CHAP 90: THOÁT NẠN
Nyoko không ngừng thở dốc, từng bước chân càng lúc càng thêm nặng nề và khó khăn hơn. Nyoko ngủ thầm rằng sau này nhất định phải tăng cường thể lực nếu không gặp tình thế tương tự Nyoko sẽ khó lòng mà đối phó được.
Hinata lúc này cũng đã dần tỉnh lại. Chất độc ở bụng Hinata đã được năng lực chữa trị của bản thân Hinata thanh lọc xong xuôi, cơ thể Hinata lúc này vẫn đang tiếp tục chữa trị nhưng cũng hạn chế vì chất độc mà Hinata hít vào lúc nãy.
Nyoko nhận ra Hinata đã tỉnh lại, vui mừng hẳn. Ngay lập tức, Nyoko dìu Hinata đến một gốc cây ngay gần đó, đặt Hinata ngồi tựa lưng vào gốc cây:
- Hinata, chị tỉnh rồi.
Hinata cố mở to đôi mắt đã nặng trĩu của mình. Những hình ảnh mờ nhạt không rõ hiện lên, Hinata có cảm giác mắt mình hoa lên, đầu óc cũng ong ong nhưng một lúc sau, hình ảnh cô gái đứng trước mặt Hinata hiện lên đã rõ ràng hơn hẳn. Hinata yếu ớt gượng cười, gật đầu:
- Cảm ơn em... Nyoko.
Nyoko càng thêm vui mừng hơn, Hinata như vậy khiến Nyoko cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Rồi, Nyoko cất tiếng hỏi:
- Chị ổn chứ, Hinata?
Hinata yếu ớt gật đầu, chống tay muốn đứng dậy nhưng do quá trình tự trị thương nên thân thể Hinata không chút sức lực, chỉ có thể cử động nhẹ còn đứng dậy di chuyển thì không thể. Nhận ra sự khó nhọc của Hinata, Nyoko đề nghị:
- Để em dìu chị đi tiếp.
Rồi, Nyoko cúi đầu, trong ánh mắt có chút có lỗi dành cho Hinata:
- Xin lỗi chị. Do em hết sức rồi nên không thể dịch chuyển cùng trở về được, khiến chị phải chịu khổ rồi.
Hinata khẽ cười, thật sự Hinata rất cảm kích tấm lòng của Nyoko. Tuy có vẻ kiêu kì, khó gần nhưng Nyoko thực chất là một cô gái rất tốt. Đã không quen biết thì thôi, chỉ cần đã quen biết và thân thiết với Nyoko thì nhất định Nyoko sẽ nhiệt tình giúp đỡ mà không quản bất cứ điều gì.
Đột nhiên, mặt Nyoko tái méc. Nyoko ngồi phệt xuống đất, mồ hôi càng thêm nhễ nhại trên mặt. Hinata nắm lấy tay Nyoko, lo lắng hỏi:
- Nyoko, em... hít phải khí độc?
Nyoko vừa đưa tay lau đi mồ hôi vừa gật đầu:
- Lúc xông vào, em... không biết có khí độc nên vô tình... hít phải một ít.
Bản thân Hinata cũng đã hít phải khí độc này nên Hinata biết rõ, loại khí độc này khiến cho khả năng dùng phép thuật của phù thủy bị giảm sút nhanh chóng, lại dần dần phá hủy tế bào từ bên trong. May mà Nyoko chỉ hít phải một ít và sức mạnh phép thuật cũng khá cao nên lúc này chất độc mới phát huy tác dụng.
Hinata đang định lên tiếng thì Nyoko đã hoảng hốt vô cùng, vội vã kéo Hinata đứng dậy khiến Hinata vô cùng bất ngờ. Nyoko nhanh chóng khoác lấy vai Hinata, đỡ Hinata cùng chạy rồi vừa chạy vừa lên tiếng:
- Hinata, chị có gây thù chuốc oán với ai không? Đây... rõ ràng là hành động truy sát.
Hinata sững sờ, lúc này mới ngoái đầu nhìn lại. Phía sau Hinata và Nyoko, một đàn rắn độc có vô số con đang trườn khắp mặt đất đuổi theo hai người. Mặt Hinata tái méc, cảnh tượng này... thật quá đáng sợ.
Rồi, nhớ đến việc mình vừa định làm, Hinata lên tiếng:
- Nyoko, em có thể dịch chuyển cho hai người đúng chứ?
Nyoko có hơi ngây người nhưng rồi cũng gật đầu:
- Nhưng... hiện tại em không thể.
Hinata khẽ cười:
- Chị sẽ giúp em nhưng... đừng đưa chị về nhà lúc này... Xin em đấy!
Nyoko vẫn cố gắng dìu Hinata chạy vừa lên tiếng:
- Chị nói gì em không hiểu.
