Bí Thư Trùng Sinh

Chương 113

- Chu Thường Hữu chín mươi bốn phiếu, Vương Lục Thuận ba mươi phiếu, Lâm Giang Luân mười lăm phiếu...

Khi âm thanh trầm bổng của Tả Vận Xương vang lên trong phòng họp lớn, hai nhân tuyển cho vị trí cấp phó khoa trong xã cuối cùng cũng đã có kết quả.

Vương Tử Quân lẳng lặng ngồi trên đài chủ tịch nhìn xuống dưới với gương mặt không mấy biểu cảm, tâm tình của hắn rất bình tĩnh, căn bản không thấy vui vẻ và tức giận. Nhưng so với hắn thì Triệu Liên Sinh ngồi ở bên cạnh liên tục hút thuốc, trong làn khói lượn lờ, nhìn không rõ đối phương đang nghĩ gì.

Thật ra kết quả này đã quá rõ ràng, Triệu Liên Sinh đã biết được kết quả từ khi Vương Tử Quân giao chuyện xác định danh sách mười tám giáo viên tiến lên chính thức cho Chu Thường Hữu. Nhưng dự đoán là một chuyện và sự thật lại là một chuyện, bây giờ trơ mắt nhìn đối phương cướp mất vị trí thư ký đảng ủy xã vốn đã nắm chắc trong tay mình, trong lòng Triệu Liên Sinh cũng cảm thấy rất khó chịu.

Triệu Liên Sinh rất mất hứng, chỉ là lực khống chế của mình đã bị khiêu khích; nhiều năm qua Vương Lục Thuận đã sớm cho rằng minh sẽ giữ chức thư ký đảng ủy xã, bây giờ hắn thật sự rất buồn bực, hai hốc mắt biến thành màu đen, ánh mắt ảm đạm không chút ánh sáng, trong lòng thầm hung hăng chửi chó má:

"Cái này thì tính cái quái gì là cạnh tranh công khai? Đây thật sự con bà nó là ức hiếp người!"

Nhưng ức hiếp người như vậy thì thế nào? Ai bảo chủ tử của Vương Lục Thuận không có bất kỳ phương án nào làm cho đám cán bộ xã phải tim đập chân run như chỉ tiêu giáo viên?

- Bí thư Vương, chủ tịch Triệu, kết quả đã có, đồng chí Chu Thường Hữu có chín mươi bốn phiếu, vượt xa những người khác.

Tả Vận Xương nâng kính lên, lão dùng giọng nghiêm túc nói với Vương Tử Quân và Triệu Liên Sinh.

Vương Tử Quân gật đầu nói:

- Đã có kết quả, như vậy cứ áp dụng theo phương án. Ủy viên Lý, chuyện kế tiếp là cô phụ trách, đưa phương án và quá trình bổ nhiệm hai vị trí phó khoa này làm thành một phần tài liệu văn bản, nắm chặt thời gian báo cho phòng tổ chức huyện ủy.

Lý Thu Na đối với sự kiện công khai lựa chọn và tuyển cử này còn có chút mâu thuẫn, nhưng nàng cũng ý thức được có nhiều lãnh đạo chú ý đến nó, như vậy ngành tổ chức mà nàng phụ trách sẽ tạo ra chiến tích, nàng hoàn toàn có thể nhờ vào nó mà tìm ra hào quang cho mình. Đối với một người phụ nữ có khát vọng chính trị như nàng, điều này cực kỳ khó có được.

- Các đồng chí, trải qua những trình tự tổ chức tỉ mỉ, diễn thuyết tranh cử và bầu cử dân chủ, cuối cùng đã có kết quả nhân tuyển cho hai vị trí cấp phó khoa. Thông qua hoạt động công khai lựa chọn và bổ nhiệm lần này, tôi đã kiến thức được những cán bộ xã chúng ta đều có tố chất cao, đều cực kỳ vĩ đại. Tôi tin nếu chúng ta chọn bất kỳ một đồng chí nào trong danh sách được đề cử thì đều là cán bộ tốt, vì thế tôi hy vọng mọi người tiếp tục cố gắng, bảo trì trạng thái hướng lên, có tâm tính tích cực tiến thủ. Dù hôm nay người chiến thắng không phải là anh, nhưng ít nhất anh vẫn được biểu hiện trên một sân chơi công bằng, một ngày nào đó anh trổ hết tài năng, như vậy sẽ luôn có cơ hội chờ đón anh phía trước.

