Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi

Chương 28

Edit: Cua

_

Sau khi tỉnh dậy, Giang Dã liền vùi đầu vào ngực Yến Hoa lẩm bẩm: "Chân em tê quá."

"Ai bảo em ngủ như vậy?" Yến Hoa đẩy hắn ra, đâu chỉ có mỗi chân Giang Dã là bị tê.

"Anh bảo em lên giường ngủ thì không nghe, lần nào cũng nói không buồn ngủ." Hắn mới tỉnh dậy, lưng mỏi eo đau, Yến Hoa cũng trong tình trạng tương tự, thậm chí chân tê đến mức không đứng dậy được.

Giang Dã ngồi thẳng người dựa vào sofa," Em nói thật mà, em đâu có buồn ngủ đâu."

Yến Hoa lười để ý tới hắn.

"Anh Kiều, mấy giờ rồi?" Giang Dã đưa tay xoa mắt hỏi.

"Đã bốn rưỡi rồi, lát nữa ăn cơm."

"Sáu giờ chúng ta sẽ đi xem phim."

Giang Dã ngồi yên được một lúc lại dựa vào người Yến Hoa như người không xương: "Tối nay ăn mì lạnh được hong?"

"Ừ." Hai chân Yến Hoa tê, không muốn nói chuyện nhiều.

"Để em làm cho, anh ngồi nghỉ đi, lần sau em hứa không ngủ thì chắc chắn sẽ không ngủ." Lần nào hắn cũng nói như thế.

Chỉ có Yến Hoa sẵn sàng tin tưởng hắn hết lần này đến lần khác.

Buổi tối xem phim xong thì trời cũng đã tối, các sạp quán ven đường đang buôn bán tấp nập.

Yến Hoa và Giang Dã vừa đi vừa thảo luận về cốt truyện của bộ phim, hai người cố tình tránh đi qua nhà hàng của Phong Tử để gặp mặt đám bạn học cũ.

Thế nhưng có thể trốn nhất thời, không thể trốn được cả đời.

Một bóng người quen thuộc đang ngồi xổm trước cổng sân nhà máy cơ khí, Phong Tử đứng bên cạnh.

"Tiểu Hoa, cậu về rồi à?" Bùi Thanh Ưng nhìn thấy Yến Hoa liền vội vàng đứng dậy, toàn thân đầy mùi rượu.

Yến Hoa liếc nhìn Phong Tử, cậu ta bất đắc dĩ lắc đầu, thấp giọng nói: "Cậu ta uống nhiều quá, em không cản được."

"Cậu không cản được thì tự mình ở lại đây chơi với cậu ta đi." Yến Hoa vòng qua người Bùi Thanh Ưng mở cửa.

"Yến Hoa, tôi cầu xin cậu, có thể nói chuyện với tôi một lát được không?" Bùi Thanh Ưng muốn vươn tay nắm lấy Yến Hoa, nhưng ngay khi sắp chạm vào người anh, Giang Dã lập tức đẩy anh ta ra.

Giang Dã cau mày nhìn cảnh tượng trước mặt, tự nhiên tiến về phía trước che chở cho Yến Hoa.

"Em lên nhà trước đi, anh về sau." Yến Hoa biết tối nay Bùi Thanh Ưng sẽ cố chấp đến cùng.

Anh không muốn Giang Dã biết những chuyện kinh tởm này.

"Anh Kiều." Giang Dã không muốn đi lên.

Yến Hoa lặp lại lần nữa: "Em về nhà trước đi, anh sẽ lên sau."

Giang Dã cúi đầu, bất đắc dĩ bước đi mấy bước, không quên xoay người nói: "Vậy anh nhớ về sớm."

Thấy Giang Dã đã đi xa, Yến Hoa không thể chịu được nữa, anh quay sang nói với Phong Tử: "Cậu không ngăn cản được cậu ta, vậy tại sao lại đi theo cậu ta đến đây?"

"Thì chính là bởi không ngăn cản được nên em mới đi theo." Phong Tử cũng cảm thấy rất đau đầu, "Nếu em không đi theo cậu ta, cậu ta rời khỏi nhà hàng rồi xảy ra chuyện gì thì Bùi gia sẽ để yên cho em sao?"

Yến Hoa trầm mặc, Phong Tử biết anh đang rất tức giận.

Mỗi lần tức giận, anh sẽ càng im lặng.

"Tiểu Hoa, cậu có thể nói chuyện với tôi một lát được không?" Bùi Thanh Ưng đứng không vững nên đành phải ngồi xổm, ngẩng đầu nhìn Yến Hoa chăm chú.

Giống như vào lần đầu tiên họ nói chuyện, anh ta ngồi xổm bên đường vì bị lạc, tất cả hy vọng đều đặt lên người Yến Hoa, người sống cùng một khu nhà với mình, hỏi anh có thể dẫn anh ta đến trường hay không.

Mười năm trước, Yến Hoa đã đồng ý yêu cầu của Bùi Thanh Ưng: "Đi theo tôi."

Nhưng lần này, Yến Hoa đã từ chối không chút do dự: "Không."

"Mười phút thôi cũng không được ư?" Cụm từ anh ta được nhận nhiều nhất từ Yến Hoa trong mấy năm nay chính là không, không có thời gian, không muốn nói chuyện.

Dù anh ta có nói gì đi nữa, Yến Hoa cũng sẽ không phản ứng, thậm chí chỉ hận không thể né tránh ngay lập tức.

Phong Tử chỉ biết về vụ án bắt cóc năm đó, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra tiếp theo, cậu ta đau đầu nói: "Anh nói chuyện với cậu ta chút đi, tránh cho cậu ta tiếp tục ở đây gây rắc rối, Tiểu Dã vẫn đang ở nhà chờ anh."

Cuối cùng, vẫn cần phải dùng đến Giang Dã để đổi lấy sự thỏa hiệp từ Yến Hoa.

"Mười phút." Yến Hoa lấy điện thoại ra nhìn giờ, 8 giờ 35.

Bùi Thanh Ưng quay lại nhìn Phong Tử.

Phong Tử chủ động đi ra chỗ khác.

"Xin lỗi, Yến Hoa."

Lời xin lỗi muộn màng sau bảy năm, Bùi Thanh cuối cùng cũng chính thức nói ra.

"Lúc đó tôi không nên nói dối." Bùi Thanh Ưng rơi vào hồi ức.

"Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Khi đó, tôi vừa mới cùng mẹ chuyển đến khu nhà này và sống ở tầng một. Ngày đầu tiên tôi đã chú ý đến cậu..."

Mười năm trước, anh ta chuyển đến một trường cấp hai mới, khi còn nhỏ, anh ta là một đứa trẻ nghèo, chạy trốn theo người mẹ đang là tình nhân của người khác lưu lạc đến Nam Giang.

Lúc đó anh ta yếu đuối và đần độn, nhờ có những lời bàn tán xung quanh nên anh ta không có nổi một người bạn nào trong lớp.

Hắn và mẹ đã thuê một căn phòng nhỏ ở tầng một trong sân của nhà máy sản xuất máy móc, khi mới đến, anh ta không biết đường nên phải đi theo Yến Hoa, Phong Tử và bọn trẻ trong xóm.

