Bí Mật Phù Thủy - Phần 2

Chương 87


CHAP 87: HIỂU LẦM ĐƯỢC GIẢI QUYẾT
Cuối cùng thì tiết học của nó cũng đã kết thúc. Lẽ đương nhiên, có ba nhóm đã được nhận phần thưởng mà nó đưa ra từ trước, chỉ duy mỗi điều đó không phải là nhóm của Ray và Green và cũng chẳng phải nhóm của Yuu và Hinata mà là ba nhóm của các học viên khác trong lớp. Có lẽ họ không có duyên cũng như không có sở trường về môn học này.
Giờ nghỉ trưa.
Hinata vừa mới tươi cười bước ra khỏi lớp thì đã gặp ngay Toshiro đứng ở trước cửa, điều này khiến Hinata không khỏi bất ngờ. Toshiro mỉm cười nhìn Hinata rồi lên tiếng:
- Chúng ta cùng ăn trưa nhé!
Hinata ái ngại nhìn về phía Yuu, Green và anh trai mình nhưng rồi cũng gật đầu bước đi theo Toshiro.
Đến nơi, Toshiro và Hinata cùng ngồi xuống ghế đá. Một khoảng lặng diễn ra giữa hai người, cả hai đều không ai nói với ai một câu nào cả. Đến cuối cùng, Toshiro nhẹ thở dài rồi lấy trong túi ra một thứ gì đó đưa qua trước mặt Hinata. Hinata ngạc nhiên:
- Đây...
Nói rồi, Hinata đồng thời đưa tay sờ lên cổ mình. Quả thật... là không còn. Hinata nhìn sang Toshiro, toang nói gì đó thì đã nhận được nụ cười từ Toshiro. Toshiro nhẹ nhàng đặt sợi dây chuyền vào tay Hinata rồi lên tiếng:
- Đêm dạ hội lúc Yuu bế em đi thì em đã làm rơi nó và anh vô tình nhặt được.
Hinata nắm chặt sợi dây chuyền trong tay. Toshiro nhắc đến đêm dạ hội làm Hinata nhớ lại một chuyện mà bản thân không hề muốn nhớ. Ánh mắt Toshiro thoáng tia buồn nhưng Hinata chưa kịp nhận ra thì tia buồn ấy đã biến mất. Toshiro tiếp tục:
- Chuyện đêm hôm đó, anh biết em đang hiểu lầm.
- Hiểu lầm?
Hinata nhíu mày lập tức quay sang nhìn Toshiro. Tận mắt Hinata nhìn thấy như vậy, có thể lầm được hay sao?
Toshiro lại nhẹ buông tiếng thở dài rồi tiếp tục giải thích cho Hinata:
- Gia đình anh... rất phức tạp.

Hinata nhìn Toshiro bằng ánh mắt khó hiểu, vậy là... Toshiro đang muốn kể cho Hinata nghe về gia đình và về cuộc sống của cậu hay sao. Hinata lên tiếng:
- Phức tạp như thế nào?
Toshiro khẽ nở nụ cười buồn trầm giọng:
- Anh... chỉ muốn giải thích cho em hiểu rõ, anh không muốn em thương hại anh, được chứ???
Hinata có chút bất ngờ. Thương hại??? Chẳng lẽ cuộc sống gia đình của Toshiro không được vui vẻ và hạnh phúc như cuộc sống gia đình Hinata đang có hay sao??? Nhưng... có suy nghĩ nhiều cũng chẳng biết được gì, Hinata gật đầu. Nghe Toshiro nói thì sẽ rõ cả mà thôi.
Nhận được cái gật đầu từ Hinata, Toshiro hướng mắt nhìn lên bầu trời cao xanh thăm thẳm với những áng mây lửng lờ trôi vô định rồi bắt đầu câu chuyện về cuộc đời mình.
Toshiro kể cho Hinata việc mẹ ruột của cậu là một con người nên cậu bị cả dòng họ lẫn người trong nhà xem thường, cậu kể cả việc mẹ cậu đã chết trước mắt cậu như thế nào, những người xung quanh phản ứng ra sao và kể luôn cả về sự xuất hiện của những bà mẹ kế. Từng lời, từng chữ đều thốt ra từ tận cõi lòng Toshiro.
Thật sự, Toshiro chưa từng kể cho ai nghe tất cả về cuộc đời mình kể cả Kiyoshi vì Toshiro chẳng muốn nhắc đến những chuyện đó, chẳng cần ai phải thông cảm, sẻ chia và đặc biệt là chẳng muốn bất kì ai thương hại mình. Thế nhưng hôm nay, Toshiro lại quyết định kể cho Hinata nghe tất cả về mình.
Và lẽ đương nhiên, Rebecca cũng xuất hiện trong câu chuyện của Toshiro. Toshiro kể cho Hinata nghe tất cả, chỉ trừ việc Rebecca đe dọa sẽ làm hại Hinata thì Toshiro không nhắc đến bởi đơn giản, cậu tin tưởng bản thân hoàn toàn có khả năng bảo vệ Hinata, cậu chắc chắn dù có để bí mật về sức mạnh của mình bại lộ, có phải dốc toàn bộ năng lực thật sự ra cũng phải bảo vệ Hinata cho bằng được.
Cuối cùng thì... câu chuyện của Toshiro đã hết.
Hinata chăm chú lắng nghe từng lời, từng tiếng của Toshiro mà không khỏi sững sờ ngay tại chỗ. Chỉ ngay khi Toshiro kể về cảnh tượng cậu tận mắt chứng kiến người mẹ của mình tự sát, đôi mắt Hinata đã hoe đỏ bởi lẽ ngay lúc ấy, Hinata liên tưởng đến việc nếu mẹ của mình cũng như vậy thì Hinata chắc chắn đã không thể chịu đựng nổi rồi.
Vì đã hứa trước với Toshiro nên Hinata cố gắng kiềm nén, dặn lòng mình không được không vì khóc đồng nghĩa với việc Hinata đang thương hại Toshiro. Toshiro vẫn đưa ánh mắt nhìn xa xăm, dù cho cậu đã chấp nhận sự thật về cuộc đời mình nhưng cũng không thể ngừng cảm thấy chua xót cho chính mình.
Có nén sự nghẹn ngào, Hinata lên tiếng:
- Vậy... hiệu trưởng... có tình cảm với anh?
Toshiro khẽ nở nụ cười nhạt rồi lắc đầu đáp lời Hinata:
- Anh không nghĩ vậy.
- Không phải anh kể vậy sao?

