Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1091

- Tâm tư của Hà Khởi Duệ cũng chĩa vào công viên kỹ thuật của tập đoàn Huyền Lục, dù sao thì đó cũng là một hạng mục đầu tư quá lớn, nếu tiến hành giai đoạn hai, lực ảnh hưởng của nó sẽ vượt mặt tất cả hạng mục ở thành phố Tam Hồ.

Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, sau đó mới thản nhiên nói:

- Anh chuẩn bị cho bọn họ chính sách ưu đãi gì vậy?

- Bí thư Vương, anh xem thế này được không? Chúng ta sẽ có chút ưu đãi về đất đai, đồng thời còn lui một bước ở phương diện lợi nhuận và thuế.

Hà Khởi Duệ dùng giọng trầm thấp nói.

Hà Khởi Duệ thật sự rất nôn nóng, hắn là phó chủ tịch thường vụ không ít năm, hắn có nghiên cứu rất sâu ở phương diện kêu gọi đầu tư, vì vậy mới đưa ra hai phương án cực kỳ thông hành vào lúc này.

Nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy hai phương án của Hà Khởi Duệ chẳng khác nào uống rượu độc giải khát. Dù lúc này đang trong giai đoạn cạnh tranh vị trí thành phố trọng tâm, thành phố La Nam có thể tìm được kết quả tốt ở phương diện lần này, nhưng chỉ sợ vài năm sau sẽ đưa đến cho La Nam nhiều nhân tố bất lợi.

Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó mới thản nhiên nói:

- Chúng ta cứ tiếp tục để cho tập đoàn Huyền Lục xây dựng công viên kỹ thuật theo đúng như kế hoạch vạch ra từ trước.

- Vậy chúng ta phải làm sao để ứng phó với người gây sự là thành phố Tam Hồ?

Hà Khởi Duệ ở đầu dây bên kia mở miệng có chút đông cứng, sau khi hỏi một câu thì mới cảm thấy mình có chút thất thố, vì vậy mới lên tiếng:

- Bí thư Vương, bây giờ đang ở vào thời điểm cạnh tranh vị trí thành phố trọng tâm cực kỳ cấp bách, tôi có nghe một người bạn công tác trong tỉnh ủy nói, qua ngày mùng một tháng năm thì thường ủy tỉnh ủy sẽ quyết định sự việc này.

- Ngày một tháng năm có phải là ngày lễ không?

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn khẽ nói với Hà Khởi Duệ.

- Đúng vậy, bí thư Vương, là ngày nghỉ lễ.

Hà Khởi Duệ không rõ Vương Tử Quân nói những lời như vậy có ý nghĩa gì, thế nhưng vừa rồi hắn có chút thất lễ với bí thư Vương, bây giờ hắn ăn nó cực kỳ cẩn thận.

Một ý nghĩ đã có sẵn trong đầu Vương Tử Quân, bây giờ càng bùng phát mạnh mẽ. Hắn cười nói với Hà Khởi Duệ ở đầu dây bên kia:

- Chuyện này tôi biết rồi, anh cũng không cần phải liên hệ với đám người tập đoàn Huyền Lục, cứ để cho bọn họ thi công theo đúng tiến độ.

Hà Khởi Duệ dù có chút bức bối nhưng Vương Tử Quân đã ra lệnh, hắn đã quen thói phục tùng. Sau khi nghe rõ quyết định của Vương Tử Quân, hắn mới cúp điện thoại.

- Bí thư Kim, anh liên lạc với tổ làm phim “ Thiên Kiếm Tình Duyên “, hỏi bọn họ khi nào thì bắt đầu chiếu phim?

Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống quay sang hỏi Kim Điền Lạc.

- Bí thư Vương, nghe nói tháng năm sẽ bắt đầu cho công chiếu.

Kim Điền Lạc dùng giọng khẳng định nói:

- Lúc này đầy đường đều quảng cáo về bộ phim, hơn nữa công ty du lịch Đông Du cũng lợi dụng sự kiện này để tuyên truyền về khu du lịch Cô Yên Sơn.

Vương Tử Quân thật sự mừng thầm, không ngờ mình buồn ngủ lại gặp chiếu manh. Nhưng điều này cũng là bình thường, thương nhân thường truy đuổi lợi ích, vì sao bọn họ không kiếm một mớ tiền vào ngày nghĩ lễ tháng năm?

Kim Điền Lạc thấy Vương Tử Quân trầm ngâm thì nói tiếp:

- Bí thư Vương, tôi nghe nói ban quản lý khu du lịch Cô Yên Sơn còn muốn mời tổ làm phim tổ chức một cuộc họp báo mở màn vào ngày công chiếu bộ phim.

