chụp, không có ngoại lệ nào, tất cả đều có liên quan đến xe.
Dưới góc chụp của máy bay không người lái, thân xe màu xanh lam chạy vun vút trên mặt đường quanh co có hơi nhòe đi, đủ để thấy được khi chụp bức ảnh này, tốc độ của chiếc xe nhanh đến cỡ nào.
Ở góc chụp ven đường, bụi đất bay tứ tung, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng người đội mũ bảo hiểm ngồi bên trong ghế lại.
Hoặc là khung cảnh ở ven đường, có rất nhiều bức ảnh đều chụp từ cửa sổ ngang, có tấm lại được chụp từ chính diện.
Hoàng hôn, dãy núi, vách đá, bờ vực, biển rộng, bầu trời ban đêm.
Cánh đồng tuyết, đồng cỏ, cát đá.
Cũng chẳng có kết cấu tỉ mỉ gì, không hiểu sao trước mặt Thư Kiều lại hiện lên một hình ảnh.
Thanh niên dùng một tay nắm lấy tay lái, tiện tay cầm điện thoại lên, tùy ý nhấn nút chụp hình.
Không phải vì muốn chia sẻ cho bất cứ ai, chỉ là muốn giữ lại ký ức đã đến nơi này cho chính mình.
Anh đã đến.
Bên tai Thư Kiều dường như vang lên tiếng động cơ nổ vang còn to hơn tiếng mà cô nghe được ngày hôm đó. Không ngờ cô cứ thế mà xem hết một lượt từ đầu đến đuôi trang cá nhân của Thương Thời Chu, thậm chí còn ngẩn ngơ một lúc lâu với vài bức ảnh trong đó.
Chờ đến khi Thư Kiều phản ứng lại, cô đột nhiên ngẩng đầu lên.
Cô có chút chột dạ nhìn thoáng qua Tô Ninh Phỉ, phát hiện cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, lại nhìn thoáng qua tiến độ truyền thuốc, đứng dậy đi đến quầy y tá bảo y tá đổi thuốc khác.
Bệnh viện vào ban đêm cũng không hoàn toàn yên tĩnh, đôi khi sẽ có tiếng r*n r* của bệnh nhân từ phòng bệnh khác truyền đến, tiếng bước chân qua lại tuy nhẹ nhưng lại rất vội vàng của người nhà và y tá. Kim đồng hồ treo tường ở đằng sau quầy y tá đã di chuyển đến nửa đêm nhưng vẫn còn có bệnh nhân nhập viện cấp cứu gấp.
Trông thì có vẻ như tình trạng bệnh khá giống Tô Ninh Phỉ.
Khu nằm viện chỉ còn một giường trống bên cạnh giường của Tô Ninh Phỉ, lúc giường bên kia chuẩn bị mở đèn sắp xếp bệnh nhân vào nằm thì Thư Kiều đã dùng khăn giấy che mắt cô ấy lại, thấy Tô Ninh Phỉ chỉ hơi nhíu mày chứ không tỉnh lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Những lúc bị đau thì ngủ là tốt nhất, như thế thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn.
Một khi tỉnh lại, cũng không phải cứ muốn ngủ lại là ngủ được ngay.
Cô cũng ngước mắt nhìn thoáng qua giường bên cạnh, chỉ nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi nên cũng không để ý quá nhiều, chỉ là cô vừa mới kéo ghế dành cho người chăm bệnh ra ngồi chưa được bao lâu thì đã nghe được giường bên cạnh vang lên tiếng gọi.
“Em gái, em gái kia ơi.” Giọng của người đàn ông kia mang theo chút suy yếu và khàn khàn: “Cô rót giúp tôi ly nước được không?”
Lúc này Thư Kiều mới phát hiện giường bên cạnh lại chẳng có người chăm bệnh nào.
Đây chỉ là chuyện nhỏ không có gì đáng kể, cô đi vào phòng nước nóng rót nước, cuối cùng vẫn cứ chần chờ mở miệng: “Tám tiếng đồng trước khi phẫu thuật đều cấm không được ăn uống gì.”
Cô nói xong mới phát hiện hình như đối phương đang gửi tin nhắn thoại, vội vàng dừng lại, sợ quấy rầy người ta.
Người đàn ông trẻ tuổi tóc hơi rối gửi tin nhắn thoại xong cầm lấy ly nước uống ừng ực, giọng nói rõ ràng trở nên dễ chịu hơn nhiều: “Tôi chưa chắc là phải làm phẫu thuật, tháng sau tôi có một cuộc thi đấu rất quan trọng, nếu phẫu thuật xong khôi phục không tốt thì rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu. Tôi đã nói chuyện với bác sĩ rồi, cố gắng trị liệu bảo thủ trước.”
Cuối cùng lại bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn.”
