Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi

Chương 36

Edit: Cua

_

Trương Văn Minh không ngờ Yến Hoa sẽ cố ý đi mua một phần thịt bò và trứng sốt cà chua cho Giang Dã.

Chỉ ăn rau thôi sẽ chết hay sao?

Vì sao lại chiều chuộng hắn đến vậy?

Chỉ ăn một bữa rau thôi mà....

Chưa từng có ai đối xử với Trương Văn Minh như vậy, cậu ta thật sự cảm thấy rất ghen tị với Giang Dã.

Vì Trương Văn Minh vẫn chưa tìm được nhà nên Yến Hoa và Giang Dã chỉ có thể ngủ chung với nhau vào ban đêm.

"Sao em vẫn chưa đi ngủ?" Yến Hoa vừa nằm lên giường, vừa nghiêng đầu nhìn Giang Dã vẫn đang ngồi ở bàn học.

Giang Dã muốn ngủ với Yến Hoa, nhưng nó không đơn thuần là ngủ.

Đặc biệt là hắn không muốn anh Kiều phát hiện ra những suy nghĩ thầm kín trong lòng mình.

Giang Dã tuy cầm bút nhưng lại không thể tập trung vào bài thi, do dự hồi lâu mới nói: "Em sẽ lên ngay."

Yến Hoa bật điều hòa lên, nhắc nhở: "Đừng học muộn quá, anh ngủ trước đây."

"Được."

Chiếc đèn nhỏ trên bàn từng là của Yến Hoa, nhưng nó vẫn được Giang Dã dùng cho đến tận bây giờ.

Ánh sáng phát ra từ chiếc đèn chiếu sáng cả một góc.

Giang Dã quay lại, nhìn Yến Hoa đã yên tĩnh nhắm mắt lại, còn đặc biệt chừa cho hắn một khoảng trống ở bên trái chiếc giường.

Hắn lặng lẽ tắt đèn bàn, cẩn thận vén chăn lên, sợ đánh thức người mình yêu.

Vừa mới leo lên giường, Yến Hoa đã chú ý tới động tĩnh bên cạnh, ngơ ngác hỏi: "Muốn ngủ rồi à?"

Động tác của Giang Dã cứng đờ trong nháy mắt, cổ họng khàn khàn thốt ra hai chữ "Ừm."

Người bên cạnh không trả lời nữa, dường như đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Bên ngoài chăn là không khí lạnh từ máy điều hòa, nhưng bên trong lại rất nóng.

Giang Dã cứng ngắc nằm trên giường, Yến Hoa nằm nghiêng đối diện với hắn.

Chỉ cần cử động cơ thể sẽ có thể dễ dàng chạm vào người Yến Hoa.

Hắn không dám, vì hắn sợ không làm chủ được phản ứng của mình, sợ anh phát hiện.

Nhưng hắn muốn nhìn anh Kiều.

Hắn hơi nghiêng người, thu hẹp khoảng cách giữa cả hai trong phút chốc.

Giang Dã duỗi ngón tay, mơ hồ phác họa từng đường nét khuôn mặt của Yến Hoa trong đêm tối, mơ tới một ngày nào đó có thể chiếm giữ anh cho riêng mình.

Đồng hồ sinh học của Yến Hoa luôn rất chuẩn, đúng 6 giờ 30 thức dậy.

Bộ hẹn giờ của điều hòa đã tắt từ lâu.

Trong không khí tràn ngập hơi nóng thiêu đốt, đặc biệt có một ngọn lửa nóng hổi bám vào người anh, giống như con bạch tuộc.

Anh có thể cảm nhận được thứ gì đó cứng rắn trên đùi mình.

Anh kéo dãn khoảng cách của mình với Giang Dã, nhưng ngay khi cơ thể cử động, người bên cạnh tựa như đã tỉnh dậy, vùi đầu vào hõm cổ anh, mơ hồ gọi anh Kiều.

"Buông ra, anh muốn đứng lên." Yến Hoa vỗ vỗ mặt Giang Dã.

Giang Dã từ nhỏ đã có vấn đề này khi ngủ, mỗi lần ngủ cùng hắn, ban đầu hắn sẽ rất trầm lặng và quy củ, nhưng chỉ cần ngủ xong là sẽ ôm chặt lấy anh không buông.

Siêu quấn người.

Nghe thấy giọng nói của Yến Hoa, Giang Dã chợt tỉnh lại, nhanh chóng buông tay anh ra.

Yến Hoa đứng dậy mặc quần áo, nói với hắn: "Anh đến cửa hàng trước, em cứ ngủ đi."

Giang Dã lúc này làm gì còn tâm trạng để ngủ, anh chắc chắn đã cảm nhận được phản ứng cơ thể của hắn nên mới đứng dậy.

Vừa rồi toàn thân hắn đều áp vào người anh Kiều, anh Kiều chắc chắn có thể cảm nhận được.

Anh Kiều sẽ nghĩ gì về hắn?

Giang Dã vùi đầu vào chiếc gối Yến Hoa vừa ngủ, hắn vừa lo lắng suy nghĩ của mình sẽ bị phát hiện, vừa tham lam muốn ngửi mùi hương quen thuộc đầy dụ hoặc.

