Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1237

Vương Tử Quân là người của hai thế giới, hắn cực kỳ am hiểu phương diện đối nhân xử thế. Tần Thọ Sinh trò chuyện vui vẻ, nhưng nhìn từ hành vi cử chỉ của đối phương, rõ ràng sau khi lãnh đạo mới được đề bạt thì những người cũ căn bản có cuộc sống không quá tốt đẹp.

Nhưng lúc này ở trước mặt nhiều người, Vương Tử Quân không thể vạch trần, dù sao thì hắn vẫn phải nể mặt người ta. Hắn cười cười nói với Tần Thọ Sinh:

- Anh đã phấn đấu nhiều năm cho công ty Hồng La Xuân, cũng nên nghỉ ngơi một chút. Hơn nữa công tác đảng cũng không phải là về hưu, anh cũng nên phát huy năng lượng của mình mới được.

Vương Tử Quân nói rồi nhìn qua mọi người một lượt:

- Giám đốc Tần, hôm nay anh đến nơi này, vậy thì nghe theo sắp xếp của tôi. Lúc này đã đến giờ cơm, chúng ta đi ăn rồi nói chuyện.

Tần Thọ Sinh thấy Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại sắp xếp cơm nước thì càng thêm vui vẻ. Nhưng hắn là người có việc cần làm, hắn biết rõ có vài việc cần phải nói trước. Thế là hắn xoa xoa bàn tay rồi trầm giọng nói với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, ngài cũng đừng vội, tôi có chuyện muốn nhờ ngài hỗ trợ.

Tần Thọ Sinh nói ra khỏi miệng thì chợt đỏ mặt, đã nhiều năm rồi hắn chưa từng dùng tư thế thấp kém như vậy để van cầu người nào. Nhưng bây giờ vì nhà máy Hồng La Xuân, hắn không thể nào không nói lời thỉnh cầu với Vương Tử Quân.

- Đi thôi, giám đốc Tần, tôi có hai nguyên tắc.

Vương Tử Quân nghiêm trang nói, hắn chỉ nói nửa câu, điều này làm cho Tần Thọ Sinh cảm thấy bồn chồn. Ôi, rốt cuộc là quan lớn đổi tính, bí thư Vương cũng không ngoại lệ.

Khi Tần Thọ Sinh cảm thấy đủ hương vị đắng cay mặn ngọt, đúng lúc Vương Tử Quân cười nói:

- Điều thứ nhất chính là chỉ cần giám đốc Tần cảm thấy cần; thứ hai chỉ cần Vương Tử Quân tôi có thể làm được.

Thật ra sau khi Tần Thọ Sinh đi vào thì Vương Tử Quân đã hạ quyết tâm, chỉ cần Tần Thọ Sinh không nói ra những lời trái với nguyên tắc, hắn đều có thể cố gắng giải quyết.

- Bí thư Vương, là thế này, nhà máy Hồng La Xuân chúng tôi đã đi qua giai đoạn phát triển mạnh mẽ và thịnh vượng, lúc này tình hình đang dần xuống dốc, chúng tôi hy vọng có thể tham gia hội nghị kinh tế thành phố La Nam, nhưng...

Tần Thọ Sinh nói, sau đó dùng ánh mắt đầy chờ mong nhìn Vương Tử Quân.

Tham gia hội nghị phát triển kinh tế của thành phố La Nam? Vương Tử Quân nghe câu nói của Tần Thọ Sinh mà ngây cả người.

Nhưng bộ dạng của Vương Tử Quân rơi vào trong mắt của Tần Thọ Sinh, làm cho hắn cảm thấy trong lòng hơi lạnh lẽo, xem ra việc này là khó thực hiện.

Tần Thọ Sinh cảm thấy khá thất vọng, hắn vội vàng đứng lên nói:

- Bí thư Vương, tôi cũng biết với tình huống hiện tại của nhà máy Hồng La Xuân thì căn bản không có tư cách tham gia hội nghị phát triển kinh tế lần này, thế nhưng nhà máy chúng tôi đang đà phát triển, chất lượng rượu rất tốt, chỉ cần có thị trường thì...Sẽ có hy vọng rất lớn.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt bất an của Tần Thọ Sinh, hắn cảm thấy trong lòng tối sầm lại, hắn khoát tay nói với Tần Thọ Sinh:

- Giám đốc Tần, tôi hiểu tâm tình của anh, nhiều năm qua anh đã cho ra nhiều tâm huyết với nhà máy rượu Hồng La Xuân, coi nhà máy như nhà mình, giống như với con của mình, điều này tôi hiểu. Được rồi, tôi biết rồi, ngày mai anh trực tiếp đến tìm Tiểu Khương, tôi sẽ nói trước với cậu ấy.

