Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1833

Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Đoạn Văn Đống cảm thấy nhói lòng, nhưng hắn cố gắng áp chế suy nghĩ của mình, vì có một số việc dù sao cũng đã xảy ra, mình nên giữ vững tinh thần mới được.

Tiếng nấc đau thương vang lên trong lễ đường, đám người trong cục công an khẽ cúi người chào chiến hữu của mình. Khi tất cả được tiến hành đâu vào đấy thì Trần Tiêu Danh đang duy trì trật tự ở bên ngoài chợt đi đến.

Vẻ mặt của Trần Tiêu Danh có vài phần lạnh lẽo, Đoạn Văn Đống thấy vậy mà sinh ra cảm giác xấu.

- Chủ nhiệm La đến!

Người đến là chủ nhiệm La, Đoạn Văn Đống nghe vậy mà không khỏi sững sờ. Tuy hắn không phải là không biết người này, thế nhưng không ngờ người này lại đến. Chủ nhiệm La chính là chủ nhiệm văn phòng ủy ban tư pháp thị ủy, Đoạn Văn Đống có chút quan hệ với người này, cũng xem như là người quen.

Nhưng đây chỉ là chủ nhiệm văn phòng ủy ban tư pháp thị ủy, Trần Tiêu Danh nói rằng chủ nhiệm La đến, cũng không nói là bí thư Đặng đến. Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, Đoạn Văn Đống nhìn Trần Tiêu Danh rồi hỏi: - Bí thư Đặng có đến không?

- Bí thư Đặng không đến. Trần Tiêu Danh cắn răng rồi nói với Đoạn Văn Đống.

Bí thư Đặng không đến, đây rõ ràng là một sự thật khó thể chối cãi.

Niên Chí Tân đứng bên cạnh Đoạn Văn Đống, lúc này hắn dùng giọng phẫn nộ nói: - Cục trưởng Đoạn, cũng không cần thiết, đừng chờ đợi bọn họ nữa, thiếu những người kia thì cũng không mất đi bầu không khí.

Đoạn Văn Đống khoát tay áo, hắn nhìn về phía những người thân của Tiểu Khương đang ở trong lễ đường, sau đó trầm giọng nói: - Nếu đã như vậy thì chúng ta cứ tiến hành theo quy trình, anh Niên, anh theo tôi đi đón chủ nhiệm La.

Khi nhóm người Đoạn Văn Đống đi ra ngoài lễ đường, lúc này chủ nhiệm La đang đứng hút thuốc với vài nhân viên công tác của ủy ban tư pháp thị ủy. Khi thấy Đoạn Văn Đống đi ra thì chủ nhiệm La tươi cười nói: - Cục trưởng Đoạn, bí thư Đặng vốn đã lẽne, thế nhưng vừa đi được nửa đường thì phải về nhà vì mẹ bị ốm khá nặng. Bí thư Đặng nhờ tôi nhắn với ngài một câu, mong ngài đừng trách anh ấy.

"Trách sao? Bây giờ còn trách cái gì được? Mẹ người ta bị bệnh phải về nhà, căn bản không thể nào làm khác hơn được!" Đoạn Văn Đống xem như hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, thế nhưng hắn vẫn chỉ có thể nuốt lời vào bụng mà thôi.

- Mẹ của bí thư Đặng không có việc gì đấy chứ? Sau khi xử lý xong sự vụ nơi đây thì nhất định sẽ đi đến thăm hỏi! Tuy Đoạn Văn Đống khinh thường thủ đoạn nhỏ nhặt của bí thư Đặng, thế nhưng dù thế nào cũng phải nói ra những lời như vậy, hắn cũng không muốn để người ta nắm lấy cán dao ở sự kiện này.

- Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại cho bí thư Đặng, ha ha, đã qua giai đoạn nguy hiểm, tất cả không còn là vấn đề. Chủ nhiệm La cười ha hả nói: - Cục trưởng Đoạn, không bằng chúng ta đi vào tham gia lễ tang trước, vì trong văn phòng cũng còn nhiều công tác đang chờ tôi.

Đoạn Văn Đống khẽ gật đầu, hắn nói ra vài lời sắp xếp với Trần Tiêu Danh, đẻ e bọn họ đưa vòng hoa và nhóm người chủ nhiệm La vào trong lễ đường. Tiếng nhạc buồn vẫn vang lên giống như càng làm cho bầu không khí đau thương vô hạn, lúc này tâm tư của Đoạn Văn Đống cũng đã cực kỳ phẫn nộ.

Có một vài người làm cho Đoạn Văn Đống không thể nhịn được, thế nhưng lúc này dù hắn có như thế nào cũng phải cố gắng làm cho xong, dù sao thì hiện tại sự việc cũng đã tiến triển đến mức không thể vãn hồi được rồi.

Người chết thanh thản, nhập thổ an lành.

