- Đi đến nhà máy cơ khí xem thế nào.
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn thuận miệng nói. Sau khi thành công trong công tác thay đổi chế độ của nhà máy in, giám đốc Thẩm Kim Binh của nhà máy cơ khí tìm đến gặp Vương Tử Quân, yêu cầu chủ tịch Vương cho nhà máy cơ khí một cơ hội thay đổi chế độ để thoát thai hoán cốt. Nhưng khoảng thời gian này Vương Tử Quân quá bận, mà công tác thay đổi chế độ cũng không phải ngày một ngày hai có thể hoàn thành, vì thế mới mãi kéo dài đến tận bây giờ.
Nói đến nhà máy cơ khí thì lúc đầu Vương Tử Quân còn có chút giật mình, cảm thấy một huyện thành nhỏ như con kiến của huyện Lô Bắc mà có một nhà máy cơ khí thì cũng quá ngạc nhiên. Nhưng sau khi tìm hiểu mới biết đây là nhà máy chuyên sản xuất máy kéo, tất cả mọi thứ đều nhập về từ bên ngoài, công việc chủ yếu của công nhân viên là lắp ráp mà thôi.
Vì vấn đề nhãn hiệu và tiêu thụ nên nhà máy cơ khí luôn rơi vào tình huống khó khăn, nhà máy có hơn hai trăm công nhân, đến bây giờ đã nửa năm rồi chưa phát lương.
Xe chạy trên đường huyện Lô Bắc, Vương Tử Quân lại ném tâm tư của mình từ nhà máy cơ khí đến thành phố Giang Thị, đến bên Tần Hồng Cẩm, về đến những thời điểm hai người ở bên nhau. Những ngày trước hắn có về thành phố Giang Thị hai lần, mỗi lần đều đến gặp Tần Hồng Cẩm. Người phụ nữ này như điên khùng, ôm lấy hắn không tha, không quan tâm đến bất cứ thứ gì mà mãi ngụp lặn cùng hắn, hàng đêm vui vẻ, hết sức thân mật, mãi đến thời điểm cuối cùng mới thỏa mãn buông tha cho hắn. Nhưng dù hắn nói thế nào thì Tần Hồng Cẩm cũng không chịu đồng ý, nàng không muốn cùng hắn về nhà gặp cha mẹ, điều này làm cho hắn không thể làm gì hơn được.
Lần này Vương Tử Quân quay về nhất định sẽ kéo Tần Hồng Cẩm về nhà gặp mặt cha mẹ, dù tốt xấu gì cũng phải gặp bố mẹ chồng, hơn nữa Tần Hồng Cẩm lại xinh đẹp dịu dàng nết na như vậy? Hắn thầm quyết định và xiết chặt nắm đấm, nghĩ đến hình tượng Tần Hồng Cẩm ngoan ngoãn nép vào lòng mình như một chú mèo nhỏ, hắn cảm thấy rất ngọt ngào. Trong xe rất ấm áp, Vương Tử Quân nhắm mắt lại một lát, sau phút chốc thì thần trí đã mơ hồ, giống như êm đềm chìm vào giấc mộng.
- Tút, tút, tút...
Tiếng chuông điện thoại vang lên bên tai Vương Tử Quân, hắn mở mắt ra thấy Tôn Hạ Châu đang nghe điện thoại, thấy mình thức giấc thì Tôn Hạ Châu nói ngay:
- Chủ tịch Vương, văn phòng gọi điện thoại đến, nói chủ tịch Lưu muốn tìm anh.
"Lưu Thành Quân muốn tìm mình?"
Vương Tử Quân có hơi trầm ngâm, sau đó hắn nói với Thái Thần Bân:
- Tiểu Thái, quay xe lại, chúng ta về ủy ban.
Trong phòng làm việc của chủ tịch huyện Lưu Thành Quân, lúc này Lưu Thành Quân đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên hơi mập. Người này hơi lun, nhìn qua như một quả cầu, hắn đang thở phì phò phì phò giống như hít thở cũng tương đương với ngoại hình. Trên mặt hắn là nụ cười thường trực, bộ dạng lúc nào cũng có thể tiếp nhận lời chỉ dạy.
- Chủ tịch Tử Quân đến rồi, mau mời ngồi.
Lưu Thành Quân thấy Vương Tử Quân đi đến thì chỉ xuống vị trí bên cạnh rồi dùng giọng nhiệt tình nói.