Vương Tử Quân còn định nói thêm vài lời, thế nhưng hắn cảm thấy với bộ dạng hiện tại của Tần Thọ Sinh thì nói thêm là dư thừa, vì vậy sảng khoái đồng ý chống đỡ thể diện cho Tần Thọ Sinh.

Giữa trưa Vương Tử Quân mở tiệc chiêu đãi Tần Thọ Sinh ở nhà khách La Nam, Kim Điền Lạc và Tống Ích Dân đến tiếp khách, chủ tịch Hà Khởi Duệ cũng chạy đến làm vài ly. Điều này làm cho Tần Thọ Sinh đã lâu chưa có được đãi ngộ như vậy cảm thấy rất kích động, say sưa đi về.

Vì bữa trưa uống hơi nhiều rượu nên Vương Tử Quân có hơi choáng váng, hắn nghỉ ngơi một chút, sau đó gọi phó chủ tịch thường vụ Lý Nhị Bình đi đến.

- Bí thư Vương, ngài uống rượu xong cũng đừng uống trà đặc, mọi người nói trà đặc giải rượu, thế nhưng dựa theo ánh mắt nhiều năm hầu hạ người say rượu của tôi, đây chỉ là một hiểu lầm, thật sự kém hơn dùng canh giải rượu rất nhiều.

Lý Nhị Bình đi vào thấy Vương Tử Quân uống trà nóng, thế là tiến lên giữ lấy ly trà nói.

Hành động và cử chỉ của Lý Nhị Bình làm cho Vương Tử Quân có chút giật mình, thế nhưng cũng có chút ấm áp. Người ta thường nói phụ nữ rất khó xem xét và hiểu được, anh nói xem, chị ta ở đơn vị tốt với đồng sự như vậy, vì sao ở nhà lại không thích chồng mình?

Vương Tử Quân cười cười với Lý Nhị Bình, hắn đặt ly trà xuống nói:

- Hôm nay gặp người bạn cũ nên không thể không uống vài ly. Ôi, trước khi uống rượu thì nghĩ rằng dạ dày là của người ta, bây giờ uống say sinh ra cảm giác đau mới biết đó là của mình.

Lý Nhị Bình cười hì hì nói:

- Bí thư Vương rõ ràng là người nhớ đến tình bạn cũ.

Lý Nhị Bình nói rồi cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc của Vương Tử Quân gọi ra ngoài, sau khi có người nghe máy thì lên tiếng phân phó:

- Đầu bếp Lý có phải không? Tôi là Nhị Bình, làm phiền anh làm một chén canh giải rượu đưa đến phòng làm việc của bí thư Vương.

Là đồng chí nữ tất nhiên sẽ có ưu thế riêng, nếu như những lời này giao cho cánh đàn ông, chỉ sợ nói ra sẽ không tự nhiên. Nhưng cuộc gọi điện thoại của Lý Nhị Bình lại không làm cho Vương Tử Quân cảm thấy đường đột, chỉ cảm thấy nó rất phù hợp.

Khương Long Cương đang châm trà cho Lý Nhị Bình, trong lòng có chút lo lắng. Đáng lý ra hắn là một thư ký của lãnh đạo, chút chuyện nhỏ nhặt như vậy phải là mình làm thì hay hơn. Lúc này làm phiền chủ tịch Lý gọi điện thoại, điều này không phải nói rõ hắn là thư ký không hợp cách sao?

- Chủ tịch Lý, gần đây chị có về tỉnh thành không? Sao tôi nghe nói nửa tháng qua chị chưa về rồi? Điều này tôi cũng phải phê bình chị, cục trưởng Dương là cấp phó trong cục công an tỉnh, đây là quyền cao chức trọng, là núi vàng trong mắt các cô gái. Nếu chị để cho anh ấy nhịn đói nửa tháng, ngày nào đó anh ấy chạy theo cô gái xinh đẹp, chỉ sợ tội của chị là rất lớn.

Vương Tử Quân chờ Khương Long Cương đi ra khỏi phòng thì mỉm cười trêu chọc Lý Nhị Bình.

Lý Nhị Bình thấy Vương Tử Quân mở miệng đùa vui thì cười đến mức ngặt nghẽo, nàng chỉ vào Vương Tử Quân rồi nói:

- Bí thư Vương, ai nói ngài cứ chú tâm mãi vào công tác chứ? Rõ ràng cũng là người ăn khói lửa nhân gian.

Lý Nhị Bình nở nụ cười mà trong lòng thật sự sinh ra cảm giác được trấn an, Vương Tử Quân có thể nói đùa với nàng, rõ ràng mối quan hệ giữa hai người cũng xem là hài hòa.
Bình Luận (0)
Comment