Người ngồi dưới đài phần lớn đều biết đó là những lời an ủi của bí thư Vương, nhưng nó lại có một hiệu quả khó thể nào che giấu, đám người bên dưới cảm thấy giống như có một luồng gió mát thổi vào lòng mình.

- Là lãnh đạo xã, tôi cảm thấy rất khó khăn với danh sách đề bạt lần này, chủ tịch Triệu cũng cảm thấy rất khó khăn, tôi tin tưởng các thành viên ban ngành cũng cảm thấy rất khó khăn. Vì tính tích cực công tác của mọi người là quá rõ ràng, nếu như dựa theo ý nghĩ của chúng tôi, sẽ nên đề cử tất cả mọi người, vì chúng ta là một đội ngũ cán bộ vượt qua thử thách. Chúng ta tích cực hướng lên, chúng ta có tác phong tốt đẹp, chúng ta là đội ngũ chuyên nghiệp, vào đúng thời điểm mấu chốt có thể tạo ra thành tích...

Dù trong lòng hận Vương Tử Quân đến mức ngứa răng nhưng Triệu Liên Sinh cũng không thể không cảm thấy những lời này là rất hay, dù sao thì lời nói cũng quá tiêu chuẩn, thu phóng tự nhiên, coi như cũng giải vây cho mình. Những lo lắng trong lòng hắn vào những ngày qua giống như bị quét sạch, đồng thời hắn cũng có thể tỏ ra thản nhiên trước đám cán bộ trung tầng của xã Tây Hà Tử, cũng không muốn đắc tội với ai.

Vương Tử Quân nhìn bầu không khí dần trở nên tốt đẹp ở bên dưới, sau đó hắn cười ha hả nói:

- Đáng tiếc quá thưa các đồng chí, tôi không phải là trưởng phòng tổ chức.

Dưới đài vang lên những tiếng cười đầy thiện ý.

- Nhưng tôi làm bí thư của xã Tây Hà Tử, tôi có trách nhiệm đề cử đồng chí của mình. Tôi cũng nói thẳng, tôi sẽ cố gắng hết sức để trợ giúp các đồng chí tiến lên các cương vị quan trọng, đây là trách nhiệm của tôi, cũng là nghĩa vụ của tôi.

- Nhưng danh sách ban ngành trong xã chúng ta đã là như vậy, thêm thì nhiều mà rút đi thì thiếu, căn bản không đủ phân cho mọi người, vậy chúng ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đều phải để cho các đồng chí mãi cúi đầu chờ đợi?

Lúc này những cán bộ trẻ tuổi có dã tâm bên dưới đài hầu như đã bị lời nói của Vương Tử Quân thu hút.

- Các đồng chí, đời người tốt nhất là vào lúc còn trẻ, nếu các anh cứ ngồi đó chờ đợi, đến tuyến xe cuối cùng thì tuổi thọ của các đồng chí cũng đã quá lớn, cũng đã qua cái tuổi đứng lên tiếp tục chỉ đạo, cũng coi như lãng phí những đồng chí có ước mơ khát vọng. Chúng ta cần phải nghĩ cách làm sao cho các đồng chí của mình đều được leo lên xe, nếu ở xã chúng ta không còn chức vị thì có thể điều ra ngoài, đến xã khác, hoặc đến các đơn vị trong huyện. Cán bộ trẻ tuổi có nhiều mà chức vụ cho cấp phó khoa lại là có hạn, như vậy chúng ta phải làm sao mới có thể tổ chức tốt cho tất cả cán bộ xã Tây Hà Tử?

Vương Tử Quân nói ra những lời này làm cho đám cán bộ trẻ tuổi ở dưới đài rơi vào trầm mặc, bí thư Vương nói như vậy rõ ràng là những lời từ tận tâm can của bọn họ. Bọn họ đến lăn lộn nhiều năm ở xã Tây Hà Tử, cấp phó khoa giống như một vị trí treo trên mây, chỉ có thể trơ mắt nhìn, dù có muốn tiến lên kiểm tra thì cũng không có phần của mình. Bọn họ chỉ hận mình không có đá kê chân, không thể nhảy lên vài cái và tiếp xúc với nó.