Thư Kiều xua xua tay, bảo anh ấy nếu còn cần cái gì thì cứ gọi cô bất cứ lúc nào, sau đó ngồi xuống.
*
Trong phòng khách trống trải.
Bởi vì không có quá nhiều vật trang trí dư thừa nên có vẻ rất thiếu nhân khí.
Nhưng hiển nhiên chủ nhân của căn nhà này chẳng hề có ý tưởng gia tăng thêm sinh khí cho nơi này nào.
Đến cả một chậu cây xanh cũng không có.
Điều hòa chạy hết công suất, xua tan toàn bộ hơi nóng.
Thương Thời Chu vừa mới tắm xong, còn chưa kịp sấy tóc, dùng một tay chống lên bồn rửa mặt, tiện tay click mở tin nhắn thoại mà Kha Dịch gửi đến.
“Anh đây trời xa đất lạ cũng rất khó khăn đó được không? Đến cả người đến chăm bệnh cũng không có! Khát nước còn phải nhờ em gái giường bệnh kế bên... Nếu như cậu còn có chút lương tâm thì đến đây thăm tôi đi!”
Giọng nói khô khốc đáng thương lại tràn ngập tức giận.
Trong lòng Thương Thời Chu lại chẳng hề dao động tí nào.
Anh cười nhạo, đang định trả lời cái gì đó, rồi lại hơi khó hiểu nhíu nhẹ mày lại.
Sau đó anh lại click mở tin nhắn thoại, lại nghe lại lần nữa.
Ngoại trừ tiếng nói của Kha Dịch ra, cuối cùng anh cũng nghe rõ được một giọng nữ êm tai khác.
“... Tám tiếng đồng trước khi phẫu thuật đều cấm không được ăn uống gì.”
Động tác của Thương Thời Chu tạm dừng lại.
Một lúc sau, một giọt nước trên tóc anh chạy dọc theo gương mặt, “bốp” một tiếng nhỏ giọt xuống mặt bàn.
*
Cuối cùng thì Thư Kiều cũng chợp mắt ngủ trong chốc lát.
Luống cuống tay chân hơn nửa đêm, cô ngủ không quá sâu, chỉ hơi chợp mắt ngủ gật một tí cũng đã là sáu giờ rưỡi sáng.
Thấy Tô Ninh Phỉ còn chưa tỉnh lại, cô đi rửa mặt làm bản thân hoàn toàn tỉnh táo lại, lại đi đến máy bán hàng tự động ở đầu kia hành lang, dự định mua bánh quy và cà phê hòa tan.
Trả tiền xong, máy bán hàng tự động hoạt động, bánh quy và cà phê theo thứ tự từ trên kệ để hàng rơi xuống.
Thư Kiều đang định cúi người lấy thì đã nghe được một giọng nói mang theo chút nghi ngờ vang lên đằng sau cô: “Thư Kiều?"
Đầu ngón tay cô hơi dừng lại, ít nhiều gì cũng cảm thấy có phải mình gặp ảo giác gì hay không.
Cô quay đầu lại.
Thương Thời Chu đứng ở vị trí cách cô chừng vài bước chân, trong tay xách theo một túi trái cây, đứng dưới nắng sớm nhìn cô.
Có lẽ là vì đêm hôm qua cô không nghỉ ngơi được bao lâu, lúc Thư Kiều đứng thẳng thì cảm thấy có hơi chóng mặt.
Cô duỗi tay định đỡ lấy máy bán hàng tự động để ổn định cơ thể, nhưng khi giơ tay lại túm được cánh tay của Thương Thời Chu.
Giọng nói của anh lại càng gần hơn một chút, giống như vang lên ở sát bên lỗ tai cô: “Cô có sao không?”
Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ gần nhau đến thế.
Chờ đến khi Thư Kiều lại mở mắt ra, mũi của cô chỉ cách ngực Thương Thời Chu chừng một tấc. Anh mặc áo sơ mi màu trắng đơn giản, đường cong cơ bắp xuyên thấu qua lớp vải ánh vào trong tầm mắt của cô.
Trong nháy mắt này, đến cả xúc giác lòng bàn tay cô cũng bị phóng đại đến vô hạn.
Cô cảm thấy cô gần như có thể cảm nhận được dòng máu của đối phương đang lưu chuyển.
Cùng với nhịp tim đập mạnh mẽ của anh.
Hơi thở của đàn ông trẻ tuổi che trời lấp đất bao phủ lấy cô, mang theo hơi thở nào đó cô không quá quen thuộc lại cảm thấy cực kỳ dễ ngửi.
Thư Kiều cảm thấy mặt của mình hơi nóng lên rồi.
Giọng cô cũng hơi nhỏ đi: “Không có gì, chắc là bị tuột huyết áp, tôi đứng một lúc là ổn thôi.”