Mấy đứa trẻ cấp hai đang ở độ tuổi phản nghịch nhất, nghe thấy một vài tin đồn không hay, bọn chúng đã ngay lập tức tránh xa Bùi Thanh Ưng, thấy anh ta đi theo ai đó, bọn nó liền đánh người để cảnh cáo anh ta tránh xa ra.

Chỉ có Yến Hoa là không làm thế.

Yến Hoa sẽ không công kích anh ta chứ đừng nói là đánh đập, vậy nên Bùi Thanh Ưng thường lặng lẽ đi theo anh. Sau đó, giáo viên đã sắp xếp để hắn ngồi cùng Yến Hoa trong vài tháng.

Yến Hoa vừa đẹp trai lại nổi tiếng, mỗi lần nhìn thấy có người bắt nạt mình, Yến Hoa sẽ nhắc nhở bọn chúng, vì vậy dần dà không còn ai dám bắt nạt anh ta nữa.

Anh ta tận hưởng những quyền lợi khi được làm bạn với Yến Hoa, luôn đi theo sau Yến Hoa, xem anh như một vị thần bảo hộ.

Vào năm thứ ba trung học cơ sở, hắn đã theo Yến Hoa suốt ba năm.

Yến Hoa đối xử với hắn như tất cả những người bạn khác, nhưng Bùi Thanh Ưng lại cảm thấy Yến Hoa đối xử với mình khác biệt không giống với bất kì ai.

Những suy nghĩ thầm kín của hắn đều được ghi lại trong những bức thư tình, hết bức này đến bức khác, những bức thư vĩnh viễn không được gửi đi.

Hắn luôn tưởng tượng đến một ngày nào mình sẽ trực tiếp nói ra suy nghĩ này.

Đến năm thứ ba trung học, đứa con trai của cha dượng và người vợ cả đột ngột qua đời, Bùi Thanh Ưng tự nhiên trở thành người con trai duy nhất, mẹ hắn dĩ nhiên rất kêu hãnh và tự bào, bà ta đã thành công bước chân vào Bùi gia.

Và hắn biết ngày mình và Yến Hoa chia xa đang đến gần.

Hắn nghĩ đến việc thổ lộ tình cảm của mình với Yến Hoa sau kỳ thi tuyển sinh.

Nhưng Bùi Thanh Ưng không ngờ rằng cả hai đều không thể tham gia vào kỳ thi tuyển sinh trung học.

Vào ngày thi tuyển sinh, bọn họ đã bị chú ruột của hắn bắt cóc trên đường đến phòng thi, nói chính xác, gã chính là anh trai của người vợ cả chứ không phải chú ruột gì cả.

Người chú này rất bất ngờ với cái chết đột ngột của cháu trai và bất mãn vì việc Bùi Thanh Ưng bước chân vào Bùi gia chỉ sau hai tháng, để trút giận cho đứa cháu ruột, gã đã bắt cóc hắn để yêu cầu ông Bùi chia một phần tài sản.

Nếu Yến Hoa không đủ bình tĩnh và thông minh kéo Bùi Thanh Ưng chạy tới Bùi gia thì bọn họ có thể sẽ khó sống.

Ngày hôm đó hắn nhìn thấy tay Yến Hoa chảy rất nhiều máu, hắn muốn cảm ơn Yến Hoa và hỏi thăm vết thương trên tay anh, nhưng hắn còn chưa kịp nói thì đã bị nhà họ Bùi bắt đi.

Bùi gia mấy đời giàu có, mẹ hắn vừa được gả vào nhà họ Bùi liền muốn đóng giả một người vợ bao dung rộng lượng, người cha thì bận rộn việc làm ăn, vợ cả thì đang bận đau buồn cho đứa con trai mới chết.

Dưới lời khai của ba bên có liên quan, hắn đã lựa chọn nói dối, xem xét đến cảm xúc của mọi người ngoại trừ Yến Hoa.

Hắn nói với mọi người rằng ngày hôm đó không có vụ bắt cóc nào cả, hắn và Yến Hoa đều không muốn tham gia kì thi tuyển sinh, trên đường chạy trốn thì tình cờ gặp phải chú, chú chỉ muốn đưa bọn họ đến trường, Yến Hoa không muốn nên mới nhất quyết phảng kháng lại, trong lúc vô tình đã va phải con dao gấp trên người nên mới bị thương. Chính vì bất mãn với chú hắn nên Yến Hoa mới cố tình bịa ra vụ bắt cóc để đổ tội cho chú mình.


Đảo ngược hoàn toàn sự thật.

Người bị buộc tội lại trở thành người vô tội.

Tất cả các bên liên quan đều nói như nhau, ngoại trừ Yến Hoa.

Nhờ có lời khai của Bùi Thanh Ưng và sự thao túng đằng sau của hai gia tộc quyền lực.

Sự việc phát triển từ một vụ bắt cóc trở thành Yến Hoa- một học sinh hư, thường xuyên đánh nhau và dụ dỗ bạn học bỏ trốn khỏi kì thi, tự làm mình bị thương và lừa dối tất cả mọi người.

Yến Hoa năm đó chỉ mới mười lăm tuổi.

Từ nhỏ anh đã không có mẹ, có một người cha không quan tâm mình, cho nên không có ai đứng ra chứng minh anh vô tội.

Rõ ràng anh có thể vượt qua kỳ thi tuyển sinh cấp 3, sau đó trở thành tân học sinh của trường trung học số 4 Nam Giang, thuận lợi tốt nghiệp cấp ba và có một tương lai tươi sáng lạn thay vì chen chúc trong một tiệm sửa xe tối tăm, bẩn thủi, ngày ngày vùi mình trong bóng tối, nơi anh không thể phân biệt rõ ngày hay đêm.

Bùi Thanh Ưng đã muốn nói lời xin lỗi Yến Hoa ngay sau đó, giải thích cho anh biết những khó khăn của mình nhưng không thể liên lạc với Yến Hoa được nữa.

Cho đến khi hắn được Bùi gia dẫn khỏi Nam Giang và gặp lại nhau sau bảy năm trong bệnh viện.

Người anh hùng giải cứu bạn cùng lớp vì hắn mà trở thành một kẻ nói dối trong mắt mọi người.

Hắn cũng vĩnh viễn mất đi cơ hội được sát cánh bên Yến Hoa.

Chưa kể những bức thư tình không bao giờ được gửi đi, những tâm tư không thể nói thành lời cũng đã bị chôn vùi trong mùa hè kinh hoàng đó.

Bùi Thanh Ưng thấp giọng nhớ lại rất nhiều chuyện, vẻ mặt dần trở nên thống khổ: "Thực xin lỗi, Tiểu Hoa, thực xin lỗi."

"Nếu không vì tôi, cậu sẽ không bị bắt cóc, tay của cậu cũng sẽ không bị thương, cậu cũng sẽ được tham dự kì thi một cách trọn vẹn."

Ngày đó, Yến Hoa đã đeo khẩu trang vì bị viêm mũi, Bùi Thanh Ưng cũng bắt chước đeo học khẩu trang một cách tương tự.

Nói chính xác hơn, trong những năm tháng yêu thầm đó, hắn muốn có điểm chung với Yến Hoa, muốn có đôi giày, mái tóc và quần áo giống như Yến Hoa.

Mặc đồng phục học sinh giống nhau và có chiều cao tương tự, đám bắt cóc đã không thể phân biệt được ai với ai.