- Vài nắm trước đã lưu hành một câu: Rượu thơm không sợ ngõ sâu! Những lời này bây giờ đã lạc hậu, như thế nào mới có thể làm cho tổ chức phát hiện ra chúng ta? Chúng ta cần phải làm sao cho ra dáng, chúng ta cần phải ngẩng đầu nhìn đường, không thể mãi cúi đầu kéo xe.

- Chúng ta cần phải tranh chấp, dùng phương diện chứng thực công tác để tranh chấp, mọi người nghĩ xem, vì sao cán bộ thị trấn huyện thành lại có thể đi ra nhiều? Không phải vì thị trấn bọn họ là đầu tàu kinh tế của cả huyện sao? Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, đẩy mạnh công tác của xã Tây Hà Tử, như vậy kinh tế của xã sẽ được tăng tiến, chờ chúng ta vượt qua thị trấn huyện thành, đó cũng là lúc mà xã chúng ta xuất hiện lớp lớp nhân tài, kết cục đáng buồn cũng sẽ không còn.

- Tài chính của xã cũng không có nhiều, vì vậy mà có rất nhiều phúc lợi không được chứng thực, nếu muốn để cho chúng ta ngồi trên núi tiền, đầu tiên là chúng ta cần phải đào mương mở rộng sông, sông lớn thì nước nhiêu, mọi người nói xem có đúng không?

Triệu Liên Sinh ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, hắn nhìn vị bí thư trẻ tuổi đang cất tiếng dõng dạc, đám cán bộ công nhân viên bên dưới thì vẻ mặt phấn chấn, kích động, trong lòng hắn thầm sinh ra ý nghĩ hèn mọn:

"Hừ, những lời khách sáo lý luận suông thế này ông đã nghĩ đến và áp dụng từ mùa quýt nào rồi, muốn hứa hẹn sao? Mày nghĩ mình là bí thư huyện ủy rồi à? Còn nói cái gì là vượt qua thị trấn huyện thành? Mày cho rằng mình là thần tiên không có gì không làm được à? Chỉ cần thổi ra chút tiên khí thì thứ gì cũng xong chắc? Hừ, không tiền mà muốn làm việc, muốn phát triển kinh tế của xã, đúng là nói mò."

Kinh tế của thị trấn huyện thành mạnh hơn xã Tây Hà Tử biết bao lần, hai bên căn bản không phải cùng một cấp bậc, bây giờ còn muốn vượt qua huyện thành, đúng là mơ mộng hảo huyền.

Hội nghị kết thúc trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, phải nói là những lời của vương tử quân thật sự tạo ra hiệu quả xứng đáng, dù có nhiều người bán tín bán nghi với lời nói của bí thư, nhưng ít nhất cũng rất chờ mong với tương lai sau này.

Đối với vấn đề phát triển kinh tế của xã Tây Hà Tử, đây thật sự là một chuyện khó khăn mà Vương Tử Quân luôn nghiên cứu. Chưa nói đến chuyện làm quan phải tạo phúc cho một phương, làm ra thành tích, chỉ cần vì chứng minh năng lực của mình, hắn cung muốn làm cho xã Tây Hà Tử phát triển phi tốc, như vậy mới không uổng phí cơ hội mình trọng sinh.

- Phát triển nông nghiệp theo hướng đặc sắc.

Vương Tử Quân nhìn những chữ lớn mình ghi trên mặt giấy mà cau mày, sau đó trầm tư một lúc lâu, cuối cùng mới mỉm cười.

- Bí thư Vương, trong huyện cho đến thông báo, nói rằng tập đoàn Chính Hồng Hongkong muốn đầu tư ở thành phố Giang Thị chúng ta một nhà máy gia công sản phẩm nông nghiệp, vì thế mà yêu cầu tất cả các xã thị trấn phải sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng chờ đợi đại biểu của tập đoàn Chính Hồng Hongkong đến khảo sát.

"Tập đoàn Chính Hồng?"