Nhưng nhìn phản ứng vừa rồi của anh Kiều, có vẻ mọi chuyện vẫn như bình thường.

Đây chỉ là phản ứng cơ thể tự nhiên vào buổi sáng, không phải là cố ý, anh Kiều sẽ hiểu thôi.

Nhưng nếu Yến Hoa biết chuyện này, chắc chắn anh sẽ chán ghét hắn.

Khi Yến Hoa ra ngoài, Trương Văn Minh đã mua sẵn bữa sáng đặt trên bàn.

"Em dậy sớm thế." Yến Hoa xoa xoa mặt.

Trương Văn Minh xấu hổ nói: "Em đã quen dậy sớm khi ở nhà rồi, buổi sáng trời vẫn chưa nắng gắt nên việc làm đồng sẽ thoải mái hơn, đợi muộn một chút trời sẽ rất nóng."

"Ăn gì chưa?" Yến Hoa hỏi.

"Em đã ăn mì ở tầng dưới rồi, em còn nhìn thấy ông chủ nhà hàng."

"Cứ gọi cậu ta là Phong Tử."

Trương Văn Minh lúng túng nói, "Không ổn lắm đâu."

"Không sao đâu đừng ngại, hoặc cứ gọi cậu ta là anh Phong giống như Tiểu Dã cũng được."

Trương Văn Minh liếc nhìn phòng ngủ, "Tiểu Dã còn chưa tỉnh sao?"

"Cứ để nó ngủ một lát, khó lắm mới có kì nghỉ hè mà còn phải tham gia huấn luyện, chắc chắn là rất mệt."


Trương Văn Minh: "Tất cả là lỗi của em, do em chưa tìm được nhà nên phải khiến hai người chen chúc trên một giường, anh Yến Hoa, em thực sự xin lỗi."

"Không sao đâu, anh và Bàn Tử sẽ giúp em tìm, hôm nay đã hẹn gặp nhà môi giới chưa?" Yến Hoa không để ý lắm.

"Em sẽ nhanh chóng tìm được một chỗ ở." Trương Văn Minh hứa hẹn.

"Được rồi, nếu thích cái nào thì phải hỏi Bàn Tử trước, đừng tùy tiện thuê vì dạo này lừa đảo rất nhiều, thương lượng trước với họ rồi mới thanh toán." Yến Hoa nhắc nhở thêm vài câu.

Anh vừa cắn một miếng bánh bao liền thấy Giang Dã lặng lẽ đi ra khỏi phòng.

"Em không ngủ tiếp à?"

Giang Dã lắc đầu, sao mà hắn có thể tiếp tục ngủ trong khi Trương Văn Minh và anh Kiều đang nói chuyện với nhau được? Hắn phải bật dậy ngay lập tức.

Thấy hắn đã tỉnh, Yến Hoa cũng nhớ ra điều gì đó.

"Có một bể bơi mới khai trương gần đây, ông chủ đã cho anh vài vé sau khi ông ấy đến cửa hàng chúng ta sửa xe."

"Tiểu Dã, lát nữa anh sẽ đưa vé cho em, em và Văn Minh có thể đi bơi với nhau nếu muốn."

"Để khi khác anh rảnh thì chúng ta đi, hai đứa đang rảnh thì cứ đi trước."

"Em không biết bơi." Trương Văn Minh yếu ớt nói.

Giang Dã rất khó chịu mỗi khi nghe cậu ta nói chuyện, lúc nào cũng tỏ ra rụt rè, đáng thương trước mặt anh Kiều.

Tại sao cứ phải giả vờ đáng thương làm gì?

Nhưng dù có khó chịu thế nào, xét đến việc Yến Hoa còn ở đây, hắn chỉ có thể nuốt xuống cơn giận nói: "Em phải làm bài tập."

"Làm bài tập mãi không chán sao."

Sau đó quay sang nói với Trương Văn Minh: "Bơi lội rất đơn giản, ở đó còn có huấn luyện viên hướng dẫn nữa, hoặc nếu không muốn bơi có thể dùng phao cứu sinh để chơi cho đỡ nóng."

"Không cần tới cửa hàng, coi như nghỉ ngơi sau vài ngày làm việc."

Trương Văn Minh gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Vâng."

Cậu ta nguyện ý nghe theo bất kỳ sự sắp xếp nào của Yến Hoa.

Giang Dã: "Anh không đi thì em cũng không đi."

"Phải xem đã, khi nào có thời gian anh sẽ đi với em."

Nhưng có lẽ ông trời đang đứng về phía Giang Dã, hôm đó đường ống thoát nước cách cửa hàng bị hỏng nên phải sửa chữa.

Không có nước thì không có cách nào rửa xe, chưa kể gần đây anh thực sự rất bận rộn, hơn một tháng rồi mà không có ngày nghỉ nào.

Vì vậy, trưa nay anh đã quyết định đóng cửa hàng rồi cầm đống vé đến bể bơi.

Đây là lần đầu tiên Trương Văn Minh đến bể bơi, khoảnh khắc bàn chân giẫm lên nền gạch lạnh lẽo, cậu liền có cảm giác không chân thật.

