Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1020

Tống Ích Dân lần này bố trí rất tỉ mỉ, có thể nói là muốn đánh thắng nhanh gọn để báo cáo với Vương Tử Quân. Hành động lần này có thể nói là khẳng định năng lực của hắn ở ủy ban tư pháp, cũng không ngờ kết thúc trong thất bại. Hắn cực kỳ phẫn nộ, sau đó gầm lên như sư tử:

- Nếu Trịnh Khiếu Đống còn chưa chạy đi đâu xa, nhanh chóng quản chế nhà ga và đường giao thông, vận dụng tất cả lực lượng cảnh sát, áp dụng tất cả thủ đoạn, kiên quyết không cho Trịnh Khiếu Đống bỏ chạy.

- Vâng, tôi sẽ lập tức sắp xếp.

Mễ Hoa Lâm cũng không dễ chịu gì, nếu tội phạm bỏ chạy thì hắn là cục trưởng cục công an cảm thấy rất mất mặt. Dù sao đây cũng là sự việc được Vương Tử Quân quan tâm cao độ, đội ngũ của hắn không mang đến niềm vui cho bí thư Vương, còn làm cho đối phương chạy thoát.

- Tất cả các tổ công tác chú ý, không tiếc bất cứ cái giá nào, không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào, nhanh chóng dùng toàn lực bắt bằng được Trịnh Khiếu Đống.

Khi nhiều cảnh sát đang bận rộn truy bắt Trịnh Khiếu Đống, lúc này Trịnh Khiếu Đống đang mặc một bộ đồ ngủ ngồi ở căn phòng tầng trệt thuộc ký túc xá viện kiểm sát thành phố, hắn đang cười nói chuyện với vị viện trưởng viện kiểm sát vốn có quan hệ rất tốt với mình.

Nếu so với bộ dạng nước chảy mây trôi của Trịnh Khiếu Đống, vị viện trưởng viện kiểm sát hăng hái vui sướng ngày nào đã thật sự thất hồn lạc phách, nhìn qua giống như một con thỏ đang cực kỳ sợ hãi, cuộn mình rụt vai, lạnh lẽo phát run. Nếu như không phải người ta biết hắn là viện trưởng viện kiểm sát, chỉ sợ đã cho rằng hắn là tội phạm bị truy nã.

- Anh, lần này thật sự quá nguy hiểm, nếu không phải anh em ở cục công an nhanh chóng gửi tin thông báo, con bà nó tôi đã biến thành sủi cảo trong bụng người ta rồi.

Trịnh Khiếu Đống chậm rãi uống trà rồi cảm khái nói.

Gương mặt mập mạp của viện trưởng viện kiểm sát thật sự là âm trầm bất định, dù hắn ngàn vạn lần cầu nguyện Trịnh Khiếu Đống này không nên dây vào mình, thế nhưng đối phương vẫn tìm đến cửa. Tất nhiên hắn cũng biết mình và Trịnh Khiếu Đống căn bản là hai con châu chấu trên một sợi dây thừng, nếu như đối phương bị bắt, mình cũng xong đời.

- Giám đốc Trịnh, chỗ của tôi tuy tạm thời an toàn, thế nhưng bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nơi đây cũng không phải chỗ ở lâu. Tôi thấy không bằng thế này, tôi cho người đưa anh đến một nơi an toàn, rời khỏi thành phố La Nam rồi nói sau.

Viện trưởng xoa xoa hai bàn tay, vẫn còn cảm giác kinh hồn tởm vía.

Trịnh Khiếu Đống gật đầu nói:

- Vậy thì cảm ơn anh, nhưng lúc này cục công an bắt không được tôi, với tính tình của Mễ Hoa Lâm, chỉ sợ sẽ sắp xếp sẵn, anh muốn đưa tôi ra khỏi thành phố La Nam cũng không phải dễ dàng gì.

- Đại ca, có gì mà phải sợ, cùng lắm thì mở đường máu ra ngoài.

Trịnh Khiếu Nam ngồi bên cạnh Trịnh Khiếu Đống chợt dùng giọng u ám nói.

Trịnh Khiếu Nam mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, vẻ mặt càng có thêm vẻ bạo ngược, hắn nhìn thoáng qua anh mình rồi dùng giọng nghiến răng nghiến lợi nói.

- Cậu có thể giết được bao nhiêu người? Giết sạch cảnh sát thành phố La Nam, cho ra kết quả máu chảy thành sông sao?

Trịnh Khiếu Đống nhìn vẻ mặt của em trai, hắn dùng giọng có chút trào phúng nói.

Trịnh Khiếu Nam thật sự không dám tranh luận với anh mình, nhưng vẻ mặt bạo ngược càng thêm khủng bố. Hắn đưa mắt nhìn gian phòng rồi trầm giọng nói:

- Anh, em đoán chuyện này là Vương Tử Quân sai người làm, nếu không chỉ dựa vào con giòi bọ họ Mễ thì căn bản không có gan ra tay như vậy.

Con giòi bọ họ Mễ chính là biệt hiệu mà Trịnh Khiếu Nam dành cho cục trưởng cục công an Mễ Hoa Lâm. Trịnh Khiếu Đống rất thừa nhận phân tích của em mình, người có thể hạ lệnh truy đuổi hai anh em bọn họ ở thành phố La Nam chỉ có thể là bí thư Vương Tử Quân. Hắn nghĩ đến tình huống mình phải bỏ trốn, công sức bao năm trôi theo dòng nước, điều này làm cho hận ý trong lòng hắn chợt tăng tiến.