Vương Tử Quân trầm ngâm trong nháy mắt, sau đó hắn trầm giọng nói:

- Chủ tịch Cừu, đây là một cơ hội tốt, nếu như có thể xây dựng nhà máy gia công kia ở xã Tây Hà Tử, như vậy sẽ làm cho xã chúng ta phát triển vượt bậc.

Cừu Gia Thành nhìn gương mặt hăng hái của bí thư Vương mà thầm nghĩ:

"Chuyện tốt như vậy nào có thể rơi vào đầu chúng ta? Chưa nói đến chuyện thành phố Giang Thị có bao nhiêu quận huyện, nhưn xét về nội thành của thành phố Giang Thị cũng chỉ sợ sẽ dùng trăm phương ngàn kế để giữ lấy hạng mục cho mình, đặt trên địa bàn của mình!"

Vẻ mặt Cừu Gia Thành biến đổi thế nào sẽ không thể qua mắt được Vương Tử Quân, hắn cười ha hả nói:

- Chủ tịch Cừu, chuyện này trước tiên anh đến nhà máy xay xát bên kia sắp xếp một chút, những thứ khác tôi sẽ nghĩ biện pháp.

Sau khi Cừu Gia Thành bỏ đi thì Vương Tử Quân trở nên trầm ngâm, tình huống của xã Tây Hà Tử và huyện Hồng Bắc bắt đầu hiện lên trong đầu.

Sau khi trầm tư suy xét rõ ràng, Vương Tử Quân chợt phát hiện không phải chỉ là xã Tây Hà Tử, ngay cả huyện Hồng Bắc cũng không có ưu thế gì lớn. Dù trong huyện đã đẩy mạnh phong trào kêu gọi đầu tư, nhưng vấn đề gãy cánh là rất cao.

Chẳng lẽ phải bỏ qua hạng mục này? Vương Tử Quân chưa thể nào suy nghĩ cho chu đáo, hắn đặt điếu thuốc lên môi, châm lửa, sau đó nghiêng người trên ghế sa lông, híp mắt. Hắn cố gắng suy xét, kỳ vọng có thể tìm ra được một chiến lược hiệu quả.

Vài ngày trôi qua, Vương Tử Quân ngoài công tác mỗi ngày thì thường đi xuống thôn xóm nhiên cứu tình huống, mà xã Tây Hà Tử cũng rất yên ấm, không có chuyện gì xảy ra.

- Bí thư Vương, trong huyện đưa đến thông báo, nói rằng chúng ta không cần chuẩn bị tiếp đón tập đoàn Chính Hồng khảo sát nữa.

Cừu Gia Thành vội vàng vào phòng làm việc báo cáo cho Vương Tử Quân, giọng điệu khẽ khàng.

Vương Tử Quân đang múa bút, hắn nghe được lời của Cừu Gia Thành mà không chút bất ngờ. Hắn khẽ gật đầu đặt bút trong tay xuống, sau đó cười hỏi:

- Thế nào, xuất sư bất lợi sao?

- Vâng, nghe nói tập đoàn Chính Hồng đã loại huyện chúng ta ra ngoài.

Cừu Gia Thành có chút trầm ngâm, sau đó nói tiếp:

- Nghe nói vị lãnh đạo phụ trách kêu gọi đầu tư là phó chủ tịch Hào vì chuyện này mà mất hết mặt mũi.

Vương Tử Quân nghe thấy vậy thì khẽ gật đầu, sau đó hắn thay đổi vị trí ngồi rồi thản nhiên nói:

- Nếu trong huyện đi không được thì chúng ta đi thử một lần.

Vương Tử Quân nói như vậy thiếu chút nữa làm cho Cừu Gia Thành tưởng mình nghe lầm, sự việc mà tuyến huyện không thể nào thu phục được, như vậy một xã nho nhỏ như Tây Hà Tử có thể làm cho xong sao? Hắn há hốc miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nên lời.

Vương Tử Quân nói đi là đi, sau khi hắn nói một tiếng với Triệu Liên Sinh, sau đó đưa theo Tiểu Tào và Chu Thường Hữu chạy về phía thành phố Giang Thị.