Hinata tò mò hỏi lại. Toshiro đưa tay xoa đầu Hinata rồi lên tiếng:
- Em suy nghĩ quá đơn giản Hinata. Hãy thử nghĩ xem, tại sao một cô gái trẻ như Rebecca lại chấp nhận lấy một ông già đã gần 50 như cha anh?
- Yêu?
Hinata vẫn chưa hiểu ra vấn đề, thành thật đáp lời. Toshiro khẽ bật cười trước sự ngây thơ của Hinata rồi đáp:
-Đúng là có thể là vì yêu nhưng với Rebecca thì không phải.
Hinata phụng phịu, thật là... Toshiro cứ úp úp mở mở thế này khiến Hinata chẳng hiểu gì. Hinata có chút bực dọc lên tiếng:
- Anh nói rõ xem nào!
Toshiro lại cười, cô bé này thật quá ư là đáng yêu đi. Toshiro vội vàng cất lời nói cho rõ, cô bé này đã gần giận đến nơi rồi không thể đùa được:
- Em nghe này. Đó là vì cha anh, ông ấy là người có quyền lực và cũng có một gia tài kết xù, mục tiêu của Rebecca khi vào gia đình anh là vì vậy.
Hinata gật gù, giờ thì đã hiểu rồi. Hinata lại hỏi tiếp:
- Vậy yêu anh là hiệu trưởng thật lòng sao?
Toshiro lắc đầu:
- Em lại sai rồi.
Hinata đưa ánh mắt nhìn sang Toshiro, chờ đợi lời giải thích. Toshiro hiểu ý tiếp tục nói:
- Rebecca nghĩ rằng dù cho bên ngoài cha anh có tỏ ra ghét bỏ, xem thường anh đến thế nào đi chăng nữa thì đến cuối cùng anh vẫn là con trai độc nhất của ông ấy. Nên...