Vì vậy bọn họ liền lựa chọn bắt cả hai người, chính hắn đã làm liên lụy Yến Hoa.

Yến Hoa không muốn ở đây nghe hắn nhắc lại từng chút từng chút những kí ức đau buồn, anh liếc nhìn điện thoại rồi lạnh lùng nói: "Còn ba phút."

Bùi Thanh Ưng mơ mơ màng màng nhìn người trước mắt: "Xin lỗi, Tiểu Hoa."

Đây là biệt danh của Yến Hoa thời còn đi học, mỗi lần Bùi Thanh Ưng gọi anh như thế, Yến Hoa sẽ tức giận bảo hắn đừng gọi nữa, nếu không anh sẽ đánh hắn.

Hắn biết Yến Hoa sẽ không tùy tiện đánh người.

Nhưng lần này hắn thực sự hi vọng Yến Hoa hãy đánh mình một trận.

Yến Hoa hoàn toàn không có phản ứng gì với cái tên này, chỉ lặng lẽ nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại.

Bùi Thanh Ưng yếu ớt vò tóc, "Phải làm sao cậu mới có thể tha thứ cho tôi đây?"

Yến Hoa cất điện thoại, chỉ còn lại hai phút.

"Xong chưa?" Sự kiên nhẫn của Yến Hoa dần dần cạn kiệt.

Anh không hiểu và cũng không muốn hiểu tối nay Bùi Thanh Ưng muốn làm gì, anh chỉ cảm thấy khó chịu, khó chịu từ tận đáy lòng.

Không có cách nào có thể thay đổi được chuyện đã xảy ra vào năm đó, ít nhất thì anh biết mình không muốn gặp lại người trước mặt.

Ngay lúc Yến Hoa chuẩn bị rời đi, Bùi Thanh Ưng đột nhiên đứng dậy, nghiêm túc nói: "Yến Hoa, tôi thích cậu."

Vẻ mặt Yến Hoa vẫn không thay đổi, tựa như Bùi Thanh Ưng chỉ đang nói nhảm.

"Tôi thích em, Yến Hoa, em không có chút phản ứng nào sao?" Thậm chí Bùi Thanh Ưng còn nghi ngờ vừa rồi Yến Hoa nghe không rõ, vì vậy hắn lặp lại lần nữa.

Hắn là gay và hắn thích Yến Hoa.

Hai thứ này chẳng lẽ không thu hút được sự chú ý của Yến Hoa sao?

"Em nói gì được không Yến Hoa, em có thể từ chối hoặc mắng tôi, làm ơn đừng phớt lờ tôi." Bùi Thanh Ưng đã nhiều lần nghĩ đến cảnh tượng mình tỏ tình với Yến Hoa, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới kết quả này.

Hoàn toàn bị phớt lờ.

Yến Hoa khẽ nhướng mi, nhìn hắn bằng ánh mắt hiểu ra mọi chuyện: "Thì ra là thế, bởi vì cậu thích tôi cho nên mẹ cậu đã nói với Chu Lệ Vi rằng tôi là một tên đồng tính thích cậu?"

Lúc đó Chu Lệ Vi đã gọi điện cho mẹ của Bùi Thanh Ưng để hỏi thăm về lời khai của vụ bắt cóc, nhưng lại biết được chuyện Yến Hoa là gay, thậm chí còn thích Bùi Thanh Ưng

Một người đồng tính kinh tởm thì có thể nói gì đáng tin cậy chứ?

Mỗi khi nhìn thấy Bùi Thanh Ưng, anh sẽ vô thức nhớ đến cuộc điện thoại đó.

Sau khi tốn rất nhiều sức lực để thuyết phục Chu Lệ Vi, anh đã nói cho ông ta biết chân tướng đằng sau vụ việc. Nhưng ngay khi Chu Lệ Vi gọi điện cho Bùi phu nhân để hỏi lại chuyện này thì một giọng nói không giấu được sự mỉa mai truyền đến từ ống nghe điện thoại.

"Lão Chu, vốn dĩ tôi không muốn nói ra những lời này, nhưng ông có biết Yến Hoa nhà mình là gay không? Nó không chỉ quấy rối con trai của tôi, thậm chí còn xúi giục nó bỏ trốn khỏi kì thi quan trọng nhất cuộc đời. Chúng ta từng là hàng xóm nên tôi còn định giữ lại cho ông chút thể diện, nhưng Yến Hoa nhà ông ngày càng đi quá xa rồi, nó không chỉ quấy rối con trai tôi mà còn vu khống tội bắt cóc cho chú của Tiểu Ưng, đừng trách tôi nói thẳng, không có mẹ với có mẹ dạy dỗ nó khác nhau lắm."

"Tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa, nhưng xin gia đình ông đừng làm phiền chúng tôi nữa. Tôi sẽ không nói cho ai biết về chuyện đồng tính của Yến Hoa, nên mong con trai ông cũng đừng nói xấu cho Bùi gia nữa, cảm ơn."

Băng gạc trên tay Yến Hoa vẫn đang chảy máu, chết lặng lắng nghe từng câu từng chữ trong điện thoại, cổ họng nghẹn ngào, không nói nổi một lời.

Yến Hoa biết Chu Lệ Vi từ trước đến nay không ưa anh, thậm chí còn hận anh vì đã cướp đi mạng sống của mẹ mình.

Mọi người đều có thể không tin anh.

Nhưng Chu Lệ Vi là cha ruột của anh, đồng thời cũng là người thân duy nhất còn lại trên đời này của anh thì nhất định phải tin anh.

Anh chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này, giải thích rất nhiều lần về sự việc ngày hôm đó, cả việc anh không phải đồng tính, anh thậm chí còn không biết vì sao mẹ Bùi Thanh Ưng lại nói như vậy.

Nhưng Chu Lệ Vi không tin.

Cho đến bây giờ, anh vẫn còn nhớ rõ ánh mắt chán ghét của Chu Lệ Vi khi nhìn mình kèm theo những lời nói sắc lạnh như dao.

"Yến Hoa, nếu mẹ mày biết mình sinh ra một kẻ đồng tính ghê tởm, nhất định bà ấy sẽ phá thai ngay khi nghe tin mình mang thai."

Sinh ra anh ghê tởm đến vậy sao?

Anh đáng chết như vậy à?

Thậm chí chỉ hận không thể phá thai ngay khi biết tin mang thai.

Nếu có thể, anh cũng hy vọng mình sẽ không bao giờ được sinh ra.

Lời nói của Yến Hoa giống như sấm sét từ trên trời, Bùi Thanh Ưng ngơ ngác, vô thức phản bác: "Tôi không biết chuyện này."

Hắn muốn đến gần Yến Hoa, nhưng khi mới tiến lên một bước, Yến Hoa liền lùi lại vài bước, không muốn đứng gần hắn.

Bùi Thanh Ưng hoảng hốt nói: "Yến Hoa, tôi thực sự không biết mẹ tôi đã nói điều này."

"Tôi càng không thể nói chuyện em thích tôi hay em là gay được."

Làm sao hắn có thể nói Yến Hoa như vậy?

Yến Hoa căn bản không thích hắn, cũng không thích đàn ông, hắn biết rất rõ.

