Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1757

Khuất Chấn Hưng có ý nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng áp dụng vào hành động, thế nên biểu hiện là cực kỳ tôn trọng thư ký trưởng Đào Nhất Hành.

Khuất Chấn Hưng phải nhìn tình thế trước mặt, phải cho ra những phân tích thật sự nhanh chóng, nếu hắn khống chế được nó, như vậy có thể giải quyết dễ dàng những mâu thuẫn khác, sau này sẽ không có ai làm gì được mình. Một người mà hắn cần phải đối phó như vậy chính là thư ký trưởng Đào Nhất Hành.

Đào Nhất Hành nhìn Khuất Chấn Hưng, sau đó dùng giọng trầm thấp nói: - Có phải là về vấn đề của công ty xe hơi Đông Hồng hay không? Tôi nghe nói phía ủy ban nhân dân đã có được báo cáo rồi.

Khuất Chấn Hưng thấy Đào Nhất Hành nói đến nước này thì cũng không tiếp tục giả vờ hồ đồ, hắn lắc đầu nói: - Một giờ trước có một bản điều tra về công ty xe hơi Đông Hồng từ tay bí thư Diêu dưa đến đây, nhưng bí thư Diệp cũng không tỏ thái độ.

Đào Nhất Hành không nói gì thêm, Khuất Chấn Hưng thì nhanh chóng đi rót cho Đào Nhất Hành một ly trà ngon.

Sau khi uống một ngụm trà thì Đào Nhất Hành đứng lên nói: - Tôi đi vào phòng bí thư ngồi một chút.

Nếu như người khác đi vào phòng của bí thư Diệp Thừa Dân thì Khuất Chấn Hưng không thể nào không vào theo, Đào Nhất Hành thì lại khác. Đào Nhất Hành là thư ký trưởng, hắn có quyền không thông qua thông báo để tiến vào phòng làm việc của bí thư Diệp. Lúc này Đào Nhất Hành muốn đi vào trong phòng của bí thư Diệp, Khuất Chấn Hưng cũng không cần phải vào theo.

Khuất Chấn Hưng lắc đầu, hắn bắt đầu thu thập tài liệu của mình. Đúng lúc này có nhân viên Nhâm Hiểu Hạng của ban thư ký số một cầm tài liệu đi đến. Khuất Chấn Hưng kiêm trưởng ban thư ký số một, thế nên trò chuyện với Nhâm Hiểu Hạng cũng tự nhiên hơn.

- Hiểu Hạng, có chuyện gì không? Khuất Chấn Hưng vừa nhận lấy tài liệu vừa dùng giọng nhàn nhạt hỏi.

Nhâm Hiểu Hạng đặt tư liệu lên bàn làm việc của Khuất Chấn Hưng, hắn báo cáo bằng giọng điệu có vài phần cảm xúc: - Trưởng ban, anh xem nhật báo kinh tế Nam Giang xem, bên trong có biến.

Nhật báo kinh tế tỉnh Nam Giang? Khuất Chấn Hưng có hơi sững sốt, sau đó hắn đưa mắt nhìn, thấy một dòng chữ khá lớn, nói về triển vọng của các dòng xe hơi trong nước.

Bài viết này chỉ có hơn một ngàn chữ, không chiếm diện tích quá lớn trên mặt báo, thế nhưng Khuất Chấn Hưng nhìn vào mà cảm thấy ớn lạnh cả người.

Sở dĩ Khuất Chấn Hưng sinh ra cảm giác này cũng là vì nội dung của bài báo. Hắn là kinh tế của bí thư Diệp, dù hắn làm việc không đứng cao nhìn xa như lãnh đạo, thế nhưng hắn tiếp xúc nhiều, tất nhiên cũng có thể hiểu được nhiều thứ. Hắn là người có thần kinh cực kỳ mẫn cảm, căn bản cảm nhận được sóng gió ngầm đang bùng lên.

Đầu tiên là báo cáo điều tra, sau đó lại là công kích từ các mặt. Khuất Chấn Hưng cảm thấy tất cả không phải là cử chỉ vô tâm, chẳng qua hắn hiểu nhưng không thể bày ra ý kiến gì, tất cả những trò chơi thế này căn bản không bao giờ tiếp nhận một người như hắn chen chân vào.

Khuất Chấn Hưng nhìn gương mặt nịnh nọt của Nhâm Hiểu Hạng, trong đầu hắn lóe lên gương mặt của bí thư Diệp khi mình vào dâng trà, thế là đặt tư liệu lên bàn rồi khen ngợi Nhâm Hiểu Hạng hai câu. Hắn nhìn Nhâm Hiểu Hạng rời khỏi phòng làm việc của mình, sau đó cầm tờ báo đi vào trong phòng làm việc của bí thư Diệp.

Khi Khuất Chấn Hưng mở cửa ra thì thấy Đào Nhất Hành, gương mặt Đào Nhất Hành không được tốt cho lắm, thậm chí còn có ý cảnh cáo hắn cần phải làm tốt công tác của mình.