Vương Tử Quân chào Lưu Thành Quân một tiếng, sau đó thuận thế ngồi xuống chiếc ghế sa lông ở gần bên Lưu Thành Quân. Người đàn ông trung niên như quả cầu thấy Vương Tử Quân ngồi xuống thì vội vàng chào hỏi;
- Chào chủ tịch Vương.
Vương Tử Quân cũng coi như từng gặp qua người đàn ông trung niên này, đây là chủ nhiệm hội chữ thập đỏ huyện Lô Bắc tên là Bàng Tiểu Quang. Lúc này Bàng Tiểu Quang ngồi trong phòng làm việc của Lưu Thành Quân, chẳng lẽ có liên quan gì đến chuyện giúp đỡ người nghèo?
Khi Vương Tử Quân trầm ngâm thì Lưu Thành Quân đã đốt một điếu thuốc rồi dùng giọng âm u hỏi:
- Chủ tịch Vương, anh biết một năm tôi sợ nhất là lúc nào không?
Vương Tử Quân thật sự không ngờ Lưu Thành Quân lại hỏi như vậy, tuy trong lòng hắn đã có đáp án, thế nhưng hắn vẫn thản nhiên nói:
- Điều này thật sự không biết.
- Cậu không biết cũng được, giả vờ hồ đồ cũng được, tôi cũng không sợ nói cho cậu biết, tôi sợ nhất chính là lễ mừng năm mới. Cậu đứng bên ngoài thấy tôi làm chủ tịch huyện vinh quang vô hạn, nhưng thực tế thì chỉ là một quả trứng sáng bóng mà thôi, thật sự nhà nghèo khó thể chịu nổi. Đến tết thì phải tìm cách để có tiền, ngoài trả nợ thì còn phải phát lương thưởng cho công nhân viên chức, cho người già trẻ nhỏ có một cái tết êm ấm hạnh phúc. Nhưng chúng ta cũng không phải cái máy in tiền, muốn có được tiền cũng thật sự khó khăn.
Vương Tử Quân chỉ cười nhạt, hắn cũng không tiếp nhận câu chuyện của Lưu Thành Quân, nhưng hắn cũng có ý nghĩ của mình, đó là Lưu Thành Quân gọi mình đến cũng chỉ vì tiền.
Lưu Thành Quân thấy bộ dạng kim đâm không lủng của Vương Tử Quân thì biết rõ đối phương đã có quyết tâm, mình nói không rõ thì nhất định sẽ mãi giả vờ hồ đồ. Hắn đã từng nói với vài vị phó chủ tịch khác, nhưng bọn họ đều trơn trượt như lươn, lúc này hắn cũng không thể để cho Vương Tử Quân chạy trốn được.
- Chủ tịch Vương, lần này tôi đến tìm anh, có một nhiệm vụ quan trọng cần giao cho anh.
Lưu Thành Quân ném cho Vương Tử Quân một điếu thuốc rồi trầm giọng nói.
- Chủ tịch Lưu có gì cứ phân phó, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành.
Vương Tử Quân nhận lấy điếu thuốc và châm lửa, sau đó lên tiếng đồng ý với lời nói của Lưu Thành Quân.
- Chúng ta là huyện nghèo khó cấp quốc gia, hằng năm tỉnh đều có một khoản tiền chuyển xuống trợ giúp cho dân nghèo, tôi nghe nói năm nay tình hình tài chính dành cho dân nghèo có chút căng thẳng, thế nên mới yêu cầu cậu lên tỉnh thúc dẩy dùm. Tôi cũng không thể cứ mãi ngồi chờ ở nhà, lúc này con cháu đang khóc lóc vì đói ăn, cũng không thể chờ tiền đến tay được.
Lưu Thành Quân nói đến vấn đề tài chính căng thẳng thì hai hàng chân mày càng nhíu lại rất chặt.
"Tài chính giúp đỡ người nghèo?"
Trong lòng Vương Tử Quân chợt khẽ động, công tác giúp đỡ người nghèo này là do Thạch Phong Huy phụ trách, phải đi thúc giục đối phương mới đúng chứ?
