Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1344

Trong đại sảnh khách quý của khách sạn La Nam, Vương Tử Quân đang ngồi uống rượu với Đổng Tiểu Vân, người tiếp khách là Hà Khởi Duệ, ba người uống rượu xem như vui vẻ hòa thuận.

Dù ba người bọn họ rất quan tâm đến chuyện của công ty Miyanda, thế nhưng lúc này ba người cũng không nói về phương diện này, bọn họ chủ yếu kể ra những câu chuyện thú vị trong tỉnh Sơn Nam, bầu không khí vui vẻ hòa thuận.

Dù là khách nhưng Đổng Tiểu Vân vẫn để cho Vương Tử Quân ngồi chính giữa, khi Vương Tử Quân ngồi vào vị trí trung tâm thì hắn càng biểu hiện đúng tư thái cần có của mình.

- Bí thư Vương, tôi mời ngài một ly, nói thật nhé, trong tỉnh Sơn Nam thì tôi bội phục ngài nhất. Ba năm trước tình huống của thành phố La Nam là thế nào thì chúng ta đều hiểu rõ, bây giờ tốc độ phát triển của La Nam đã đến phương diện mới, cuối năm nay tỉnh Sơn Nam sẽ có một thành phố với tổng sản lượng kinh tế lên đến con số ngàn tỷ.

Đổng Tiểu Vân nâng ly rượu lên mỉm cười nói. Hắn dù nói ra những lời có vài phần nịnh nọt, thế nhưng nó cũng là tình hình thực tế. Hắn là chủ nhiệm ủy ban cải cách tỉnh ủy, hắn là người thấu hiểu tình hình phát triển kinh tế trong tỉnh. Hắn nói ra nhiều lời kính nể với năng lực phát triển kinh tế của Vương Tử Quân, căn bản cũng không có gì là vấn đề.

Vương Tử Quân cạn ly với Đổng Tiểu Vân, sau đó hắn cười nói:

- Chủ nhiệm Đổng quá khách khí rồi, thành phố La Nam sở dĩ có thành tích hôm nay cũng không phải là công lao của một mình Vương Tử Quân như tôi, đó là nhờ kết quả cố gắng của toàn thể nhân dân và cán bộ thành phố La Nam.

Hà Khởi Duệ nâng ly rượu lên nói:

- Bí thư Vương cũng quá khiêm nhường, tuy là người một nhà nhưng lúc này trước mặt chủ nhiệm Đổng, tôi cũng phải nói vài lời, nếu bí thư Vương không đến La Nam, chỉ sợ La Nam không có ngày hôm nay.

- Khởi Duệ, anh cũng đừng làm cho chủ nhiệm Đổng chê cười.

Vương Tử Quân nói rồi nâng ly rượu lên:

- Chủ nhiệm Đổng, tương lai phát triển của thành phố La Nam không rời khỏi sự giúp đỡ của ngài, tôi và chủ tịch Hà kính anh một ly.

Khi Vương Tử Quân nâng ly rượu lên thì Đổng Tiểu Vân vội vàng hạ ly của mình xuống một chút, tuy hắn có lý lịch dày hơn Vương Tử Quân, thế nhưng cũng không dám đưa ly của mình lên ngang hàng với một vị thường ủy tỉnh ủy như Vương Tử Quân.

- Bí thư Vương, tôi đã tiến hành báo cáo với lãnh đạo tỉnh về sự kiện công ty Miyanda rời đi, lãnh đạo tỉnh cho ra chỉ thị phải giữ bọn họ ở lại, điều này cho thấy lãnh đạo có chút mất hứng vì tình huống nhà đầu tư rời khỏi tỉnh.

Đổng Tiểu Vân do dự giây lát rồi quyết định mở miệng nói lời thật lòng với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn hiểu Đổng Tiểu Vân nói đến lãnh đạo tỉnh chính là chủ tịch tỉnh Thạch Kiên Quân. Hắn và Thạch Kiên Quân có quan hệ không tệ, Thạch Kiên Quân rõ ràng không muốn gây xích mích với hắn ở sự kiện này, tất nhiên bản thân Vương Tử Quân cũng không muốn mối quan hệ giữa mình và Thạch Kiên Quân có vấn đề.

Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, Vương Tử Quân chợt cười nói:

- Chuyện này thành phố La Nam sẽ xử lý thật tốt, chủ nhiệm Đổng không cần lo lắng.

Đổng Tiểu Vân là người thông minh, Vương Tử Quân không những là bí thư thị ủy La Nam, còn là lãnh đạo tỉnh. Đối phương đã nói hắn không cần lo lắng, như vậy mình căn bản sẽ không có vấn đề trong sự kiện này.

Đổng Tiểu Vân cũng không nói đến sự kiện của công ty Miyanda, hắn mở miệng nói về những sự việc lý thú khác, thế là trong phòng đầy tiếng cười nói vui vẻ.

Vương Tử Quân từ trong khách sạn La Nam đi ra và trở về nhà, nhưng lúc này trong nhà không có ai, hắn nằm trên giường nghĩ về chuyện của công ty Miyanda.

Đối với hắn thì điều quan trọng nhất trước mắt cũng không phải là vấn đề công ty Miyanda có ở lại hay không, mà phải làm thế nào để điều chỉnh mối quan hệ giữa mình và Thạch Kiên Quân. Hắn nghĩ đến công ty Miyanda thì không khỏi nghĩ đến Trình Tứ Nguyên, cũng là một hạng mục đầu tư, cũng là một khu hậu cần, thế nhưng thái độ của hai người này lại có khác biệt rất lớn.

Cũng là một việc thế nhưng căn bản là đầu tư trong nước không có hiệu quả bằng đầu tư nước ngoài, điều này làm cho Vương Tử Quân thật sự rất cảm khái.

Vương Tử Quân nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu có một loại xúc động. Hắn ngồi lên ghế, lấy phần văn kiện viết dở trước đó ra, sau đó múa bút ghi chép như bay.

Nửa giờ trôi qua, Vương Tử Quân đặt bút xuống, hắn nhìn bài viết của mình còn chưa có tiêu đề. Hắn trầm tư giây lát, sau đó dùng bút đậm viết lên dòng chữ: "Tiến thêm một bước xúc tiến doanh nghiệp tư nhân phát triển kinh tế!"

Sau khi viết xong bài viết này thì suy nghĩ của Vương Tử Quân càng thêm bành trướng, hắn rất muốn tìm vài người nhờ một chút. Nhưng sau khi nhìn thời gian đã qua mười hai giờ, hắn buông tha ý nghĩ này của mình, vì không thể nào quấy nhiễu người khác nghỉ ngơi được.

Vì ngủ trễ nên mười giờ trưa ngày hôm sau Vương Tử Quân mới tỉnh lại, hắn rửa mặt xong thì Hà Khởi Duệ đi đến nhà.

Vẻ mặt Hà Khởi Duệ thật sự không tốt, khi gặp mặt Vương Tử Quân thì trầm giọng nói:

- Bí thư Vương, vừa nhận được tin tức, công ty Miyanda đã ký kết hợp đồng với thành phố Dạ Nguyệt.

Ký kết hợp đồng thì hai bên đã cơ bản có khả năng hợp tác, ở rất nhiều địa phương thì hợp đồng này có thì chính quyền căn bản đã có thành tích. Lúc này công ty Miyanda ký kết hợp đồng với thành phố Dạ Nguyệt, cũng nói rõ cho tất cả mọi người biết, bọn họ chuẩn bị đầu tư khu hậu cần ở thành phố Dạ Nguyệt.

Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó hắn vắt khăn mặt trong tay rồi nói:

- Tôi biết rồi.

Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, lão thậm chí còn biết rõ tin tức này sớm hơn cả Vương Tử Quân. Khi nghe thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ nói về tình huống công ty Miyanda ký kết hợp đồng với thành phố Dạ Nguyệt, lão chỉ gật đầu nói một câu đã biết rồi.