Rõ ràng một tháng trước, dưới chân cậu vẫn là một đống cát và bùn vàng, bên tai văng vẳng những lời mắng chửi của cha mẹ, tiếng ồn ào của những đứa em, tất cả những gì có thể nhìn thấy chỉ là những ngọn núi vô tận không có điểm cuối.

Cậu thường xuyên nghe những người trẻ tuổi trong làng phàn nàn về việc các ông chủ trong thành phố khó tính như thế nào, bọn họ sẽ bị coi thường vì việc không thể nói tiếng phổ thông tốt.

Cậu bước lên tàu với một tâm trạng bất an, lưng dựa vào ghế cứng nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, tưởng tượng đến loại ông chủ mình sẽ phải, có thể là một ông già sẽ đánh cậu nếu cậu không nghe lời... Hoặc mắng cậu, và cậu thì không thể từ chức vì phải kiếm tiền nuôi gia đình.

Hoặc là một người trông có vẻ dễ gần nhưng thực chất lại là người hay móc mỉa, thường nhắc đến xuất thân nhà quê của cậu và cách làm việc vụng về.

Mãi cho đến khi xuống tàu, cậu mới nhìn thấy hình ảnh của Yến Hoa trên điện thoại của anh họ, khác hoàn toàn so với những gì cậu tưởng tượng.

Một người đàn ông trẻ trung và đẹp trai.

Trong suốt mười bảy năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên cậu gặp một người đàn ông đẹp trai như vậy, ngay cả ảnh cũng không dám nhìn lâu.

Mặc dù anh họ đã nói người đàn ông tên Yến Hoa này trông có vẻ lạnh lùng và khó gần nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại.

Nhưng cậu vẫn sợ ông chủ Yến coi thường cậu, cho rằng cậu ngu ngốc, xấu xí, không nhận cậu làm nhân viên rồi cuối cùng đuổi cậu đi.

Và khi thực sự gặp được Yến Hoa rồi, Trương Văn Minh mới nhận ra những suy đoán trước đây của mình thật buồn cười.

Đồng thời, cậu cũng phát hiện ra cơn ghen tị trong thâm tâm mình thật là vô cớ, mặc dù người đó chẳng làm gì cả, chỉ vì Yến Hoa đối xử quá tốt với hắn.

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Bàn Tử đi tới trước mặt hỏi.

Trương Văn Minh nhìn Yến Hoa và Giang Dã bên hồ bơi, suy nghĩ rồi nói: "Anh Yến Hoa đối xử thật tốt với Giang Dã."

Bàn Tử thở dài: "Đúng vậy, quan hệ của bọn họ luôn rất tốt."

"Khi bọn anh còn là nhân viên học việc ở cửa hàng cũ, lúc đó Giang Dã phải ở nhà một mình, chỉ cần buổi tối có thời gian rảnh anh Yến sẽ tranh thủ về nhà rồi sáng sớm trở lại."

Trương Văn Minh nhìn thẳng vào Yến Hoa, Giang Dã giống như một mặt dây chuyền, bám chặt vào cổ anh không chịu buông.

Không biết hai người họ đang nói gì, chỉ thấy Yến Hoa đang mỉm cười với Giang Dã, vừa đeo cho hắn chiếc kính bảo hộ màu trắng vừa vỗ vỗ mặt hắn.

"Đi bơi đi." Yến Hoa nói.

Giang Dã quay người nói: "Anh Kiều, bấm giờ cho em."

"Được."

Giang Dã nhanh nhẹn lao xuống nước như cá, cướp đi tầm nhìn của Yến Hoa.

Trương Văn Minh nhân cơ hội đi tới, nhẹ giọng gọi: "Anh Yến Hoa."

Yến Hoa quay người hỏi: "Sao em không bơi?"

"Em không thể." Trương Văn Minh căng thẳng nói.

Yến Hoa chộp lấy một cái phao cứu sinh đưa cho cậu: "Chỉ cần có cái này là được."

"Nếu sợ thì đi tìm anh họ của mình đi, để anh gọi cậu ta." Yến Hoa hô lớn: "Bàn Tử, lại đây dạy em trai cậu bơi đi."

Thân hình khổng lồ của Bàn Tử lao về phía hồ bơi, "Văn Minh, xuống uống mấy ngụm nước thì sẽ ổn thôi." Trương Văn Minh không muốn học bơi, cậu muốn tranh thủ chút thời gian Giang Dã vắng mặt để nói chuyện nhiều hơn với Yến Hoa.

"Lát nữa em sẽ xuống, em có chút sợ."

Bàn Tử hắt nước, khinh thường nói: "Sao em càng ngày càng nhát gan vậy, lần đầu tiên ai mà chẳng sợ, Tiểu Dã cũng thế." Yến Hoa không nhìn anh ta mà nhìn về phía bên kia hồ bơi.


Giang Dã đang bơi trở lại.

Bàn Từ không hài lòng nói: "Tiểu Dã khi đó chỉ mới mười hai tuổi đã có thể bơi được, nhìn xem, em đã mười bảy tuổi mà vẫn không giỏi bằng Tiểu Dã."

