Bí Thư Trùng Sinh

Chương 138

Sự việc ở xã Tây Hà Tử nhanh chóng đã truyền khắp huyện Hồng Bắc, đám cán bộ lãnh đạo từ trên xuống dưới ở huyện Hồng Bắc đều cực kỳ chú ý đến sự kiện này. Công ty lương thực chính là hạng mục cực lớn mà toàn thành phố Giang Châu đều chú ý, vì vậy mà những lời bất lợi với Vương Tử Quân liên tục được truyền đi khắp các cơ quan.

- Vương Tử Quân còn quá trẻ, ngoài miệng không râu thì làm việc không tốn sức, những chuyện thế này nên để cho các cán bộ có năng lực và kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú đi làm, đỡ đến lúc đập bể nồi thì tình huống rất khó khăn...

Những câu nói như thế này xuất hiện giống như một căn bệnh ôn dịch, liên tục lan tràn khắp huyện.

Nghe nói phó bí thư huyện ủy Tiền Học Bân nghe được những tin đồn thế này thì khẽ gật đầu, dù không phát biểu điều gì nhưng lại tỏ ra chấp nhận. Mà phó bí thư quản lý khối tư pháp là Hồng An Trạch thì lại trịnh trọng lên tiếng ở hội nghị thường ủy, nói rằng đó là hạng mục lớn nhất của cả huyện trong năm nay, hôm nay rơi vào cục diện này, tuy những tin tức trời ơi kia không đáng sợ nhưng cũng đủ làm cho huyện ủy và chính quyền coi trọng, chúng ta cần hải nhìn vào mặt có lợi cho công tác, lại xuất phát từ góc độ bảo vệ các đồng chí trẻ tuổi để xử lý cho tốt.

Dù phó bí thư Hồng nói vô cùng có kỹ xảo nhưng người ta chỉ cần nghe qua là biết có ý gì.

Tôn Lương Đống là bí thư huyện ủy, sau khi nghe thư ký của mình nói ra những tin đồn đang lan tràn khắp huyện thì chau mày rồi mắng một câu:

- Miếu nhỏ thích gió lớn, nước cạn muốn đong nhiều.

Bí thư huyện ủy không tỏ thái độ nhưng cũng không vì vậy mà sự kiện trở nên yên tĩnh, xã Tây Hà Tử là trung tâm của gió bão, tất nhiên cũng chịu ảnh hưởng.

- Bí thư Vương, trong huyện có truyền ra câu nói, nói anh còn trẻ, kinh nghiệm công tác nông thôn không đủ, muốn cho một đồng chí có kinh nghiệm hơn đến cầm lái thay cho anh, lại điều anh đến làm trưởng phòng văn hóa.

Cừu Gia Thành nâng ly trà đến báo cáo công tác với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đặt quyển văn kiện trên tay xuống bàn, sau đó cười nói:

- Ai sau lưng mà không nói người này nọ? Không bị nói này nọ? Cứ để bọn họ nhiều chuyện, chúng ta xử lý chuyện của mình thôi là được.

Cừu Gia Thành nhìn bộ dạng nước chảy mây trôi của Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy thả lỏng hơn, nhưng cũng không phải không có chút lo lăng, vì hắn cảm thấy chuyện này cũng không thể không xảy ra.

Bây giờ xã Tây Hà Tử thật sự là một mâm cổ, người nào mà chẳng biết một khi xây dựng xong hạng mục công ty lương thực thì Tây Hà Tử sẽ trở thành một trọng điểm được huyện chú ý, dù là lãnh đạo thành phố cũng phải quan tâm.

Một cán bộ muốn được đề bạt thì trước tiên phải nhận được sự quan tâm chú ý của lãnh đạo, nếu anh có năng lực mà chỉ là rồng ẩn mình, như vậy ai thèm dùng? Hơn nữa trong thể chế có một quy định bất thành văn, đó là qua tuổi ba mươi lăm thì cơ bản rất khó đề bạt. Nói dễ nghe thì là đề bạt cán bộ cần trẻ hóa, nói khó nghe thì tính mạng chính trị đã đến điểm dừng.

