Bỉ Ngạn Đỏ

Chương 3

Nhạc Bưng vốn biết rõ cái cô em gái của mình,chắc chắn nhỏ sẽ nhân cơ hội anh lơ là mà bỏ trốn ra khỏi biệt thự.Ý trí muốn trốn ra ngoài của Linh Mạn thực rất cao,chỉ cần có cơ hội nhỏ liền bỏ trốn đi mặc mọi thứ xung quanh đi,cái cô em gái này của anh không biết rằng ở bên ngoài đang có rất nhiều nguy hiểm đang chờ nhỏ,nhưng Linh Mạn vốn không hiểu cho hảo lòng của Nhạc Bưng a.

Cách trung tâm thành phố không xa nằm ở vùng ngoại ô,có một căn biệt thự rất lớn.Xung quanh biệt thự đều được bao bọc bởi những ánh đèn vàng ấm áp,nhưng nó lại thực là yên tĩnh a.Tiến vào bên trong liền là một đại sảnh rất to đi,từng đường từng nét hoa văn có trên trần nhà lẫn sàn nhà lát đá lạnh đều rất tinh tế,toát lên sự giàu sang quyền lực của người sở hữu nó.

Ở giữa đại sảnh phiá trên trần nhà có một cái đèn trùm thực là rất lớn thập phần là cầu kì nha.Đại sảng cũng chả có gì nổi bật ngoài bộ salong thêu Phụng,thêu Rồng,thêu Lân ra thì chỉ còn vài ba bức tranh cổ điển có chút kì bí treo khắp trên tường.

Trong gian phòng lớn ánh đèn vàng vẫn còn bật,thấp thoáng có thể thấy một cậu thanh niên,một thân bạch y đang đứng ngay ngoài ban công phòng,trên tray còn cầm ly rượu vang.Dường như người này đang có ưu phiền gì đi,tối như vậy mà còn uống rượu.Chợt,phiá bên ngoài truyền vào hai thanh âm gõ cửa,đôi chân mày của anh ta khẽ nhiú lại tỏ ra là không hài lòng,lại còn muốn làm phiền,anh ta giọng trầm xem chút tức giận lên tiếng.

-Vào đi.

Người bên ngoài nhanh chóng đẩy cửa đi vào,thực ra cũng không muốn quấy rầy đại thiếu gia giờ này đâu,nhưng nếu không gõ vào lúc này thì nên gõ vào lúc nào.Lão quản gia vốn biết rõ vừa lờ mờ sáng vị đại thiếu gia nhà mình đã biến đâu mất rồi đi,với lại bị đại thiếu gia này thực là mau quên đi.

-Đại thiếu gia.Vị quản gia tiến đến phiá sau,đầu khẽ cúi lên tiếng nói,trong giọng có chút hơi run lạ.

-Có chuyện gì?Anh nâng ly rượu lên môi nhấp lấy một ngụm,giọng nhạt hỏi đôi mắt nhìn xa xăm vô định.

-Tối mai Tử Nguyệt gia tộc có tổ chức buổi tiệc họp mặt các gia tộc,thiệp mời cũng đã gửi đến cả tuần nay rồi có phải đại thiếu gia người cũng nên phải chuẩn bị một chút a.Lão quản gia có chút hơi e rè khi nhắc đến 'bữa tiệc',đôi mắt lão nhìn đại thiếu gia nhà mình như đang thăm dò.

-Như cũ.Anh điềm đạm lên tiếng nói,tay lắc nhẹ ly rượu gương mặt vẫn lạnh băng không có biểu hiện gì gọi là để tâm a.

-Đại thiếu gia,chuyện này..nếu đại lão gia và phu nhân....

Lão quản gia gương mặt hiện rõ là không thể được,liền lên tiếng nói nhưng bị đôi mắt sắc bạc cô cảm của đại thiếu gia nhìn thấu gan liền im thinh,đầu cúi xuống,trong đáy mắt thực sợ hãi đi.Lần nào nhắc đến đều là hai chữ 'như cũ',thực không hay đi.

'Khụ',chả biết là do lạnh hay gì mà anh lại vang lên một tiếng ho,khiến lão quản gia đang suy nghĩ cũng phải ngước lên rối rít nói,giọng có chút khẫn trương lo lắng.

-Đại thiếu gia,người nên chú ý đến sức khoẻ.

-Ra ngoài đi.Anh xua xua tay giọng trầm mà lại khàn khàn nói,lão quản gia tâm mi cụp nhẹ lại lui ra sau vài bước rồi mới quay đi không quên việc quan tâm đến sức khoẻ của đại thiếu gia nhà mình.

-Đại thiếu gia,người nên nghỉ ngơi sớm đêm xuống sương lạnh,sẽ rất dễ bị cảm mão.

Anh cũng gật đầu cho là xong,vị đại thiếu gia này cũng thực kì lạ,lão quản gia cũng đang tự hỏi rằng có phải đại lão gia và phu nhân đã sinh nhầm đại thiếu gia hay không a?Tính cách thực trái ngược nhau.Lúc trước khi nhắc đến tiệc đại lão gia và phu nhân đều cực kì rất thích thú,dù tiệc lớn nhỏ gì chỉ cần mời được hai người họ nhất định họ không có chuyện không đi.