"Nhiều năm rồi mà vẫn không được tích sự gì."

Trương Văn Minh là như vậy, cậu luôn bị người xem coi thường và xem nhẹ.

Cậu biết mình không giỏi bằng Tiểu Dã, không cần phải nhấn mạnh điều đó.

Nếu Yến Hoa là anh trai của cậu thì cậu cũng có thể bơi được khi mười hai tuổi.

Yến Hoa cau mày, ngắt lời Bàn Tử: "Nói chuyện đàng hoàng với em trai cậu, đừng lúc nào cũng so sánh nó với người khác."

"Đừng quan tâm tới anh của em, cậu ta nói vậy nhưng không có ý gì đâu."

Trương Văn Minh chưa từng được ai bênh vực, chỉ có duy nhất Yến Hoa là khen ngợi tài nấu nướng của cậu.

"Cảm ơn anh Yến Hoa." Trương Văn Minh thấp giọng nói.

Nhưng lời cảm ơn nho nhỏ này đã bị giọng nói thâm trầm của Giang Dã thay thế.

"Anh Kiều, vừa rồi anh không thèm nhìn em." Giang Dã dựa vào hồ bơi, chán nản nói.

Giang Dã vừa bơi đi thì Trương Văn Minh liền tới.

Hắn đã nhìn thấy tất cả.

Yến Hoa cũng tiến vào hồ nước, làn nước lành lạnh mang theo cảm giác mát mẻ, bơi về phía Giang Dã nói: “Anh có nhìn.”

“Vừa rồi anh đâu có nhìn em, anh đang bận nói chuyện với người khác cơ mà, em thấy hết rồi.” Giang Dã hất cằm tỏ vẻ không vui.

Không nhìn hắn một lúc thì có vấn đề gì? Trương Văn Minh không hiểu nổi suy nghĩ của Giang Dã.

Yến Hoa dỗ dành, "Vậy em bơi lại đi, anh nhất định sẽ trông chừng em."

"Không bơi nữa, em muốn nghỉ một chút, vừa rồi anh có tính giờ không?" Giang Dã đến gần hỏi Yến Hoa.

"Một phút bốn mươi hai giây, nhanh hơn năm ngoái."

"Anh Kiều, anh bơi đi, em bấm giờ cho."

Yến Hoa gật đầu, bơi về phía xa.

Giang Dã liếc nhìn Trương Văn Minh bằng đôi mắt thâm trầm, trong mắt tràn đầy ý tứ cảnh giác, không có vẻ ngây thơ vô hại như trước mặt Yến Hoa nữa mà giống như một con rắn độc ẩn nấp dưới biển sâu, chuẩn bị tấn công kẻ thù bất cứ lúc nào.

Trương Văn Minh cũng không muốn ở cùng Giang Dã nên bước xuống bậc thang, nhưng vì không không biết bơi nên chỉ có thể nán lại ở mép bờ.

Giang Dã bơi về phía trước, làm gián đoạn con đường bơi trở lại của Yến Hoa.

Yến Hoa lau mặt, nghi hoặc nói: "Sao em lại tới đây?"

"Vì em nhớ anh." Giang Dã nói.

Yến Hoa bất đắc dĩ, “Còn chưa đến một phút.”

“Chỉ cần không nhìn thấy anh em liền thấy nhớ.”

Yến Hoa ngửa người ra sau, tháo kính bảo hộ ra rồi nhìn Giang Dã.

Cách ăn mặc ngày thường cùng tính cách hay làm nũng của hắn đã Yến Hoa vẫn coi hắn như một đứa trẻ.

Nhưng trên thực tế, thân thể của thiếu niên mười bảy tuổi không khác gì người trưởng thành, thậm chí còn cường tráng hơn Yến Hoa, Giang Dã từ lâu đã cao hơn anh, thậm chí hình dáng cơ thể cũng có chút khác biệt. Các khối cơ cắp rõ ràng trên cánh tay, eo và bụng, chứng tỏ Giang Dã đã là đàn ông.

Ánh mắt dò xét của Yến Hoa khiến Giang Dã hơi khẩn trương hơn một chút, chẳng lẽ lời nói vừa rồi của hắn quá thẳng thắn khiến anh Kiều nghi ngờ điều gì đó?

"Sao thế, anh Kiều?" Yết hầu Giang Dã hơi cử động, hắn bất an hỏi.

Hắn không ngừng nói hắn nhớ anh và muốn ở bên cạnh anh mỗi ngày, điều này khiến Yến Hoa mơ hồ có cảm giác không ổn.

Nhưng đây là Giang Dã, từ nhỏ hắn đã dính người như vậy.

Yến Hoa tự hỏi có phải mình đang đa nghi quá không, ánh mắt nhìn Giang Dã không khỏi nghiêm túc hơn một chút.

"Anh Kiều?" Giang Dã lại gọi.

Yến Hoa thu hồi suy nghĩ, bình tĩnh nói: "Em đã lớn thế này mà ngày nào cũng dính lấy anh, sau này vào đại học thì thế nào?"