Trong đầu hắn nhanh chóng nảy ra một suy đoán, chắc chắn mẹ hắn đã nhìn thấy nhưng bức thư tình đó. Để cứu lấy thể diện nhà họ Bùi, bọn họ đã chọn cách hắt nước bẩn lên người Yến Hoa.

Vị thần bảo hộ và vị cứu tính đã trở thành một kẻ đồng tính dối trá, ghê tởm, tất cả là do sự dối trá và hèn nhát của hắn.

Rõ ràng những tính từ đáng khinh này không hề liên quan gì đến Yến Hoa.

Yến Hoa không quan tâm nữa, hắn biết chuyện này có liên quan gì đến anh không? Mọi chuyện đã kết thúc và Chu Lệ Vi cũng đã chết.

Cho dù Chu Lệ Vi còn sống thì sao, ông ta có tin hay không cũng không còn quan trọng nữa.

Mối quan hệ cha con của họ đã hoàn toàn chấm dứt vào mùa hè năm 1998.

Bùi Thanh Ưng chợt nghĩ tới điều gì đó, chặn đường Yến Hoa lại, "Mẹ tôi nói sẽ đưa em một trăm vạn, giúp em liên lạc với trường học để học lại rồi tiếp tục thi cấp ba, chẳng lẽ... Không có sao?"


Yến Hoa hờ hững nhìn Bùi Thanh Ưng, trong mắt không có chút dao động.

Số tiền 100 vạn duy nhất mà anh nhận được là từ Giang Dã, hắn đã tống tiền Giang Thành bằng cách sử dụng đoạn video bị bạo hành gia đình.

Sự im lặng đã cho Bùi Thanh Ưng biết câu trả lời. Mẹ hắn đã đổ hết nước bẩn lên người Yến Hoa, sao có thể cho anh 100 vạn?

Hắn thực sự ngu ngốc, nếu Yến Hoa có thể học lại và thì cấp ba thì tại sao lại trở thành người sửa xe chứ?

Năm đó Yến Hoa chỉ mới 15 tuổi, anh thi trượt cấp ba, sau khi tuyệt vọng bỏ nhà ra đi thì không tiếp xúc với ai cả, tay trái bị thương, trên người chỉ có vỏn vẹn năm đồng nhân dân tệ. Anh mua tổng cộng năm cái bánh bao và quyết định ngủ ở gầm cầu, sau ba ngày lang thang trên đường, anh chỉ có thể uống nước sông khi khát, nước sông lạnh lẽo hôi hám, lạnh buốt nghẹn trong cổ họng.

Yến Hoa sẽ không bao giờ quên được hương vị của nước sông Nam Giang.

Anh tự đặt ra một mốc thời gian cho mình.

Nếu ngày hôm sau không tìm được việc làm, anh sẽ nhảy xuống sống rồi gieo mình dưới cầu Nam Giang mãi mãi.

Nhưng có lẽ Chúa muốn tiếp tục hành hạ anh.

Ngày hôm sau, anh đến cửa hàng đại lý ô tô xây dựng và gặp được Trương Công, người đàn ông già luôn cúi đầu nhìn chằm chằm thùng xe, người này sau đó đã trở thành thầy của anh.

Trương Công đưa anh đến gặp ông chủ của mình rồi cho phép anh ở lại tiệm sửa xe, anh cứ sống như một xác chết ngày qua ngày, cho đến khi gặp được Giang Dã.

"Yến Hoa, thực xin lỗi, những chuyện này tôi thật sự không biết, tôi không biết mẹ tôi không cho em tiền, thực xin lỗi."

Hắn vội vàng giải thích: "Tôi chưa bao giờ nói em là gay hay là thích tôi cả. Tôi thề, nếu tôi nói dối, tôi sẽ bị sét đánh, bị ô tô đâm chết!"

Yến Hoa phớt lờ tất cả những lời này, đổi hướng tránh Bùi Thanh Ưng rồi đi thẳng về nhà, không muốn nhắc đến những chuyện cũ này nữa.

Anh biết sự ra đời của mình là một sai lầm, mỗi ngày tồn tại trên đời là sai lầm nối tiếp sai lầm.

Thứ duy nhất không sai chính là Giang Dã.

Nuôi dạy Giang Dã, nhìn hắn học cấp 3, thi đại học, ra trường rồi đi làm, kết hôn, sinh con, có một cuộc sống êm đềm và hạnh phúc.

Đây là chính hy vọng duy nhất của anh trên thế giới này.

Bùi Thanh Ưng còn muốn tiếp tục đuổi theo Yến Hoa để giải thích, nhưng Yến Hoa cảm thấy rất mệt, anh muốn kết thúc tất cả chuyện này ở đây: "Bùi Thanh Ưng."

Đây là lần đầu tiên sau bảy năm Bùi Thanh Ưng nghe Yến Hoa gọi tên mình.

Yến Hoa tàn nhẫn nói: "Trên đời này tôi ghét nhất là đồng tính luyến ái. Sở thích của cậu khiến tôi phát bệnh, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Nếu không phải vì Bùi Thanh Ưng, một kẻ đồng tính thì anh sẽ không bao giờ phải trải qua những việc này.

Việc thích đồng thích hay được đồng tính thích đều khiến anh cảm thấy phát ốm.

Bùi Thanh Ưng muốn giải thích thêm điều gì đó, nhưng sau khi nghe những lời này, anh ta liền hoàn toàn câm lặng.

Yến Hoa nhanh chóng rời đi, chỉ để lại một mình Bùi Thanh Ưng đứng tại chỗ.

Bùi Thanh Ưng là người duy nhất bị mắc kẹt trong mùa hè năm đó suốt bảy năm, và hắn không tìm được ai có thể dẫn mình ra khỏi sương mù.

Hắn thậm chí đã nghĩ Yến Hoa có thể lạnh lùng với mình vì anh đối xử với mình khác với những người khác.

Nhưng bây giờ xem ra sự khác biệt đó chỉ là do chán ghét và không muốn liên lạc lại với hắn mà thôi.

Sau khi Yến Hoa rời đi, anh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, bởi vì bộ dạng của Bùi Thanh Ưng khiến anh phải nhớ lại tất cả những kí ức đã cố gắng chôn vùi.

Anh không phải là người có thể xử lý tốt mọi chuyện, đối với những chuyện không thể thay đổi được, anh chỉ có thể chọn cách trốn tránh và bỏ chạy.

Đang định đi lên lầu, anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc phía sau.

"Anh Kiều." Giang Dã đột nhiên lên tiếng, hắn đang đứng cạnh vườn hoa hướng dương cách tầng một không xa.

Dưới bầu trời đêm, những bông hoa hướng dương cao bằng nửa người hơi cúi đầu, thỉnh thoảng đung đưa đón gió chiều.

Kể từ năm 2000, Yến Hoa và Giang Dã đã trồng những bông hoa hướng dương rực rỡ trên mảnh đất này.

"Sao em chưa lên nhà?" Yến Hoa không khỏi suy tính khoảng cách giữa vườn hoa hướng dương và cổng nhà, tự hỏi liệu Giang Dã có nghe được những lời vừa rồi hay không.

"Em muốn ở chỗ này đợi anh." Trông Giang Dã rất bình tĩnh, không nhìn ra có gì khác lạ.

Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua kẽ lá phản chiếu lên khuôn mặt Giang Dã, phủ lên hắn một lớp màu trắng bạc, khiến người ta không thể đoán được biểu cảm của hắn lúc này.

