Bỉ Ngạn Đứng Chờ Nơi Vong Xuyên

Chương 8

Vì Mạnh Kỳ và Diệp Lan phải dùng sức đè tôi lại lúc tôi vùng vẫy, nên không ai nhìn vào điện thoại, bọn họ chỉ có thể ước tính thời gian bằng cách đếm số.

1、2、3……300……

1,2,3….300…

Đợi đến lúc đủ thời gian

Tôi đã không còn thở nữa rồi.

“Trò chơi gi*t người, chơi có vui không?”

Anh trai ngước mắt nhìn ra bên ngoài, hình như đang chờ đợi ai đó.

Bẹp, bẹp, bẹp…

Tiếng bước chân ngày càng gần.

Lục Tâm và Diệp Lan đến rồi, bây giờ họ là hai cơ thể đã bị ác quỷ g/ặm nh/ấm không còn nguyên vẹn, m/áu phun ra từ cổ họng, phát ra âm thanh ú ớ.

Cẩn thận lắng nghe thì là.

“Chúng tao đến tìm mày, chúng tao đến tìm mày…”

Dù cho Mạnh Kỳ sợ hãi đến tột cùng, nhưng cô ta thậm chí lại không còn sức lực để bỏ chạy.

Cô ta chỉ có thể để mặc cho Lục Tâm và Diệp Lan kéo đi, điều chờ đợi cô chính là sự tratan của bọn ác quỷ.

Hóa ra anh trai tôi thực sự không phải là con người.

Sau khi tôi ch*t, anh trai tôi ngay lập tức cảm nhận được. Anh dùng hết linh lực của mình, gọi video đến, thay đổi ký ức của chúng tôi, khiến tôi và đám người Lục Tâm đều cho rằng tôi vẫn còn sống, cam tâm tình nguyện được tôi đưa về.

Trên tay Lục Tâm trước giờ đều có một món đồ phòng thân, là một chiếc vòng tay ngọc huyết kê, được một cao nhân tặng.

Anh trai dụ bọn họ đến ao máu.

Đúng, không phải ao xanh, mà là ao máu.

Vì nước trong ao chứa đầy m.á.u của quái thú trên núi, nên cái ao này rất tà môn, một số loài động vật không thể tự chủ mà từ trên cao nhảy xuống, ngã ch*t, m.á.u hòa vào trong nước.

Họ đã ngâm mình trong ao nên cơ thể đã nhiễm tà khí, còn vòng ngọc của cô ta sớm đã bị anh trai tôi đổi rồi.

Sau đó, anh trai lại đưa họ đến ngôi miếu tà thần trên núi.

Đó không phải là miếu Nguyệt Lão, mà là miếu tà thần.

Anh trai tôi đã thỏa thuận với tà thần, tà thần bị người ta trấn áp, không có cơ thể, đầu tiên hắn nhập vào cơ thể của Lục Tâm, lợi dụng Lục Tâm để gi*t Diệp Lan, sau đó lại chiếm cơ thể Diệp Lan, tratan Lục Tâm đ ến ch*t, cuối cùng bắt Mạnh Kỳ đi.

19.

Trên điện Diêm Vương

Một nữ âm sai khi nghe tôi thuật lại mọi chuyện, đã khóc đến mức mắt đỏ hoe như quả óc chó nhỏ.

"Huhuhu, thật đáng thương cho em, đến bản thân cũng không biết mình đã ch*t. Cũng còn may, anh trai đã b/áo th/ù cho em. Kẻ xấu đều phải xuống địa ngục!"

"Ngày mai ta sẽ cho đưa ba người bọn chúng đến tầng thứ 18 của địa ngục, dùng chảo dầu nóng, chiên xèo xèo bọn chúng!"

"A, khụ khụ, Dịch Tiểu Tiểu, đang ở chánh điện, hãy chú ý hình tượng."

Diêm Vương đang cầm cuốn sổ sinh tử ngồi giữa chánh điện, ông ấy giơ tay áo rộng che lên, hình như đang lén lau nước mắt ở phía sau. 

Mọi người đều nói rằng dưới âm phủ rất âm u và đáng sợ.

Nhưng đứng cạnh anh tôi, chẳng hiểu sao trong lòng tôi lại thấy ấm áp.

Anh ấy nắm lấy tay tôi.

Bàn tay anh thật mềm mại và ấm áp.

"Dật Du, ngươi vốn là một đóa hoa Bỉ Ngạn bên sông Vong Xuyên, bị giáng xuống trần gian vì tội tự ý rời bỏ chức vụ. Nhờ nhân duyên, ngươi được một người phụ nữ mang về nhà nuôi, ngươi không lo chuộc tội của mình, ngược lại phạm tội gi*t người, thậm chí còn cấu kết với tà thần, ngươi có biết tội của mình chưa?”

Diêm Vương đang ngồi thẳng trong chánh điện, thân hình như chiếc chuông lớn.