Giang Dã thản nhiên nói: "Em tìm trường đại học nào đó ở Nam Giang là được rồi không phải sao? Chỉ cần không có lớp em sẽ về nhà."

Yến Hoa trừng mắt nhìn hắn, mặc dù Nam Giang có nền tảng vững chắc, nhưng so với khả năng của Giang Dã thì lại kém hơn rất nhiều, nhưng trước khi anh định lên tiếng, Giang Dã đã vội vàng trấn an.

“Anh đừng tức giận, em tùy tiện nói thôi.”

“Em muốn đi đâu thì tùy.”

Suy nghĩ vừa rồi khiến Yến Hoa không còn tâm trạng bơi lội, tựa lưng vào thành bể, những giọt nước còn đọng lại phía sau, bên dưới làn nước mát lạnh là đôi chân thon dài và thẳng tắp.

Giang Dã ở bên cạnh không rời đi.

“Em không đi bơi à?” Yến Hoa hỏi.

Giang Dã lắc đầu, “Em không muốn đi.”

“Sao em dính người như vậy?” Yến Hoa như có điều suy nghĩ nhìn Giang Dã.

Anh chợt nhận ra việc Giang Dã bám lấy anh như vậy ở độ tuổi này là rất không hợp lý.

Khi anh mười bảy tuổi, thời điểm Chu Lệ Vi đã chết được nửa năm, anh chưa từng bám víu vào gia đình, mà thật ra cũng chẳng có cơ hội để bám víu.

Nhưng theo những gì mà anh biết, đây là độ tuổi thích chơi đùa và ra ngoài cùng bạn bè trong các ngày nghỉ lễ, không thích nói chuyện với gia đình, ngoài việc học, suy nghĩ của chúng sẽ vây quanh việc chơi game hoặc yêu đương, hoặc đi làm sớm như Lục Cửu và Trương Văn Minh.

Giang Dã thì ngược lại, hắn không tham gia vào bất cứ hoạt động gì ngoại trừ một vài lần đến thư viện hoặc lớp tự học cùng các bạn cùng lớp.


Những lần đi chơi hiếm hoi của hắn hầu như cũng là do Yến Hoa thúc giục hắn tham gia.

Phần lớn thời gian, hắn đều bám lấy anh ở nhà, muốn ở bên anh mọi ngày trong tuần.

"Anh Kiều, anh cảm thấy em phiền phức à?" Giang Dã cụp mắt xuống nhìn mặt nước bên dưới, vẻ mặt yếu ớt, tựa như lời anh nói khiến hắn cảm thấy rất suy sụp.

“Không có.” Yến Hoa nhìn chằm chằm Giang Dã, ngữ khí không ôn hòa như thường ngày, nhàn nhạt không có chút cảm tình.

“Vậy thì tại sao?” Từng lời Giang Dã nói đều thập phần cẩn trọng cùng bất an.

Hắn sợ những suy nghĩ nhỏ nhặt của mình bị anh phát hiện, hay là anh Kiều đã chán hắn rồi?

Giang Dã khẩn trương nói: "Anh Kiều, có phải anh cảm thấy Trương Văn Minh tốt hơn em không?

"Anh định đuổi em đi à?" Giang Dã nóng lòng hỏi, cảm thấy mình sắp bị nỗi bất an nhấn chìm.

"Sao anh lại đuổi em đi?" Yến Hoa không hiểu, "Việc này có liên quan gì đến Văn Minh?"

"Không phải là việc anh đuổi em đi không." Giang Dã tức giận đá xuống nước, trong mắt đã ngấn lệ, nhưng hắn vẫn bướng bỉnh không muốn để Yến Hoa nhìn thấy.

“Là bởi vì Trương Văn Minh nên anh mới cho rằng em bám lấy anh.”

“Anh cho rằng cậu ta tốt hơn em.”

Giang Dã không có cách nào khống chế được suy nghĩ của mình, hắn biết bây giờ mình đang hành động như một kẻ tâm thần, nhưng hắn thực sự cảm thấy không an toàn.

Hắn sợ bị bỏ rơi lần nữa.

Lần đầu tiên Yến Hoa nhận ra việc bảy năm trước tiễn Giang Dã đi đã khiến hắn ám ảnh nhiều năm như vậy.

Anh đưa tay ra, dùng đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt thầm lặng trên mi mắt.

"Lúc đó là ai nói, nếu làm tròn thì em sẽ lớn tuổi hơn anh nhỉ?"

"Bây giờ anh trai được em trai lau nước mắt cho thì có cảm thấy xấu hổ hay không, hửm?"

Giang Dã ngơ ngác, còn nghĩ là mình nghe nhầm, hay là hắn đang nằm mơ? Yến Hoa vừa mới gọi hắn là anh trai?

Cơ thể hắn gần như phản ứng ngay lập tức, chỉ muốn ôm chặt Yến Hoa vào lòng, nghe gọi đi gọi lại mấy tiếng anh trai.

Bàn tay của Yến Hoa lạnh ngắt nhưng Giang Dã lại cảm thấy nóng bỏng, giống như một ngọn lửa rơi vào một cánh đồng hoang vu bất tận.