Lưu Thành Quân giống như cũng đoán được tâm tư của Vương Tử Quân, hắn tiếp tục nói:
- Chủ tịch Vương, trong huyện chúng ta đã có phân công rõ ràng, cũng có hợp tác rõ ràng. Ngày hôm nay chủ tịch Thạch bị cao huyết áp và phải nhập viện, tôi đã suy xét đến các vị phó chủ tịch khác, thế là cảm thấy công tác này giao cho cậu là thích hợp nhất. Tại sao vậy? Cậu cũng đã nghe tôi nói rõ ràng rồi.
- Công tác giúp đỡ người nghèo thì càng nhiều càng ít, chúng ta có thể tranh thủ được hay không thì cũng cần phải xem xét vào năng lực của huyện. Tôi đưa một nhiệm vụ quan trọng như vậy cho chủ tịch Vương, vì cậu có năng lực; vì sao không giao cho người khác? Vì chúng ta cũng không thể giao cho những người không có khả năng, có thể tha thứ cho năng lực của bọn họ.
"Huyết áp cao phải nằm viện? Con bà nó, hôm qua còn thấy anh ấy uống rượu như rồng như hổ, sao mới đó lại biến thành mèo con, lại nhập viện rồi?"
Vương Tử Quân thầm oán Thạch Phong Huy, hắn cũng ý thức được sự việc không dễ làm.
Lưu Thành Quân dùng ánh mắt thiết tha nhìn Vương Tử Quân, trong đầu Vương Tử Quân cũng chợt bùng lên ý nghĩ:
- Nếu chủ tịch Lưu đã có phân phó, tôi cũng chỉ có thể đi xem thế nào.
Sau khi nghe thấy Vương Tử Quân lên tiếng đồng ý thì Lưu Thành Quân trở nên vui vẻ ngay lập tức. Tài chính cho dân nghèo chính là một trong những hạng mục quan trọng trong công tác mừng năm mới, nếu không có nguồn tài chính này thì tết âm lịch cũng không có gì là sung sướng dễ chịu. Ngày hôm qua sau khi nghe nói tài chính dành cho dân nghèo có vấn đề thì hắn luôn cảm thấy nôn nóng khó chịu, bây giờ Vương Tử Quân đứng ra nhận nhiệm vụ, thế là hắn thầm cảm thấy thả lỏng hơn.
Bàng Tiểu Quang lẳng lặng ở bên cạnh nghe hai vị chủ tịch đối thoại với nhau, tuy hắn cũng coi như là một nhân vật có máu mặt, thế nhưng hắn đứng trước hai vị chủ tịch thì thật sự còn chưa đến lượt lên tiếng. Hắn vừa nghe chủ tịch Vương nối sẽ nhận vụ này thì cảm thấy quá kỳ diệu, đây là vị phó chủ tịch có thể ép cho Tần Thọ Sinh phải cúi đầu, nếu nói về tâm cơ thì thật sự không thua kém bất kỳ kẻ nào khác.
Loại chuyện khó giải quyết thế này nếu ném vào trong tay bất kỳ một vị phó chủ tịch nào khác cũng sẽ không thể thành công, chưa nói đến chuyện bọn họ sẽ không bao giờ tiếp nhận. Nếu đơn giản như vậy thì có lẽ Thạch Phong Huy cũng không vào viện vì cao huyết áp làm gì cho mệt.
Tuy Bàng Tiểu Quang nghĩ như vậy nhưng lại không lộ ra trên vẻ mặt, hắn vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, ẩn giấu vẻ khiêm tốn.
Vương Tử Quân xem như tiếp nhận vụ này, hắn cũng có tính toán của mình. Hắn vốn có ý nghĩ quay về Giang Thị, bây giờ Lưu Thành Quân cho mình cơ hội được về trước vài ngày, cớ sao không làm? Hơn nữa đi kiếm khoản ngân sách vốn dành cho huyện của mình cũng không quá khó khăn.
Sau khi cùng Lưu Thành Quân hàn huyên vài câu về việc thay đổi chế độ ở nhà máy thì Vương Tử Quân nói lời cáo từ, hắn rời khỏi phòng làm việc của Lưu Thành Quân, Bàng Tiểu Quang cũng đi theo phía sau.
Vương Tử Quân về phòng làm việc của mình, hắn tùy ý ngồi xuống và nói:
- Chủ nhiệm Bàng, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Anh nói đi.