Phái đoàn đàm phán của tập đoàn Chính Hồng ở lại trong khách sạn Giang Châu, khi nhóm người Vương Tử Quân đi đến khách sạn Giang Châu thì đã hơn mười hai giờ trưa. Sau khi cùng Tiểu Tào ăn bữa cơm đơn giản, Vương Tử Quân đi đến hỏi phòng của đám người tập đoàn Chính Hồng.

Có lẽ vì đám người tập đoàn Chính Hồng những ngày qua công tác quá nóng, vì vậy viên tiểu thư tiếp tân đứng trước quầy vừa nghe hỏi về phòng của tập đoàn Chính Hồng thì trực tiếp chỉ đường cho Vương Tử Quân.

- Tiên sinh, người của tập đoàn Chính Hồng cũng không dễ nói chuyện, ngài cũng nên chuẩn bị tốt tâm lý là vừa.

Nữ nhân viên phục vụ thấy Vương Tử Quân là một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc ngăn nắp, khí thế hiên ngang, thế là có chút hảo cảm, vì vậy vô thức lên tiếng nhắc nhở.

- Cám ơn nhiều!

Vương Tử Quân khẽ cười với nữ nhân viên, sau đó hắn đi về phía cầu thang. Chu Thường Hữu thấy Vương Tử Quân đi lên lầu thì cũng xách cặp chạy theo.

Khách sạn Giang Châu cũng không hỗ danh là khách sạng hạng nhất, thiết bị lắp đặt bên trong không những xa hoa mà còn cực kỳ xa xỉ. Chu Thường Hữu lần đầu tiên đến khách sạn lớn thế này, trong lòng không khỏi nở nụ cười tự giễu, cản thán mình là nhà quê vào thành phố, thật sự sinh ra cảm giác choáng ngợp.

Khi nhóm Vương Tử Quân đi lên lầu thì có vài người đi xuống, đi đầu tiên là một người đàn ông trung niên, phía sau là một đám nhân viên công tác của khối chính quyền, phái đoàn tiền hô hậu ủng.

Nhóm người đàn ông trung niên kia và Vương Tử Quân gặp mặt nhau, Vương Tử Quân thấy đối phương đi xuống hơi đông thì khẽ nép người qua.

Người đàn ông trung niên kia căn bản không để ý đến Vương Tử Quân, nhưng hắn lại nói với những người ở phía sau:

- Đám người quận huyện bên dưới không biết là làm ăn kiểu gì, một cơ hội tốt như vậy lại ném đi, quay về nhất định phải mắng cho một trận.

Vương Tử Quân nhìn đám người đi xuống lầu, hắn thầm suy đoán về thân phận của bọn họ, thầm đem những vị lãnh đạo thành phố Giang Châu ra so sánh. Cuối cùng hắn cũng đi đến vị trí mà người của tập đoàn Chính Hồng đóng quân.

- Tiên sinh, xin hỏi anh tìm ai?

Vương Tử Quân vừa mới đi đến đầu bậc cầu thang thì thấy một cái bàn vuông, bên trên có ký danh, viết vài chữ "Nơi tiếp đãi của tập đoàn Chính Hồng!" Một cô gái trẻ tuổi mặc tây trang ngồi sau bàn, khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì đứng lên mỉm cười nói.

Lần đầu tiên Vương Tử Quân đưa mắt nhìn qua, thấy bộ trang phục chuyên nghiệp trên người cô gái, hắn thầm khen tập đoàn Chính Hồng thật sự giàu có, ngay cả một vị tiểu thư tiếp tân cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh như vậy. Lúc này hắn khẽ gật đầu với cô gái tiếp tân:

- Tôi đến tìm giám đốc Triệu của tập đoàn Chính Hồng.

- Xin hỏi tiên sinh có hẹn trước không?

Cô gái nhìn về phía Vương Tử Quân rồi nở nụ cười thản nhiên, sau đó dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói.

Khoảnh khắc khi cô gái này cười thì Vương Tử Quân mới giật mình phát hiện đối phương là một tuyệt sắc giai nhân, không những có cặp mắt lớn sáng long lanh, hơn nữa bộ váy tinh xảo bên dưới cũng khó khe phủ được hai chân như ngọc, trăng bóng và thần bí, nhìn vào mắt không khỏi bị thu hút ngay lập tức.