Ngọn lửa đốt cháy cánh đồng và không bao giờ tắt.

“Anh thật biết cách dỗ em.” Giang Dã lúng túng xoay người, bơi về phía nước sâu, vừa hy vọng dòng nước lạnh có thể làm dịu đi cơn nóng trong lòng, vừa tránh để Yến Hoa nhìn thấy phản ứng của bản thân.

Yến Hoa lầm tưởng Giang Dã quay người lại là vì không muốn để ý tới mình, anh cũng không tức giận, bơi tới trước mặt hắn nói: "Anh Tiểu Dã còn tức giận sao?"

Giang Dã làm sao có thể tức giận được nữa, hắn đã yêu anh mất rồi.

Mọi tế bào thần kinh trong cơ thể đều run lên chỉ vì một tiếng "anh" ấy.

“Đừng giận em nữa được không?” Yến Hoa nhẹ nhàng đến gần Giang Dã, kiên nhẫn dỗ dành.

Anh giống như Siren trong thần thoại Hy Lạp cổ, người đã mê hoặc các thủy thủ bằng giọng hát của mình.

Thậm chí còn tệ hơn.

Những nàng tiên cá còn phải dùng những bài hát thật hay để quyến rũ những người du khách đâm thuyền vào đá để tàu chìm xuống.

Mà Yến Hoa chỉ cần gọi hắn là anh trai, cũng đủ khiến Giang Dã tự nguyện nhảy xuống biển, trở thành tù nhân của anh cả đời.

"Anh không được phép gọi em là anh nữa." Vẻ mặt Giang Dã vô cùng nghiêm túc, bơi về phía trước vài đoạn.

Nếu anh gọi thêm lần nữa, hắn thực sự sẽ chết ngay ở đây mất.

"Hôm qua không phải còn muốn anh gọi em là anh trai à? Sao bây giờ lại đổi ý? Hay là vẫn còn giận?" Yến Hoa khuấy động mặt nước, tạo thành gợn sóng nhỏ.

Giang Dã không nói gì, hắn đã sớm mất bình tĩnh, nhưng trong thâm tâm lại rất thích được Yến Hoa dỗ dành.

Người đàn ông này sao có thể dễ dàng chạm tới trái tim hắn như thế.

Yến Hoa tiếp tục nói: "Sao em có thể đuổi anh đi được đây, nếu muốn đuổi thì cũng là anh trai đuổi em đi chứ? Cho nên em phải cầu xin anh trai đừng đuổi em đi, được không?"

Giang Dã hối hận rồi, hắn không nên tham lam hưởng thụ những ngọt ngào do Yến Hoa mang tới được nữa.

Đây thực sự là một sự tra tấn, không thể nhìn thấy nó, không thể ăn nó, thậm chí càng không thể chạm vào nó.

“Em không tức giận.” Giang Dã lấy đà nhảy lên bờ rồi bỏ đi.

“Em đi đâu vậy?” Yến Hoa ở dưới nước hô lên.

“Em đi tắm.” Giang Dã suýt chút nữa bỏ chạy.

Nếu ở lại thêm một giây nữa, hắn không thể đảm bảo mình sẽ không làm gì.

Trương Văn Minh, người đang im lặng quan sát mọi thứ từ xa, cậu ta thấy Giang Dã rời đi thì chậm rãi tiến về phía Yến Hoa hỏi: "Anh Yến Hoa, Tiểu Dã đi đâu vậy?"

"Phòng tắm." Yến Hoa còn không biết mình đã dỗ được Giang Dã chưa thì Trương Văn Minh đã đi tới, anh không khỏi nhớ đến cuộc trò chuyện vừa rồi.

Phải chăng chuyện anh bỏ rơi Giang Dã vào năm đó đã tạo thành bóng ma tâm lý cho hắn?

Bây giờ Trương Văn Minh lại đang sống trong nhà, trái tim vốn đã bất an của Giang Dã lại càng lo lắng hơn.

Trên thực tế, anh không nên dùng hoàn cảnh của người khác để so sánh với Giang Dã.

Từ nhỏ hắn đã bị cha ruột bạo hành ruột, sau đó mẹ ly hôn, còn chưa kịp bắt đầu cuộc sống mới thì đã phải tận mắt chứng kiến mẹ ruột ra đi trong một vụ tai nạn.

Khi ấy hắn đã đặt hy vọng duy nhất vào người anh trai không chung huyết thống này nhưng lại bị từ chối một cách tàn nhẫn, trực tiếp đẩy hắn vào địa ngục một lần nữa.

Đến năm mười sáu tuổi, hắn lại tiếp tục chứng kiến ​​cái chết của cha ruột mình một lần nữa.

Mọi chuyện chỉ mới xảy ra đâu đó chưa chưa đầy một năm.

Việc Giang Dã bấu víu vào niềm tin duy nhất của mình một cách cố chấp là phản ứng rất bình thường.

Yến Hoa cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.

Hoàn cảnh của Giang Dã khác với những đứa trẻ khác, làm sao có thể gộp chúng lại với nhau.

“Hai người cãi nhau à?” Trương Văn Minh mong chờ vào điều gì đó.

