Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1674

- Chúng tôi mới quen biết được bốn tháng, tôi cũng chưa đến nhà anh ấy lần nào.

"Mới quen bốn tháng?" Người phụ nữ trung niên càng cảm thấy khó tin, nàng nhìn thoáng qua những gì mà Vương Tử Quân đưa đến, càng thêm lo lắng hơn. Nàng nháy mắt với bố mình, sau đó cười nói: - Thật xin lỗi, Chính Tân không có ở nhà, ngài có gì cứ nói, chúng tôi sắp phải đi ra ngoài rồi.

Khi thấy người phụ nữ trung niên hạ lệnh đuổi khách thì Du Giang Vĩ và Trì Hoa Trục đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy cần phải mở miệng một chút.

Chỉ là động tác của hai người bị Vương Tử Quân cản lại, hắn cười nói: - Chị gái, có câu người từ phương xa đến là khách, tôi bây giờ nghe thấy mùi thơm, ngài cũng không thể đuổi chúng tôi đi được. Bác trai, ngài không ngại lấy thêm vài đôi bát đũa đấy chứ?

Người phụ nữ trung niên kia bực mình đỏ mặt tía tai, người này nhìn thì hào hoa phong nhã nhưng sao da mặt lại dày như vậy?

Khi người phụ nữ trung niên cảm thấy rất bực bội thì ông cụ đã mở miệng: - Cơm nước xong rồi đi, cũng không có gì là ngon, chỉ là có thêm vài đôi bát đũa mà thôi.

- Nhưng cháu còn chưa trò chuyện đủ với bác. Vương Tử Quân nhìn gương mặt của người phụ nữ trung niên rồi dùng giọng biết thời thế nói.

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, người phụ nữ trung niên đi ra mở cửa, một người đàn ông hơn hai mươi tuổi đi vào, trên tay còn có một chiếc bánh ngọt.

Người thanh niên đến giao bánh, sau khi người phụ nữ trung niên ký tên thì đặt bánh ngọt lên bàn. Vương Tử Quân nhìn chiếc bánh ngọt rồi cười nói: - Bác trai, đến sớm không bằng đến đúng lúc, hôm nay là sinh nhật ngài sao?

- Mẹ, con thấy người kia căn bản không tốt. Chính Tân là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, một người không rõ lai lịch tự nhiên đến nhà tán gẫu với bố nhất định là có chuyện cần nhờ đại ca. Bác gái tuy không đi ra ngoài nhưng từ trong miệng co rể cũng biết được khách đến nhà, sau khi nghe người phụ nữ trung niên nói như vậy thì cũng không thể không lo lắng: - Chính Hồng, nếu không con gọi điện thoại cho anh xem, để anh ấy đến một chút.

- Cho anh ấy đến sao? Mẹ cũng không phải không biết con của mẹ đã sớm bán thân cho đơn vị, có sinh nhật nào của bố mà anh ấy về được? Không phải tham gia công tác thì cũng là họp hành, hừ, con cũng không muốn lãng phí tiền điện thoại vì người bác sĩ nham hiểm này.

- Em có thể bớt tranh cãi được không? Đừng làm cho bố nghe thấy được. Người đàn ông trung niên bên cạnh chợt: - Người đến nhà cũng không nhất định là có việc cần nhờ vả đại ca của em.

Người đàn ông trung niên không nói thì không sao, vừa nói thì làm bùng nổ tính tình của vợ. Nàng trừng mắt nhìn hắn, sau đó dùng giọng không khách khí nói: - Làm sao anh biết hắn ta không phải? Trên mặt hắn ta có khắc chữ sao? Cũng chỉ có ánh mắt anh sắc như đao mới phân biệt được à? Đúng là...

Hào Nghị Thổ rõ ràn không có bãn lĩnh nói năng bằng vợ, bây giờ bị vợ phản bác thì chỉ có thể buồn bực không lên tiếng mà thôi. Bác gái thấy không hay nên trừng mắt nhìn con gái: - Con vẫn cái tính tình này, cũng chỉ có Nghị Thổ mới nhường được con thôi.

Niên Chính Hồng là một người thẳng tính, khi thấy mẹ nói như vậy thì ngượng ngùng dùng giọng có chút uất ức nói: - Mẹ, không phải con sợ gây ra chuyện cho anh sao?

- Được rồi, bàn tay không đánh lên mặt người cười, mời bọn họ dùng cơm một bữa là được. Những thứ bọn họ mang đến thì cho bọn họ đưa về, đừng gây phiền toái cho anh của con. Bác gái vừa chăm chút cho nồi súp vừa dặn dò.

Niên Chính Hồng vừa giúp mẹ việc bếp nức vừa quan sát động tĩnh trong phòng khách. Lúc này Vương Tử Quân đang trò chuyện với bố nàng về những chuyện năm xưa, liên tục làm cho ông cụ cười vui vẻ, thế là không khỏi làm cho nàng thầm nghĩ đối phương đến đây làm gì?