- Thanh Uyển, là người nào vậy?

Một âm thanh khá lớn vang lên, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi ra. Người đàn ông này mặc tây phục, giày đen bóng loáng, trên gương mặt trắng nõn là một bộ kính gọng vàng. Hắn dùng ánh mắt không quan tâm để đánh giá Vương Tử Quân hai lượt, trên mặt là biểu hiện cao cao tại thượng.

- Giám đốc Trương, bọn họ vừa mới đến.

Cô gái tên là Thanh Uyển nhìn vị giám đốc Trương rồi nhàn nhạt đáp.

- Sao?

Giám đốc Trương nhìn về phía Thanh Uyển rồi khẽ gật đầu, sau đó quay sang hỏi hai người Vương Tử Quân:

- Các anh là ai? Tới nơi này muốn làm gì?

Không đợi Vương Tử Quân mở miệng, Chu Thường Hữu đã vội vàng giải thích:

- Chúng tôi là người xã Tây Hà Tử huyện Hồng Bắc, đây là bí thư Vương của chúng tôi. Lần này chúng tôi đến đây chính là muốn bàn với tập đoàn Chính Hồng vè việc khởi công xây dựng nhà máy lương thực.

- Hồng Bắc đã sớm bị chúng tôi cho ra khỏi danh sách, các anh chỉ là một cái xã nho nhỏ, sao chúng tôi lại phải nói chuyện hợp tác với các anh? Giám đốc Triệu đang nghỉ ngơi, không thể tiếp khách, các anh về đi.

Vị giám đốc Trương kia vừa nghe nói đó là một xã của huyện Hồng Bắc thì trên mặt đã mất kiên nhẫn, sau đó phất phất tay với Vương Tử Quân như xua đuổi ruồi bọ.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng khinh thường của vị giám đốc Trương mà trong lòng có chút mất vui, hắn vung tay chặn lời Chu Thường Hữu, sau đó dùng giọng không khách khí nói:

- Tôi đến vì danh tiếng của tập đoàn Chính Hồng, tôi cho rằng tập đoàn lớn sẽ có khí phách, hôm nay đến tận nơi mới biết rõ, còn không bằng lời đồn. Nếu hợp tác với một tập đoàn nhà giàu mới nổi, có cầu xin tôi cũng không thèm.

Từ khi vị giám đốc Trương này đi vào thành phố Giang Châu(cũng là Giang Thị) thì đều được các quan viên quận huyện trong thành phố cung phụng như thần tài. Những kẻ đến đây dù là lãnh đạo cấp bậc lớn nhỏ gì cũng phải tươi cười hớn hở, cực kỳ cẩn thận, nào có kẻ nào giống như Vương Tử Quân? Hơn nữa còn dám chỉ trích tập đoàn Chính Hồng vô văn hóa, rõ ràng là khinh miệt tập đoàn.

- Anh...Anh nói gì?

Gương mặt trắng nõn của giám đốc Trương chợt đỏ bừng, hắn dùng ngón tay chỉ vào Vương Tử Quân rồi dùng giọng nghiêm nghị nói.

Vương Tử Quân thật sự có vài phần tâm tư muốn hợp tác với tập đoàn Chính Hồng, nhưng lúc này hắn thấy đối phương tỏ ra ỷ lớn hiếp nhỏ và cao cao tại thượng thì tâm tư đã giảm đi khá nhiều. Hắn thầm nghĩ:

"Dựa theo những gì đã được ghi trong kế sách phát triển của các xí nghiệp lương thực đi đầu cả nước vào kiếp trước, chưa nói đến chuyện người ngoài đầu tư, cho dù hắn tự mở một xi nghiệp lương thực cũng có thể phát triển cực tốt ở dưới xã. Nhưng nếu làm như vậy thì cũng có tệ đoan, chính là tốc độ phát triển có hơi chậm, hơn nữa cũng không có lợi cho việc tách biệt giữa chính quyền và xí nghiệp.

- Tôi nói gì chắc anh cũng đã nghe rõ ràng, chúng ta đi.

Vương Tử Quân cứng nhắc buông ra một câu, sau đó quay đầu đi xuống lầu.