Yến Hoa phủ nhận: “Không cãi nhau.”

Là Giang Dã đơn phương bị oan, sao có thể coi là cãi vã được?

“Nhân tiện, căn nhà chúng ta vừa đi xem thế nào?” Trước khi đến bể bơi, cả nhóm đã giúp Văn Minh tìm nơi ở.

Trương Văn Minh gật đầu, "Cũng khá tốt." Mặc dù là sống chung trong một căn hộ, nhưng vẫn có vài người bạn bằng tuổi với cậu, thậm chí là cùng quê.

"Tốt, vậy quyết định thôi." Yến Hoa muốn giải quyết cho xong.

Trương Văn Minh do dự không nói.

"Em vẫn lo lắng về tiền thuê nhà à?"

Trương Văn Minh im lặng, Yến Hoa suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: "Nếu em vẫn lo lắng về tiền thuê nhà, anh có thể giới thiệu cho em một đại lý ô tô khác, là cửa hàng cũ của bọn anh trước đây, nếu trở thành người học việc thì có thể ở trong kí túc xá, mặc dù tiền lương thấp hơn ở đây một chút nhưng em có thể tiết kiệm được tiền thuê nhà, em suy nghĩ thử xem?"


Yến Hoa đề nghị một cách chân thành.

Trương Văn Minh lắc đầu, "Em muốn ở lại đây."

"Em không quen ai ở đó cả."

Yến Hoa: "Đại lý ô tô đó khá lớn, cửa hàng của bọn anh chỉ rộng 180 mét vuông, còn tổng diện tích ở đó là 300 mét vuông, mặc dù ông chủ Chu đôi lúc có chút gay gắt, nhưng ông ấy không có ý xấu, nên nếu em muốn đi, anh có thể giới thiệu cho em bất cứ lúc nào."

"Nếu không thì có thể đến nhà hàng Phong Tử, chỗ cậu ta cũng đang tuyển thêm người, em nấu ăn ngon, Phong Tử sẽ sẵn lòng chào đón."

Trương Văn Minh vẫn lắc đầu: "Em ở đây không sao cả." "

Yến Hoa ừ một tiếng, "Nếu quen rồi thì thôi, sau này nếu thay đổi ý định thì cứ nói với anh."

Trương Văn Minh không muốn đi chút nào, cậu không biết mình sẽ gặp phải loại ông chủ nào, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không bằng Yến Hoa.

"Anh Yến, cảm ơn anh đã cho em ở nhà trong khoảng thời gian này." Trương Văn Minh cảm ơn anh, "Nếu không có anh, mấy ngày nay em không biết mình phải ngủ ở đâu."

Yến Hoa thản nhiên nói, "Không có gì nghiêm trọng đâu, cả em và Tiểu Dã đều bằng tuổi nhau, tương lai về sau Tiểu Dã cũng phải ra ngoài làm việc, anh chỉ hy vọng con đường của Tiểu Dã cũng có thể suôn sẻ, thuận lợi một chút."

Mỗi khi nhắc đến Tiểu Dã, ánh mắt của Yến Hoa sẽ luôn dịu dàng hơn một chút, nhưng đồng thời chứa đựng chút lo lắng khi nghĩ về tương lai của đối phương.

Anh chỉ hy vọng Giang Dã sẽ tiến từng bước thuận lợi mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.

Dù là Trương Văn Minh hay Lục Cửu cũng vậy, hai nhân viên chỉ vừa mới bằng tuổi Giang Dã đã phải ra xã hội bươn chải, Yến Hoa luôn tự hỏi liệu mình có thể đối xử tốt với họ và tích lũy chút đức hạnh cho Tiểu Dã sau này, để hắn cũng có thể gặp được một ông chủ đối xử với mình thật tốt?

Nghe Yến Hoa nói vậy, Trương Văn Minh đột nhiên cảm thấy những suy nghĩ nhỏ nhen trước đây của mình thật buồn cười, cậu cho rằng Yến Hoa đối với mình tốt như vậy là vì chính cậu, nhưng dường như tất cả đều là do tuổi tác của cậu trùng hợp giống với Giang Dã mà thôi.

Cậu còn từng có ý định thay thế Giang Dã.

Không biết là do lời nói của Yến Hoa hay làn nước lạnh bao phủ cơ thể, Trương Văn Minh lập tức tỉnh táo lại, không khỏi cảm thấy xấu hổ vì những gì mình đã từng nghĩ.

Yến Hoa không để ý đến Trương Văn Minh bên cạnh, đứng dậy đi ra khỏi hồ bơi nói: “Em tự chơi đi, anh đi mua chút đồ.”

Khi Giang Dã từ phòng tắm đi ra, hắn ngay lập tức nhìn thấy Yến Hoa trong tầm mắt.

Trên đường từ bể bơi đến phòng tắm bày một dãy ghế dài, Yến Hoa ngồi ở đó, lặng yên đợi hắn.

Khi ánh mắt chạm nhau, Yến Hoa giơ tay vẫy hắn.

Yến Hoa không nhịn được hỏi: "Sao lâu như vậy?"

