Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1144

Vương Tử Quân cười nói:

- Anh cũng đừng rót mật cho tôi, tôi cũng muốn gặp anh, thế nhưng giám đốc Thành quá bận rộn, tôi có muốn gặp cũng không có tác dụng.

- Bí thư Vương, ngài rõ ràng là đang chê cười tôi. Hừ, thư ký kia thật sự không hiểu chuyện, đã bị tôi dọa cho phát khóc, nếu như ngài cảm thấy còn chưa hết giận, tôi sẽ đưa cô nàng này đến cho ngài thích xử lý sao cũng được.

Thành Kiếm Xã nói đến đây thì nở nụ cười mập mờ nói:

- Thư ký của tôi có làn da rất đẹp, cực kỳ trơn láng, những phương diện khác cũng không thua kém bất kỳ ai. Bí thư Vương, ngài có tin không? Hay là muốn thử một lần mới chịu tin?

Sau khi nghe những câu nói mà đàn ông thầm hiểu với nhau, Vương Tử Quân cười nói:

- Anh cứ giữ lại mà dùng, tôi chỉ muốn đề tỉnh giám đốc Thành một câu, đó là xương cứng có dao sắc, anh nên chú ý bản thân, đừng quá gắng sức, nếu không sau này sẽ biến thành khỉ mất.

- Ôi, bí thư Vương, ngài cứ yên tâm, tôi được rượu Huyền Lộ Dịch tẩm bổ, sức khỏe rất tốt. Bí thư Vương, đàn ông chính là cây gậy, phụ nữ là một mạch khoáng, anh không chọc vào một chút sao có thể biết bên dưới có bảo vật gì không? Thế nào, tôi sắp xếp một chút nhé?

Thành Kiếm Xã cũng không che đậy miệng, tiếp tục trêu chọc Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cũng không có tâm tình nói chuyện đùa vui với Thành Kiếm Xã, hắn lập tức nói ra ý nghĩ của mình. Thành Kiếm Xã chợt cười ha hả nói:

- Bí thư Vương cứ yên tâm, loại chuyện này cứ đặt lên người tôi. Thế này đi, tôi sẽ nói vài lời với đám bạn của mình, tuyệt đối sẽ tìm được nhà đầu tư cho ngài.

Vương Tử Quân gật đầu, hắn biết rõ Thành Kiếm Xã có con đường của riêng mình. Sau khi trầm ngâm giây lát, hắn nói:

- Tốt nhất là đến nhiều một chút.

...

- Chủ tịch Quả Đống, anh nói gì? Chủ tịch Trương hy vọng thành phố chúng ta kết hợp với thành phố La Nam tổ chức sự kiện sao?

La Nhân Uy nhìn Quan Quả Đống rồi dùng giọng nghi hoặc hỏi.

Quan Quả Đống nhìn vẻ mặt của La Nhân Uy, hắn gật đầu thật mạnh. Hắn hiểu vì sao La Nhân Uy lại có bộ dạng như vậy, nhưng người gọi điện thoại đến chính là phó chủ tịch thường vụ Trương Đông Viễn, hắn không thể không chạy đến báo cáo.

La Nhân Uy thu hồi nụ cười, lão nói bằng giọng khinh thường:

- Muốn tổ chức cùng một chỗ với chúng ta sao? Chẳng khác nào để cho bọn họ có thể được hưởng hào quang của chúng ta, hừ, chủ tịch Trương thật sự có ý kiến hay.

- Nhưng có lẽ đây không phải là do chủ tịch Trương nghĩ ra, chắc chắn là bí thư Vương ở La Nam đã nôn nóng rồi. Hì hì, biết mình không thể nói được chúng ta, thế cho nên tìm Trương Đông Viễn đến hỗ trợ.

- Bí thư La, chủ tịch Trương nói rằng chuyện này đang chờ chúng ta đáp lời.

Tuy trong lòng có chút hảo cảm với thành phố La Nam, thế nhưng Quan Quả Đống cũng có chút thừa nhận lời nói của La Nhân Uy. Dù sao thì Sơn Viên cũng là thành phố lớn ở tỉnh Sơn Nam, những thành phố khác muốn kết hợp đều muốn tiếp nhận chút lực ảnh hưởng của thành phố Sơn Viên.

Lúc này thành phố Sơn Viên đã quyết định tiến hành lễ hội văn hóa Thần Hoàng trùng ngày tổ chức hội nghị kinh tế của thành phố La Nam, bây giờ La Nam đã phát thiệp mời, tất nhiên sẽ không thể thay đổi thời gian được. Dưới tình huống này biện pháp tốt nhất chính là hợp tác với thành phố Sơn Viên, chỉ như vậy mới có thể lấy lại chút thể diện được.

