Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1611

Khi Triệu Tuấn Sơ còn trẻ thường hút thuốc rất nhiều, thiếu chút nữa thành ho lao. Khi đó hắn vì quá sợ hãi mà quyết tâm bỏ thuốc, nhưng hôm nay hắn thật sự nhịn không được.

Quan trường chính là một trường hợp kỳ lạ, mỗi khi cho ra lựa chọn thì đều nơm nớp lo sợ, cẩn thận, nhưng không thể không làm. Lãnh đạo cho ra nhiệm vụ lần này căn bản là khảo nghiệm với Triệu Tuấn Sơ, cũng là một loại nguy cơ.

Nguy cơ là cái gì? Ý nghĩa của nó cũng giống như tên, chính là vừa nguy hiểm vừa có tồn tại kỳ ngộ. Nếu anh làm tốt thì tìm được niềm vui của lãnh đạo, sau này lãnh đạo sẽ có vài phần kính trọng với anh, lại không nhất định sẽ được cái gì; nhưng nếu anh làm sai, lãnh đạo sẽ cảm thấy năng lực của anh không được ổn, anh sẽ nhất định mất đi nhiều thứ. Những thời gian vừa có lo vừa có mất này căn bản sẽ xuất hiện trong cuộc sống chính trị của anh, nhưng sự việc phát triển đến mức này cũng không phải là do hắn có thể quyết định được, chỉ có thể kiên trì đi lên phía trước mà thôi.

Triệu Tuấn Sơ bóp nát tàn thuốc rồi đứng lên, hắn mở cửa sổ đang được đóng chặt cho khí nóng tiến vào thổi tan khói thuốc. Sau khi làm xong tất cả thì hắn mới cầm điện thoại lên.

- Phòng văn thư phải không? Tôi là Triệu Tuấn Sơ, nói chủ nhiệm Lý của các anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

Triệu Tuấn Sơ vừa đặt điện thoại xuống chưa lâu thì chủ nhiệm Lý đã tươi cười đi đến. Chủ nhiệm Lý này sỡ dĩ có thể là chủ nhiệm phòng văn thư cũng là vì rất nhiều người nói rằng có gương mặt phát tài tỏa sáng.

Mặc kệ là đối đãi với lãnh đạo hay quần chúng kêu oan thì chủ nhiệm Lý luôn bảo trì sự an phận cao độ, vào thời điểm nào thì biết cúi đầu cúp tai, căn bản là khó có được, đến nỗi quần chúng đến kêu oan tưởng rằng mình gặp được Bao Thanh Thiên, kích động khó thể nào bình tĩnh. Tỉnh ủy yêu cầu phòng văn thư công tác cần phải đối đãi với mọi người bằng gương mặt với nụ cười, chủ nhiệm Lý lại là người có gương mặt cực kỳ hiền lành, thế cho nên gặp người thì luôn cười như phật Di Lặc.

Đối với Triệu Tuấn Sơ thì chủ nhiệm Lý ngược lại có chút chịu khó, trước tiên hắn rót đầy ly nước cho Triệu Tuấn Sơ, lúc này mới nói: - Bí thư Triệu, hôm nay ngài sao có thời gian rảnh rỗi triệu kiến tôi thế này? Có gì thì ngài cứ sắp xếp, dù lên núi đao xuống biển lửa thì tôi cũng không dám có chút hàm hồ.

Nếu như là trước kia thì Triệu Tuấn Sơ sẽ trêu chọc với thái độ của chủ nhiệm Lý vài câu, nhưng bây giờ hắn không còn tâm tình như vậy. Sau khi cho chủ nhiệm Lý ngồi xuống, hắn trầm giọng hỏi: - Chủ nhiệm Lý, tôi nghe nói gần đây phòng văn thư nhận được nhiều đơn tố cáo về công ty Đại Dã Quốc Tế có phải không?

- Hai ngày qua đơn tố cáo có thể dùng bao để đựng, tôi đang chuẩn bị báo cáo với ngài về sự việc này. Chủ nhiệm Lý có chút sững sốt, sau đó lên tiếng đáp lại.