Cô gái tiếp tân Thanh Uyển thấy Vương Tử Quân phải đi thì nhanh chóng tiến lên chặn lại nói:

- Hai vị tiên sinh xin dừng bước, tôi thấy các anh cũng đến vì hạng mục xây dựng nhà máy lương thực, bây giờ giám đốc Triệu của chúng tôi thật sự không rảnh. Không bằng thế này, các anh trước tiên đê lại bản kế hoạch ở lại cho chúng tôi, tôi cũng sẽ nhanh chóng chuyển cho giám đốc Triệu.

Vương Tử Quân nhìn cô gái tiếp nhân mỹ nữ chân dài cao hơn mét bảy lên tiếng khá dịu dàng, hắn có chút trầm ngâm, sau đó mới lấy bản kế hoạch ra, cuối cùng xoay người đi xuống cầu thang.

- Có gì mà ra vẻ, còn không phải là dân quê vào thành phố sao? Đúng là bày đặt.

Gương mặt của giám đốc Trương rất khó coi, không chờ Vương Tử Quân xuống lầu thì hắn đã dùng giọng oán hận nói.

Chủ chịu nhục thì thần cũng không hơn gì, bây giờ Chu Thường Hữu thật sự là tâm phúc của Vương Tử Quân, bây giờ thấy chủ tử của mình chịu nhục thì nổi giận. Khi hắn chuẩn bị quay lại cho tên kia một bài học thì lại bị Vương Tử Quân giữ lấy tay.

- Thường Hữu, chúng ta đi, không cần tức giận với loại người như vậy, thuần túy chỉ là gây khó cho chính mình. Anh cứ yên tâm, nếu tập đoàn Chính Hồng có thêm vài người như vậy, sợ rằng sẽ không cách thời điểm phá sản quá xa.

Khi Vương Tử Quân đi xuống lầu thì một người đàn ông trung niên mặc đồ ngủ xoa mắt nhập nhèm đi ra, hắn dùng giọng có chút buồn bực hỏi:

- Vừa rồi bên ngoài có chuyện gì?

Vị giám đốc Trương cực kỳ kiêu ngạo trước mặt Vương Tử Quân, bây giờ thấy người đàn ông trung niên kia đi ra thì tiến lên đón tiếp, mặt mũi đầy vẻ nịnh nọt:

- Giám đốc Triệu, có hai tên cán bộ xã không biết nông cạn đi đến đây, luôn mồm la hét muốn cùng hợp tác với chúng ta, thấy bọn họ không đủ tư cách, lại sợ quấy rầy ngài ngủ trưa, thế cho nên đã đuổi bọn họ đi.

Người đàn ông trung niên được gọi là giám đốc Triệu nhìn thoáng qua cô gái tiếp tân, ánh mắt rơi lên bản kế hoạch của Vương Tử Quân, lại chuyển lên kiểu chữ Khải được ghi trên trang bìa. Giám đốc Triệu là một người cũng thích thư pháp, hắn có chút kinh ngạc và tiến lên lật vài trang nhìn qua.

Trên mặt giám đốc Trương lộ ra nụ cười, hắn cảm thấy lãnh đạo của mình tốt nghiệp đại học Harvard, nào sẽ chú ý đến một bản kế hoạch của kẻ nhà quê? Như vậy chẳng khác nào đã ăn chán sơn hào hải vị, bây giờ thấy rau dưa thì có chút hiếu kỳ, nhưng chỉ là như vậy mà thôi, cũng chẳng có gì hơn.

- Bọn họ đâu?

Giám đốc Triệu chăm chú xem xong, cuối cùng hỏi về phía giám đốc Trương.

- Giám đốc Triệu, hai tên không biết trời cao đất rộng kia đã bị tôi đuổi đi, chỉ bằng bọn họ mà muốn gặp ngài, đúng là không có tư cách.

Viên giám đốc Trương vừa cười vừa nói.

- Bốp!

Không đợi giám đốc Trương nói xong, giám đốc Triệu đã vỗ tay xuống bàn, sau đó chỉ vào mặt giám đốc Triệu nói:

- Anh mau mời khách đến cho tôi, nếu không anh khỏi cần tiếp tục công tác ở tập đoàn Chính Hồng.
Bình Luận (0)
Comment