Tổ chức họp báo, tổ làm phim ở Cô Yên Sơn, hai thứ này lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, đó là những hình cảnh và sự kiện có chút quen thuộc. Hơn một năm qua Vương Tử Quân ít gặp mặt Liêu An Như, hắn cũng chỉ ngẫu nhiên biết được vài tin tức của nàng thông qua báo đài mà thôi.

Vương Tử Quân cảm thấy mình và Liêu An Như nếu như cần phải dùng một từ ngữ chính xác để miêu tả, chỉ có thể nói hắn là tính mạng, nàng là mạch máu; hắn là cơ thể, nàng là máu trong cơ thể; hắn cảm thấy mạch máu và máu là những thứ căn bản không thể nào thiếu đối với cơ thể, nếu như không tiếp tục thì căn bản là khó sống. Cũng may bây giờ hai người đang là hai con cá ở hai hồ khác nhau, dù bọn họ có gặp mặt thì cũng đã có quỹ đạo riêng, chỉ có thể đứng từ xa nhìn nhau một chút mà thôi.

- Anh Kim, anh mời vài hệ thống rạp chiếu phim lớn trong nước, mời bọn họ đến thành phố La Nam tham gia họp báo về bộ phim sắp ra mắt khán giả.

Sau khi Vương Tử Quân cố gắng che giấu hình ảnh của Liêu An Như trong lòng mình, hắn khẽ nói với Kim Điền Lạc.

Tuy Kim Điền Lạc cảm thấy khu du lịch Cô Yên Sơn căn bản là cực kỳ tốt, thế nhưng nếu so sánh với một hạng mục sản xuất một năm cả triệu chiếc tivi, khu du lịch Cô Yên Sơn có thể so sánh được sao? Nhưng bí thư Vương đã có quyết định như vậy, hắn chỉ có thể chấp hành mà thôi.

- À, khi nào thì nghi lễ khởi công của bọn họ bắt đầu?

Kim Điền Lạc đi đến cửa thì Vương Tử Quân trầm giọng hỏi.

- Ngày mùng một tháng năm.

Kim Điền Lạc nói đến đây thì vỗ đầu nói:

- Bí thư Vương, nếu chúng ta muốn thì có thể phát thiệp mời cho lãnh đạo tỉnh, để các vị đến tham gia nghi lễ ở Cô Yên Sơn?

Vương Tử Quân khoát tay áo nói:

- Chúng ta cũng không nên kinh động đến lãnh đạo trong ngày nghỉ như vậy.

Vương Tử Quân tràn đầy tự tin về bộ phim được quay ở Cô Yên Sơn, đồng thời cũng rất tin tưởng buổi họp báo giới thiệu lần này.

Vương Tử Quân nhìn Kim Điền Lạc đóng cửa lại, nụ cười trên mặt cang thêm tươi sáng, hai bên đều mở vào ngày mùng một tháng năm, thật sự cũng xem như có duyên phận.

Khi Vương Tử Quân nghĩ đến ngày mùng một tháng năm, ở một địa phương các khu thường trú thành phố La Nam ở thành phố Sơn Viên chục kilomet, Lâm Trường Công và Nguyễn Chấn Nhạc đang uống rượu với nhau. Vài món đơn giản đặt trên mặt bàn, lúc này chai Mao Đài chỉ còn lại hơn phân nửa.

- Bí thư Nguyễn, lần này tôi thật sự phải cảm ơn cậu, nếu như không có sự giúp đỡ của cậu, chỉ sợ thành phố Tam Hồ sẽ không có được tình cảnh tốt như lúc này, tôi mời cậu một ly.

Lâm Trường Công nâng ly rượu lên mỉm cười nói với Nguyễn Chấn Nhạc ở dối diện.

Tuy Lâm Trường Công biết rõ vì sao Nguyễn Chấn Nhạc lại giúp đỡ mình, đối phương căn bản chẳng có gì là chí công vô tư, chỉ hy vọng thông qua tình huống giúp đỡ thành phố Tam Hồ để đả kích Vương Tử Quân mà thôi. Thế nhưng dù thế nào, dù có nghi vấn về điểm xuất phát của Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng người ta vẫn ra tay xuất lực hỗ trợ thành phố Tam Hồ, nếu như mình không nói lời cảm tạ, không khỏi có vẻ bạc tình bạc nghĩa.

Nguyễn Chấn Nhạc nâng ly rượu lên mỉm cười cụng với Lâm Trường Công, sau đó uống cạn ly. Hắn cũng không quan tâm Lâm Trường Công có thật lòng cảm tạ mình không, hắn sở dĩ giúp đỡ thành phố Tam Hồ cũng là vì mình.

Trên quan trường không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, kẻ địch của kẻ địch là bạn của mình.

Nguyễn Chấn Nhạc đến bây giờ còn chưa từng hoài nghi về điều này, hắn trợ giúp kẻ địch chính là trợ giúp chính mình.
Bình Luận (0)
Comment