Yến Hoa: "Về nhà đi."

Trong lúc anh đang lo lắng Giang Dã có nghe thấy những lời Bùi Thanh Ưng vừa nói không thì Giang Dã chợt tới gần hỏi:" Anh ta vừa nói gì thế?"

"Không có gì, anh ta say rượu nên nói nhảm thôi, anh bảo Phong Tử dẫn về rồi."

Giang Dã vâng một tiếng, nhưng lúc Yến Hoa vừa quay lưng, hắn chợt nhìn ra ngoài cổng một cái, sau đó cũng đi lên lầu.

Trong phòng vừa bật đèn, Yến Hoa khó chịu nheo mắt lại.

Giang Dã bình tĩnh lấy dưa hấu vừa mới bỏ vào vào tủ lạnh trước đó: "Anh muốn ăn dưa hấu không?"

Lúc đầu Yến Hoa còn lo lắng Giang Dã sẽ hỏi về nội dung cuộc trò chuyện, nhưng hình như hắn thực sự tin anh ta say nên không truy hỏi nhiều.

"Lát nữa anh ăn sau, vừa mới lấy khỏi tủ nên lạnh lắm." Yến Hoa nhắc nhở.

"Được." Giang Dã ngoan ngoãn đặt dưa hấu lên chiếc thớt trong nhà bếp.

Tại nơi Yến Hoa không nhìn thấy, Giang Dã cụp mắt xuống, nhìn thẳng quả dưa hấu trước mặt, chậm rãi rút ra một con dao gọt hoa quả mảnh mai từ trên giá đỡ dao.

Lưỡi dao màu trắng bạc phản chiếu ánh mắt sâu thẳm của Giang Dã vào lúc này, giống như một con rắn độc sẵn sàng tấn công con mồi.

Hắn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, cơ thể đột ngột căng cứng không thể kiểm soát, mọi cơ bắp và các dây thần kinh đều căng chặt, lưỡi dao trắng bạc dính đầy nước dưa màu đỏ tươi, những đường gân trên mu bàn tay nổi lên khi hắn đang nắm chặt lấy chuôi dao, bàn tay không khỏi run rẩy.

Mãi đến khi từ phòng khách truyền đến tiếng động nào đó của Yến Hoa, Giang Dã mới nhắm mắt lại, buông con dao sắc bén trong tay xuống, khi mở mắt ra lần nữa, tất cả nỗi đau u ám đều đã được che giấu cẩn thận, thay thế bằng đôi mắt ngây thơ không hiểu bất cứ chuyện gì.

Yến Hoa thả lỏng sức lực, dựa lưng vào ghế sofa, ngơ ngác nhìn tủ sách trong phòng khách chứa đầy áp sách vở Giang Dã, ở góc trong cùng là bốn bức chân dung của bố mẹ Yến Hoa và bố mẹ Giang Dã.

Khi Yến Hoa còn nhỏ, trong nhà chỉ có một bức ảnh chân dung của mẹ treo ở giữa tường, sau đó khi mẹ Giang Dã chuyển đến đây sống cùng Chu Lệ Vi, chân dung mẹ Yến sau đó được cất ở góc tủ.

Sau khi Chu Lệ Vi và mẹ Giang Dã qua đời, Yến Hoa đã lấy chân dung của mẹ ra rồi treo cùng treo ảnh cả ba lên tường.

Sau đó, đến cha của Giang Dã qua đời.

Lúc đầu, bức chân dung được treo ở giữa bức tường trong phòng khách, về sau Giang Dã nhận được rất nhiều bằng khen mà lại không còn chỗ nào để treo nữa.

Vì vậy hắn đề nghị đặt bức chân dung vào một chiếc tủ ở góc.

Yến Hoa đồng ý.

Người chết không quan trọng bằng người sống.

Huống hồ người sống còn là Giang Dã.

Anh đột nhiên đứng dậy đi về phía tủ sách cũ màu vàng. Đây là một tủ sách lớn bốn tầng, một nửa đựng sách vở, một nửa chứa vô số những giải thưởng của Tiểu Dã.

Tất cả những giấy khen trong ba năm cấp 2, chúng chưa bao giờ được treo ở bức tường trong căn nhà ở Ôn Dương mà luôn được trao cho Yến Hoa.

Sau khi Yến Hoa mang về nhà, anh sẽ cẩn thận dán chúng lên tường.

Trước đây anh cũng có rất nhiều bằng khen nhưng Chu Lệ Vi chưa bao giờ treo chúng lên cả.

Như để bù đắp cho bản thân, anh lần lượt dán tất cả các vinh dự của Giang Dã lên, điều này mang lại cho anh cảm giác thỏa mãn vô cùng.

Trên mỗi tầng của tủ sách đều được đặt những bức ảnh khác nhau của anh và Giang Dã.

Những bức ảnh này đều được Giang Dã cẩn thận đóng khung lại, mỗi lần lấy sách hoặc đi ngang qua đều có thể dễ dàng nhìn thấy.


Có những bức ảnh của hai người không chỉ được đặt trên tủ sách mà còn có trên bàn học của Giang Dã, bàn cạnh giường ngủ và nhiều nơi khác trong nhà.

Từ tiểu học đến trung học, mọi chi tiết về quá trình trưởng thành của Giang Dã đều được lưu giữ lại.

Yến Hoa quỳ xuống mở ngăn tủ dưới cùng, lấy ra từ bên trong bức ảnh chân dung của mẹ Yến.

Anh im lặng cầm bức ảnh cũ, trong mắt tràn ngập đau khổ, nhìn người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp trong bức ảnh đen trắng, anh rất muốn hỏi bà rằng.

Mẹ có hối hận khi sinh ra con không?

Nếu biết đứa con mình sinh ra sẽ lấy đi mạng sống của mình, liệu mẹ vẫn chọn sinh ra nó chứ?

Hay sẽ giống như Chu Lệ Vi nói, phá thai ngay lập tức khi biết tin mang thai, như vậy sẽ không còn bất cứ rắc rối nào.

Khi Giang Dã ra khỏi bếp, hắn nhìn thấy Yến Hoa đang quỳ trên mặt đất, lưng cong lại, bất lực ôm bức ảnh chân dung.

Hắn biết tất cả mọi thứ, nhưng lại không đề cập đến bất cứ điều gì.

Hắn lặng lẽ bước đến chỗ Yến Hoa, quỳ xuống bên cạnh anh với tư thế tương tự.

Yến Hoa thấy Giang Dã đi tới, vội điều chỉnh cơ mặt trở lại bình thường, thản nhiên nói: "Đột nhiên anh muốn nhìn thấy mẹ."

"Nghe nói trẻ con giống cha mẹ tức là nó rất được họ yêu thương. " Giang Dã nhìn Yến Hoa, nghiêm túc nói.

Nghe thấy lời này, ánh mắt Yến Hoa không khỏi sáng lên, bởi vì anh rất giống mẹ mình.

Nhưng niềm vui này chỉ thoáng qua trong chốc lát, anh nhanh chóng phản ứng lại: "Em lừa anh."

"Em không lừa anh, em từng nghe nhiều người nói như vậy." Giang Dã cầm lấy bức ảnh từ trong tay Yến Hoa rồi giơ lên, so sánh ngoại hình của họ: "Anh trông rất giống dì."