Bàng Tiểu Quang tuyệt đối không ngờ Vương Tử Quân lại đi thẳng vào vấn đề như vậy, hắn có hơi ngây người, sau đó dứt khoát nói rõ ngọn ngành:
- Chủ tịch Vương, thật sự không dám giấu diếm, bây giờ vị trưởng khoa xóa đói giảm nghèo của tinh đã thay người, chúng tôi lại có vài vấn đề, thế nên mới sinh ra rủi ro...
Bàng Tiểu Quang cũng không tiếp tục lên tiếng nhưng Vương Tử Quân đã hiểu ra vấn đề, tài chính của tỉnh dành cho công tác xóa đói giảm nghèo luôn là một mâm bánh trái với tất cả các huyện, có một khoản tiền mê người đặt ở phía bên kia, thế cho nên có kẻ nào dám mạo phạm vào ông nội phát tiền? Vì vậy mà vị cán bộ nắm ấn soái phê duyệt tài chính xóa đói giảm nghèo trên tỉnh thật sự là nước lên thuyền lên.
Trưởng khoa xóa đói giảm nghèo trên tỉnh đã thay đổi người, Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn nói:
- Thế này đi, ngày mai tôi sẽ về thành phố Giang Thị, tôi sẽ đến gặp vị trưởng khoa kia, để xem anh ấy muốn gì.
Vị trưởng khoa kia muốn gì thì Bàng Tiểu Quang hiểu rất rõ, nhưng hắn thật sự không thể nói ra, nếu nói ra thì lãnh đạo biết khó mà không đi, như thé sao có thể tranh thủ được tài chính, mà nổi khổ lại ập lên đầu mình. Bàng Tiểu Quang hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, sự việc như vậy cũng khó thể nào giữ được chức vụ của mình. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m
- Vâng, chủ tịch Vương, anh xem lần này có nên chuẩn bị những thứ gì không?
Bàng Tiểu Quang dùng giọng cung kính xin chỉ thị của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt trơn trượt của vị chủ nhiệm ban xóa đói giảm nghèo rồi dùng giọng tùy ý nói:
- Năm vừa rồi anh chuẩn bị thế nào thì năm nay cứ như vậy mà làm.
Khi Bàng Tiểu Quang đi ra khỏi cửa thì vẻ mặt Vương Tử Quân dần bình tĩnh trở lại, hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt rơi xuống một bản văn kiện trên bàn làm việc.
Ngồi xe về thành phố Giang Thị thật sự nhanh hơn bắt xe khách rất nhiều, chỉ mất ba giờ mà thôi. Lần này Vương Tử Quân đến thành phố Giang Thị với hai xe, một là của hắn, hai là của ban xóa đói giảm nghèo.
- Chủ tịch Vương, tôi đã sắp xếp quán ăn, anh xem, chúng ta có nên đi nghỉ ngơi một chút, đợi đến tối rồi hãy gặp trưởng khoa Triệu hay không?
Bàng Tiểu Quang chạy lên vài bước, hắn đi đến trước xe của Vương Tử Quân, hắn vừa dùng một tay giữ lấy cửa xe vừa lên tiếng xin chỉ thị.
Vương Tử Quân phất tay với Bàng Tiểu Quang rồi nói:
- Chuyện này anh cứ làm chủ, Thần Bân, cậu đi theo chủ nhiệm Bàng đến khách sạn nghỉ ngơi, tôi về nhà một chuyến.
Thái Thần Bân biết rõ nhà của Vương Tử Quân ở tình thành, sau khi nghe được lời phân phó của lãnh đạo thì cũng không nhiều lời, hắn khôn khéo nói chủ tịch Vương có gì cứ gọi điện thoại cho tôi, sau đó xuống xe đi sang xe của Bàng Tiểu Quang.
Sau khi từ biệt nhóm Bàng Tiểu Quang thì Vương Tử Quân lái xe về phía siêu thị Quân Thành, tuy chiếc Santana này khá cũ nhưng sử dụng còn tốt hơn xe jeep. Lúc này xe ở thành phố Giang Thị còn chưa nhiều, cũng không có hiện tượng kẹt xe, thế là Vương Tử Quân chỉ mất một lát đã đi đến khu văn phòng của siêu thị Quân Thành.
Vương Tử Quân vừa dừng xe, đang định mở cửa xe thì một chiếc xe thể thao màu vàng từ phía xa chạy đến như bay, sau đó là tiếng thắng gấp.