Cô muốn buông tay anh ra, hình như đối phương lại không có ý định buông cô ra nhanh như thế, giọng nói vẫn cứ cách cô rất gần: “Sao cô lại ở bệnh viện thế?”
Anh dừng một chút, hình như nhìn thấy cô vẫn còn nguyên vẹn mới tiếp tục hỏi: “Là người nhà hay bạn của cô nhập viện thế?”
Chuyện này cũng không cần thiết giấu diếm, Thư Kiều thành thật nói: “Tối hôm qua bạn thân của tôi bị viêm ruột thừa cấp tính, người thân cậu ấy về không kịp cho nên tôi ở lại chăm sóc.”
Không biết có phải ảo giác của cô hay không.
Hình như sau khi Thương Thời Chu nghe được lời này đã thở phào nhẹ nhõm.
“Trùng hợp thế à?” Anh cười khẽ, cuối cùng cũng buông tay cô ra: “Tối hôm qua tôi cũng có bạn bị viêm ruột thừa cấp tính nhập viện.”
Sau đó anh lại giơ túi trái cây mình đang xách lên nói: “Tôi đến thăm cậu ấy.”
Thư Kiều “ồ” một tiếng, định tiếp tục đi lấy bánh quy và cà phê trong máy bán hàng tự động nói: “Đúng là trùng hợp ghê.”
Thương Thời Chu lại nhẹ nhàng đè cô lại, giành trước ngồi xuống lấy đồ ra đưa cho cô.
“Bị tuột huyết áp thì đừng có cúi người xuống.”
Thư Kiều mím môi cầm lấy nói: “Cảm ơn.”
Hai người sóng vai đi về phía trước, xuyên qua hành lang bệnh viện.
Còn chưa đi được mấy bước, Thương Thời Chu đã đột nhiên hỏi: “Bạn của cô nằm ở giường số mấy thế?”
“Giường số tám.” Thư Kiều nói xong, lập tức nhìn thấy Thương Thời Chu như có thâm ý gì đó mà nhướng mày lên.
Mãi đến lúc này, đầu óc có chút chậm chạp vì thức đêm của Thư Kiều vẫn còn chưa kịp phản ứng lại đây là có ý gì.
Nhưng mà không bao lâu sau cô đã phát hiện trên đời này thật sự có thể càng có nhiều chuyện trùng hợp hơn nữa.
Thương Thời Chu và cô đồng loạt dừng chân ở trước cửa phòng bệnh.
Tối hôm qua người đàn ông trẻ tuổi nằm ở giường bên cạnh chật vật như thế, cô lễ phép không quan sát quá kỹ.
Mà hiện tại bên ngoài đã sáng trưng.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy rõ.
Người nằm ở giường bệnh bên cạnh giường Tô Ninh Phỉ chính là người đàn ông đeo kính ngồi ở ghế phụ lái của Thương Thời Chu hôm trước.
Lúc này anh ấy vẫn không thể xuống giường, nhưng lại còn có sức lực để nói chuyện với Tô Ninh Phỉ không biết đã thức dậy từ lúc nào: “Ui cha, thật sự là đau chết mất. Thật đúng là không thể ăn lẩu đêm tại Bắc Giang các cô được mà!”
Tô Ninh Phỉ còn chưa mở miệng thì đã nghe được tiếng động ngoài cửa, nghiêng đầu nhìn, đang định mỉm cười thì đã nhìn thấy Thư Kiều và một cậu con trai có ngoại hình vô cùng đẹp lại có chút quen thuộc đang sóng vai đứng trước cửa phòng bệnh.
Mọi biểu cảm trên mặt và động tác của Tô Ninh Phỉ đều cứng đờ tại chỗ.
Sau đó cô ấy khẽ suýt xoa.
Nhưng cố tình Kha Dịch ở bên cạnh lại vô cùng vui vẻ giơ tay vẫy gọi: “Ui cha, không ngờ mới sáng sớm mà Thời Chu đã đến rồi à!”
Sau đó ngược lại nhìn về phía Tô Ninh Phỉ, tiếp tục đề tài lúc nãy: “À đúng rồi, em gái, cô nói xem sao cô lại phát bệnh thế? Cũng là vì ăn à?”
Thư Kiều và Tô Ninh Phỉ: “...”
Nói cái gì đây.
Hiện tại Thương Thời Chu đang ở ngay trước mặt, không lẽ lại đi nói là sau khi cô ấy nghe được mấy chuyện vô cùng xấu hổ giữa Thư Kiều và anh xong cứ nằng nặc đòi đi ăn cửa hàng bán gà xiên nhúng kia, sau đó vừa ăn vừa cười làm bệnh viêm ruột thừa bộc phát rồi bị đưa đến bệnh viện sao?
Có mất mặt chết không chứ!