Nếu như mình không tranh thủ phô bày, đợi đến khi lãnh đạo phát hiện được mình là nhân tài, sợ rằng đến khi đó sẽ chẳng còn gì. Vì vậy người nào trong quan trường cũng hiểu một quy củ thông tục nhưng dễ hiểu: Nếu có thể làm lãnh đạo thì cứ tiếp tục làm tốt công tác lãnh đạo, làm tốt cũng không bằng làm cho đẹp. Vị trí bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử luôn được đám lãnh đạo trên xuống dưới chú ý cao độ, nếu như thao tác tốt thì một hai năm sau tiến lên cấp phó huyện cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhảy lên hái đào, bốn chữ này tuy nói ra không dễ nghe nhưng lại rất có tính thực dụng trong quan trường, Cừu Gia Thành sợ Vương Tử Quân bất bình nổi nóng, cũng là có tư tâm. Những tháng Vương Tử Quân đến xã Tây Hà Tử, vị trí của Cừu Gia Thành càng lúc càng nặng, hơn nữa bây giờ ở xã chỉ có một mình hắn là phó chủ tịch, ngay cả đối thủ cạnh tranh cũng không có, bước tiếp theo hầu như có thể dễ dàng tiến lên làm phó bí thư.

- Bí thư Vương, nếu muốn chặn những tin đồn nhảm kia, biện pháp tốt nhất chỉ có thể là xử lý đám Ngũ Hổ Mạnh gia kia.

Cừu Gia Thành trầm ngâm trong nháy mắt rồi trầm giọng nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, cái này hắn cũng biết, chỉ có thể xử lý đám anh em Mạnh gia, như vậy những tin đồn kia mới tan thành mây khói. Nhưng đám anh em Mạnh gia kia rất cứng, nếu muốn để bọn họ giao đất cũng không phải dễ dàng.

Tăng tiền, đây là hai chữ rất đơn giản nhưng sẽ không thể nào làm việc thiếu suy nghĩ, chưa nói đến phái tập đoàn Chính Hồng sẽ nghĩ như thế nào, nếu như thật sự tăng tiền, như vậy sự việc sẽ càng thêm rối loạn.

Vương Tử Quân lên tiếng nói với Cừu Gia Thành:

- Chủ tịch Cừu, theo ý kiến của anh, chúng ta nên làm gì bây giờ?

- Bí thư Vương, dù anh phụ trách công tác kêu gọi tập đoàn Chính Hồng đầu tư vào xã, nhưng anh là bí thư, nên thống lĩnh toàn cục, nắm chắc cục diện, không nên cứ mãi suy xét vào những vấn đề thế này. Tôi thấy chúng ta không bằng mở một hội nghị đảng ủy, anh giao chuyện này cho tôi là được.

Cừu Gia Thành cầm lấy ly nước uống một ngụm rồi khẽ nói.

Sự kiện lần này là một củ khoai lang nóng, anh em Mạnh gia lại khó trêu chọc, Cừu Gia Thành chủ động đứng ra nhận việc, rõ ràng đang muốn nghĩ ra một đường lui cho Vương Tử Quân.

Nếu xử lý tốt Ngũ Hổ Mạnh gia thì sẽ xem như có thể giải ưu phiền cho bí thư, nếu làm không tốt thì cũng sẽ chừa lại đường sống cho Vương Tử Quân, đây rõ ràng là Cừu Gia Thành coi mình như vật hy sinh.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt thật sự chân thành của Cừu Gia Thành, hắn có chút cảm động, dù thế nào thì vào thời điểm khó khăn Cừu Gia Thành vẫn có dũng khí xông lên phía trước, thế là hắn khẽ cười hỏi: Truyện được copy tại Truyện FULL

- Chủ tịch Cừu, vậy anh định làm thế nào?