Tên kia xem ra lái xe rất uy mãnh, nếu như Vương Tử Quân mở cửa xe sớm một chút, sợ rằng cửa xe Santana đã bị chiếc xe thể thao kia hất văng lên trời, vì vậy mà trong lòng hắn bùng lên chút lửa giận.
- Ngu ngốc, chạy một chiếc Santana tàn tạ cũng không phải là lỗi của mày, nhưng mày chạy cục sắt kia đến nơi này thì thật sự không đúng.
Một tên thanh niên mặc tây trang thẳng thớm với mái tóc vuốt keo sáng bóng từ trên chiếc xe thể thao đi xuống, hắn thấy Vương Tử Quân đang trừng mắt với chiếc xe của mình, thế là lớn tiếng mắng mỏ.
Vương Tử Quân dù sao cũng là người trọng sinh, hắn thật sự không có hứng thú so đo với loại người này, thế nên cố gắng nhẫn nhịn và xoay người đi vào trong tổng bộ của siêu thị Quân Thành.
Tên thanh niên kia thấy Vương Tử Quân không nói lời nào thì cười ha hả hai tiếng, hắn lấy ra một bó hồng lớn từ trong xe, cũng nhanh chân theo Vương Tử Quân vào trong tổng bộ siêu thị Quân Thành.
- Thằng ngu, mau nhường đường cho ông, nếu làm trễ nãi kế hoạch lớn của ông, ông sẽ phế mày.
Khi đi đến trước mặt Vương Tử Quân, tên thanh niên kia dùng giọng hung hăng lớn tiếng nói.
Lúc này Tần Hồng Cẩm mặc một bộ tây phục được may rất phù hợp đang được thủ hạ hộ tống giống như một nữ vương xinh đẹp quyến rũ được quần thần vây quanh đang đi ra ngoài cổng tổng bộ siêu thị Quân Thành.
Tên thanh niên kia đang chửi mắng Vương Tử Quân, bây giờ thấy Tần Hồng Cẩm đi ra thì hai mắt nhìn thẳng, cũng bất chấp sự vướng bận đến từ Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng phóng về phía Tần Hồng Cẩm như hổ đói vồ mồi.
Khoảnh khắc khi tên thanh niên cầm theo bó hoa chín mươi chín bông hồng đỏ thắm chạy đến thì Tần Hồng Cẩm lộ ra nụ cười mừng rỡ, tên thanh niên kia thấy Tần Hồng Cẩm nở nụ cười thì càng sững sờ, nhưng trong lòng lại vui sướng như nếm mật ngọt.
Tên thanh niên đã bố trí rất tốt, đã kiên trì nhiều ngày tặng hoa hồng, cuối cùng cũng làm cho mỹ nhân cảm động. Hắn thấy nụ cười sáng lạn của Tần Hồng Cẩm, không phải là sáng lạn mà là mừng rỡ, có chút thẹn thùng, vậy là hắn không khỏi cảm thấy đầu váng mắt hoa, tim đập thình thịch, như mê như say.
- Hồng Cẩm, chín mươi chín đóa hồng này đại biểu cho tình yêu vĩnh cửu của anh dành cho em.
Tên thanh niên vội vàng chạy đến trước mặt Tần Hồng Cẩm, sau đó hắn vội vàng quỳ một chân xuống đất rồi dùng giọng cực kỳ thân sĩ nói.
Tên thanh niên kia vốn cũng không chuẩn bị lễ nghi đặc biệt này, nhưng nụ cười sáng lạn hạnh phúc của Tần Hồng Cẩm lại làm cho hắn nghĩ đến tình tiết lãng mạn thế này trong phim. Dựa theo những gì phát triển như bình thường, khi công tử tặng hoa thì công chúa xinh đẹp sẽ ngại ngùng không thôi, sau đó sẽ cảm động mà dâng lên nụ hôn cháy bỏng.
Tên thanh niên nhìn bờ môi quyến rũ của Tần Hồng Cẩm mà thầm nuốt nước miếng, trong lòng càng có thêm vài phần chờ mong. Tuy Tần Hồng Cẩm còn cách hắn cả chục bước, nhưng khoảng cách này cũng đủ cho hắn nhìn rõ gương mặt nàng, ánh mắt chờ mong, dịu dàng mà trong trẻo, mái tóc màu cà phê, hơn nữa lại có thêm chút ngượng ngùng. Đây rõ ràng là một mỹ nhân cực kỳ tuyệt diệu, càng phát sáng mạnh mẽ, quyến rũ động lòng người.