Giang Dã đứng bên cạnh Yến Hoa, lén lút giải thích: "Em đi tắm với thay quần áo..."

Lúc này, Yến Hoa cũng nhận ra Giang Dã đã thay áo ngắn tay và quần dài.

“Không muốn chơi nữa?”

“Không.”

“Em vẫn chưa vui sao?” Yến Hoa ngước mắt nhìn Giang Dã.

“Văn Minh sắp chuyển đi.”

Giang Dã giả vờ không để ý: “Cứ đi đi.”

“Uống nước chanh đi.” Yến Hoa đưa chai nước chanh mới mua cho hắn, “Anh đã đợi em rất lâu đấy."

"Anh tưởng em vẫn còn giận, không đợi anh mà về nhà trước." Yến Hoa trêu chọc Giang Dã.

“Ai nói em không đợi anh.” Giang Dã không nhận nước chanh mà để Yến Hoa tự tay đút cho.

"Em có muốn ăn gì không? Anh thấy bên đó có một quán ăn vặt, chúng ta đi mua một ít nhé."

"Anh không chê em phiền nữa à?" Giang Dã hừ lạnh.

"Sao anh dám chê thiếu gia được? Chỉ cần thiếu gia không ghét anh là được rồi."

Giang Dã sắp tan chảy rồi, cho dù hiện tại anh có đưa cho hắn thuốc độc, hắn cũng nguyện ý uống hết.

“Vậy anh đi tắm rồi thay quần áo đi, sau đó chúng ta xuống lầu đi dạo.” Giang Dã vui vẻ uống nước chanh, ngoan ngoãn như cún con đợi chủ nhân quay lại dắt đi.

Bên dưới bể bơi có một trung tâm mua sắm, Yến Hoa hiếm khi có thời gian rảnh rỗi để đi mua sắm như lúc này.

“Tìm tiệm bánh ngọt.” Yến Hoa nhìn xung quanh rồi nói.

Giang Dã vui vẻ nói: “Anh muốn mua bánh cho em à?”

Hắn rất thích đồ ngọt, nhưng Yến Hoa lại không cho hắn ăn quá nhiều để tránh bị sâu răng, nhưng thỉnh thoảng vẫn mua cho hắn một ít bánh kẹo.

"Không." Yến Hoa tàn nhẫn phủ nhận, "Hôm nay là sinh nhật của Nhuận Bình."

"Ò." Giang Dã rũ mí mắt mỏng, đầu cúi xuống, bơ phờ tựa đầu vào vai Yến Hoa.

Yến Hoa vỗ vỗ mặt hắn, nhìn tiệm bánh ngọt, thản nhiên an ủi: “Em có thể ăn bánh sinh nhật của Nhuận Bình, năm nào chả vậy?”

Giang Dã nói: “Cái đó khác.”

“Khác cái gì?" Yến Hoa không hiểu đứa nhỏ đang nghĩ gì.

Giang Dã hùng hồn nói: “Chỉ là khác thôi.”

“Cái bánh anh cố ý mua cho em dĩ nhiên khác với cái bánh anh mua cho người khác để em ăn.”

Yến Hoa đi thêm vài bước, cuối cùng cũng nhìn thấy một tiệm bánh ngọt đang mở trước mặt.

"Có gì khác biệt?"

Giang Dã giải thích: "Cái bánh anh cố ý mua sẽ cần nhiều thời gian để chuẩn bị, có nghĩa em đặc biệt trong lòng anh."

"Còn cái bánh mua cho người khác để em ăn nghĩa là em không đáng để anh bỏ thời gian chút nào."

Yến Hoa trêu chọc hắn: "Vậy tối nay em chỉ có thể ăn cái bánh anh đặc biệt mua cho Nhuận Bình thôi."

Giang Dã lại bắt đầu, "Có nghĩa là anh không đặt em trong tim đúng không, mọi thứ em làm vì anh đều đặc biệt dành riêng cho anh, vậy mà anh thì chỉ toàn qua loa tùy tiện."

Yến Hoa, "Sao anh dám qua loa với em được, mấy thứ anh làm cho em cũng là độc nhất vô nhị đó có được không, cậu chủ nhỏ?"

Giang Dã lẩm bẩm: “Còn kém xa lắm.”

Yến Hoa thầm than thở, dỗ dành đứa bé càng ngày càng khó.

_

Tác giả có điều muốn nói:

Yến Hoa: Bây giờ dỗ trẻ con khó lắm, bình thường cứ bắt tôi phải anh cho bằng được, nhưng gọi rồi thì lại không vui là sao? Anh Tiểu Dã, anh có thể giải thích một chút hay không?

Giang Dã:...Gọi chỗ khác thì được.

Yến Hoa: Hả? Anh Tiểu Dã muốn được gọi ở chỗ nào?

_

Cua: Thông báo một chút với mọi người, chắc mình phải tạm dừng edit bộ này...... (trong 3 tuần:>) vì mình đang sắp sửa thi hết kì rồi, bao giờ thi xong mình sẽ nghỉ tết âm luôn, lúc đó mình sẽ ra chương lại nha, chứ mình hong drop đou, mọi người đừng lo nhe^^

Bình Luận (0)
Comment