"Nhưng anh Kiều trông đẹp hơn." Giang Dã nở một nụ cười.

"Điều này chứng tỏ dì Yến nhất định rất yêu quý anh, cho nên hai người mới giống nhau như vậy."

Yến Hoa thừa nhận mình quả thực bị Giang Dã dỗ dành, không khỏi bắt đầu tin vào lời đồn vô căn cứ này.

Nếu không thì tại sao anh chẳng giống Chu Lệ Vi chút nào?

Nỗi buồn, sự đau đớn và sự do dự trong lòng vô tình được an ủi nhờ có Giang Dã.

Anh cất bức chân dung trở lại tủ, giọng điệu trở nên thoải mái hơn rất nhiều: "Nếu em nói mẹ anh không đẹp, bà ấy sẽ tức giận, nhất định buổi tối bà sẽ đến tìm em trong giấc mơ."

Trước đây nghe sĩ quan Hoàng nói, mẹ Yến rất yêu cái đẹp, dù sao bản thân bà cũng đồng nghĩa với cái đẹp, nếu ai nói bà không đẹp thì sẽ bị xoắn tai mắng.

Giang Dã đỡ Yến Hoa đứng lên, "Em không nói dì Yến không đẹp, hai người đều đẹp, nhưng anh Kiều đẹp trai hơn. Có một đứa con đẹp như vậy, dì có thể không tức giận mà còn khen em trong mơ thì sao."

Yến Hoa cố ý hù dọa hắn: "Không đúng, bà ấy nhất định sẽ đến vặn tai em mắng anh một trận. Ai cũng công nhận mẹ anh là người phụ nữ đẹp nhất trong xưởng máy."

Nghe Yến Hoa hù dọa, Giang Dã cũng phối hợp tỏ ra sợ hãi, sợ ban đêm sẽ bị véo tai.

Hắn ôm anh nằm trên giường, lẩm bẩm: "Anh Kiều, nếu tối nay dì Yến thật sự véo tai em, anh nhất định phải giúp em."

"Chỉ cần anh nói, dì Yến nhất định sẽ không tức giận nữa."

Yến Hoa đắp chăn, cười khúc khích: "Anh không giúp em đâu."

"Vậy anh giúp ai?"

"Anh nhất định sẽ giúp mẹ đánh em."

Giang Dã không còn là đứa nhóc con như trước đây nữa, thân hình cao lớn của hắn đè Yến Hoa trong chăn, giả vờ hung ác: "Được rồi, hai mẹ con nhà Yến đang bắt nạt trẻ con, em sẽ trả thù."

Nói xong, Yến Hoa liền kêu lên qua khe hở, anh bị quấn chặt trong chăn, không có đường trốn thoát, không ngừng giãy dụa để thoát khỏi Giang Dã.

"Đừng nghịch, Tiểu Dã." Yến Hoa rất nhột, trốn Giang Dã dưới chăn, không ngừng cười, "Thật sự rất nhột."

Cảm giác khó chịu sau khi gặp Bùi Thanh Ưng cùng những kí ức đau buồn về Chu Lệ Vi cứ thế biến mất sau vài giờ ở chung cùng Giang Dã.

Bây giờ đã là cuối hè đầu thu, chiếc chăn bông vẫn chưa được thay thành chiếc chăn dày hơn.

Mặc dù Yến Hoa được bọc trong một lớp chăn mỏng nhưng Giang Dã vẫn có thể cảm nhận rõ ràng từng động tác ma sát vô ý của anh.

Động tác trên tay của hắn đột nhiên khựng lại, hắn đột nhiên quay người lại nói: "Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tạm thời tha cho anh đó."

Yến Hoa kéo chăn ra thở hổn hển, cười nói: "Chắc phải thay chăn thôi, nếu không sẽ bị cảm mất."

"Đúng vậy." Giang Dã quả thật rất cần chăn bông để che lại phản ứng lúc này của mình.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn có phản ứng như vậy trước mặt Yến Hoa, nhưng hắn cho rằng đó là xúc động do tuổi mới lớn chứ không phải do người trước mặt.

Hắn vô thức né tránh một câu trả lời khác, một câu trả lời khác mà Yến Hoa sẽ không bao giờ chấp nhận được.

Hắn cố gắng bình tĩnh lại và chuyển chủ đề.

"Anh Kiều, cửa hàng của anh thế nào nào?"

Yến Hoa thở nhẹ đáp: "Vẫn đang xem."

Anh nằm nghiêng, hơi thở phả vào chiếc cổ rám nắng của Giang Dã.

Giang Dã nghi ngờ vết cháy nắng của mình đột nhiên trở nên trầm trọng hơn trong đêm tối.

"Cửa hàng cho thuê lại mà chúng ta xem trên đường tối nay thì sao? Nó khá gần trường học của em, lại còn rất lớn." Giang Dã rất thích cửa hàng đó.

Yến Hoa nhét chăn vào trong, nói: "Cửa hàng đó tốt thật."

Nhưng tiền thuê nhà quá đắt.

Nó nằm trên Kiều Giang lại gần với trường trung học số 4 Nam Giang, chỉ cách đó khoảng mười lăm phút đi bộ, xe cộ đi lại đông đúc, nằm ngay khu vực đang phát triển và chưa có tiệm sửa xe nào gần đó.

Mọi thứ đều rất ổn ngoài trừ tiền thuê nhà.

Giang Dã nhìn thấy sự do dự của Yến Hoa, "Có phải là vì tiền thuê nhà không?"

"Em nghĩ mặc dù giá thuê đắt hơn những nơi khác, nhưng đổi lại việc kinh doanh chắc chắn sẽ rất tốt."

Giang Dã đột nhiên đứng dậy, cầm bút và giấy bắt đầu tính toán các khoản tiền cần thiết, hắn luôn giỏi trong những chuyện như thế này.

Bởi vì Yến Hoa muốn mở cửa hàng nên hắn chưa bao giờ quên chuyện này, thậm chí lúc được Giang Thành dẫn đi xã giao, hắn đã hỏi thử vài người về việc kinh doanh xe cộ, địa điểm thuận lợi và các khoản lợi nhuận sẽ thu được.

Hắn bật đèn ngủ, lưng dựa vào đầu giường, cầm bút tính toán các khoản chi tiêu với vẻ mặt tập trung và nghiêm túc.

Yến Hoa sửng sốt một chút, anh đã quen với việc coi Giang Dã như một học sinh tiểu học cần phải nâng niu trong tay, lúc nào cũng phải dựa vào anh. Nhưng thực tế, giờ đây hắn đã gần giống như một người trưởng thành cả về thể chất lẫn tinh thần, hắn có thể bình tĩnh giúp anh phân tích những ưu điểm và nhược điểm khác nhau của cửa hàng, cũng như các khoản chi phí cần có.

"Anh Kiều?" Giang Dã nói rất nhiều, nhưng dường như người bên cạnh không nghe thấy.

"A, em nói đi, anh đang nghe đây." Yến Hoa phục hồi tinh thần lại.

"Ý em là cửa hàng này là một lựa chọn tốt nhất, nếu như bỏ lỡ, sau này có thể sẽ không còn cửa hàng nào phù hợp hơn."

Giang Dã đưa cho Yến Hoa các loại chi phí mà hắn vừa liệt kê.

