Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1295

- Sao?

Mễ Hoa Lâm có hơi cau mày, hắn chợt nói với Tống Ích Dân:

- Bí thư Tống, anh đi nghỉ ngơi một chút, tôi đi gặp bọn họ.

Tống Ích Dân gật đầu nói:

- Anh đi đi, tôi thấy đám người kia đến đây căn bản không có ý gì tốt, anh nên cẩn thận đối phó.

Mễ Hoa Lâm khẽ gật đầu, sau đó cùng nữ cảnh sát đi ra ngoài. Khi đi đến phòng khách thì gặp bốn năm người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đang ngồi nơi đó, trong số đó có một người có quân hàm tương đồng với hắn.

- Ha ha ha, trung đoàn trưởng Triệu, hoan nghênh, hoan nghênh.

Mễ Hoa Lâm nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sa lông, sau đó tươi cười tiến lên nghênh đón.

Người đàn ông kia thấy Mễ Hoa Lâm cũng tiến lên cười nói:

- Cục trưởng Mễ, xem ra thành phố La Nam này thật sự là địa phương quá tốt, lúc này anh đã trẻ ra không ít, giống như trẻ lại mười bảy mười tám tuổi.

Hai người nhiệt tình bắt tay nhau, sau đó phân biệt chủ khách rồi ngồi xuống ghế sa lông, người đàn ông kia cười ha hả nói:

- Cục trưởng Mễ, hôm nay chúng tôi đến đaya có một việc cần anh phối hợp một chút.

- Trung đoàn trưởng Triệu cứ khách khí, có gì ngài cứ cho ra chỉ thị, phối hợp với công tác của thượng cấp chính là chức trách của chúng tôi.

Mễ Hoa Lâm nói bằng giọng cực kỳ thành khẩn, bộ dạng giống như dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.

Nếu như chỉ nghe lời nói của Mễ Hoa Lâm, rõ ràng đây là một đồng chí cực kỳ phục tùng chỉ huy. Thế nhưng trước khi đến thì trung đoàn trưởng Triệu đã nhận được chỉ thị, vì vậy cũng không bị mê hoặc bởi những lời nói cực kỳ phục tùng của Mễ Hoa Lâm.

Thế là trung đoàn trưởng Triệu nói:

- Sự việc ở khách sạn Phi Dược có lực ảnh hưởng quá lớn, lãnh đạo tỉnh đã quyết định cho trung đoàn cảnh sát hình sự chúng tôi tiến thêm một bước để điều tra, mong cục trưởng Mễ giao người cho chúng tôi xử lý.

Trong lúc trung đoàn trưởng Triệu lên tiếng, một tên cảnh sát trẻ tuổi nhanh chóng lấy ra một văn kiện từ trong cặp tài liệu.

Mễ Hoa Lâm nhìn con dấu đỏ thắm trên văn kiện, hắn thầm nghĩ đám người này thật sự là mánh khóe thông thiên, bản lĩnh thật ghê gớm. Lúc này hắn dùng giọng thành khẩn nói:

- Trung đoàn trưởng Triệu, cái này...Đáng lý ra chúng tôi phải phối hợp với chỉ thị của lãnh đạo cơ quan, thế nhưng...

- Thế nào? Cục trưởng Mễ cảm thấy tôi cầm theo thánh chỉ giả sao?

Trung đoàn trưởng Triệu nghe thấy Mễ Hoa Lâm có ý chối từ, thế là giọng điệu chuyển sang hướng gây sự.

- Cũng không phải như vậy, anh hiểu lầm rồi!

Mễ Hoa Lâm gãi đầu nói:

- Chủ yếu là vụ án này đã quá rõ ràng, lúc này đã giao cho cơ quản kiểm sát để tiến hành khởi tố rồi.

Vẻ mặt trung đoàn trưởng Triệu chợt trở nên cực kỳ khó coi, lúc này một tên cảnh sát trẻ tuổi ở bên cạnh hắn chợt nói:

- Cục trưởng Mễ, vụ án này mới xảy ra một ngày, xem ra hiệu suất công tác của cục công an thành phố La Nam các anh thật sự quá cao rồi.

- Điều này...Bí thư Vương có yêu cầu rất cao, luôn nắm chặt không buông tha cho chúng tôi, chúng tôi có người giám sát trước mặt, thế nên luôn không dám chây lì và đùa giỡn.

Mễ Hoa Lâm gãi gãi đầu dùng giọng khiêm tốn nói.

...

Lý Tú Anh rất tức giận, nàng ngồi bên cạnh cửa sổ phòng bệnh của con trai, giống như hóa thành một con sư tử cái bảo vệ cho con mình:

- Đám người các người thật sự là ngu xuẩn vô đụng, bình thường thì rất lớn tiếng, bây giờ sao lại như vậy? Con tôi đã biến thành bộ dạng thế này, còn bị khởi tố vì tội cưỡng hiếp, các người không biết công tác sao? Các người đúng là một đám heo.

Lý Tú Anh tức giận gào thét bằng những lời nói không dễ nghe, thế nhưng đám con cháu đời thứ ba căn bản là phải đứng yên lắng nghe. Tam Thúc của Tào Chân Nhi là một vị cục trưởng trong bộ và ủy ban trung ương, tuy không phải là phát triển đắc chí nhưng tốt xấu gì cũng là một nhân vật, lúc này nghe thấy chị đâu mình gào thét thì vẻ mặt chợt biến đổi.