- Giám đốc Trịnh, giữ lại được núi căn bản không sợ không có củi đun, ngài và Khiếu Nam còn trẻ, dù là đi đến nơi nào đều có thể Đông Sơn tái khởi, làm lại từ đầu.

Viện trưởng viện kiểm sát không muốn cho hai tên ôn thần này ở lâu trong nhà mình, thế nên hắn mở miệng khuyên nhủ Trịnh Khiếu Đống.

Trịnh Khiếu Đống khẽ gật đầu, hắn cũng hiểu rõ điều này. Tuy vị viện trưởng kia mở miệng là nói có cơ hội làm lại từ đầu, thế nhưng bây giờ điều quan trọng nhất với Trịnh Khiếu Đống chính là sống sót.

- Anh chuẩn bị đưa anh em tôi ra khỏi La Nam bằng cách nào?

Trịnh Khiếu Đống trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi.

- Hai ngày nữa chúng ta sẽ áp giải hai phạm nhân, ngài và Khiếu Nam giả vờ là cảnh sát tòa án, đi theo xe rời khỏi thành phố La Nam.

Viện trưởng viện kiểm sát lên tiếng.

Đi theo xe áp tải phạm nhân, không ngờ chiêu này cũng có thể nghĩ ra được. Trong đầu Trịnh Khiếu Đống chợt lóe lên vài ý nghĩ, hắn cảm thấy đây là biện pháp không tệ, hắn nhìn gương mặt có vẻ chân thành của vị viện trưởng, sau đó gật đầu nói:

- Anh, anh em chúng tôi sẽ không quên tình nghĩa của anh, mong anh yên tâm, những thứ kia chỉ cần còn nằm trong tay tôi, căn bản sẽ vĩnh viễn không bao giờ lộ ra.

Gương mặt mập mạp của vị viện trưởng chợt có chút run rẩy, hắn hiểu rõ Trịnh Khiếu Đống nói như vậy căn bản cũng không phải là đang tỏ bày lòng cảm kích, rõ ràng là đang uy hiếp hắn. Nhưng rõ ràng là hắn bị lời nói của Trịnh Khiếu Đống làm cho sợ hãi, không thể không phối hợp với Trịnh Khiếu Đống.

- Giám đốc Trịnh, xem ngài nói kìa, tôi còn chưa yên tâm với ngài sao? Bây giờ ngài cứ ngồi đây nghỉ ngơi, tôi đi sắp xếp thức ăn cho ngài.

Năm phút sau viện trưởng viện kiểm sát rời khỏi phòng, chỉ còn lại hai anh em Trịnh Khiếu Đống, bầu không khí trở nên trầm mặc. Tuy hai người bọn họ có chỗ an thân, thế nhưng Trịnh Khiếu Đống biết rõ, sau này hai anh em bọn họ sẽ là chó nhà tang.

- Anh, sau này chúng ta phải làm sao bây giờ?

Trịnh Khiếu Nam phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, hắn trầm giọng hỏi Trịnh Khiếu Đống.

Trịnh Khiếu Đống miễn cưỡng nặn ra nụ cười, hắn tự tin nói:

- Không có gì không thể, năm xưa anh em chúng ta tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, bây giờ cũng có thể bắt đầu lại. Chỉ cần anh em chúng ta đồng tâm hiệp lực, muốn tạo dựng sự nghiệp cũng không khó, chỉ là sau này có lẽ phải mai danh ẩn tich.

Trịnh Khiếu Nam khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó vỗ tay thật mạnh lên mặt bàn:

- Anh, em không cam lòng.

Trịnh Khiếu Đống hiểu vì sao Trịnh Khiếu Nam không cam lòng, em trai hắn là kẻ lòng dạ hiểm độc, càng đầy tính khí bạo ngược, gần đây quen thói có thù tất báo. Lúc này Trịnh Khiếu Nam bị Vương Tử Quân ép cho chui rúc khắp nơi, nếu không có ý nghĩ trả thù thì thật sự không hiểu nổi.

Trịnh Khiếu Đống lại biết rõ lợi hại, thế nên hắn trầm giọng nói:

- Khiếu Nam, chuyện này để sau hãy nói, Vương Tử Quân là bí thư thị ủy, bây giờ chúng ta động vào hắn là quá nguy hiểm.

Trịnh Khiếu Nam khẽ gật đầu xem như tiếp nhận ý kiến của Trịnh Khiếu Đống. Nếu như Trịnh Khiếu Đống không phải đang tìm đường ra, hắn nhất định sẽ cực kỳ chú ý đến em mình. Nhưng lúc này hắn đang chú ý đến phương diện sinh tồn, thế cho nên cũng không có thời gian chú ý đến Trịnh Khiếu Nam, cũng không nhận ra ánh mắt sát khí của Trịnh Khiếu Nam.

- Mày đấm tao một cái, tao sẽ trả lại mày một đá, sau này xem như không ai nợ ai. Họ Vương, mày chọc vào ông, thời điểm mày hối hận đã đến rồi.

Trịnh Khiếu Nam thầm nghĩ như vậy, sau đó lại thầm nghĩ:

- Bây giờ mày là bí thư thị ủy, có người vây quanh, nhưng mày về nhà thì, hì hì, đợi đến khi biết được những gì ông làm ra, mày muốn khóc cũng không xong.
Bình Luận (0)
Comment