Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1702

Vương Tử Quân tuy cũng là một vị thường ủy tỉnh ủy quan trọng, nhưng nếu đánh giá hắn với một trong hai người Lý Thừa Uyên và Kim Hành Thuấn, hắn căn bản sẽ không rơi vào thế hạ phong. Khốn nổi lúc này Lý Thừa Uyên và Kim Hành Thuấn đã liên thủ với nhau, nếu như không có lực lượng mạnh hơn để chèo chống, Vương Tử Quân căn bản chỉ còn lại thất bại.

Nhưng lúc này ai có đủ năng lực chèo chống cho Vương Tử Quân? Không ít người đã nhìn về phía Diệp Thừa Dân. Lúc này chỉ có Diệp Thừa Dân lên tiếng giúp đỡ thì Vương Tử Quân mới còn cơ hội thắng, nhưng biểu hiện của bí thư Diệp ở bên kia lại căn bản như mặt nước giếng sâu, lẳng lặng ngồi đó, không một tiếng động.

Ngoài Diệp Thừa Dân là người có thể chèo chống cho Vương Tử Quân, căn bản còn lại một người là phó bí thư tỉnh ủy Diêu Trung Tắc. Nhưng dụa vào thời gian Vương Tử Quân quật khởi, rất nhiều người cảm ứng được mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Diêu Trung Tắc là như thế nào. Vào thời điểm quan trọng này Vương Tử Quân sẽ nhận được sự giúp đỡ vô tư khách quan từ Diêu Trung Tắc sao?

Diêu Trung Tắc không chơi trò ném đá xuống giếng thì căn bản là quá hay rồi.

Ngoài Diêu Trung Tắc thì còn một người miễn cưỡng có chút tư cách là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Đào Nhất Hành. Cũng không phải là lực ảnh hưởng của Đào Nhất Hành là quá lớn, chủ yếu người này là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, lời nói của hắn đôi khi đại biểu cho ý chỉ của bí thư Diệp Thừa Dân.

Nhưng Đào Nhất Hành há miệng mà cuối cùng lại nuốt lời vào bụng. Hắn là người thông minh, tuy hắn biết rõ hoàn cảnh khó khăn của Vương Tử Quân, nhưng chưa có sự gật đầu của bí thư Diệp, hắn không dám mở miệng bừa.

Lỗ Kính Tu ngồi ở vị trí gần rìa, hắn lẳng lặng nhìn tất cả đang diễn ra. Khi hắn đã hiểu rõ về Nam Giang, hắn biết rõ mình sở dĩ đứng vững bàn chân cũng là vì leo lên thuyền của Vương Tử Quân. Mặc dù không có người nào nói điều gì, thế nhưng Lý Thừa Uyên và Kim Hành Thuấn đã tỏ thái độ, trên thực tế sự việc đang dần trong sáng.

Chính mình nên làm gì bây giờ? Không nói lời nào sao? Làm như vậy nhất định là không dễ chịu chút nào. Mọi người đều biết Lỗ Kính Tu hắn nhanh chóng đứng vững bàn chân ở Nam Giang là nhờ vào sự giúp đỡ to lớn của Vương Tử Quân, nếu như vào thời điểm này mình căn bản là khoanh tay đứng nhìn, như vậy người ta sẽ nhìn mình như thế nào?

Nhưng lúc này nếu Lỗ Kính Tu giúp đỡ Vương Tử Quân, rất có thể sẽ không đắc tội với Vương Tử Quân mà chống đối với người của Chử Vận Phong, như vậy bọn họ sẽ lấy hắn là bia ngắm bắn, tập trung hỏa lực vào, nói như vậy thì cũng rất oan uổng.

Lỗ Kính Tu hít vào một hơi thật sâu rồi cho ra quyết định, mở miệng cũng là một đao, ngậm vào cũng là một đao, nếu ngậm miệng làm cho người ta xem thường, không bằng chính mình đứng lên bày tỏ thái độ rõ ràng.

Lỗ Kính Tu hạ quyết tâm rồi trầm giọng nói: - Tôi giúp đỡ ý kiến của trưởng phòng Tử Quân, vì chuyện gì cũng phải có người chuyên nghiệp xử lý, cần phải cho chuyên gia đi thực hiện. Lúc này công ty xe hơi Đông Hồng muốn phát triển thì cần một vị giám đốc hiểu rõ về đơn vị của mình, tôi cho rằng đồng chí Lưu Thành Lâm nếu là giám đốc công ty sẽ đẩy mạnh đơn vị của mình phát triển.

Lỗ Kính Tu nói xong thì Đậu Minh Đường và Hoắc Quang Lĩnh đều tỏ thái độ: - Tôi cũng giúp đỡ ý kiến của trưởng phòng Vương.