Hắn là người của Tào gia, hắn biết rõ có chuyện gì xảy ra. Hắn thầm nghĩ con của chị cho ra một đống cứt, để cho chúng tôi chạy đến chùi đít, chị còn mắng chửi chúng tôi, thật sự là không biết tốt xấu. Hắn dù thật sự mất hứng thế nhưng biểu hiện lại không dám nói gì khác, cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Dù sao đứa cháu này cũng đã bị phế, hắn nghĩ đến danh xưng thái giám ở thời Mãn Thanh, thế là cảm thấy trong lòng rất thoải mái.

Con trai của đại ca thành thái giám cũng tốt, tuy thầm nghĩ như vậy nhưng hắn căn bản không có biểu hiện gì khác, không nói một tiếng.

Nếu so sánh với mẹ mình thì Tào Chân Nhi rõ ràng là bình tĩnh hơn, nàng biết mẹ mình phát giận như vậy căn bản không có tác dụng, thậm chí còn làm cho đám thân thích này sinh ra lục đục.

- Mẹ, chuyện này cũng không trách được Tam Thúc, bọn họ đã cố gắng hết sức rồi, sở dĩ không làm gì được là vì phía sau có người chống đỡ.

Tào Chân Nhi vừa đỡ lấy Lý Tú Anh vừa khẽ nói.

- Ai dám đối nghịch với nhà ta? Ai? Con nói cho mẹ xem, mẹ nói với ông ngoại, dám làm cho cháu của ông cụ thành ra như vậy, dù có thế nào cũng không thể an phận được.

Lý Tú Anh nói bằng giọng điệu cao vút hơn vài phần.

Tào Chân Nhi nhìn bộ dạng ngu ngốc của mẹ mà cảm thấy ngứa đầu, thầm may mắn mình giống cha, nếu không giống như mẹ thì thật sự quá bi thảm. Nhưng lúc này cũng không trách được mẹ mình, ai bảo năm xưa bà chỉ có thể ở nông thôn mà căn bản không được đi học hành tử tế giống mình hiện tại?

"Ai dám sao? Tất nhiên là tên kia, nếu như không phải hắn chống đỡ thì lãnh đạo trong tỉnh cũng sẽ không bảo trì trạng thái trầm mặc như lúc này!"

Dù khi gọi điện thoại đến thì bọn họ đều nói sẽ hỏi rõ ràng, thế nhưng Tào Chân Nhi biết rõ, chỉ cần có một hoặc hai người trong số đó thật sự gọi điện thoại cho Vương Tử Quân thì đã quá tốt rồi. nguồn TruyệnFULL.vn

Hơn nữa cho dù gọi điện thoại thì chỉ có thể nói giọng quan với nhau mà thôi, vì người kia cũng căn bản là một nhân vật cực kỳ cường thế ở tỉnh Sơn Nam.

Tào Chân Nhi nghĩ đến người kia, lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Nguyễn Chấn Nhạc. Nang đã gọi điện thoại vài lượt cho Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng hắn đang bị những chuyện khó khăn vây quanh người. Sự kiện dòng sông Lam Hà ô nhiễm giống như một dây leo không ngừng quấn lên người hắn.

Lúc này dư luận càng ngày càng gây bất lợi cho thành phố Đông Bộ, hơn nữa báo cáo về chất lượng nước sông Lam Hà lại bị ai đó ném ra ngoài. Lúc này cư dân thành phố ở gần sông Lam Hà đều chuyển sang dùng nước lọc, đây cũng không phải là chuyện nhỏ.

Tào Chân Nhi là người cực kỳ mẫn cảm chính trị, nàng biết rõ nếu không giải quyết được chuyện này thì lực ảnh hưởng của nó đến Nguyễn Chấn Nhạc là rất lớn, mà nàng tin đây cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, bầu không khí bị đè nén bị phá tan.

- Chào mọi người, xin hỏi đây có phải là phòng bệnh của Tào Viễn không?

Hai người mặc tây phục, cổ áo có cài huy hiệu của lực lượng kiểm sát, viên kiểm sát trưởng đi vào đầu tiên rồi hỏi đám người trong phòng.

Nếu như ở nơi khác loại tiểu nhân vật thế này căn bản không thể lọt vào mắt người nhà Tào gia, nhưng lúc này lại khác, sau khi thấy hai người của viện kiểm sát thì vẻ mặt đám người Tào gia trở nên cực kỳ khó coi.

- Đúng vậy.

Tào Chân Nhi thấy không ai mở miệng thì đứng lên nói.

- Chào chị, chúng tôi là người của viện kiểm sát, đây là giấy tờ của chúng tôi. Dựa theo sắp xếp của lãnh đạo thượng cấp, chúng tôi cần tiến hành điều tra với kẻ tình nghi cưỡng hiếp là Tào Viễn, xin hỏi Tào Viễn bây giờ có thể trả lời chúng tôi vài vấn đề được không?

Viên kiểm sát trưởng lấy ra giấy tờ chứng minh công tác rồi khẽ nói.
Bình Luận (0)
Comment