Triệu Tuấn Sơ cũng không cười, hắn liếc mắt nhìn chủ nhiệm Lý, sau đó lạnh lùng nói: - Phản ánh vấn đề gì?

Chủ nhiệm Lý cũng không thèm quan tâm đến chuyện xảy ra ở thành phố Lữ Xuyên, với vị trí của hắn thì mỗi ngày không biết nhận được bao nhiêu đơn thư tố cáo. Hễ có bất kỳ tình huống gió thổi cỏ lay nào, dù nặng hay nhẹ thì cũng có đơn thư tố cáo, thật sự bận rộn tối mắt. Vì vậy những đơn thư tố cáo nếu không quá quan trọng thì thường được hắn cho qua, cái gì nên đốc thúc thì cứ thực hiện theo đúng trình tự, mà bí thư Triệu cũng yên tâm thỏa mãn về công tác của hắn.

Nhưng hôm nay bí thư Triệu sao lại hỏi về chuyện này? Chủ nhiệm Lý chợt giật mình, có chút kinh ngạc. Ngược lại cũng không phải cảm thấy khó chịu vì mình bị lãnh đạo gõ đầu, căn bản là thái độ của lãnh đạo quá khác thường. Với kinh nghiệm công tác lâu năm của hắn, một khi bí thư Triệu vung tay giống như thế này thì nhất định có chuyện lớn xảy ra.

"Nhưng chuyện này có liên quan đến..." Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, chủ nhiệm Lý cũng không dừng lại mà mở miệng báo cáo: - Chủ yếu phản ánh về quá trình đầu tư của công ty Đại Dã Quốc Tế có tồn tại cấu kết công tư, căn bản ngầm chiếm đoạt tài sản quốc gia.

Chủ nhiệm Lý giới thiệu có chút hàm hồ, nhưng đây là thứ mà Triệu Tuấn Sơ cần, hắn nhanh chóng phân phó với chủ nhiệm Lý: - Anh phải nhanh chóng giao những đơn thư phản ánh tình huống này cho phòng kỷ luật số ba, để cho bọn họ đi điều tra.

Chủ nhiệm Lý đồng ý một tiếng rồi dò hỏi: - Bí thư Triệu, có phải nên nói một tiếng với anh Tả không?

Triệu Tuấn Sơ và chủ nhiệm Lý đến ủy ban kỷ luật đã rất lâu, hơn nữa độ tuổi tương đồng, hai người lại có giao tình khá tốt, dưới tình huống bình thường Triệu Tuấn Sơ cũng thường quan tâm đến chủ nhiệm Lý, nói chuyện cũng căn bản là tùy ý. Nhưng hôm nay sau khi nghe chủ nhiệm Lý nói như vậy thì hắn nhanh chóng đổi thành gương mặt nghiêm nghị, sau đó cứng rắn nói: - Chủ nhiệm Lý, có một số việc anh nên biết thì hỏi, không nên biết thì đừng nói lung tung.

Tuy bị dạy bảo nhưng vẻ mặt chủ nhiệm Lý vẫn tràn đầy nụ cười, hoàn toàn không có biểu hiện gì khác. Thật ra đây cũng là một phần tu luyện của chủ nhiệm Lý, nếu một người công tác trong đơn vị luôn coi trọng mặt mũi, như vậy thì sẽ thường bị lãnh đạo đánh vào mặt.

Chủ nhiệm Lý cười đảm bảo vài câu, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Triệu Tuấn Sơ. Lúc này Triệu Tuấn Sơ nhìn cánh cửa đóng lại, hắn không khỏi đưa tay chống lưng, thật sự là mệt mỏi.

- Đúng là vẫn còn phải bắt đầu. Triệu Tuấn Sơ thầm nghĩ như vậy, hắn cầm tài liệu lên xem, hai hàng chân mày đang nhíu chặt đã giãn ra. Với kinh nghiệm công tác nhiều năm của hắn, chỉ cần có phần tài liệu này thì trên cơ bản đã có thể kết luận.