Nyoko đang định nói gì đó thì đột nhiên im bặt vì cảm nhận rõ năng lượng phép thuật trong mình đã hoàn toàn trở lại bình thường. Hàng ngàn câu hỏi xoay quanh trong đầu Nyoko nhưng giờ không phải lúc nghĩ tới, lũ rắn... đã sắp đuổi đến nơi rồi.
Ngay lập tức, Nyoko tập trung tinh thần sử dụng phép thuật dịch chuyển.
Vút...
Thoáng cái cả hai người Hinata và Nyoko đã biến mất khỏi nơi nguy hiểm đó. Từ xa, một người nhìn theo bóng dáng Hinata và Nyoko đã biến mất mà khẽ siết chặt bàn tay lại đầy giận dữ rồi rất nhanh, đàn rắn biến mất, cả người đó cũng chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Nơi Nyoko và Hinata cùng dịch chuyển đến chính là phòng kí túc xá của Nyoko. Nyoko và Shizuna cùng Haruko ở chung phòng nhưng Haruko đã đi ra ngoài từ sớm, Shizuna cũng có hẹn với Kiyoshi không có ở đây. Tình hình hiện tại là chỉ có Hinata và Nyoko ở trong này.
Nyoko nhanh chóng đỡ Hinata vào phòng ngủ của mình. Hinata bước đi từng bước lảo đảo, cảm giác ngày càng mệt nhọc hơn. Cũng phải thôi, vừa rồi Hinata đã dùng sức mạnh của mình phục hồi hoàn toàn cho Nyoko, cũng đồng nghĩa với việc mọi mệt nhọc, vết thương cũng như chất độc mà Nyoko đang chịu trong người, Hinata sẽ là người chịu đựng gấp đôi.
Thấy sắc mặt Hinata ngày càng khó coi hơn, Nyoko càng thêm lo lắng, vội vã dìu Hinata nằm lên giường:
- Chị ở đây đi, em chạy đi gọi người đến kiểm tra rồi chữa trị cho chị.
Thế nhưng, Nyoko chưa kịp chạy đi thì tay đã bị Hinata yếu ớt giữ lại. Hinata lắc đầu, cười nhẹ:
- Đừng... gọi ai đến cả.
Hinata muốn ngồi dậy nhưng lúc nãy đã kiệt sức hoàn toàn rồi, chỉ có thể gắng gượng lên tiếng:
- Xin em... đừng... cho ai biết. Một lát thôi... một lát nữa... chị sẽ ổn.
Nyoko thoáng nét phân vân. Tình hình Hinata hiện tại khiến Nyoko không thể không lo lắng rất muốn gọi người đến giúp nhưng... trước ánh mắt long lanh chờ đợi của Hinata, Nyoko chỉ đành bất lực ngồi xuống cạnh bên Hinata, gật đầu:
- Được rồi. Nhưng... hứa với em là chị sẽ ổn.
Hinata tươi cười gật đầu:
- Chị hứa.
Nói rồi, Nyoko buông tiếng thở dài chỉnh lại gối rồi đắp chăn cho Hinata. Lúc này, Hinata cần nghỉ ngơi, không cử động để dễ dàng tự trị thương. Đôi mắt tím nhẹ nhàng nhắm lại, hơi thở của Hinata đều đều. Hinata... đã ngủ rồi.
Nyoko cũng cảm nhận được Hinata đã ngủ nên đứng dậy, nhẹ nhàng rời khỏi. Nyoko ra ngoài lấy nước ấm và khăn bê vào phòng của Hinat. Rất nhẹ nhàng, Nyoko lau đi những vết bẩn trên mặt Hinata rồi lau vết bẩn ở tay, trên người. Tuy chưa chăm sóc ai lần nào nhưng Nyoko vẫn làm một cách rất chu đáo. Vừa làm, Nyoko vừa suy nghĩ không biết rốt cuộc vừa rồi Hinata đã làm gì mà Nyoko có thể hồi phục hoàn toàn trong phút chốc như vậy.
Ngồi bên cạnh Hinata một lúc, Nyoko cũng cảm thấy buồn chán mà chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Trong giấc ngủ của mình, dòng phép thuật trong người Hinata vẫn được lưu chuyển đều đặn. Dòng phép thuật chuyển đến khắp cơ thể, tất cả độc tố đều được dòng phép thuật tinh khiết thanh lọc dần dần. Độc tố đã được giải quyết xong xuôi, các vết thương ở bụng do bị đâm, ở chân do bị cột trụ đè lên kể cả các vết bỏng cũng lần lượt được liền lại.
Công việc trị thương những tưởng đơn giản nhưng lại tiêu hao rất nhiều sức mạnh phép thuật. Chính bởi lẽ đó, Hinata cần phải ngủ nhiều hơn, không vận động gì để cơ thể nhanh chóng hồi phục bình thường.
