Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1063

- Tử Quân, hôm nay chúng ta cũng không uống nhiều, uống đúng mức là được, hai người chúng ta giải quyết một chai này là được.

Lưu Truyền Thụy vươn tay cầm lấy chai rượu, sau đó cười nói:

- Tuy chai rượu này nhìn khá lớn nhưng cũng không có nhiều, đây là rượu năm xưa hợp tác xã tự nấu, tuy hương vị kém rượu tốt vào lúc hiện tại, thế nhưng tôi có thể đảm bảo nó được sản xuất cực kỳ tinh khiết.

Vương Tử Quân nhìn chai rượu, gương mặt tràn đầy nụ cười:

- Có thể được uống rượu nấu năm xưa, xem ra hôm nay tôi thật sự có lộc rồi.

- Cậu nói không sai, năm xưa tôi từ thành phố La Nam đến thành phố Sơn Viên, không mang theo thứ gì khác, chỉ là hai thừng rượu gạo. Những năm qua liên tục lấy ra uống, bây giờ chỉ còn lại hai chai cuối cùng.

Lưu Truyền Thụy vừa mở nắp chai rượu vừa cảm khái nói.

Vương Tử Quân cũng thầm suy đoán tâm ý của Lưu Truyền Thụy khi mời mình dùng cơm, nhưng lúc này Lưu Truyền Thụy luôn nói vòng vo, tất nhiên hắn cũng không là người mở miệng làm sáng tỏ sự việc trước tiên.

Lưu Truyền Thụy là một cố nhân của thành phố La Nam, Vương Tử Quân biết rõ điều này. Hắn là người thành phố La Nam, hắn đã hiểu rõ những món ăn La Nam, bốn món được dâng lên bàn tuy không có chút đặc biệt, thế nhưng đều là món ăn điển hình của thành phố La Nam.

- Tử Quân, chúng ta cùng uống một ly.

Lưu Truyền Thụy nâng ly rượu lên nói với Vương Tử Quân.

- Bí thư Lưu, tôi mời ngài.

Vương Tử Quân thấy Lưu Truyền Thụy nâng ly lên thì cũng vội vàng nâng ly nói.

Hai người uống cạn ly rượu, Lưu Truyền Thụy vừa gắp thức ăn cho Vương Tử Quân vừa cười nói:

- Tôi năm công tác ở tuyến xã trong thành phố La Nam, cũng không thích gì khác, thế nhưng lại có yêu thích đặc biệt với món ăn thành phố La Nam. Nếu so với những món ngon nổi tiếng trong nước, tuy các món La Nam nhìn qua có vẻ thô ráp nhưng hương vị thì đặc biệt, thậm chí là món ngon nơi nào cũng khó sánh bằng.

Vương Tử Quân cũng chỉ là người thường trong phương diện ẩm thực, cũng may hắn là bí thư thị ủy La Nam, thế cho nên đã ăn đủ mọi bữa tiệc ở thành phố La Nam, trên cơ bản mỗi ngày đều ăn món La Nam. Lúc này hắn trao đổi với bí thư Lưu Truyền Thụy về món ăn La Nam, cũng không tỏ ra khó xử.

Hai người ăn thức ăn La Nam, nói về phong thổ La Nam, cũng xem như vui vẻ thuận hòa.

- Tử Quân, những ngày nay tôi không biết có chuyện gì mà luôn nhớ đến những sự việc đã xảy ra với mình năm xưa, khi đó tuy công tác ở dưới xã cực kỳ khổ cực, thế nhưng toàn thân lại cực kỳ nhiệt tình vui vẻ. Cậu biết không, năm xưa tôi nổi danh là lao động giỏi trong đội sản xuất của mình, là người có thể ăn có thể ngủ có thể làm việc, nếu so ra thì tôi bây giờ thua kém quá xa.

Lưu Truyền Thụy nhớ đến những ngày tháng năm xưa, lão chợt dùng giọng cảm khái nói.

- Bí thư Lưu, bây giờ sự nghiệp của ngài mới bắt đầu, tôi cảm thấy ít nhất ngài còn có thể cống hiến cho sự nghiệp công nghiệp hóa hiện đại hóa đất nước được hơn hai chục năm nữa, cớ gì ngài lại nói như vậy?

Lưu Truyền Thụy năm nay đã năm mươi, nếu cống hiến thêm hai chục năm, như vậy sẽ là tiến lên cương vị cực kỳ quan trọng. Tuy quan trường chìm nổi khó lường, không ai biết sau này minh sẽ ra sao, thật sự khó nói chính xác được, nhưng dù sao thì người ta cũng thích nghe những lời cực kỳ hữu ích.

Lưu Truyền Thụy nâng ly lên cụng với Vương Tử Quân, sau đó cười híp mắt nói:

- Tôi cũng không muốn những hai mươi năm, nhưng mười năm thì không là vấn đề. Các vị lãnh đạo trung ương từng nói, sự nghiệp này là của chúng ta, cũng là của mọi người, là của toàn dân.

Lưu Truyền Thụy lên giọng ở câu nói sau cùng, thế nhưng cũng không quá mức lớn tiếng.

Vương Tử Quân cũng không mở miệng nối tiếp câu nói của bí thư Lưu Truyền Thụy, hắn chỉ mỉm cười kính rượu bí thư mà thôi.