Thật lòng thì Hào Nhất Phong có chút vui vẻ vì tình huống ký kết hợp đồng kia, dù kết cục như vậy là tổn thất kinh tế với tỉnh Sơn Nam, thế nhưng tổn thất lớn nhất không phải dành cho lão, mà dành cho chủ tịch tỉnh Thạch Kiên Quân.

Sau khi công ty Miyanda đề xuất mục đích đầu tư, Thạch Kiên Quân căn bản biểu hiện cực kỳ tích cực ở sự kiện này. Thạch Kiên Quân bày tỏ sự tích cực là vì cái gì, Hào Nhất Phong căn bản là hiểu rất rõ ràng.

Không muốn trở thành lãnh đạo đứng đầu thì không phải là lãnh đạo thứ hai đúng cách. Đã ba năm trôi qua, Thạch Kiên Quân căn bản đã bắt đầu rục rịch, hắn đang chuẩn bị cho tình huống mình tiến lên làm lãnh đạo đứng đầu một tỉnh. Hào Nhất Phong có thể thấy Thạch Kiên Quân đang trăm phương ngàn kế tích lũy, cố gắng tạo ra thành tích cho chính mình.

Khu hậu cần của công ty Miyanda chính là một chiến tích mà Thạch Kiên Quân cực kỳ coi trọng.

Lúc này hạng mục khu hậu cần đã bị thành phố La Nam ném về phía thành phố Dạ Nguyệt của tỉnh hàng xóm, tình huống này có thể làm ối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Thạch Kiên Quân xuất hiện vết rách hay không?

- Bí thư Nhất Phong, tôi nghe nói công ty Miyanda vốn muốn đầu tư ở thành phố La Nam, thế nhưng vì thành phố La Nam không quá nóng lòng, thế cho nên mới bay đến tay người, lúc này người ta mới ký hợp tác với thành phố Dạ Nguyệt.

Quan Vĩnh Hạ nhìn vẻ mặt của Hào Nhất Phong, sau đó khẽ nói.

- Ừ!

Hào Nhất Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua Quan Vĩnh Hạ, sau đó trầm giọng nói:

- Anh gọi điện thoại cho La Nhân Uy của thành phố Sơn Viên, hỏi vì sao anh ấy không giữ công ty Miyanda ở lại Sơn Nam.

Quan Vĩnh Hạ chợt sững sờ, hắn thầm nghĩ đây không phải là sự kiện không chút liên quan gì sao? Đây là sự việc của thành phố La Nam, vì sao lại chạy lên đầu của thành phố Sơn Viên? Nhưng Quan Vĩnh Hạ là người thông minh, chỉ sau nháy mắt đã hiểu ngay tính toán của bí thư Hào Nhất Phong.

Rõ ràng là mượn lực đẩy lực, bí thư Hào Nhất Phong thật sự là có phương pháp tiếp cận sự việc cực kỳ tốt đẹp.

- Bí thư Nhất Phong, tôi sẽ đi gọi điện thoại ngay bây giờ.

Quan Vĩnh Hạ đồng ý một tiếng rồi trầm giọng nói.

Sau khi quay lại phòng làm việc thì Quan Vĩnh Hạ uống một ngụm nước trà, sau đó mới nghĩ các phương án tiếp cận mở lời với La Nhân Uy. Vì hai người đều là thành viên cùng một phái của Hào Nhất Phong, thế cho nên mối quan hệ giữa hai người là căn bản không tệ.

- Chào thư ký trưởng, ngài có gì cần dặn dò sao?

Sau khi nối thông điện thoại thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói cởi mở của La Nhân Uy.

Sau khi nghe tiếng cười của La Nhân Uy thì Quan Vĩnh Hạ thật sự sinh ra chút hâm mộ, tuy hắn là thư ký trưởng của Hào Nhất Phong, rất được bí thư Nhất Phong tín nhiệm, thế nhưng quyền thế cũng không thể so sánh với các vị thường ủy tỉnh ủy khác, quyền lợi chủ yếu đến từ sự tín nhiệm của bí thư Hào Nhất Phong. La Nhân Uy thì lại khác, đối phương có vị trí của bản thân, đây là đại đa số mọi người tình nguyện làm đầu gà chứ không chịu làm đuôi phượng.