Nếu như có thể áp một vưu vật như vậy xuống bên dưới người mình, cả ngày lẫn đêm liên tục xoa nắn, như vậy sẽ là một chuyện tốt đẹp như thế nào? Tên thanh niên thầm nghĩ đến tình huống mình cởi bộ tây trang trên người mỹ nhân ra, để cho nàng ở trong lòng mình không một mảnh vải che thân, thế là trái tim chợt bùng lêm cảm giác xao động.
Đến gần, nữ thần xinh đẹp của mình đang đến rất gần, thế là trong lòng tên thanh niên càng không thể chờ đợi thêm, bó hoa hồng trong tay cũng được giơ lên cao hơn.
Tần Hồng Cẩm mang theo một luồng gió thơm mát đi đến bên cạnh tên thanh niên, lúc này ánh mắt tên thanh niên tràn đầy bức thiết, hắn đã chuẩn bị xong, chỉ cần nàng tiếp xúc với bó hoa của mình, chính mình sẽ ôm nàng vào lòng, sau đó sẽ trao cho nàng một nụ hôn dài cực kỳ lãng mạn. Sau đó chính mình có thể tuyên cáo với cả thế giới, nữ vương kiêu ngạo của siêu thị Quân Thành đã được thuần phục dưới thân mình.
Trái tim của tên thanh niên càng lúc càng đập nhanh và mạnh, khoảnh khắc làm hắn kích động đã đến rất gần, nhưng đúng lúc này hắn thấy bước chân của Tần Hồng Cẩm căn bản không có ý dừng lại.
- Tử Quân.
Tần Hồng Cẩm hô lên một tiếng vui mừng, cơ thể nàng như một cánh chim nhỏ phóng về phía Vương Tử Quân. Lúc này nàng không còn là một nữ vương cao cao tại thượng, nàng là một phụ nữ bình thường tỏ ra sung sướng khi gặp lại người mình yêu, nàng vui sướng nhào vào lòng Vương Tử Quân, sau đó áp cặp môi đỏ về phía hắn.
Tên thanh niên nhìn tình cảnh hạnh phúc vô biên trước mặt mà không khỏi ngây cả người, tình huống này thật sự quá bất ngờ, bó hoa hồng giơ lên cao cũng rơi xuống đất không một tiếng động.
Nữ thần làm cho tên thanh niên kích đông đã chạy đến, nhưng nàng ôm không phải là hắn, mà chính là một tên đàn ông thối tha. Điều này làm hắn cảm thấy trong lòng như bùng lên mưa đá, vừa lạnh vừa đau. Trong mắt nàng thì hắn căn bản không là gì cả, tồn tại cũng như không, giống như một đống cứt chó vậy. Hắn phải trơ mắt nhìn nữ vương của mình lao vào lòng kẻ khác, đây tuyệt đối là một điều không thể nào tha thứ được, tên tiểu tử thối kia dám chiếm mỹ nhân của mình, thật sự không thể bỏ qua, đánh chết đối phương, đánh chết tên khốn không biết nông sâu kia.
- Tiểu tử, muốn chơi ông sao? Ông giết mày.
Tên thanh niên gào lên một tiếng căm hận, hắn tiến lên đến trước mặt vương tử quân, sau đó gầm thét lên một tiếng.
Tên thanh niên kia cũng là người đã quen kiêu ngạo, hắn hét lớn và nắm đấm cũng không nhàn rỗi, bàn tay vung vẫy, đấm mạnh về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không có cảm tình gì với tên thanh niên kia, thấy đối phương có ý với người phụ nữ của mình thì trong lòng cũng có chút căm tức, lúc này thấy đối phương đánh đến, hắn nào khách khí làm gì cho mệt? Hắn vung tay chụp lấy nắm đấm của đối phương, nắm đấm còn lại cũng nện ngay lên mặt đối phương.
Dáng người của tên thanh niên kia cũng không được cao lớn như Vương Tử Quân, tất nhiên tố chất cơ thể cũng kém xa, vì vậy mà sau khi bị một bạt tai thì nhanh chóng thức tỉnh.