Có lời nói giúp đỡ của Đậu Minh Đường, Lỗ Kính Tu và Hoắc Quang Lĩnh, lúc này số người ủng hộ Vương Tử Quân đã vượt qua Lý Thừa Uyên. Nhưng ưu thế này cũng không phải mọi người nhìn thấy là quá tốt, vì đại đa số người bên phía Chử Vận Phong còn chưa mở miệng, nhưng bên phía Vương Tử Quân thì hầu như đã đứng hết ra rồi.

- Trưởng phòng Vương, tôi căn bản không hiểu rõ về Lưu Thành Lâm cho lắm, anh từng gặp qua người này sao? Mọi người trong phòng đang suy đoán là ai sẽ mở miệng tiếp theo, Diêu Trung Tắc đột nhiên mở miệng hỏi.

- Tôi đã gặp Lưu Thành Lâm. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Diêu Trung Tắc, hắn hiểu đối phương đang nghĩ gì, sau khi trầm ngâm giây lát thì dùng giọng kiên định nói.

Nụ cười trên mặt Diêu Trung Tắc càng thêm sáng lạn, hắn cười cười nói: - Như vậy theo ý của trưởng phòng Tử Quân, nếu như để cho đồng chí Lưu Thành Lâm đảm nhiệm vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, anh ấy có năng lực đưa công ty xe hơi Đông Hồng thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn hiện tại hay không?

Vấn đề này của Diêu Trung Tắc căn bản không chỉ là thâm độc bình thường, thậm chí nó còn đào lên nhiều hố sâu cho chính Vương Tử Quân. Nếu như Vương Tử Quân trả lời là phủ định, như vậy căn bản là lời nói trước đó biến thành vô nghĩa; nhưng nếu như đó là lời khẳng định, như vậy sau này khi Lưu Thành Lâm là giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, không thể đưa công ty thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, tất nhiên người bị truy cứu trách nhiệm chủ yếu nhất khi đó sẽ là Vương Tử Quân.

Lúc này Diêu Trung Tắc có thể nói là tiến cũng hay mà lùi cũng ổn.

- Tôi cho rằng đồng chí Lưu Thành Lâm có năng lực như thế. Vương Tử Quân cũng không nhìn vào mặt Diêu Trung Tắc, hắn dùng giọng bình tĩnh nói.

Câu này vừa ra khỏi miệng, người khác căn bản không có phản ứng gì, thế nhưng Diêu Trung Tắc đã dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói: - Tôi gần đây rất tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của trưởng phòng Tử Quân, nếu trưởng phòng Tử Quân đã có lòng tin như vậy, tôi tin tưởng đồng chí Lưu Thành Lâm có thể dẫn đầu đưa công ty xe hơi Đông Hồng thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó, tôi đồng ý để đồng chí Lưu Thành Lâm tiến lên làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng.

Diêu Trung Tắc là người đứng hàng thứ ba trong tỉnh ủy Nam Giang, lời nói cực kỳ có lực ảnh hưởng. Nhưng lúc này người ta không chú ý đến lực ảnh hưởng của Diêu Trung Tắc, chủ yếu quan tâm đến lời nói vừa rồi, căn bản lắp ghép lại và cảm thấy có nhiều ý nghĩa.

Nếu Lưu Thành Lâm không thể đưa công ty xe hơi Đông Hồng thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, như vậy là Vương Tử Quân không biết nhìn người, căn bản là quá chủ quan duy ý chí. Như vậy là một chiếc mũ không hay cho vị trí trưởng phòng tổ chức của Vương Tử Quân, như vậy làm gì có tư cách tiếp tục công tác làm cho người ta tin phục?

Ngay cả nhóm người đang đối chiến với Vương Tử Quân là Lý Thừa Uyên cũng khó thể không bội phục sự độc ác của một người xảo quyệt như Diêu Trung Tắc. Lý Thừa Uyên là phó chủ tịch thường vụ nắm công tác kinh tế, hắn căn bản hiểu rõ hơn người bình thường về phương diện mình đang quản lý. Hắn biết rõ với một xí nghiệp lớn như công ty xe hơi Đông Hồng, nếu muốn thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó thì không phải chỉ đơn giản là đứng ra tỏ thái độ và hô khẩu hiệu suông.

Diêu Trung Tắc chính thức đưa một sự kiện với xác xuất thành công không cao ném lên đầu Vương Tử Quân. Nếu Lưu Thành Lâm căn bản không làm tốt công tác của mình ở công ty xe hơi Đông Hồng, như vậy Vương Tử Quân căn bản sẽ không dễ xoay người.

Diêu Trung Tắc căn bản là quá ác.
Bình Luận (0)
Comment