Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1387

Lữ Tiến Binh xảy ra chuyện như vậy làm cho đủ mọi lời nghị luận lan tràn, vô tình uy tín của Thạch Kiên Quân giống như quét rác. Thậm chí có một tài xế taxi nói Thạch Kiên Quân đề bạt Lữ Tiến Binh, Lữ Tiến Binh đề bạt Cổ Thập Minh, bên trong nhất định có giao dịch quyền tiền, rõ ràng là một viên cứt chuột làm xấu nồi canh.

Những lời nghị luận dân gian như vậy hầu như xuất hiện ở tất cả các thành phố, càng có nhiều người trong quan trường cảm thấy lo âu. Tuy bọn họ căn bản không liên lụy, thế nhưng một khi chỗ dựa ngã xuống, kết quả tan đàn xẻ nghé hầu như là nhất định.

Tuyến trên vẫn tiến hành điều tra Lữ Tiến Binh, công tác ở tỉnh Sơn Nam vẫn được tiếp tục. Lúc này xem thời sự vẫn có thể thấy bóng dáng Thạch Kiên Quân đi thị sát các nơi, thế nhưng trong mắt đám người thì vị trí của Thạch Kiên Quân căn bản là không còn.

Thậm chí có người còn nói Thạch Kiên Quân sở dĩ xuất hiện trên tivi cũng là một trò làm cho ra vẻ, chính là ném cho quần chúng một tín hiệu, mình vẫn kiên quyết đứng ở tỉnh Sơn Nam, bản thân bình yên vô sự.

Tuy đó chỉ là tin đồn thế nhưng Vương Tử Quân hiểu suy đoán của bọn họ về Thạch Kiên Quân căn bản là rất chính xác.

Những ngày này Thạch Kiên Quân luôn cảm thấy tâm tình của mình như một khúc nhạc buồn, tất cả niềm vui giống như đã bị đào móc đi sạch sẽ. Nhưng hắn vẫn luôn chú ý hình tượng của mình trước mặt công chúng, sở dĩ luôn công khai lộ diện cũng là muốn nhờ truyền thông tuyên truyền, để cho người ta biết mình vẫn còn ngồi vững vàng trên vị trí chủ tịch tỉnh Sơn Nam, để những lời đồn đãi rằng mình cũng bị liên lụy phải sụp đổ.

Nhưng những biểu hiện này đối với một người cao ngạo như Thạch Kiên Quân thì thật sự là khá châm chọc.

Mặc dù châm chọc nhưng Thạch Kiên Quân vẫn phải làm, nếu không thì hắn sẽ bị đủ tin đồn bao phủ, nếu để cho tin đồn phủ lấy người thì khong bằng cứ cho người ta biết rõ mình còn đứng nơi đó.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên ắng trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Hắn cầm lấy điện thoại, chợt nghe đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Trần Thành Hoa:

- Tử Quân, cậu có rảnh không, chúng ta trò chuyện một chút.

Giọng nói của Trần Thành Hoa rất trầm thấp, Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó nói:

- Trưởng ban Trần, tôi đang ở trong phòng làm việc.

- À, nói cho cậu biết một tin tức, sự kiện điều động của cậu căn bản là không thể, vì tỉnh ủy Sơn Nam có phản ánh, lúc này thế cục khá rối, cần một cán bộ có uy tín và năng lực như cậu để duy trì đại cục, thế nên không thể điều động ra ngoài.

"Tỉnh ủy Sơn Nam? Tất nhiên người đại biểu là bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong!"

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn khẽ nói với Trần Thành Hoa:

- Cám ơn trưởng ban Trần, tôi hiểu rồi.

- À, theo phản ánh của lãnh đạo tỉnh Sơn Nam, cậu có năng lực ở công tác tuyên truyền, thế cho nên chuẩn bị cho cậu tiếp quản khối công tác tuyên truyền của tỉnh, làm trưởng phòng tuyên truyền!

Trưởng phòng tuyên truyền cũng là thường ủy tỉnh ủy, hơn nữa còn là người xếp phía trước, dưới tình huống thông thường thì cũng được đặt song song với trưởng phòng tổ chức. Nhưng thực tế thì quyền lợi của một vị trưởng phòng tuyên truyền căn bản không bằng bí thư tỉnh ủy La Nam của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam, là thường ủy tỉnh ủy, hắn là lãnh đạo tỉnh, lại là lãnh đạo thành phố La Nam, trên cơ bản sẽ được tự ý quyết định sự việc ở La Nam. Khi kinh tế thành phố La Nam liên tục phát triển, Vương Tử Quân căn bản là quyền lực ngày càng thêm nặng. Nhưng nếu hắn là trưởng phòng tuyên truyền, hắn chỉ quản lý mặt trận tuyên truyền, bên trên còn có một vị phó bí thư được bí thư Hào Nhất Phong phân công quản lý, bên dứoi còn có người của Hào Nhất Phong theo sát, căn bản là giống như lấy mất quyền lực.

Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống rồi khẽ nhíu mày, tâm tình cũng hạ xuống. Hào Nhất Phong lại chơi chiêu này với mình, hơn nữa chiêu thức của bí thư Hào Nhất Phong căn bản là rất đẹp.

Dù sao thì bây giờ tỉnh Sơn Nam cũng vào thời điểm rối loạn, yêu cầu thượng cấp giữ Vương Tử Quân cũng không có gì đáng trách. Hơn nữa chức danh trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy căn bản cũng đứng trước bí thư thị ủy La Nam, điều này cũng làm cho đám lãnh đạo thượng cấp mở lời ủng hộ.

Đi đến vị trí hiện tại thì ai cũng có người ủng hộ trên tuyến trên, tuy có người thưởng thức thế nhưng cũng không phải vung tay thích làm gì thì làm.

Vừa rồi Trần Thành Hoa nói đã có lời đề nghị của tỉnh Sơn Nam, như vậy phòng tổ chức sẽ có nhận định, sẽ không tồn tại khuyết điểm, lãnh đạo dù không muốn thì cũng không có mấy khả năng phản đối.

Thật sự là có chút không chờ đợi được.

Vương Tử Quân nghĩ đến đây mà trong lòng khẽ run lên, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó hắn cầm điện thoại lên. Khi hắn còn chưa kịp bấm máy gọi đi, tiếng chuông lại vang lên.

- Alo, Tử Quân sao?

Đầu dây bên kia vang lên âm thanh của Lâm Trạch Viễn.

- Chào chú Lâm, cháu là Vương Tử Quân.

Sau khi nghe rõ đó là âm thanh của Lâm Trạch Viễn, Vương Tử Quân mỉm cười đáp lời.

Tuy bây giờ tâm tình của Vương Tử Quân căn bản là không thoải mái, thế nhưng đó là quyết định của lãnh đạo thượng tầng, hắn căn bản không thể cải biến được. Lúc này nếu hắn biểu hiện tức giận, căn bản không bằng tỉnh táo một chút. Mặc dù trong lòng liên tục bùng sóng, thế nhưng hắn phải đem trí tuệ của mình phát triển đến cao độ, phải giấu tất cả vào sâu bên trong, phải làm sao cho có biểu hiện ung dung bình tĩnh, căn bản không chút gợn sóng sợ hãi.

Trước khi gọi điện thoại thì Lâm Trạch Viễn đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý: Nghe những lời phát giận đến từ Vương Tử Quân. Lúc này nghe thấy Vương Tử Quân điềm nhiên bình tĩnh như không, lại còn cười ha hả như không có tim phổi, thế là trong lòng lão có chút vui mừng. Tuy lão còn chưa nói cho Vương Tử Quân biết được tin tức điều động, thế nhưng lão tin tưởng với những mối quan hệ rộng khắp của Vương Tử Quân vào lúc hiện tại, có lẽ đã biết rồi.

- Tử Quân, cậu đã biết rõ hướng đi của mình chưa?

Lâm Trạch Viễn nói vài việc vặt với Vương Tử Quân, sau đó thản nhiên nói.

Vương Tử Quân gật đầu nói:

- À, cháu biết rồi.

- À, lãnh đạo cũng nói với cậu vài lời về phương diện bổ nhiệm, đó là bất đắc dĩ. Lúc này thế cục của tỉnh Sơn Nam bày ra quá rõ ràng, lý do giữ cậu ở lại cực kỳ vững chắc, thế cho nên lãnh đạo xuất phát từ đại cục mà quyết định cho cậu ở lại.

Lâm Trạch Viễn nói đến đây thì khẽ tiếp tục:

- Cậu tiến lên thường ủy tỉnh ủy, căn cơ là chưa ổn. Tuy chức vụ trưởng phòng tuyên truyền không thể so với phòng tổ chức, thế nhưng dù thế nào cũng xem như có cầu tiến.

- Cám ơn chú Lâm đã quan tâm, cháu nhất định sẽ nhanh chóng tiến vào trong phương diện công tác, cố gắng làm tốt nhiệm vụ, sẽ đẩy công tác tuyên truyền của tỉnh Sơn Nam tiến lên bậc thang mới.

Vương Tử Quân tiêu sái hàn huyên thêm hai câu với Lâm Trạch Viễn, sau đó hắn cúp điện thoại.
Bình Luận (0)
Comment