Chữ viết của hắn giống như con người vậy, thẳng thắn lại mạnh mẽ, chuẩn chỉ như trong sách giáo khoa.

Yến Hoa cũng biết cửa hàng này rất tốt, nhưng giá thuê rất cao, nếu chi hết tiền vào việc thuê nhà, anh sẽ không có đủ tiền để mua thiết bị, nhân công, trang trí và các chi phí khác.

Giang Dã tiếp tục: "Chúng ta có thể nói chuyện để xem liệu có thể ký hợp đồng dài hạn được không, như vậy tiền thuê nhà có thể rẻ hơn." Giang Dã muốn đợi cho đến khi hắn học xong đại học, có nền tảng tài chính đủ ổn định, để anh Kiều không cần phải làm việc vất vả nữa, đến lúc đó cửa hàng này có mở được hay không cũng không còn quan trọng nữa.

Hắn phải nhanh chóng tiến về phía trước để cố gắng bắt kịp khoảng cách sáu tuổi giữa cả hai.

Kỳ thực hiện tại anh Kiều không nhất thiết phải đi làm, tài sản thừa kế của Giang Thành đủ nuôi hắn và Yến Hoa cho đến khi vào đại học, khi hắn học xong đại học có thể tìm một công việc bán thời gian, sau đó bắt đầu kinh doanh để nuôi anh Kiều.

Nhưng hiển nhiên Yến Hoa không muốn làm như vậy, anh thậm chí còn không muốn chạm vào tiền của Giang Thành.

Yến Hoa mím môi, xem xét lại các loại chi phí, nếu như vậy, anh phải mượn Phong Tử một ít tiền. Nhưng cũng may, trước đó Phong Tử đã nói nếu thiếu tiền mở cửa hàng thì có thể đến tìm cậu ta.

Anh hạ quyết tâm gật đầu: "Được, ngày mai anh sẽ nói chuyện với chủ nhà."

Thấy Yến Hoa đã quyết định, Giang Dã đứng dậy, lấy từ trong tủ cuốn sổ ngân hàng mà Yến Hoa từng đưa cho hắn.

"Anh dùng số tiền này đi."

Yến Hoa liếc mắt nói: "Không, anh có đủ tiền."

"Sao có thể?"

Giang Dã biết rõ trong nhà có bao nhiêu tiền, Yến Hoa cũng chưa bao giờ giấu hắn chuyện này.

Tiền tiết kiệm của Yến Hoa căn bản là không đủ cho các khoản chi phí mà hắn vừa tính toán.

"Anh không muốn dùng số tiền này sao?" Giang Dã đi đến bên giường, đưa sổ ngân hàng cho Yến Hoa, trầm giọng hỏi.

Yến Hoa ngồi ở trên giường ngẩng đầu trả lời: "Tiền này để dành cho em."

"Em không cần nhiều tiền như vậy."

"Sao lại không cần? Em phải cần tiền đi học, mua nhà và kết hôn."

Giang Dã vô thức phản bác trong lòng, hắn sẽ không kết hôn.


Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn, hắn chỉ muốn ở bên anh Kiều mãi mãi.

Đồng thời, hắn cũng sẽ không cho phép bất cứ ai xuất hiện trong gia đình này.

"Những thứ này em có thể tự mình kiếm được." Giang Dã đổi lời nói: "Anh không cần phải tiết kiệm cho em."

Yến Hoa không tán thành, "Kết hôn và mua nhà cần rất nhiều tiền."

Nếu dùng số tiền này vào việc mở cửa hàng, thì vợ của Tiểu Dã phải làm sao?

"Em không kết hôn, anh không cần phải tiết kiệm cho em." Giang Dã cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng.

Yến Hoa không để tâm đ ến lời này, dù sao anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn khi mới mười sáu tuổi.

Nhưng với tư cách là một người anh trai, anh phải lo lắng cho tương lai của Tiểu Dã.

"Tiền tiết kiệm không đủ, nếu không dùng số tiền này thì làm sao bây giờ?" Giang Dã cầm sổ tiết kiệm, nhấc chăn nằm xuống hỏi.

"Trước đó Phong Tử đã nói với anh, nếu thiếu tiền có thể tìm cậu ta."

Giang Dã chưa nằm được ba giây, nghe được lời này liền ngồi phắt dậy, lồ ng ngực phập phồng, nhìn Yến Hoa bằng ánh mắt buồn tủi.

Thấy người bên cạnh còn chưa chịu nằm xuống, Yến Hoa liền ôm hắn vào lòng, "Lần sau đừng ngồi dậy, cảm lạnh thì sao."

Thà chết cóng cho xong, Giang Dã tức giận nghĩ, hắn quả nhiên chỉ là một con cóc ghẻ kéo chân anh xuống, không thể giúp được gì cho Yến Hoa cả.

Hắn không thể giúp được Yến Hoa khi anh mười lăm tuổi, càng không thể giúp được Yến Hoa khi anh hai mươi hai.

Hắn ghét việc mình nhỏ hơn Yến Hoa sáu tuổi, lúc nào cũng phải được Yến Hoa chăm sóc, ghét mình bất tài yếu đuối, chỉ có thể bất lực nhìn thấy nỗi đau trong quá khứ của Yến Hoa thông qua lời kể của người khác.

Nếu có thể tận mắt chứng kiến ​​quá khứ bi thảm của Yến Hoa, Giang Dã nhất định sẽ phát điên.

Giống như bây giờ, hắn đang giả vờ như không biết gì và làm nũng với Yến Hoa, nhưng trên thực tế, hắn đang trên bờ vực suy sụp, cố gắng hết sức kìm nén cảm giác muốn gi ết chết Bùi Thanh Ưng.

"Anh muốn dùng tiền của Lý Đức Phong chứ không muốn dùng số tiền này sao?" Giang Dã tựa hồ rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ Lý Đức Phong (Phong Tử)

Nếu nói tức giận, đúng hơn là hắn đang bất lực vì sự kém cỏi của bản thân.

"Tiền này có độc à? Hay là không sạch sẽ?"

"Trong lòng anh, Lý Đức Phong còn quan trọng hơn cả em sao?"

Giang Dã vô thức kêu lên một tiếng, nắm chặt cuốn sổ ngân hàng trong tay nói: "Ba năm trước em đã từng nói, 100 vạn này dùng để mở cửa hàng cho anh, vậy tại sao anh lại để dành cho em? Lúc trước chú Chu cũng không nói chia đôi số tiền 70 vạn, vậy mà anh vẫn chia đôi nó cho em."

"Nếu anh không muốn sử dụng tài sản thừa kế của Giang Thành thì cũng được, nhưng tại sao anh lại đưa em 135 vạn?"

"Có phải một ngày nào đó anh không cần em nữa, sau đó dùng 135 vạn này để đuổi em đi không?"

Sau một hồi im lặng, Yến Hoa rút ra mấy tờ khăn giấy đưa cho Giang Dã, "Anh chưa từng nói anh không cần em."

Giang Dã không nhận khăn giấy, để mặc nước mắt rơi xuống cánh tay Yến Hoa.

Cuối cùng, Yến Hoa đưa tay chạm vào mặt hắn, lau đi những giọt nước trên khóe mắt.

"Cũng gần mười bảy rồi mà còn khóc."

"Luật nào nói mười bảy tuổi không được khóc?" Giang Dã bướng bỉnh nói.