La Nhân Uy là bí thư thị ủy Sơn Viên, tất nhiên có vị trí cực kỳ quan trọng trong chính đàn tỉnh Sơn Nam. Đặc biệt là ban ngành thành phố Sơn Viên phải xoay quanh La Nhân Uy, điều này càng là thứ mà một thư ký trưởng như Quan Vĩnh Hạ không có được.

Quan Vĩnh Hạ nghĩ đến vị trí của La Nhân Uy, hắn không khỏi nghĩ đến đứa con của La Nhân Uy. Lúc này đứa con mà người ngoài luôn nói là không nên thân của La Nhân Uy đã trở thành ông chủ lớn ở thành phố Sơn Viên, tuy hắn mượn tên người để đang ký kinh doanh, thế nhưng Quan Vĩnh Hạ lại căn bản biết rất rõ ràng.

Con trai của người ta bây giờ đã là phú hào, con của Quan Vĩnh Hạ tuy có công tác khá tốt, thế nhưng nếu so ra thì vẫn kém hơn con trai của La Nhân Uy.

Chính mình không bằng người ta, con trai cũng không bằng con người ta, thế là có chút cảm giác ghen ghét bùng lên trong lòng Quan Vĩnh Hạ. Nhưng lúc này biểu hiện của hắn vẫn rất bình thường, hắn vẫn muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với La Nhân Uy.

- Ha ha, bí thư La, ngài là lãnh đạo của tôi, tôi nào dám cho ra chỉ thị với ngài? Nếu nói có chỉ thị thì cũng phải là ngài nói với tôi.

Vì sự việc cũng không có gì quá gấp gáp, thế cho nên Quan Vĩnh Hạ mới mở miệng nói vài câu vui đùa với La Nhân Uy.

La Nhân Uy tất nhiên muốn tăng thêm một bước trong mối quan hệ với Quan Vĩnh Hạ, dù sao thì Quan Vĩnh Hạ cũng là người bên cạnh bí thư Hào Nhất Phong, kéo quan hệ với Quan Vĩnh Hạ sẽ có nhiều chỗ tốt.

- Thư ký trưởng, anh nói như vậy thì tôi sẽ cho ra chỉ thị, tối nay chúng ta đến Sơn Hải Uyển không gặp không về. Anh gọi thêm vài vị lãnh đạo văn phòng tỉnh ủy, tôi sẽ đưa theo vài đồng chí thành phố Sơn Viên đến cổ động, mọi người cùng nhau vui vẻ một chút.

- Cám ơn bí thư La.

Quan Vĩnh Hạ cũng không từ chối, thứ quan hệ chính là hai bên vun đắp. Bây giờ La Nhân Uy mời nhóm người của mình uống rượu, tất nhiên không thể không nể mặt được.

Sau khi nói xong những chuyện không liên quan, Quan Vĩnh Hạ chợt thay đổi chủ đề:

- Bí thư La, anh có nghe nói chưa, công ty Miyanda đã tiến hành ký hợp đồng với người của thành phố Dạ Nguyệt rồi.

- Tôi cũng có nghe nói về điều này, ha ha.

La Nhân Uy nở nụ cười hời hợt, mặc dù kết quả như vậy làm lão sinh ra chút hả hê khoái trá, thế nhưng lão là một người trong quan trường, cũng không dám biểu đạt ra ý nghĩ thật sự của mình.

La Nhân Uy căn bản là người tỏ ra cực kỳ khó chịu khi Vương Tử Quân tiến lên làm thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam, lúc này thành phố La Nam như cánh chim gãy cánh trên trời cao, lão rất muốn đứng ra làm người xem náo nhiệt.

Quan Vĩnh Hạ hiểu tâm tư của La Nhân Uy, bây giờ không ít người đang cầm thành phố La Nam để so sánh với thành phố Sơn Viên. Khi mọi người nhắc đến thành phố La Nam thì luôn mượn thành phố Sơn Viên làm vật tham chiếu. Có một lời nói như thế này, bí thư thị ủy Sơn Viên là một kẻ vô năng, là kẻ căn bản không làm được gì ra hồn, thế cho nên kinh tế thành phố Sơn Viên căn bản là liên tục lui bước.

