Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1052

Trên quan trường có rất nhiều người thích chú ý đến những tin tức nhỏ nhặt, nghe nói chỉ cần lãnh đạo đánh rắn cũng có thể làm rung động một vùng. Vì vậy nếu như sự kiện nào đó được yêu cầu giữ bí mật, nó rất nhanh sẽ bị người ta bu quanh như ruồi thấy mật, ngay sau đó sẽ được người ta dùng trăm phương ngàn kế truyền tin ra ngoài.

- Lục Ngọc Hùng đã chạy ra nước ngoài.

Tin tức này giống như một quả bom tấn nổ tung trong quan trường tỉnh Sơn Nam, rất nhiều người nghe tin tức này mà không tin nó là sự thật. Lục Ngọc Hùng vừa mới được tỉnh ủy đề bạt làm chủ tịch thành phố La Nam, bây giờ lại chạy ra nước ngoài, điều này làm cho người ta nghe qua và cảm thấy giống như vừa nghe chuyện hài.

Vì thế người ta nghe thấy tin tức này đều không cho là đúng, chỉ tỏ ra cười nhạt với tính chân thật của tin tức này, có người dám lấy tương lai của mình ra đùa giỡn sao? Nhưng cuối cùng thì sự thật lại chứng minh sự việc mà người ta căn bản không cho là thật này cực kỳ thực chất.

Trong nhà hát thành phố La Nam, đây là địa phương rất hưng thịnh ở thành phố La Nam vào những thập niên năm mươi sáu mươi, nhưng khi mà chương trình tivi ngày càng được đầy tư mạnh mẽ, nhà hát không còn hào quang năm xưa. Lúc này nhà hát như một mỹ nữ ở tuổi xế chiều, có rất nhiều người tình nguyện bỏ tâm lực vào chỗ này.

Nhưng hôm nay giống như nhà hát đang đón mùa xuân thứ hai, chỗ ngồi được quét dọn sạch sẽ, đài chủ tịch được các nhân viên thị ủy bố trí màu sắc rực rỡ, cờ đỏ tung bay, khăn bàn xanh mát. Tất cả những gì biểu hiện trong nhà hát chứng tỏ một hội nghị cực kỳ quan trọng sắp được tổ chức.

Tất cả cán bộ cấp phòng của bảy huyện hai quận và các đơn vị ban ngành trong thành phố La Nam có khoảng hơn hai ngàn người, bọn họ tập trung trong nhà hát thành phố La Nam. Tuy thời tiết vẫn có hơi lạnh, thế nhưng bầu không khí trong nhà hát vẫn bừng bừng sức sống. Tất cả cán bộ quận huyện ngồi ở giữa, cán bộ đơn vị ban ngành ở hai bên, dù đại hội chưa bắt đầu nhưng bầu không khí lại rất nhiệt liệt.

Đủ mọi lời nghị luận vang lên trong nhà hát, không gian càng thêm náo động.

- Nghe nói lần này bí thư tỉnh ủy tự mình đưa chủ tịch Lưu xuống nhận chức?

Một người đàn ông trung niên hói đầu ngồi trong vị trí của huyện Hồ Tây dùng giọng đắc ý nói với người bên cạnh.

- Chủ tịch Tưởng, anh là chủ tịch huyện mà tin tức không quá chuẩn, bí thư Nhất Phong và trưởng phòng Hứa cùng nhau đưa chủ tịch Lục đi nhận chức.

Một người đàn ông trung niên khô gầy ngồi bên cạnh người đàn ông trung niên đầu hói khẽ nói.

Chủ tịch Tưởng cũng không nổi giận, hắn đưa tay lên xoa đầu hói rồi cười hì hì nói:

- Tôi nhớ trước kia khi bí thư Lục làm bí thư thị ủy, cán bộ cấp sở chỉ là do người của phòng tổ chức tỉnh ủy đưa đến nhận chức, bây giờ chủ tịch Lục lại được bí thư tỉnh ủy và trưởng phòng tổ chức đưa đến nhận chức.

Một người phụ nữ trung niên ở sau lưng chủ tịch Tưởng chợt nhếch miệng lên, trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường. Nhưng nụ cười này của nàng đến nhanh mà đi cũng nhanh, dù sao thì Lục Ngọc Hùng cũng là người không thể nào đắc tội được, hai người kia đều là chư hầu trong tỉnh, cần gì phải nói này nọ để tự gây phiền cho mình?

Nhưng tâm tư của người phụ nữ trung niên lại bay đi rất xa, nàng thầm đánh giá những ảnh hưởng đến huyện Hồ Tây sau khi Lục Ngọc Hùng đến đảm nhiệm vị trí chủ tịch thành phố La Nam, mà chính nàng chỉ sợ sẽ đứng sang một bên trong những biến hóa như vậy. Chủ tịch Tưởng là người của Lục Ngọc Hùng, trước kia là người cường thế trong huyện, nhưng khi quyền lực của bí thư Vương mở rộng thì lực ảnh hưởng dần bị bí thư huyện ủy vừa mới đến nhận chức là Tần Quốc Quang thay thế. Không ngờ quan trường thật sự là một trường tranh đấu khó ngờ, người ta sau này sẽ ra bài gì thì mình khó thể đoán được. Vì thế mà chủ tịch Tưởng chỉ bức bối vài ngày, bây giờ chỗ dựa là Lục Ngọc Hùng sắp làm chủ tịch thành phố La Nam, điều này đại biểu cho quyền lực của chủ tịch Tưởng dần tăng tiến.