Nhưng mà khi đến vị đại thiếu gia này thì lại khác nha,anh chưa bao giờ tham gia bất kì một buổi tiệc nào,ngay khi gia tộc mình tổ chức anh cũng không hề xuất hiện,nếu có thì anh cũng chỉ góp mặt được hai đến ba phút là liền rời đi ngay.Bữa tiệc của các gia tộc khác cũng không ngoại lệ chỉ bảo lão quản gia chuẩn bị vài món quà đi đến đó thay mặt đại thiếu gia tham dự a.

Chắc có lẽ những buổi tiệc tùng ấy không thích hợp với một người thích yên tĩnh như đại thiếu gia của Lăng Cổ gia tộc đi.

Sáng hôm sau,khi dùng xong bữa sáng Linh Mạn liền trở về phòng,đứng cạnh cửa sổ đưa đôi đồng tử nâu cà phê nhìn ra khuôn viên biệt thự,mọi người đang tấp nập chuẩn bị tất mọi thứ.Tư Hiên và chúng người hầu cùng các vệ sĩ to cao vest đen kính râm vũ khí ngay hong trông thực bận rộn a,người đây người đó xoay vòng chóng hết cả mặt.Nhìn ướt chừng cũng tầm mười bàn à nha,cũng được gọi là nhiều đi,chủ đạo của buổi tiệc là màu trắng trang nhã và điểm nhấn chính là màu đỏ.

Linh Mạn tay chóng cằm suy tư thì ngay phiá sau Tư Hiên xuất hiện lúc nào không hay,nhỏ được một phen giật mình khi anh chạm vào vai.Đang mãi tập trung suy nghĩ ngay tiếng gõ cửa nhỏ cũng không nghe thấy,nên anh mới đành mạo phạm đẩy cửa đi vào.

-Đây là gì a?Linh Mạn chân mày kgẽ nhiú lại nhìn xuống cái quyển album trên tay anh khó hiểu lên tiếng hỏi,tay nhanh nhận lấy quyển album.Anh chỉ mỉm cười lên tiếng giải bày đồng thời tay lật quyển album ra giúp Linh Mạn.

-Đây là quyển album của đại thiếu gia dặn tôi chuẩn bị cho 'nhị tiểu thư',là hình và một số thông tin của các đại thiếu gia tiểu thư của các gia tộc,đại thiếu gia dặn người phải học thuộc.

Gương mặt Linh Mạn thập phần là ngẫn ra luôn đi,trố mắt nhìn từng tấm ảnh và những thông tin dài ngoằn bên dưới,có cần phải làm đến vậy hay không?Linh Mạn chỉ xuất hiện một lát là sẽ rời đi ngay a,thực chất cái việc này là không cần thiết mà.Anh là người tiếp khách Linh Mạn cũng chỉ đứng xang một bên nhìn thôi,bất quá lâu lâu cười một cái là được đi.

Linh Mạn ngước mắt nhìn Tư Hiên mong có một câu trả lời thoả đáng về cái việc này,anh mỉm cười rồi lên tiếng giải đáp.

-Dù gì người cũng là nhị tiểu thư của Tử Nguyệt gia tộc,không thể nào không biết mặt và thông tin của các thiếu gia tiểu thư thấp đại gia tộc a,lỡ người khác có hỏi đến thì người cũng biết đường mà trả lời,Tư Hiên nói không sai chứ?

Anh vừa nói vừa đưa mắt dõi theo từng biểu hiện trên gương mặt của Linh Mạn,nhỏ đầu gật gù gương nặt đăm chiêu,nghe anh giải bày vậy cũng thực là có lí đi,đúng rồi a dù gì cũng đường đường là nhị tiểu thư Tử Nguyệt gia tộc không thể không biết.

Anh thấy gương mặt gật gù của nhị tiểu thư nhà mình đang dần thấm,khoé môi liền không kiềm mà nở nụ cười.Linh Mạn sau một lúc đăm chiêu liền gật mạnh đầu nhìn anh nói như đang hạ quyết tâm a.

-Ân,ta sẽ cố gắng giờ thì anh đu ra làm việc của anh đi.

Anh nghe xong khẽ cúi đầu lui ra ngoài,đúng làn nhị tiểu thư của Tử Nguyệt gia tộc có khác,lại bị Tư Hiên anh lừa đi.Thực ra,cái album ấy Linh Mạn không cần học thuộc đơn giản hơn là nó không cần thiết đối với Linh Mạn,dù sao Linh Mạn cũng đâu được tiếp xúc nhiều với những người đó.Chỉ là anh muốn cho nhị tiểu thư của mình không còn thời gian nghĩ đến cách trốn khỏi biệt thự a,không phải là ý do anh nghĩ nha là của đại thiếu gia Nhạc Bưng,anh chỉ làm theo lệnh a.
Bình Luận (0)
Comment