Yến Hoa dùng cả hai tay ôm mặt hắn, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt.

"Pháp luật không quy định, là anh quy định."

"Mười bảy tuổi không được khóc." Yến Hoa nhéo nhéo mặt Giang Dã, bắt hắn nhìn thẳng vào mình.

Lời nói đùa này căn bản càng giống như đổ thêm dầu vào lửa, Giang Dã mím môi, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

"Anh không cần em nữa nên không muốn dùng số tiền này, bây giờ anh còn không cho em khóc." Giang Dã vô lý nói.

Yến Hoa luôn hết cách với nước mắt của Giang Dã, "Được rồi, được rồi, em có thể khóc đến mười bảy, hai mươi bảy, ba mươi bảy... bảy mươi bảy tuổi."

"Khi em tám mươi bảy, anh vẫn sẽ lau nước mắt cho em, được chưa?"

Nước mắt Giang Dã gần như đã ướt đẫm lòng bàn tay Yến Hoa.

Hắn đã khóc rất nhiều lần khi còn nhỏ, hắn khóc vì không thể gặp anh, khóc khi nhớ anh, khóc khi bị anh phớt lờ, và khóc khi nghĩ đến việc anh không cần hắn nữa.

Yến Hoa luôn bất lực.

Anh chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành.

Suy cho cùng, lúc Giang Dã khóc thật sự rất đáng thương.

Nước mắt lặng lẽ rơi, giọt nước mắt đọng trên hàng mi dày, phủ lên mí mắt một lớp sương mù, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào bạn.

Đáp lại lời nói của Yến Hoa, Giang Dã nghiêm túc gật đầu, thấp giọng nói: "Được."

Hắn cọ má mình vào lòng bàn tay Yến Hoa, giống như một chú chó con muốn lấy lòng chủ nhân, "Vậy anh dùng số tiền này để mở cửa hàng được không? Đừng đi tìm người khác."

Yến Hoa thở dài, "Được."

Mỗi lần hắn khóc, lần nào cũng có tác dụng.

Sau khi chó con khóc ướt đẫm tay chủ nhân, hắn liền ân cần lau tay cho chủ nhân, sau đó vỗ nhẹ vào gối nói: "Nằm xuống đi, anh Kiều, đừng để bị cảm."

Yến Hoa nằm xuống, nhìn hắn bằng ánh mắt bất lực, bây giờ đã biết là không được để bị cảm, vì sao lúc nãy ngồi khóc lại không biết?

"Ngày mai chúng ta sẽ đến gặp chủ nhà để bàn về tiền thuê nhà. Sau khi thương lượng xong, chúng ta sẽ sửa sang, mua thiết bị, xin giấy phép kinh doanh, sau đó chúng ta sẽ có cho riêng mình một cửa hàng. Tết nguyên đán đến sẽ có rất nhiều người cần sửa sang lại xe, đến lúc đó công việc nhất định sẽ tiến triển tốt đẹp." Giang Dã sắp xếp một cách hợp lý.

"Được, anh hiểu." Yến Hoa nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.

Mong ước của cún con đã thành hiện thực, nó nhất thời vui không ngủ được nên không ngừng hỏi: "Anh Kiều."

"Sao vậy?" Yến Hoa kéo chăn.

"Phong Tử hay em quan trọng hơn?"

Yến Hoa đột nhiên mở mắt, không nói lời nào nhìn Giang Dã.

"Em nói cái gì?" Giang Dã nắm lấy bàn tay Yến Hoa ở dưới chăn, cẩn thận sờ vào vết sẹo trên đó.

Tuy Yến Hoa chưa từng yêu nhưng giây phút này không khỏi cảm nhận được áp lực.

Câu hỏi này cũng tương tự với câu hỏi nếu mẹ và em cùng rơi xuống nước thì anh sẽ cứu ai?

Thấy Yến Hoa thoáng trầm mặc, Giang Dã siết chặt ngón tay, hừ lạnh nói: "Quả nhiên, Lý Đức Phong quan trọng hơn em."

"Dù sao thì hai người đã quen nhau hơn hai mươi năm, sao một đứa em trai như em có thể so được, một người mới xuất hiện nửa đường." Giọng điệu của Giang Dã chua chát, khi nói lời này, hắn vẫn nắm tay Yến Hoa, vuốt v e vết sẹo.

Yến Hoa chợt sửng sốt, thở dài: "Anh đã biết Phong Tử lâu như vậy rồi à."

"Hai mươi năm trôi qua như một cái chớp mắt."

Giang Dã càng bất mãn hơn khi nhìn thấy Yến Hoa bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian anh quen biết Phong Tử: "Vậy anh ấy quan trọng hơn em đúng không."

Lý Đức Phong không chỉ biết Yến Hoa từ lâu, mà ngay cả Bùi Thanh Ưng chết tiệt đó cũng biết anh lâu hơn hắn.

Một lần nữa Giang Dã lại cảm thấy bất lực vì mình nhỏ hơn Yến Hoa sáu tuổi. Hắn không thể làm gì được, hắn chưa từng trải qua nỗi đau của Yến Hoa, cũng không thể ở bên cạnh anh lúc anh cần, cho dù bây giờ để tránh anh nhớ lại những kí ức đau buồn, hắn còn phải giả vờ như mình không biết gì hết.

"Quan trọng hay không không phụ thuộc vào thời gian quen biết." Yến Hoa xoay người, đối mặt với Giang Dã.

"Cho nên em quan trọng hơn anh ấy đúng không?" Giang Dã chạm vào trán Yến Hoa trán hỏi.

Yến Hoa nhắm mắt lại, hàng mi mảnh mai khẽ run lên, trong cổ họng phát ra một tiếng ừm nhỏ.

Tuy rằng thanh âm rất thấp, nhưng Giang Dã ở gần có thể nghe thấy rõ ràng, lúc này, hắn kiêu ngạo nói: "Em biết em là người quan trọng nhất mà."

Đêm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, Yến Hoa rất mệt nên vừa nhắm mắt lại đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Vì vậy, anh không thể nhìn thấy sự giằng co trong mắt Giang Dã, cũng không nhìn thấy sự nhẹ nhõm của hắn vừa rồi.

Trong đêm tối, Giang Dã nhìn Yến Hoa ngủ say, hắn không tài nào ngủ được, trong đầu hắn luôn nhớ đến những lời của Bùi Thanh Ưng, chính hắn đã hủy hoại tương lai của Yến Hoa, nhưng vẫn mặt dày nói thích anh rất nhiều.

Yến Hoa có thể buông bỏ quá khứ, nhưng Giang Dã thì không làm được, cũng không muốn buông.

Hắn không có cách nào để thoát khỏi mùa hè năm 1998 giống như Yến Hoa đã làm.

Trong những năm tháng Yến Hoa phải chịu đựng đau khổ, nhóm thủ phạm đã tận hưởng sự thịnh vượng và giàu có mà không mảy may quan tâm.

Dựa vào cái gì chứ?

_

Tác giả có điều muốn nói:

Mùa hè năm 1998 của Yến Hoa là nỗi đau mà Giang Dã suốt đời không thể nguôi ngoai được.

_

Cua: đuma chương này 9k chữ, tr oi nản quá chắc tui bỏ truyện đây =))

Bình Luận (0)
Comment