Chỉ là người liên quan có vị trí đặc thù, tuyến trên cũng không có đý đồ rõ ràng, vì vậy hắn thầm tính toán xem nên bắt đầu như thế nào, đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.

Người vào trong phòng chính là chủ nhiệm Tả Trung Minh phòng kỷ luật số ba. Người này hơn bốn mươi tuổi, mái tóc chỉ còn lại một nửa, gương mặt lúc nào cũng căng cứng giống như ai cũng đang thiếu nợ vài trăm đồng. Sau khi ngồi xuống ghế sa lông thì Tả Trung Minh trầm giọng nói: - Bí thư Triệu, lúc này đơn thư tố cáo của thành phố Lữ Xuyên đã gửi đến phòng của tôi, tôi chuẩn bị cho vài đồng chí đi xuống điều tra, xin hỏi ngài có dặn dò gì không?

- Điều tra thật rõ ràng, trừng phạt thật nghiêm khắc. Triệu Tuấn Sơ nhìn Tả Trung Minh nửa phút, sau đó nói ra một câu như vậy.

Triệu Tuấn Sơ nói như vậy thì Tả Trung Minh căn bản không lên tiếng. Triệu Tuấn Sơ tưởng rằng đối phương hiểu lầm ý nghĩ của mình, nhưng không ngờ Tả Trung Minh lại bỏ ra một câu thế này: - Bí thư Triệu, tôi muốn biết chúng ta giữ thái độ gì trong quá trình điều tra?

Triệu Tuấn Sơ biết rõ ý nghĩ của Tả Trung Minh, thế nhưng hắn chỉ nhìn Tả Trung Minh mà không tỏ thái độ. Lúc đầu Tả Trung Minh còn nhìn vào ánh mắt của Triệu Tuấn Sơ, nhưng khi thấy gương mặt của Triệu Tuấn Sơ không chút biểu cảm, ánh mắt sáng như đuốc thì lại cúi đầu.

- Tôi còn một hội nghị cần tham gia, không có chuyện gì thì anh đi trước đi. Triệu Tuấn Sơ đứng lên khỏi ghế sa lông, sau đó nói với Tả Trung Minh.

Tả Trung Minh không nói thêm điều gì, hắn khẽ gật đầu với Triệu Tuấn Sơ, sau đó rời đi. Nhưng bước chân của hắn lúc này căn bản là cực kỳ nặng nề...

Vương Tử Quân xem xét tư liệu mà cảm thấy đầu váng mắt hoa, thế nhưng tâm tình lại tốt hơn rất nhiều. Mặc dù hắn chỉ có một chút tư liệu, thế nhưng chút tài liệunafy căn bản đã giống như dự đoán của hắn.

Vương Tử Quân thật sự thầm bội phục người đã sắp xếp tất cả sự việc, thủ đoạn của đối phương căn bản là rất cao, giống như dùng nước ấm nấu ếch. Đối phương đã theo dõi Vương Tử Hoa một năm qua, hơn nữa ra tay mà không có chút dấu vết, căn bản phát triển đúng tiến độ, thật sự là lực khống chế quá mạnh.

Có câu hăng quá hóa dở, thật sự là cực kỳ có ý nghĩa. Có đôi khi anh tấn công một người cũng không cần phải đẩy mạnh độ nặng, mà anh cứ tấn công bình thường thế nhưng lại luôn trúng vào chỗ hiểm, như vậy mới độc đáo.

Đối với những người có liên quan, thật sự tất cả mọi việc đều phải xem xét đại cục, vì vậy nếu sự việc quá nhỏ sẽ làm cho người ta không quan tâm, nhưng nếu lớn quá thì sẽ làm cho thượng cấp bất mãn. Cho dù anh là người thành công đánh vào mặt đối phương, thế nhưng cuối cùng thì anh cũng chỉ may áo cưới cho kẻ khác mà thôi.

Một sự kiện nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ lại luôn đâm vào chỗ hiểm, lại có thể đả kích người khác. Hơn nữa biện pháp lần này căn bản là thuộc loại hình chậm rãi, lặng lẽ triển khai, khả năng bị phá hoại là không lớn.
Bình Luận (0)
Comment