- Bí thư Vương, tôi tính toán vừa đấm vừa xoa, căn cứ vào nguyên tắc tác động để đối phương thay đổi tư tưởng trước, thế cho nên sẽ đi làm công tác tư tưởng với bọn họ. Tôi ở xã Tây Hà Tử này đã được nhiều năm, có lẽ bọn họ cũng sẽ nể mặt. Nếu thật sự không được thì xin mời các đồng chí của đồn công an tiến lên phối hợp, áp dụng biện pháp mạnh.

Giọng điệu của Cừu Gia Thành vẫn không thay đổi, vẻ mặt vẫn thoải mái vô cùng.

Vương Tử Quân gật đầu nói:

- Gia Thành, tôi biết rõ tâm ý của anh, nhưng bây giờ gặp phải hộ dân bị cưỡng chế thì tôi đã đẩy anh lên, như vậy Vương Tử Quân tôi chẳng phải không biết suy nghĩ rồi sao? Chuyện này anh chỉ cần cố gắng tận tâm tận lực là được, người nắm ấn oái vẫn là tôi.

Cừu Gia Thành thấy Vương Tử Quân nói một câu bày ra tâm tư của mình, thế là cũng không thấy bất ngờ, chỉ cười khẽ một tiếng nói:

- Bí thư Vương, vấn đề là chuyện này không phải đơn thuần như chúng ta nghĩ, tôi lo lắng có người muốn nhân cơ hội này để đẩy anh xuống đài, vì thế chuyện này anh không nên giải quyết thì hay hơn. Anh là bí thư đảng ủy xã, tất nhiên phải điều tiết khống chế vĩ mô, tôi là một phó chủ tịch xã cũng nên đứng ra làm việc, anh cứ yên tâm, sẽ không ai nói gì với những sắp xếp công tác phù hợp như vậy.

Cừu Gia Thành trầm ngâm một chút rồi tiếp tục:

- Bí thư Vương, xã Tây Hà Tử có thể không có tôi, nhưng nó tuyệt đối không thể thiếu anh. Anh mới đến đây hai ba tháng, anh xem xã Tây Hà Tử chúng ta đã xảy ra biến hóa như thế nào, chỉ riêng hạng mục công ty lương thực này đã có bao nhiêu tác động đến nhân dân trong xã? Nếu anh có xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn ở phương diện này, đây rõ ràng là tổn thất của toàn bộ xã Tây Hà Tử.

Cừu Gia Thành tuy nói lời chất phác nhưng lại làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm động, hắn không ngờ lúc này Cừu Gia Thành lại có thể nói ra những lời như vậy.

Vương Tử Quân đứng lên bên cạnh bàn, hắn chủ động rót đầy ly nước trong tay Cừu Gia Thành, sau đó dùng giọng dứt khoát nói:

- Anh yên tâm đi, chuyện này tôi đã nghĩ kỹ rồi...

- Bí thư Vương, anh định làm gì?

Cừu Gia Thành còn muốn khuyên nhủ thì Vương Tử Quân đã khoát tay áo nói:

- Nếu như biện pháp của tôi khong dùng được thì sẽ để cho anh, được chưa?

Tuy Vương Tử Quân nó như vậy nhưng Cừu Gia Thành cảm thấy bí thư nhất định sẽ làm tốt, dựa vào những gì hắn hiểu về Vương Tử Quân, bí thư sẽ tuyệt đối làm việc kín kẽ, làm cho người ta không còn lời nào để nói.

- Chủ tịch Cừu, anh để cho Thường Hữu thông báo với các cán bộ ba thôn xung quanh và thôn Hậu Truân, yêu cầu tất cả lên ủy ban họp.

Vương Tử Quân buông ly nước, hắn khẽ phân phó.

Mời các cán bộ bốn thôn kia tham dự họp, bí thư Vương muốn làm gì? Cừu Gia Thành thầm cảm thấy rất khó hiểu, thầm suy đoán, nhưng hắn cũng nhanh chóng đi ra ngoài, vội vàng làm tốt nhưng gì mà bí thư Vương đã sắp xếp.

Nói như vậy thì bí thư đảng ủy xã chỉ triệu tập ba vị cán bộ chủ chốt của một thôn là bí thư chi bộ, trưởng thôn và kế toán viên, những cán bộ khác sẽ không có mặt trong hàng ngũ triệu tập. Lần này cũng không biết trong hồ lô của bí thư Vương sẽ có thứ gì, rõ ràng là phá lệ.