Nhưng giống như Trương Đông Viễn căn bản không thể nào làm gì được La Nhân Uy.

Hiểu rõ một người thường không phải là bản thân của người này, mà là hiểu về đối thủ của hắn, anh dùng những lời này trên người Quan Quả Đống và La Nhân Uy làu cực kỳ phù hợp. Vị chủ tịch nào không muốn làm bí thư thì sẽ không phải là chủ tịch tốt, Quan Quả Đống rõ ràng là một chủ tịch tốt, hắn không những muốn làm bí thư thị ủy, càng muốn tiếp nhận vị trí thường ủy tỉnh ủy của La Nhân Uy.

Nếu muốn tiếp quản tất cả, như vậy Quan Quả Đống phải có hiểu biết rộng về bí thư La Nhân Uy.

Quan Quả Đống cảm thấy dựa vào lễ hộ văn hóa để phát triển kinh tế chỉ là mục đích thứ yếu của La Nhân Uy, mục đích của người này chính là thông qua sự kiện này để dựa vào Hào Nhất Phong, đạt đến mục đích tiến lên một bước của chính mình.

Bí thư Hào Nhất Phong hận nhất là ai trong tỉnh Sơn Nam này? Đây hầu như không còn gì là bí mật, nếu muốn dựa vào bí thư Hào Nhất Phong, biện pháp tốt nhất chính là đả kích tên kia, đây rõ ràng là thủ đoạn của La Nhân Uy.

Quan Quả Đống thầm nghĩ như vậy, thế là đưa mắt nhìn La Nhân Uy, chờ câu trả lời cuối cùng của bí thư La.

La Nhân Uy trầm ngâm giây lát, sau đó nhấc điện thoại lên bấm một dãy số, hắn nở nụ cười vui vẻ với đầu dây bên kia:

- Chủ tịch Đông Viễn phải không? Tôi là La Nhân Uy.

- Ha ha, chủ tịch Đông Viễn, đã lâu rồi chúng ta không ngồi cùng một chỗ với nhau, nếu ngày mùng mười tháng bảy mà anh có thời gian, kính mong đến tham gia lễ hội văn hóa Thần Hoàng của thành phố Sơn Viên.

- Hì hì, thiệp mời tôi sẽ tự mình đến đưa cho ngài, nếu ngầi không đến thì tôi sẽ không đi.

- Cái gì? Tổ chức cùng một chỗ với thành phố La Nam sao? Tôi hiểu ý tốt của anh, nhưng đường xá xa xôi, hơn nữa sự việc rõ ràng là làm dâu trăm họ, chúng tôi cũng không muốn dính vào hào quang của thành phố La Nam người ta.

La Nhân Uy nói rồi chợt bày ra lý do:

- Ôi, điện thoại đổ chuông, tôi phải nghe máy cái đã.

La Nhân Uy cúp điện thoại mà trên mặt lộ ra nụ cười xảo quyệt, Quan Quả Đống nhìn vẻ mặt La Nhân Uy, hắn muốn nói hai câu, thế nhưng lại không biết nói gì hơn.

- Quả Đống, thiệp mời đã chuẩn bị xong chưa?

Sau khi nghe câu hỏi của La Nhân Uy, Quan Quả Đống mới nói:

- Cũng đã chuẩn bị xong.

- Tôi sẽ đi phát thiệp bên phía tỉnh ủy, cũng không tin với thể diện của tôi mà không vượt qua thành phố La Nam.

La Nhân Uy nói bằng giọng điệu cực kỳ chân thật đáng tin.

Quan Quả Đống hiểu rõ sự tự tin của La Nhân Uy, người này là thường ủy tỉnh ủy, dù vị trí là chính giữa nhưng các vị thường ủy khác sẽ rất nể mặt ở phương diện này.

- Đúng rồi, thành phố La Nam đã phát thiếp mời cho ai rồi?

La Nhân Uy chợt ngẩng đầu lên hỏi Quan Quả Đống.

La Nam mời những ai? Quan Quả Đống thật sự có nghe qua những chuyện này, thế nhưng kết quả lại làm cho hắn cảm thấy căn bản không dám tiếp nhận. Thành phố La Nam không mời ai cả, không đến mời bất kỳ vị thường ủy tỉnh ủy nào.

- Bọn họ không mời ai cả.

Sau khi trầm ngâm giây lát thì Quan Quả Đống dùng giọng thành thật nói.

- Không mời ai? Hì hì, cũng biết tự hiểu lấy mình, không dám mời ai.

La Nhân Uy nói đến đây thì đưa thiếp mời lên nói:

- Đối với một số người thật sự không biết mình mất mặt.

Quan Quả Đống cười cười mà không nói gì, trong lòng thầm cảm thấy câu nói của La Nhân Uy rất có đạo lý.
Bình Luận (0)
Comment