Tất nhiên sẽ không có vấn đề gì với những người đi theo bí thư Vương, nhưng bọn họ là những người không có chỗ dựa, điều cấp thiết của bọn họ lúc này là phải đứng thành hàng.

Khi người phụ nữ trung niên đang trầm ngâm thì chợt nghe chủ tịch Tưởng nói:

- Chủ tịch Lục là người có thể làm chuyện lớn, có năng lực, có tính quyết đoán, năm xưa anh ấy dẫn đầu chúng tôi xây đập, thật sự là cán bộ làm gương cho binh sĩ, là lãnh đạo điển hình. Lúc đó là ngày đông khắc nghiệt, anh ấy còn dám nhảy vào dòng sông lạnh như băng để thực hiện nhiệm vụ khó khăn, thật sự làm cho người ta cảm động. Khi đó thấy chủ tịch Lục nhảy vào nước lạnh, tôi chợt nghĩ, lãnh đạo như vậy có ai mà không phục? Vì thế tôi đi theo phía sau chủ tịch Lục, tôi cũng nhanh chóng nhảy vào nước không chút do dự.

Sau khi nghe chủ tịch Tưởng say sưa nói về chuyện mình và chủ tịch Lục Ngọc Hùng năm xưa xây đập, miệng miệng người phụ nữ trung niên chợt nhếch lên. Nàng là một cán bộ lão thành của huyện Hồ Tây, bọn họ đã nghe sự kiện chủ tịch Tưởng năm xưa cùng chủ tịch Lục nhảy vào dòng sông lạnh nhiều đến mức lỗ tai đã mọc kén. Nhưng khi bí thư Vương cường thế ở thành phố La Nam, chủ tịch Tưởng lại ít khi nói về điều này, bây giờ xem như chủ tịch Tưởng tiếp tục nhắc lại chuyện xưa.

- Chủ tịch Tưởng, chuyện này cả thành phố chúng ta đều biết, người nào không biết anh là tâm phúc ái tướng của chủ tịch Lục? Sau này anh nếu có bất kỳ điều gì tốt thì cũng đừng quên chúng tôi đấy nhé?

- Tất nhiên là như vậy rồi, chủ tịch Tưởng là người có quan hệ không tầm thường với bí thư Lục, tôi thấy sau này chủ tịch Lục chính thức triển khai mở rộng công tác thì nhất định sẽ đưa chủ tịch Lục đến thành phố làm trợ thủ, đây mới gọi là nối liền khoảng cách phục vụ lãnh đạo.

Làm trợ thủ cho lãnh đạo tất nhiên sẽ là phó chủ tịch thành phố, từ vị trí chủ tịch huyện đến phó chủ tịch thành phố tuyệt đối là một bước tiến về chất. Chủ tịch Tưởng nghe thấy như vậy thì mặt mày hớn hở, lại tiếp tục hăng say nói về những sự tích giữa mình và chủ tịch Lục Ngọc Hùng, hầu như có thể viết thành sách.

- Ôi, sao lại đổi biểu ngữ nhỉ?

Khi chủ tịch Tưởng nói càng thêm đặc sắc thì một vị phó chủ tịch huyện ở bên cạnh chợt dùng giọng nghi ngờ nói.

Ánh mắt mọi người tập trung nhìn về phía trước, chợt thấy tấm biểu ngữ với dòng chữ hoan nghênh lãnh đạo đến chỉ huy công tác đang bị vài người nhân viên công tác của thị ủy tháo xuống.

Đám người chủ tịch Tưởng chợt sững sờ, bọn họ là cán bộ công tác lâu năm, bọn họ hiểu rất nhiều vấn đề tương quan. Đây là một hội nghị quá quan trọng, lại thay đổi biểu ngữ vào lúc này, đây là có chuyện phát sinh sao?

Chẳng lẽ lãnh đạo tỉnh ủy không đến?

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong lòng mọi người, chủ tịch Tưởng chợt cười nói:

- Có phải là nhân viên văn phòng tỉnh ủy thấy biểu ngữ kia căn bản là không quá tốt, không đủ phô trương thanh thế cho bí thư Nhất Phong, thế cho nên mới đổi biểu ngữ khác không?

- Đúng, tôi cảm thấy thật sự là như vậy.

Một người đàn ông trung niên mập mạp cười nói.

Nhưng khi một tấm biểu ngữ khác bị lấy đi, vẻ mặt mọi người càng thêm cổ quái.
Bình Luận (0)
Comment