Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1520

Mạc Tiểu Bắc rất tự tin với tính cách của chồng mình, trong quan trường có nhiều người thường nhìn chằm chằm vào kẻ khác, vô tình cũng có thể bị người ta nói này nọ. Vì vậy những người tiếp cận Vương Tử Quân đều phải mở đường từ Mạc Tiểu Bắc, thế cho nên muốn làm những chuyện không hay cũng căn bản là không thực tế.

Vương Tử Quân mở cửa biệt thự, có vài công nhân mặc áo xanh với gương mặt khách khí đi đến, một người trong số đó dùng giọng cẩn thận nói:

- Chào ngài, chúng tôi là người của công ty đồ gia dụng Thiên Đắc Hi, ngài đặt ghế ở công ty chúng tôi, lúc này chúng tôi đưa đến cho ngài.

Mạc Tiểu Bắc đang dùng giọng sinh động như thật kể chuyện cổ tích cho con trai nghe, khi thấy Vương Tử Quân mang theo một chiếc ghế đi vào thì nhanh chóng dừng lời. Tuy nàng không phải là người trong quan trường, thế nhưng dù sao thì mưa dầm thấm đất. Hơn nữa nàng là người cực kỳ thông minh, cũng hiểu nhiều chuyện quan trường, hôm nay liên tiếp nhận được vài chiếc ghế, thế nên vẻ mặt cũng có chút khó coi.

Vương Tử Quân đặt chiếc ghế bên cạnh Tiểu Bảo Nhi, sau đó cười hỏi:

- Con trai, bố tặng con một cái ghế được không?

Mạc Tiểu Bắc nhìn chiếc ghế rồi dùng giọng kỳ quái hỏi:

- Thế nào lại tặng ghế, năm nay lưu hành tặng món này sao?

Vương Tử Quân lắc đầu không nói, thầm nghĩ ngày hôm qua mình xuống lầu, vừa vặn gặp đám người trung tầng trong ủy ban tư pháp cùng nhau đi xuống lầu. Tất nhiên hắn sẽ là người được vây quanh như sao sáng quanh trăng, tất cả câu chuyện đều lấy hắn làm trung tâm. Khi đó giống như có người dùng giọng lơ đãng hỏi một câu, đó là bí thư Vương thích ở nhà làm gì. Hắn thuận miệng đáp, khi mình còn ở thành phố La Nam thì thích nằm ghế đọc sách, thật sự là rất vui thú thoải mái, đáng tiếc là khi dọn nhà không đem ghế đến.

Xem ra Vương Tử Quân nói một lời vô tâm mà người ta coi là thật, thế là nhanh chóng tặng ghế dựa như ong vỡ tổ.

Những chiếc ghế này tuy là hàng cao cấp, thế nhưng nhìn vào giá cả thì căn bản không phải là không tuân theo quy định. Lãnh đạo cũng là người, cần phải để cho thuộc hạ làm thân cận, điều này căn bản là sự thật. Không phải lãnh đạo là áng mây cao cao tại thượng, chỉ thấy người bên dưới mà không ai với lên được, như vậy sẽ mãi mãi không có người thân cận.

Chính mình tùy tiện nói một câu mà đã thu được nhiều chiếc ghế như vậy, điều này nói rõ mình có uy tín trong ủy ban tư pháp tỉnh ủy, hơn nữa cũng dựng lên quyền uy cao vời của mình. Tuy hắn không thích quà cáp, thế nhưng cũng không phải là vì vậy mà không có gì đưa đến.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn dặn dò Mạc Tiểu Bắc:

- Ngày mai em mua giúp anh vài thứ, giá trị tương đồng, nói là từ La Nam đưa đến, để trả lễ cho người ta.

Mạc Tiểu Bắc khẽ gật đầu, nàng căn bản không thích những chuyện thế này, thế nhưng đây là cuộc sống, đó là chuyện thường. Năm xưa khi còn ở thủ đô, Mạc lão gia tử dạy bảo nàng cực kỳ nghiêm, thế nhưng chỉ cần là người từ quê đến thì Mạc lão gia tử sẽ nhận lấy tất cả những mõn quà dành cho mình.

Quà đáp lễ cũng phải tương đồng một chút, đó là biện pháp không tệ. Cũng không phải là quà cáp trả lễ làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, căn bản là người ta cảm nhận được sự tôn trọng của chồng nàng với mình.

Khi hai vợ chồng thương lượng tốt với nhau, tiếng đập cửa lại vang lên. Vương Tử Quân lúc này thật sự đã có chút sợ hãi, trong lòng thầm nghĩ không phải lại có người đến tặng ghế nữa chứ? Lúc này Mạc Tiểu Bắc thì thầm nói:

- Vợ, em đi ra xem thử, nếu người ta tiếp tục đến tặng ghế, cũng đừng mở cửa.

Mạc Tiểu Bắc gật gật đầu, những chiếc ghế kia tuy rất đáng yêu, thế nhưng quá nhiều thì chính nàng cũng sợ. Nàng đi ra nhìn qua mắt mèo, sau đó lặng lẽ đi về.

- Lại là người đến tặng quà.

Mạc Tiểu Bắc khẽ nói.