- Mọi quyền lực và gia sản rồi sẽ về tay anh?
Hinata chen vào lời nói của Toshiro. Toshiro mỉm cười xoa đầu Hinata:
- Chính xác, em đoán rất giỏi.
Hinata tươi cười, dù gì được Toshiro khen khiến Hinata cảm thấy có chút vui vui trong lòng. Rồi, Hinata khẽ thở dài:
- Không ngờ... người trưởng thành lại phức tạp đến vậy. Không yêu nhau và vẫn vì vật chất đến với nhau, lại vì vật chất mà có thể làm được mọi chuyện.
Toshiro lại tươi cười nhìn Hinata đang trong điệu bộ trầm ngâm:
- Không phải ai cũng như vậy đâu.
Hinata gật đầu đồng ý:
- Chính xác. Điển hình là ba mẹ em này. Họ rất rất yêu nhau, sẵn sàng hy sinh vì nhau. Ba mẹ em chỉ thích cuộc sống đơn giản thôi, họ sẵn sàng từ bỏ mọi vật chất vì nhau và vì gia đình. Đã vậy ba mẹ còn rất yêu thương em và anh trai nữa. Em rất yêu gia đình mình, cũng rất tự hào khi có gia đình như vậy.
Nói rồi, Hinata tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nụ cười tinh khôi, vô cùng trong sáng với niềm hạnh phúc chân thành. Toshiro cũng vì nụ cười đó mà ngây người, bất giác cũng cảm thấy vui theo. Rồi, nhớ ra gì đó, Toshiro nghi hoặc nhìn Hinata:
- Em chưa từng tiết lộ nhiều về gia đình mình. Và... em có anh trai nữa sao, Hinata???
Thực chất thì đến tận lúc này, thân phận thực sự của nó, hắn, Hinata và Ray cũng chỉ có gia đình anh, gia đình Gin và Kai cùng Green là biết được, còn có thêm cả Haruko vì sống trong cung điện hoàng gia nên cũng tình cờ được biết, ngoài ra thì chẳng còn ai. Có chăn nữa thì cũng là vị hiệu trưởng tiền nhiệm và các đại thần của thế giới phép thuật nhưng cơ bản là họ không xuất hiện ở đây và cũng nhận được lệnh cấm tiết lộ từ anh. Vậy nên, Toshiro không biết cũng là lẽ thường.
Hinata gãi đầu ái ngại, trong lòng Hinata đang vô cùng phân vân. Liệu có nên kể cho Toshiro biết về gia đình mình hay không đây??? Những suy nghĩ trong lòng Hinata đều hiện ra hết ngoài mặt, Toshiro lại dịu dàng xoa đầu Hinata, mỉm cười:
- Không nói cũng không sao, anh sẽ đợi đến khi nào em thật sự muốn kể cho anh nghe mọi chuyện về em.
Hinata càng thêm ái ngại khi được Toshiro đối xử như vậy, khẽ cúi đầu, Hinata lí nhí:
- Em... xin lỗi.
Toshiro lắc đầu:
- Không sao. Ai cũng có bí mật mà.
Như sực nhớ ra điều gì, Hinata ngẩng đầu nhìn Toshiro:

- Anh sao lại có thời gian rảnh rỗi ăn trưa cùng em vậy? Chẳng phải là anh cần giúp mẹ kế của mình...
Chưa nói hết câu thì Toshiro đã tranh lời của Hinata:
- Anh không muốn giúp bà ta nữa, anh có cuộc sống của riêng anh và anh muốn tận hưởng cuộc sống đó của mình. Dù cho cha anh có là người ra lệnh đi chăng nữa thì anh vẫn có quyền chống đối mà, đúng chứ?
Hinata nhìn Toshiro, không nói gì. Thật sự Hinata cũng chẳng biết nói gì khi gia đình Toshiro thật sự quá phức tạp, đã vậy còn chẳng có niềm vui, niềm hạnh phúc nào. Mím chặt môi, cuối cùng Hinata cũng quyết định hỏi ra nghi vấn trong lòng mình:
- Anh có còn xem cha mình là cha không?
Toshiro thoáng ngẩng người. Cậu... có còn xem ông ta là cha không? Cả hai cùng chìm vào sự yên lặng. Một lúc sau, Toshiro cũng có câu trả lời:
- Dù có thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn không thể phủ nhận việc anh là con trai ông ấy, trong người anh đang chảy nửa dòng máu của ông ấy. Còn... anh có xem ông ta là cha mình nữa không thì...
Ngừng một lúc, Toshiro dường như đang phân vân nửa muốn nói nữa không muốn nói nhưng rồi cũng nói tiếp:
- Có. Anh vẫn xem ông ấy là cha.
Khẽ buông tiếng thở dài, Toshiro cười buồn:
- Nghĩ cũng lạ, dù ông ấy có lạnh nhạt, có đối xử độc ác, vô tình với anh như thế nào thì trong trái tim anh vẫn mãi thừa nhận ông ấy là cha mình, có oán, có giận nhưng rồi cũng phai nhòa.
Hinata khẽ cười yếu ớt:
- Um... Cha con mà.
Rồi, để xóa đi không khí ảo não lúc này, Hinata tươi cười lên tiếng:
- Ăn trưa thôi. Em với anh mà cứ nói chuyện mãi thế này thì chắc hết giờ ăn trưa mà vẫn chưa có gì bỏ vào bụng mất.
Hinata lấy trong túi ra hộp thức ăn trưa của mình rồi cười tít mắt nhìn Toshiro:
- Em đói lắm rồi đây này. Không ăn trưa nữa chắc em đến chết vì đói mất thôi. Anh ăn ngon miệng nhé!!!
Toshiro mỉm cười rồi cũng lấy thức ăn của mình ra. Cảhai vừa nói chuyện cười đùa cùng nhau, vừa thưởng thức bữa trưa. Vậy là... hiểulầm tại đêm dạ hội đã được giải quyết. Cũng nhờ hiểu lầm đó mà Hinata biết thêmvề cuộc đời của Toshiro, càng thêm hiểu Toshiro hơn. Hóa ra, hiểu lầm cũngkhông hoàn toàn là xấu, nó... cũng có mặt tốt đấy chứ!!!
=============================ENDCHAP87====================

Bình Luận (0)
Comment