- Vương tiên sinh, xin hỏi ngài công tác ở đơn vị nào? Niên Chính Hồng thừa dịp đi ra rót nước thì mỉm cười nói.

Vương Tử Quân cũng không ngẩng đầu lên, hắn dùng giọng không quan tâm nói: - Tôi công tác ở cơ quan chính quyền.

Niên Chính Hồng nghe Vương Tử Quân nói như vậy mà có chút hèn mọn, thầm nghĩ người kia thật sự biết giả vờ, cơ quan nhà nước các anh có ai không vểnh mặt lên trời chứ? Thế là nàng căn bản không khách khí hỏi Vương Tử Quân: - Vương tiên sinh còn trẻ như vậy chắc chắn phát triển đầy hứa hẹn, có lẽ là một trưởng khoa rồi chứ?

"Trưởng khoa sao? Chị gái kia có ánh mắt thế nào vậy?" Du Giang Vĩ thầm nghĩ, Trì Hoa Trục thì lại cảm thấy buồn cười.

Vương Tử Quân dùng giọng nghiêm trang nói với chị Niên: - Cũng giống như vậy.

Niên Chính Hồng căn bản không chịu buông tha: - Anh sao biết anh trai tôi? Có phải có chuyện muốn tìm anh ấy không?

Vương Tử Quân ngược lại lắc đầu: - Không phải, chúng tôi quen biết nhau vì được bạn bèn giới thiệu.

Khi Niên Chính Hồng định hỏi tiếp thì điện thoại của Vương Tử Quân vang lên, hắn lấy điện thoại nhìn thoáng qua rồi cười cười xin lỗi, sau đó nhận điện thoại: - Anh Đoạn, các anh đến đâu rồi?

- Báo cáo trưởng phòng Vương, chúng tôi đã đi, mười phút nữa sẽ đến.

- Vậy thì tốt rồi. Vương Tử Quân nói xong thì cúp điện thoại.

Niên Chính Hồng nhìn thoáng qua chiếc điện thoại màu đen của Vương Tử Quân, nàng càng cảm thấy đối phương rất khả nghi. Chiếc điện thoại kiểu kia căn bản đã là quá lạc hậu, xem ra người này có việc cần nhờ anh mình, vì đám trưởng khoa phát triển bừng bừng sao lại dùng điện thoại như vậy.

Đúng lúc này chồng của Niên Chính Hồng đi ra nói: - Bố, chúng ta dùng cơm nhé?

Bác Niên định lên tiếng nhưng lại bị Vương Tử Quân cắt ngang lời: - Chờ một chút, vài phút nữa có thêm vài người bạn của tôi đi đến.

Niên Chính Hồng vừa nghe thấy như vậy thì thiếu chút nữa đã tức ói máu, có người tự chủ trương như vậy sao? Nàng càng ghét người đàn ông vô lễ này, nhưng ông cụ bên kia lại gật đầu nói: - Cũng không có gì, mọi người chờ thêm một lát nữa.

Vì vài người xa lạ có việc cần nhờ anh mà bố mìn đánh mất cả nguyên tắc, điều này làm cho Niên Chính Hồng cảm thấy không thoải mái, nhưng lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa.

Nhưng lần này Niên Chính Hồng tỏ ra rất vui: - Ôi, chị gái và Hoan Hoan đến, mời vào mời vào, vừa rồi bố còn nhắc đến hai người.

Dưới sự hoan nghênh của Niên Chính Hồng thì một người phụ nữ trung niên đưa theo một cô gái đi vào trong nhà. Người phụ nữ kia bắt chuyện với ông cụ, sau đó kéo con gái đến bảo chào ông, nhưng cô gái kia có chút sợ hãi, nó đứng đằng sau mẹ, căn bản cái gì cũng không dám nói.

Ông cụ cực kỳ vui vẻ, lại dùng giọng từ ái hỏi: - Tiểu Hoan Hoan sao lại gầy thế? Mau đến đây ông xem nào, có phải học tập mệt chết người không?

Cô gái kia không chịu tiến lên, nàng cúi đầu loay hoay quần áo. Ông cụ nhìn thấy cháu gái nhăn nhó không chịu lên tiếng, thế là lại chỉ huy cho vợ mau lấy thứ gì đó cho cháu gái.

Vì chị dâu đến nên Niên Chính Hồng căn bản không còn tâm tư truy vấn Vương Tử Quân, nàng ôm lấy cháu rồi nói: - Hoan Hoan, cô cô vừa mua cho cháu vài món đồ chơi.

Tiểu Bảo Nhi vừa rồi còn tỏ ra như một người lớn, nhưng vừa nghe nói có đồ chơi thì tỏ ra tràn đầy hứng thú: - Có gì chơi sao? Cháu cũng muốn xem một chút, cô giáo cháu nói thứ tốt phải chia xẻ mới vui.
Bình Luận (0)
Comment