Khi Hinata và Nyoko đang ngủ say không biết gì thì bên ngoài, cánh cửa phòng nhẹ nhàng được mở ra. Những tiếng bước chân khẽ, rất khẽ vang lên, ngay sau đó cửa phòng ngủ của Nyoko cũng bật mở, một người tiến đến bên giường nơi Hinata đang nằm. Người đó liếc mắt nhìn Nyoko đã ngủ say, miệng nở nụ cười rồi ngày càng tiến gần Hinata hơn. Đột nhiên:
- Ha... Haruko?
Chẳng hiểu sao Nyoko lại không thể ngủ được nữa mà giật mình thức dậy. Thấy trước mắt là một dáng người quen thuộc, Nyoko chỉ tò mò lên tiếng. Haruko trong lòng thoáng giật mình nhưng ngoài mặt lại hoàn toàn bình thường, mỉm cười với Nyoko:
- Tớ làm cậu thức sao?
Nyoko dụi dụi đôi mắt rồi tươi cười lắc đầu:
- Không. Tớ ngủ đủ rồi nên chẳng ngủ nổi nữa.
Nói rồi, Nyoko vươn vai cho đỡ cơn đau mỏi. Haruko nhìn về phía giường nơi Hinata đang nằm lên tiếng:
- Sao Hinata lại nằm đây?
- Là do...
Nyoko đang tính nói ra thì nhớ là Hinata đã dặn mình đừng cho ai biết nên lập tức thay đổi lời muốn nói:
- Là do tớ trên đường gặp chị ấy, rủ chị ấy về phòng chơi. Vậy mà chị ấy lại nói buồn ngủ nên mình đưa chị ấy về đây.
Nói rồi, để tránh Haruko càng thêm nghi ngờ, Nyoko vội vàng đứng dậy, nói khẽ:
- Tớ ngồi đây nói chuyện để chị ấy dễ ngủ vậy mà lại ngủ theo lúc nào không hay.
Mỉm cười nhẹ, Nyoko nói tiếp:
- Thôi. Mình ra ngoài đi, ở đây có khi lại làm phiền khiến chị Hinata không ngủ được.
Haruko thoáng nét do dự nhưng cũng gật đầu, cùng Nyoko bước ra ngoài.
Lúc cùng Haruko bước ra khỏi phòng, Nyoko để ý thấy trong phòng mình còn dính bột đất. Nyoko thấy lạ, rõ ràng lúc đưa Hinata về đây trong phòng cũng dính loại bột đất này nhưng Nyoko đã dùng phép thuật giải quyết hết rồi kia mà. Căn phòng đang sạch sẽ sao lại tiếp tục dính loại bột đất này???
Lúc đã ra khỏi phòng, Nyoko lại có thêm một phát hiện. Nguyên nhân bột đất lại xuất hiện trong phòng Nyoko là do Haruko. Nyoko quan sát rất kĩ, giày của Haruko có vết bẩn dính từ loại đất đó, theo từng bước chân của Haruko thì bột đất lại dính dưới sàn. Trong lòng Nyoko lúc này... dâng lên một nỗi nghi hoặc.
Ngồi xuống ghế, Nyoko tươi cười như thường ngày nhìn Haruko:
- Haruko, sáng giờ cậu đi đâu vậy?
Haruko vẻ mặt hoàn toàn bình thường, không chút khác lạ đáp lời:
- Tớ đi dạo thôi. Hôm nay đẹp trời mà, không đi dạo cũng đáng tiếc.
Nyoko gật đầu, hỏi tiếp:
- Cậu đi những đâu vậy?
Trong lòng Haruko dâng lên chút cảm giác kì lạ nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt. Haruko mỉm cười:
- Nyoko, sao giống như... cậu đang chất vấn mình vậy?
Nyoko lập tức xua tay, buông lời biện hộ:
- Không. Không phải. Tớ chỉ muốn hỏi để biết cậu đi những đâu mà tớ cũng đi dạo lại chẳng gặp cậu. Vả lại... tớ cũng muốn biết cậu có đến được chỗ nào đẹp không để khi nào tớ đến đó dạo chơi thôi.
Ngừng một lúc, Nyoko nói tiếp:
- Cậu nghĩ nhiều quá rồi.
Haruko cũng nghĩ thầm trong đầu bản thân đã nghĩ nhiều quá rồi. Rồi, Haruko tươi cười vui vẻ đáp:
- Tớ chỉ đi đến dạo quanh mấy vườn hoa thôi. Thời gian này hoa nở nhiều, lại rất đẹp, không ngắm quả là rất phí phạm.
Nyoko gật đầu. Lúc này thì... nghi vấn trong lòng Nyoko đã sáng tỏ hơn hẳn rồi.
=============================ENDCHAP90====================