Mạc Tiểu Bắc tỏ ý bảo con trai không nên lên tiếng, Tiểu Bảo Nhi cảm thấy trò này rất vui, hơn nữa nó lại là nhân vật quan trọng, thế cho nên tỏ ra rất vui vẻ. Nó trợn mắt nhăn mày với mẹ, lúc này giả vờ làm voi, chút nữa lại làm heo, căn bản là dáng điệu thơ ngây chân thành làm cho người ta buồn cười, làm cho Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc thiếu chút nữa cười thành tiếng.

Khi một nhà ba người đang giả vờ không có ở nhà, tiếng đập cửa chợt ngừng lại.

Đi rồi sao? Khi Vương Tử Quân đang thầm nghĩ như vậy, còn chưa kịp cảm thấy may mắn, đột nhiên điện thoại vang lên. Vương Tử Quân nhìn thấy người gọi đến là Hoắc Quang Lĩnh, thế là nhanh chóng nghe máy.

- Bí thư Vương, anh có ở nhà không?

Vương Tử Quân rất xem trọng minh hữu Hoắc Quang Lĩnh, lúc này mới cười nói: 

- Lúc này có được nửa ngày rảnh rỗi, tôi cũng đang ở nhà.

- Anh đừng nói cứng, tôi biết rõ anh không có ở nhà, tranh thủ thời gian nói cho tôi biết anh đang ở đâu, vì tôi đang đứng trước cửa nhà anh.

Vương Tử Quân không nói thêm điều gì, hắn nhanh chóng đi ra cửa nhìn, thấy Hoắc Quang Lĩnh đang đứng bên ngoài gọi điện thoại, thư ký của đối phương đang cầm theo một chiếc xe hơi chạy bằng điện.

Vương Tử Quân cũng không chần chừ mà vội vàng mở cửa ra nói:

- Ôi anh Hoắc, vừa rồi tôi không dám mở cửa, vì tưởng rằng lại có người đến tặng ghế.

Hoắc Quang Lĩnh nhìn những chiếc ghế trong nhà Vương Tử Quân, thế là cười lên ha hả.

Tiểu Bảo Nhi cầm chiếc xe đồ chơi của Hoắc Quang Lĩnh chạy đi chơi, Mạc Tiểu Bắc thì biết rõ hai người đàn ông có việc cần bàn, thế là pha trà rót nước rồi rời khỏi phòng.

Hoắc Quang Lĩnh là bí thư ủy ban kỷ luật, Vương Tử Quân biết rõ đối phương sẽ căn bản không vô duyên vô cớ đến nhà mình. Hắn tuy có quan hệ khá tốt với Hoắc Quang Lĩnh thế nhưng có một số việc không nên mở miệng sớm thì căn bản không nói lời nào thì hay hơn.

Hai người nói vài lời thì di chuyển chủ đề lên vụ án của Hà Duyên Cường, Hoắc Quang Lĩnh tuy nhìn qua có sĩ khí rất cao, thế nhưng giống như vụ án kia căn bản không có tiến triển gì.

- Người này căn bản là cứng miệng, không nói gì cả.

Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi nói:

- Bí thư Hoắc, dù là kẻ nào cũng có khuyết điểm, Hà Duyên Cường là cán bộ công an lão thành, tố chất của người này căn bản là người thường khó so sánh được. Nếu muốn làm cho người này mở miệng, anh nhất định phải hốt bệnh đúng thuốc, phải tấn công vào vị trí hiểm yếu, lúc này quan trọng nhất là đột phá phòng tuyến tâm lý của anh ấy.

- Điều này thì tôi hiểu rõ, lúc này đang ra tay từ bên ngoài.

Hoắc Quang Lĩnh nói rồi nâng ly trà lên:

- Bí thư Tử Quân, tôi lần này đến chỗ anh, chủ yếu là có việc cần nhờ anh hỗ trợ.

Có đôi khi nói chuyện chú trọng nghệ thuật mở lời, vị trí khác biệt thì lời nói cũng không giống nhau. Vương Tử Quân rất hy vọng có kết giao tốt đẹp với nhân vật như Hoắc Quang Lĩnh, thế nên hắn mở miệng đồng ý không chút do dự:

- Anh nói đi, chỉ cần tôi làm được thì dễ nói.

- Vài ngày nữa tỉnh ủy sẽ điều chỉnh một nhóm cán bộ, phó bí thư Cổ Cẩm Lượng của ủy ban kỷ luật chúng tôi là người có tác phong vững chắc, ý nghĩ nhanh nhạy, là một mầm mống tốt. Lúc này anh ấy cần được rèn luyện, tôi chuẩn bị đưa anh ấy xuống làm chủ tịch một thành phố trong tỉnh.

Hoắc Quang Lĩnh nói rồi nhìn chằm chằm vào gương mặt Vương Tử Quân.

Trong tỉnh sắp tiến hành điều chỉnh nhân sự? Vương Tử Quân trước đó căn bản không nghĩ đến chuyện này, gần đây hắn liên tục thúc đẩy khối tư pháp công tác đúng trình tự pháp luật, rất bận rộn, thế nên căn bản có chút sơ sót ở phương diện này.
Bình Luận (0)
Comment