Bí thư chi bộ thôn Hậu Truân cũng họ Mạnh, nếu bàn về vai vế thì rõ ràng là ông của đám Ngũ Hổ Mạnh gia, vị bí thư Mạnh này có thể lên làm bí thư cũng vì mình là người có bối phận cao nhất trong gia tộc họ Mạnh.

Ở nông thôn, thế lực tông tộc có một chút lực ảnh hưởng, đến kỳ tuyển cử các chức vụ trong thôn thì ảnh hưởng kia thật sự mới biểu hiện càng thêm rõ ràng. Ví dụ như Ngũ Hổ Mạnh gia, vì người đông thế mạnh, hơn nữa mỗi đời càng phát triển tốt hơn, vì vậy mà vị bí thư Mạnh kia có thể ổn định ở trên chiếc ghế bí thư chi bộ vài chục năm, hơn nữa còn có mối liên hệ mật thiết với đám con cháu trong thôn.

Lúc này đám Ngũ Hổ Mạnh gia gây rối, bí thư Mạnh đã làm bí thư chi bộ cả đời, kinh nghiệm công tác cũng phong phú, lão đã nghĩ sẵn đối sách, đó là dù anh có thi hành chính sách thế nào, dù áp chế ra sao, tôi cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, cùng lắm thì mất chức là xong.

Tuy chỉ có bốn thôn nhưng đám cán bộ tụ tập lại cũng có hơn bốn mươi người, hơn nữa vì những thôn này ở gần nhau, vì thế mà có không ít những người có quan hệ thông gia với nhau.

Mượn lời của bí thư Mạnh, đám người đang ngồi đây có hơn chục người có quan hệ họ hàng với lão, thế cho nên mới đi vào đã phải chào hỏi mời thuốc cả chục người.

- Anh Mạnh, anh cần chuẩn bị tư tưởng, anh cứ chờ mà xem, nhất định là bí thư Vương sẽ mở cửa phòng này cho chúng ta.

Trương thôn Trương Oa là Trương Nhị Cẩu lúc này ngậm một điếu thuốc Tán Hoa rồi mỉm cười nói với bí thư Mạnh.

Nếu nói về độ tuổi thì Trương Nhị Cẩu còn nhỏ hơn bí thư Mạnh hai tuổi, nhưng lại có một đứa cháu trong họ gả cho em họ của bí thư Mạnh, thế là vị bí thư Mạnh này vừa thấy mặt Trương Nhị Cẩu thì không khỏi phải mở miệng chào một tiếng chú.

Khi còn trẻ thì cũng không coi vai vế như vậy ra gì, nhưng khi độ tuổi tăng tiến, Trương Nhị Cẩu này mỗi lần thấy bí thư Mạnh đều bày ra bộ dạng trưởng bối, tuy bí thư Mạnh tỏ ra chán ghét nhưng ở nông thôn thì nhập gia tùy tục, vẫn phải chào một tiếng chú theo đúng quy củ.

Sau khi nghe được câu nói Trương Nhị Cẩu, bí thư Mạnh cũng không thể không lên tiếng:

- Hì hì, chú Nhị Cẩu, chuyện này cũng không phải cháu có thể xử lý được, chú cũng không phải không biết năm tên tiểu tử kia, thậm chí là bố của chúng cung bị bọn chúng làm cho tức chết, tôi có thể làm gì được bọn họ?

Bí thư Mạnh trước nay thường gọi là trưởng thôn Trương, cho đến bây giờ vẫn thường xưng tên, tuyệt đối không nói một tiếng chú, bây giờ nói như vậy thì hai người bọn họ đều hiểu.

Trương Nhị Cẩu mỗi lần chào hỏi đều thật sự nói không nên lời với bí thư Mạnh, thế nhưng lão cũng quen gọi là Nhị Cẩu, coi như đã là cả đời như vậy.

- Hì hì, anh cứ nói là không làm, nếu bí thư Vương áp xuống thì thật sự không có quả ngon để ăn đâu.