"Dật Du biết tội, nhưng không hề hối hận. Tôi đã phiêu bạt một mình ở sông Vong Xuyên mấy trăm năm, là mẹ tôi và An An đã khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp của trần gian. Ai làm tổn thương họ đều phải ch*t."

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh trai mình.

Tôi hiểu rồi.

Cho dù anh trai tôi không phải là người thì sao chứ? Mà phải là người thì đã sao? Tôi chỉ biết anh ấy là người anh trai duy nhất của tôi. Ngoài mẹ tôi ra, anh ấy là người anh trai trên đời sẵn sàng đồng hành và bảo vệ tôi.

"Ngươi đi theo Liễu An đến điện Diêm Vương. Dựa theo luật âm giới, chúng ta sẽ xóa bỏ hết thảy ký ức của ngươi ở trần gian, đưa ngươi trở về hình dạng thật, ở dưới đáy sông Vong Xuyên một trăm năm. Ngươi có đồng ý không?"

Đôi mắt của anh trai tôi mờ đi trong giây lát.

"Tôi đồng ý, nhưng tôi có một thỉnh cầu."

“Ngươi nói đi”

"Tôi hy vọng kiếp sau Liễu An có thể đầu thai vào một nhà..."

“Không.”

Tôi ngắt lời anh trai.

"Tôi không muốn bước vào luân hồi."

Diêm Vương cau mày.

20.

"Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không? Nếu không vào luân hồi, lẽ nào ngươi muốn trở thành một cô hồn dã quỷ sao?"

“Tôi thà ở âm phủ làm một cô hồn dã quỷ còn hơn.”

Tôi biết nếu bước vào vòng luân hồi, tôi sẽ mất hết ký ức về mẹ và anh trai.

Tôi không muốn như vậy.

Mẹ có tốt đến mấy thì đó cũng không phải là mẹ ngươi. Anh trai dù có tốt đến mấy thì đó cũng không phải là anh trai ngươi.

"An An, nghe lời đi, anh hy vọng em luôn được vui vẻ."

Anh trai nhẹ nhàng nói, nhưng khóe mắt lại rơi xuống một giọt nước mắt.

"Đại nhân, xin hãy cho Liễu An ở lại. Chúng ta vẫn thiếu một vị trí mà đúng không?" Dịch Tiểu Tiểu cứ đứng lưỡng lự trong điện, hận không thể lao tới trước mặt Diêm Vương.

Diêm Vương trầm tư suy nghĩ.

“Nhiệm kỳ ba trăm năm của Mạnh Bà tiền nhiệm đã hết, đúng là vị trí này đang bỏ trống.”

"Liễu An, ngươi có sẵn lòng không bước vào luân hồi, nhận chức ở âm ty không? Ta nói trước cho ngươi biết, chức vụ ở âm phủ này không phải dễ làm đâu..."

"Tốt quá rồi, tốt quá rồi." Diêm Vương còn chưa nói xong đã bị Dịch Tiểu Tiểu cắt ngang.

Dịch Tiểu Tiểu quàng tay qua vai tôi, thì thầm vào tai tôi: “Đừng nghe ông ấy nói, âm ty biết kiếp trước biết nhân quả thì có gì không tốt chứ? Em muốn tới trần gian dạo chơi lúc nào cũng được. Diêm Vương ngoại trừ hơi keo kiệt một chút, thì cũng chẳng có tật xấu gì... "

“Dịch Tiểu Tiểu…”

"Dạ vâng, thưa ngài, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ lập tức đưa Liễu An đi làm quen với vị trí này." Dịch Tiểu Tiểu nháy mắt với tôi.

Đúng là một cô gái đáng yêu.

… Sao ở trần gian tôi lại không gặp được người như vậy chứ?

21.

Trên sông Vong Xuyên, cạnh cầu Nại Hà.

Anh tôi đứng trên cầu, trông như một bức tranh.

Một tia sáng chiếu qua.

Anh trai biến mất, chỉ còn lại một bông hoa bồ công anh đỏ rực trên cầu.

Đây chính là hoa bồ công anh đỏ mà anh tôi từng hứa sẽ đưa tôi lên núi tìm, nhưng tôi đã đi khắp núi mà không thấy.

Một đóa hoa Bỉ Ngạn càng quyến rũ và diễm lệ hơn nổi trên sông Vong Xuyên đỏ, đỏ tươi như ngọn lửa lớn, đẹp đẽ và thần bí.

Tôi biết đó là anh trai.

Tôi nhặt bông hoa bồ công anh đỏ, không đỏ rực diễm lệ như anh tôi, tôi thổi nhẹ, màu hồng trên cánh hoa từ từ biến mất.

“Anh ơi, em sẽ đợi anh.”

“Dù có trôi qua mấy trăm năm, em cũng sẽ đợi anh trên cầu Nại Hà.”

Vì có người đã từng nói với tôi.

Ý nghĩa của hoa bồ công anh đỏ, chính là tình yêu sẽ còn mãi cho dù có ch*t đi.
Bình Luận (0)
Comment