Người này dùng ánh mắt căm thù bốc lửa nhìn Vương Tử Quân, sau đó hắn hùng hổ nói:
- Mày dám đánh ông? Tốt, một tát này sẽ cho mày gánh chịu hậu quả, mày cứ chờ đó cho tao.
Vương Tử Quân ghét nhất những kẻ uy hiếp mình, hắn nhìn mười tên bảo vệ từ trong siêu thị chạy ra, thế là khẽ nói ra một câu:
- Cút đi.
- Cút đi? Tiểu tử, tao thấy mày hôm nay chán sống rồi, đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, mày biết hậu quả sẽ là thế nào không? Hôm nay mày đánh ông, ông sẽ cho mày vào đồn công an.
Tên thanh niên kia vừa nói vừa lấy ra một chiếc điện thoại rồi nhanh chóng gọi đi:
- Nhị Tử, tao bị ức hiếp, mày tranh thủ thời gian cút đến đây.
- Phạm Kiếm, anh muốn gì? Đây cũng không phải chỗ cho anh giương oai đâu.
Tần Hồng Cẩm thấy tên thanh niên kia dùng giọng lỗ mãng uy hiếp Vương Tử Quân, thế là trong lòng càng thêm căm tức. Nàng vốn cảm thấy rất chán ghét vì tên này cứ bám lấy mình không tha, nhưng vì cố kỵ người đứng sau lưng đối phương nên cũng không dám làm quá gấp, không ngờ bây giờ lại chạy đến làm trầm trọng vấn đề.
- Hừ, con này, có gì mà vênh mặt? Ông để ý đến là phúc phận của cô, thế mà cả ngày chỉ biết giả vờ như thục nữ trinh tiết. Ông nói cho mà biết, cái siêu thị rách nát này sẽ phá sản chỉ trong hai ngày nữa, ngay cả cô cũng sẽ bị ông chơi chán, sau đó sẽ bị ném vào trong quán rượu.
Phạm Kiếm chỉ tay vào Tần Hồng Cẩm rồi dùng giọng hung hăng nói.
Vương Tử Quân nhìn thấy ánh mắt oán độ của Phạm Kiếm thì cũng không nói gì nhiều, hắn lại tiếp tục cho ra một cái bạt tai. Chủ tịch Vương đã lâu chưa ra tay, bây giờ lại coi Phạm Kiếm là bia tập bắn.
- Bốp, bốp, bốp!
Ba cái tát làm cho khóe miệng của Phạm Kiếm lộ ra vết máu, vừa rồi hắn còn hung hăng lớn tiếng, bây giờ lập tức ngậm miệng, nhưng vẻ mặt oán độc thì càng lộ rõ hơn.
Tần Hồng Cẩm thấy Vương Tử Quân ra tay mạnh mẽ như vậy thì lúc đầu có hơi ngây người, nhưng sau đó trong hai mắt lại có chút mê ly. Hắn không quá phô trương nhưng lại làm cho người ta nhìn thấy chút phóng khoáng mê muội, hắn không phải loại người có lớp vỏ ngoài cực đoan nhưng bên trong lại cao chót vót. Nàng thích người đàn ông của mình như vậy, bình thường bình tĩnh cơ trí, không chút biểu cảm, mà nàng cũng chưa từng thấy hắn nổi giận như vậy bao giờ.
Nhưng hôm nay Vương Tử Quân lại ra tay, không phải vì điều gì khác, cũng là vì Phạm Kiếm đám mở miệng chửi mắng và sỉ nhục Tần Hồng Cẩm. Nàng biết rõ tên Phạm Kiếm kia dù bị đánh cũng không chịu từ bỏ ý đồ, nhưng khi thấy bộ dạng quan tâm của Vương Tử Quân, trong lòng nàng vẫn tràn đầy si mê.
Người đàn ông nàng yêu đang vì nàng mà ra tay với một tên khác.
- Két.
Một tiếng thắng gấp vang lên rất chói tai, ba chiếc xe bảy chỗ dừng lại trước cổng siêu thị Quân Thành, khi thấy ba chiếc xe kia thì Phạm Kiếm chợt nở nụ cười đắc ý.
- Phạm công tử, ai dám đánh anh? Để ông phế nó.
Trong xe chui ra một tên đàn ông cao chừng mét tám, trong tay cầm ống sắt, liên tục bùng ra những luồng hào quang dưới ánh mặt trời.