Trương Nhị Cẩu cười hì hì, sau đó khẽ nói với bí thư Mạnh.

Vẻ mặt bí thư Mạnh có hơi khó coi, mặc dù lão đã chuẩn bị đủ tâm lý, thế nhưng cho dù lão lui ra thì cũng thật sự cảm thấy rất khó chịu.

- Cùng lắm thì tôi không thèm làm bí thư chi bộ thôn nữa.

Bí thư Mạnh tuy không muốn nhưng nói đến đây cũng không còn tự ý mình quyết nữa rồi.

Trương Nhị Cẩu cũng xem như là một người linh hoạt, khi thấy bí thư Mạnh nổi nóng thì cũng nhanh chóng thu lời, không tiếp tục lên tiếng. Đám cán bộ thôn thấy bí thư Mạnh đã có chuẩn bị như vậy thì cũng đều cho ra quyết định của riêng mình.

Một lát sau Vương Tử Quân đưa theo phó bí thư Trương Dân Cường, phó chủ tịch xã Cừu Gia Thành đi vào phòng họp tiến lên đài chủ tịch, thư ký đảng ủy xã là Chu Thường Hữu chờ ba vị ngồi xuống thì bắt đầu điểm danh.

Vương Tử Quân phất tay nói:

- Không cần điểm anh, tôi tin tất cả cán bộ xã Tây Hà Tử đều là cán bộ tốt.

Chu Thường Hữu vừa nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì không tiếp tục điểm danh, mà đám cán bộ thôn cũng dừng nói chuyện.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Trương Dân Cường, tỏ ý Trương Dân Cường có thể bắt đầu được rồi. Đây cũng là trình tự bình thường của hội nghị, lãnh đạo nói chuyện cũng cần người chủ trì, mà Trương Dân Cường chính là một người chủ trì trên tất cả các cuộc hội nghị dù lớn hay nhỏ.

Nhưng còn không đợi Trương Dân Cường kịp mở miệng, bí thư Mạnh ném điếu thuốc xuống đất, sau đó đứng lên thật mạnh nói:

- Bí thư Vương, hội nghị hôm nay nếu ép tôi phải nói chuyện rõ ràng với anh em Mạnh gia, tôi trước tiên nói rõ với anh, tôi cũng không có biện pháp nào khác.

Vẻ mặt Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành ngồi bên cạnh Vương Tử Quân đều biến đổi, bọn họ tất nhiên biết rõ mục đích Vương Tử Quân mời họp lần này, cũng không ngờ hội nghị còn chưa kịp bắt đầu thì vị bí thư chi bộ kia đã bỏ gánh.

Làm sao bây giờ, trực tiếp cách chức sao? Nhưng sau khi cách chức thì ai có thể gánh vác trách nhiệm? Đây chính là vấn đề khó khăn. Đám cán bộ thôn đều có liên quan đến các gia tộc, nếu đối phó với bọn họ thì cần chú ý đến sách lược.

Tuy hai người cũng có biện pháp hóa giải, nhưng lúc này nhân vật chính lại là Vương Tử Quân, hai người bọn họ trầm ngâm nhìn về phía Vương Tử Quân, để xem bí thư Vương có dặn dò gì không.

- Vị này là bí thư Mạnh sao? Xin anh yên tâm, hôm nay chúng ta không bàn về chuyện của năm anh em Mạnh gia.

Vương Tử Quân khẽ vung tay lên rồi thản nhiên nói.

"Không phải chuyện của anh em Mạnh gia?"

Vương Tử Quân vừa nói xong thi đám cán bộ thôn đều ngây người, dù là Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành cũng chợt sững sờ.

"Bí thư muốn làm gì?"

Bí thư Mạnh cũng không ngờ bí thư sẽ làm như vậy, thế cho nên thật sự không biết phải làm sao, nhưng lão dù sao cũng là bí thư chi bộ có kinh nghiệm phong phú, lão tranh thủ thời gian cười cười rồi ngồi xuống.
Bình Luận (0)
Comment