Khuất Chấn Hưng tuy không phục ánh mắt trách cứ của Đào Nhất Hành, thế nhưng hắn không dám biểu hiện ra bên ngoài. Hắn đưa tờ báo vào trong tay của Diệp Thừa Dân, sau đó châm thêm trà cho lãnh đạo.

Diệp Thừa Dân nhìn bài báo vài lượt, sau đó đặt mạnh lên mặt bàn: - Thật sự là nắm bắt không tha, đã lập tổ điều tra đến xem xét, bây giờ còn phất cờ hò reo trên mặt báo.

- Bí thư Diệp, tôi thấy có vài người cũng không chú ý đến đại cục, khi thấy lợi ích của mình bị xâm hại thì căn bản không quan tâm đến đại cục. Đào Nhất Hành tiếp nhận tờ báo trong tay của Diệp Thừa Dân, hắn nhìn thoáng qua, sau đó nói tiếp: - Nhưng ruồi bọ không thể không có khe hở, bọn họ đã mở miệng, không cắn được một miếng thịt thì căn bản sẽ không chịu ngậm miệng lại.

Tuy Khuất Chấn Hưng rất muốn ở lại thêm một lúc để nghe xem Đào Nhất Hành và Diệp Thừa Dân sẽ nói những gì, thế nhưng với cấp bậc của hắn thì căn bản không có tư cách nghe những thứ này. Vì vậy hắn thành thật rời khỏi phòng làm việc của bí thư Diệp, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi hột cho trưởng phòng tổ chức trẻ tuổi Vương Tử Quân, thật không biết cao nhân kia có qua được ải này hay không.

Trong phòng, Diệp Thừa Dân đang nhíu mày rất chặt, nếu như có thể lên tiếng, lão tuyệt đối không muốn sự việc xảy ra như vậy. Nhưng bây giờ dù lão có áp chế cũng không được.

Lúc này người bị ảnh hưởng là Lưu Thành Lâm, thế nhưng nhiều người cùng thúc đẩy sự việc, cuối cùng kẻ chịu tội là ai thì Diệp Thừa Dân biết rất rõ ràng. Nhưng rõ ràng thì thế nào, lão bây giờ đang cực kỳ sốt ruột muốn hóa giải chuyện này.

Vương Tử Quân chính là một người có khả năng chuẩn bị thúc đẩy sự kiện cải cách nhân sự ở Nam Giang, Diệp Thừa Dân dù thế nào cũng không muốn người này bị hao tổn. Nhưng bây giờ tình thế ngày càng phát triển, giống như có những bàn tay vô hình đang kéo Vương Tử Quân xuống bùn.

- Chẳng lẽ phải để cho nhóm người kia đạt được mục đích của mình sao? Diệp Thừa Dân nói rất lạnh lùng, Đào Nhất Hành có thể nghe ra ý nghĩ phẫn nộ của Diệp Thừa Dân. Lúc này sự việc đã phát triển đến mức quá cao, quyền chủ động không thuộc về Diệp Thừa Dân, cho dù Đào Nhất Hành có muốn giải quyết ưu sầu cho lãnh đạo cũng vô kế khả thi.

Đào Nhất Hành trầm mặc một lúc lâu, sau đó lên tiếng: - Bí thư Diệp, chuyện này có hai đối sách, một là ngài đi đến tỉnh hàng xóm khảo sát một thời gian, để cho sự việc lắng xuống;

Đào Nhất Hành nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: - Biện pháp còn lại chính là giải quyết dứt khoát, trực tiếp xử lý sự việc này.

Kéo dài thời gian, đây là biện pháp khá ổn thỏa, nhưng nó lại chôn xuống một quả bom hẹn giờ, nếu nổ tung lên thì hậu hoạn vô cùng; giải quyết dứt khoát mặc dù đau nhưng chỉ trong chốc lát, một khi cắt bỏ ung nhọt thì căn bản là giải quyết tận gốc, tất cả sẽ chấm dứt.

Diệp Thừa Dân cũng không nói gì, lão đứng lên khỏi ghé, đi tới đi lui bên cửa sổ. Rõ ràng vị lãnh đạo trước nay luôn suy tính trước mọi thứ đang không thể nào cho ra quyết đoán. Hai phương án kia một nặng một nhẹ, kết quả khác hẳn nhau, lão cần phải suy nghĩ cho thật kỹ càng.

Khi Diệp Thừa Dân đang do dự thì chiếc điện thoại màu đỏ trên bàn làm việc chợt vang lên. Lão nhìn thoáng qua dãy số, sau đó khoát tay áo với Đào Nhất Hành ở bên cạnh, cuối cùng đưa tay nhận lấy điện thoại: - Tôi là Diệp Thừa Dân.

- Bí thư Diệp, tôi là Chử Vận Phong, chỗ này của tôi có một tài liệu báo cáo về công ty xe hơi Đông Hồng, không biết ngài có muốn xem qua không? Tuy không phải đang đứng đối diện nhau mà thông qua điện thoại, thế nhưng Đào Nhất Hành vẫn nghe được giọng nói cực kỳ mạnh mẽ của Chử Vận Phong.

Diệp Thừa Dân gật đầu nói: - Tôi đã xem qua rồi.
Bình Luận (0)
Comment