Một chai rượu, hai người Vương Tử Quân và Lưu Truyền Thụy liên tục nâng ly, một lát sau đã mất hơn phân nửa. Lúc này gương mặt Lưu Truyền Thụy đã có chút đỏ hồng, sau khi gắp một miếng thức ăn thì lão chợt nói:

- Đều nói quần áo luôn mới, người luôn cũ, năm tháng như một con dao sắc, tôi có nhiều cố nhân ở thành phố La Nam, bây giờ cũng không còn nhớ được bao nhiêu người.

Vương Tử Quân nhìn ánh mắt Lưu Truyền Thụy nhìn về phía mình, chỉ sau nháy mắt đã phỏng đoán được tâm tư của Lưu Truyền Thụy. Tuy hắn đã có suy đoán ở phương diện này, nhưng lúc này Lưu Truyền Thụy nói ra, hắn chợt cảm thấy cực kỳ nghiêm túc.

Lần này tuy Lưu Truyền Thụy mở miệng nói năng mờ mịt, thế nhưng rõ ràng là bí thư Lưu đang thỉnh cầu ý kiến của Vương Tử Quân, cũng biểu hiện rõ ràng trong lời thỉnh cầu như vậy. Cái gọi là có vài cố nhân ở thành phố La Nam đã không còn nhớ rõ, chính là Lưu Truyền Thụy nói cho hắn nghe.

Vương Tử Quân biết rõ người có quan hệ với Lưu Truyền Thụy ở thành phố La Nam là ai, mà vào thời điểm này Lưu Truyền Thụy mở miệng đặt sự việc lên vế trái, rõ ràng là thuận nước đẩy thuyền. Vương Tử Quân chỉ cần suy xét giây lát là cho ra đáp án.

Tuy Vương Tử Quân và Lưu Truyền Thụy trước đó từng có chút ma xát và phát sinh tình huống quan hệ xấu, nhưng tóm lại Lưu Truyền Thụy vẫn giúp Vương Tử Quân khá nhiều ở tỉnh Sơn Nam. Hơn nữa cách làm người của Lưu Truyền Thụy thật sự khá hơn nhiều kẻ khác rất nhiều.

Vì vậy Vương Tử Quân cũng không do dự khi trả lời câu hỏi của Lưu Truyền Thụy, hắn dứt khoát tỏ thái độ:

- Lão lãnh đạo, đừng nói là ngài có cảm khái như vậy, ngay cả tôi cũng không còn nhớ rõ vài vị cố nhân của mình.

Lưu Truyền Thụy nở nụ cười, nói chuyện với người thông minh thì căn bản không cần phải nói đặc biệt rõ ràng, anh chỉ cần cho ra ám hiệu thì đối phương sẽ hiểu. Lưu Truyền Thụy cảm thấy Vương Tử Quân rõ ràng là người thông minh, bây giờ lão sắp rời khỏi vòng quan hệ ở tỉnh Sơn Nam, điều này là ai cũng thấy rất rõ.

Sóng gió lần này trong tỉnh Sơn Nam sẽ liên quan đến bao nhiêu người? Lúc này người trong tỉnh Sơn Nam dù có suy đoán tính toán thế nào cũng không thể vượt mặt Vương Tử Quân.

Khi Hào Nhất Phong muốn đề bạt Lục Ngọc Hùng, Lưu Truyền Thụy đã cảm thấy hành vi phản ứng của Vương Tử Quân thật sự có chút khác thường, bây giờ nghĩ lại thì thấy tên đàn ông trẻ tuổi kia đa mưu túc trí. Vương Tử Quân ném ra một mồi câu giả như ẩn như hiện, thế nhưng con cá lớn là Hào Nhất Phong lại mắc câu. Tuy sự kiện này không thể làm cho Hào Nhất Phong gãy cánh rơi rụng, thế nhưng Hào Nhất Phong muốn đơn giản thoát thân cũng không dễ dàng gì.

Lưu Truyền Thụy nghĩ đến Hào Nhất Phong thì không khỏi nghĩ đến mình, chính mình không phải là một người bị treo trong số đó sao? Nếu như không phải sự kiện anh em Trịnh gia có thể gây ảnh hưởng bất lợi cho mình, lão có cần phải chsu ý mời vị bí thư thị ủy trẻ tuổi này đi dùng cơm không?

Cũng may Vương Tử Quân là người hiểu biết, biết tiến thối. Lão chỉ nói ra vài lời ẩn giấu, thế là Vương Tử Quân hiểu rõ ngay. Người này có mưu kế, có thủ đoạn, nếu như có một chỗ dựa tốt, hầu như sau này là tương lai vô hạn.

Lưu Truyền Thụy có chút hối hận, lão biết mình đã ném đi một cơ hội tốt, nếu như năm xưa mình không làm quá, có phải bây giờ quan hệ giữa hai người càng thêm khăng khít rồi không?

- Tử Quân, chúng ta cạn ly, vì những vị cố nhân đã biến mất trong ký ức.

Vương Tử Quân cụng ly với Lưu Truyền Thụy, tuy hai bên cụng ly vì những cố nhân đã biến mất trong ký ức, nhưng thực tế lại là Lưu Truyền Thụy muốn nói, chính mình nợ Vương Tử Quân một nhân tình.
Bình Luận (0)
Comment