- Lãnh đạo cho ra chỉ thị, yêu cầu anh phải làm kiểm điểm với chủ tịch Thạch về sự kiện này.

- Để cho tôi làm kiểm điểm?

La Nhân Uy lúc đầu có chút nghi hoặc, nhưng ngay sau đó lại cười ha hả nói:

- Tôi biết rồi, tôi sẽ bày ra thái độ chính đáng của mình.

Khi cúp điện thoại của Quan Vĩnh Hạ thì La Nhân Uy ngồi trầm ngâm trong phòng làm việc của mình, bàn tay lão khẽ gõ lên mặt bàn, vẻ mặt liên tục biến đổi.

Khi La Nhân Uy hạ quyết tâm thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra. Vẻ mặt La Nhân Uy chợt biến đổi, lão là thường ủy tỉnh ủy, là bí thư thị ủy Sơn Viên, trong thành phố Sơn Viên này thì lão là người có quyền uy tuyệt đối. Hành vi không có sự đồng ý của lão mà tự tiện xông vào như thế này tuyệt đối là không lễ phép.

Nhưng khi La Nhân Uy thấy rõ diện mạo của người đi vào, vẻ tức giận vừa mới xuất hiện trên mặt đã biến mất sạch sẽ, có vài phần chán chường.

- Bí thư Lam, giám đốc La...

Thư ký nhìn vẻ mặt của bí thư La Nhân Uy, hắn khẽ mở miệng giải thích. Nhưng hắn chỉ nói được vài chữ như vậy thì không tiếp tục, hắn cũng là người biết nói đến đúng điểm thì dừng.

La Nhân Uy phất phất tay với thư ký của mình. Sau khi thư ký rời khỏi phòng, lão đi đến ngồi xuống trước mặt con trai La Xương Hào rồi nói:

- Cậu đến chỗ tôi làm gì? Có gì không về nhà nói được sao?

- Bố, con trai cũng cùng đường rồi, về nhà phải nghe mẹ lải nhải, còn không bằng đến chỗ này của ngài có chút yên tĩnh.

La Xương Hào nói rồi lấy từ trong túi ra một điếu xì gà nói:

- Bố hút một điếu đi, đây là loại thuốc được nhập từ Cuba, nghe nói phần lớn là do gái trinh làm ra, hút vào có nhiều hương vị hơn.

- Hừ.

La Nhân Uy căn bản không bày ra gương mặt vui vẻ với La Xương Hào, lão vung tay lên không nhận điếu thuốc, sua đó trầm giọng nói:

- Những thứ kia cậu giữ lại mà hút, tôi quen hút thuốc của mình rồi, thuốc nước ngoài thật sự không quen. Cậu đấy, cậu là người nhìn trăng ở nước ngoài tròn hơn trăng trong nước.

La Xương Hào cũng không có hành vi gì khác, hắn chỉ cười hì hì nói:

- Bố, bố cũng đừng nói vậy, đừng đả kích thái độ hiếu kính của con trai chứ?

La Xương Hào nói rồi lấy từ trong túi áo tra một hộp diêm lớn, sau đó châm lửa điếu xì gà.

- Bố, Tam đệ của con có khỏe không? Hai ngày trước con đi ngang qua nhà trẻ, vừa đúng lúc bọn họ có một hoạt động ngoại khóa. À, tiểu tử kia thật sự mập mạp, hoạt bát đáng yêu, thật sự làm cho người ta yêu mến không thôi.

La Xương Hào nhìn La Nhân Uy rồi mở miệng bằng giọng điệu có vài phần đùa giỡn.

Lửa giận của La Nhân Uy bị dập tắt rất nhiều, lão hít vào một hơi thật sâu rồi nói:

- Cậu rốt cuộc có chuyện gì? Bây giờ nói nhanh đi, đừng quấy rầy công tác của tôi.
Bình Luận (0)
Comment