Khi nhóm người chủ nhiệm La còn chưa đi qua cổng lễ đường, có vài người đưa vòng hoa đến, người đi đầu thấy Đoạn Văn Đống thì nhanh chóng tiến lên chào: - Chào cục trưởng Đoạn.

- Chào Tiểu Hà! Tuy Đoạn Văn Đống lại càng sinh ra cảm giác xấu, thế nhưng hắn không thể không vươn tay với Tiểu Hà phía bên kia.

Tiểu Hà mỉm cười bắt tay Đoạn Văn Đống, sau đó lên tiếng: - Cục trưởng Đoạn, thật sự cũng không biết nói thế nào, khi thư ký trưởng Triệu lên xe thì nhận được tin mẹ phải nhập viện, thế nên không còn cách nào khác mà phải vội vàng đến bệnh viện. Anh ấy nhờ tôi đến nói với ngài một tiếng, sự kiện lần này thật sự là quá bất đắc dĩ, mong anh...

- Lớn nhất là chữ hiếu, nhà của thư ký trưởng có chuyện, chúng tôi nào dám trách móc gì, chỉ mong mọi việc sẽ tốt đẹp hơn. Đoạn Văn Đống khẽ vỗ lên vai Tiểu Hà, sau đó nói hai câu với nhân viên công tác ở bên cạnh, để bọn họ đưa vòng hoa và đám người Tiểu Hà đi vào trong.

Nhưng lúc này trong lòng Đoạn Văn Đống lại bùng lên một ngọn lửa, chính hắn căn bản là quá vô dụng.

Thế nhưng vì sao các anh lại trùng hợp như vậy?

Một con chim nhỏ bay qua đỉnh đầu, Tưởng Hiểu Linh ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên thấy một thứ gì màu trắng rơi xuống dúng vào ngay tờ giấy trắng trước mặt. Nàng thầm nghĩ, khi người ta gặp chuyện không may thì ngay cả con chim nhỏ cũng muốn ức hiếp bọn họ. Nàng đến công tác ở đội cảnh sát hình sự nhiều năm, nàng căn bản là rất ăn ý với Khương Tồn Minh, thế nên nàng cực kỳ đau lòng với cái chết của Khương Tồn Minh.

Tưởng Hiểu Linh là người phụ trách công tác đăng ký, trước khi lễ truy điệu bắt đầu thì nàng nhận được tin tức thư ký trưởng Đăng của văn phòng ủy ban nhân dân thành phố và phó bí thư Đặng của ủy ban tư pháp thị ủy sẽ đến, nàng phải làm tốt công tác tiếp đãi lãnh đạo.

Công tác trong văn phòng luôn có một ưu thế mà người khác không có được, ví dụ như khi người ta còn chưa biết gì thì bọn họ đã hiểu rõ ràng nhiều thứ. Tưởng Hiểu Linh căn bản biết rất rõ chuyện cục trưởng Đoạn Văn Đống đi mời lãnh đạo đến tham gia lễ tang của Khương Tồn Minh.

Tưởng Hiểu Linh cảm thấy đau lòng vì sự từ chối của hai vị lãnh đạo kia, nàng nghĩ rằng dù phó bí thư Đặng hay thư ký trưởng Triệu đến thì cũng mặc kệ, không đáng quan tâm. Vì chiến hữu của bọn họ ngã xuống, ai còn quan tâm đến sự quan liệu của đám lãnh đạo kia?

Nhưng Tưởng Hiểu Linh tuyệt đối không ngờ thư ký trưởng Triệu và bí thư Đặng cũng không đến, chỉ là thuộc hạ của bọn họ đến thay mặt. Nàng chẳng muốn nhúc nhích người, khi viết đăng ký thì luôn cúi đầu.

Kh Tưởng Hiểu Linh đang cực kỳ khó chịu thì có một người đi đến.

Người này rất trẻ, mặc tây phục làm cho người ta sinh ra cảm giác như núi cao chỉ nhìn mà khó tiếp cận. Nếu như không phải người này đang đi về phía Tưởng Hiểu Linh, nàng thật sự cũng không còn chút tâm tư để đáp lời đối phương.

- Chào ngài, xin hỏi ngài đến tham gia lễ taqng của đồng chí Khương Tồn Minh sao? Mời ngài đăng ký một chút.

Người đàn ông với gương mặt nghiêm túc đưa mắt nhìn Tưởng Hiểu Linh, sau đó nhận lấy bút, đăng ký cái tên của mình, Vương Tử Quân!

Chữ viết của người đàn ông này khá lưu loát, nhìn qua cực kỳ đẹp. Tưởng Hiểu Linh thật sự có chút cảm thán, người này viết chữ quá tốt, giống như thư pháp, không phải, còn cực kỳ tiêu sái.

Khi Tưởng Hiểu Linh đang chần chờ định hỏi xem đối phương có phải là người được đơn vị nào cử đến hay không, đúng lúc người này đã đi vào trong nhanh như chớp. Người kia là ai? Là bạn của Tiểu Khương sao?
Bình Luận (0)
Comment