Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1859

Nếu như nói Trương Lộ Giai căn bản không phải là người cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, thé nhưng nàng da của nàng rất trắng, thật sự là quá trắng. Hơn nữa từ nhỏ nàng sống an nhàn sung sướng, thế cho nên cực kỳ nõn nà khó thể dùng từ ngữ diễn đạt được. Cũng vì cực kỳ trắng trẻo nõn na thế cho nên khi đi lại thì thường sinh ra chấn động, có thể nói là sáng bóng. Vương Tử Quân chợt nhớ đến những lúc thân cận với nàng, cảm giác cực kỳ thoải mái và trơn láng, thế là không khỏi tự nở nụ cười giễu cợt mình xấu xa.

Trương Lộ Giai không biết làm sao cũng thấy nụ cười của Vương Tử Quân, thế là nàng rất vui, nhanh chóng dùng điều khiển từ xa mở khóa, sau đó đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi trêu ghẹo: - Mời trưởng phòng Vương lên xe, hôm nay tôi sẽ là lái xe chuyên trách của ngài.

Cái tên Trương Lộ Giai căn bản rất hợp, vì tính cách của nàng căn bản là trời sinh dịu dàng mềm dẻo, hành vi vừa phải có hơi rụt rè, cũng vì vậy mà nhìn qua mỗi động tác đều cực kỳ đẹp, chỉ cần có hành vi gì đó thì biểu hiện ra ngoài là cực kỳ trang nhã quyến rũ.

Một người có lực quyến rũ lớn như Trương Lộ Giai lại ngồi ở vị trí lái xe, như vậy Vương Tử Quân chỉ cảm thấy chính mình bị bao phủ trong sức cuốn hút của nàng. Hơn nữa ánh mắt của hai người lơ đãng gặp nhau, va chạm vào nhau, hắn cảm thấy giống như mình bị một lực lượng bùng phát từ người nàng đánh trúng. Trương Lộ Giai cũng mẫn cảm thấy được phản ứng của Vương Tử Quân, thế là nàng cảm thấy rất vui, bàn tay cũng không nhàn rỗi, giả vờ nổi giận đấm Vương Tử Quân một cái, sau đó gắt giọng: - Nhìn cái gì vậy? Cũng không phải chưa từng được xem qua.

- Rất đẹp. Vương Tử Quân cười cười rồi nói ra hai chữ.

Trương Lộ Giai khởi động xe và giống như một con chim sơn ca, giọng nói sắc bén trong trẻo, ngữ điệu mượt mà. Vương Tử Quân hiểu tâm tình của nàng, hắn khẽ mỉm cười, chốc chốc lại nhìn nàng một cái.

Lần này Trương Lộ Giai đến thay mặt cho Trương Đông Viễn, dựa theo ý của Trương Đông Viễn, nên để cho Trương Thiên Tâm đến. Nhưng Trương Thiên Tâm nghe nói Vương Tử Quân đến, thế là lấy lý do bụng không thoải mái để được ở nhà.

Trương Lộ Giai nghĩ đến bộ dạng Trương Thiên Tâm ôm bụng chạy đến bệnh viện, cũng không quên nháy mắt ra hiệu cho mình, khóe miệng nàng không khỏi vểnh lên một chút. Vương Tử Quân nghe những lời này mà không khỏi vui vẻ, không khỏi cảm kích bộ dạng khéo hiểu lòng người của Trương Thiên Tâm.

Từ sân bay đi ra ngoài đường căn bản có không ít xe cộ qua lại, Vương Tử Quân căn bản cực kỳ xa lạ tình hình giao thông ở thành phố Vân Mặc, tất nhiên sẽ không phát biểu ý kiến, chỉ để cho Trương Lộ Giai tùy ý lái xe. Nhưng Vương Tử Quân ngay sau đó nhanh chóng phát hiện đường càng lúc càng khó đi, người xe trên đường ngày càng đông đúc.

Khi Vương Tử Quân đang buồn bực thì xe chợt dừng lại bên cạnh một rừng cây, chỉ sau nháy mắt thì gương mặt Trương Lộ Giai trở nên đỏ rực.

Nếu như không phải là hai người rất quen thuộc lẫn nhau, Vương Tử Quân thiếu chút nữa hoài nghi địa điểm yên lặng này sắp xảy ra hung án. Khi hắn chuẩn bị hỏi Trương Lộ Giai, đột nhiên lúc này nàng xoay người nhào vào lòng hắn.

Vương Tử Quân nhanh chóng tiến vào trạng thái, Trương Lộ Giai trong lòng giống như một cục than nóng hổi có thể làm bỏng bất kỳ ai. Hắn cảm thấy cực kỳ vui sướng, Trương Lộ Giai không biết có phải vì được ủng hộ hay không mà nhanh chóng dán mặt lên mặt hắn, còn nhẹ nhàng ma xát, hơn nữa bàn tay liên tục vuốt ve lưng hắn. Điều này làm cho hắn bừng bừng lửa nóng, không thể nào khống chế được bản thân. Lúc này Trương Lộ Giai chợt dùng giọng thì thầm nói: - Này, ở phía sau có thể ngăn cách...

Khi vầng thái dương rời khỏi bầu trời, phía trước xe lại có hai người ngồi. Nhưng lúc này vị trí của hai người đã biến đổi, Vương Tử Quân là người lái xe, còn Trương Lộ Giai lại ở vị trí ghế lái phụ giống như một đống bùn nhão.

Ánh mắt Trương Lộ Giai nhìn về phía Vương Tử Quân đang lái xe, nàng hận không thể ngậm người đàn ông này vào miệng cho hòa tan. Hai người chung đụng thì ít mà xa cách lại nhiều, hơn nữa địa vị của hắn càng lúc càng cao, Trương Lộ Giai không thể không sinh ra cảm giác đè nén.

Dựa theo ý tưởng của Trương Lộ Giai, vốn là lái xe đưa Vương Tử Quân đi đến khách sạn. Nhưng khi nhìn thấy Vương Tử Quân ngồi bên cạnh với bộ dạng cực kỳ bình tĩnh, thế là nàng không nhịn được, tay lái mất đi khống chế, ma xui quỷ khiến thế nào lại lái xe đến nơi này.

- Còn không mau đi thôi, trời tối rồi. Vương Tử Quân nhìn thấy bầu trời đã tối, cuối cùng thì Trương Lộ Giai vẫn là người bình ổn cảm xúc nhanh hơn.

Xe chậm rãi chạy đi, xuyên qua con đường khi chạy đến, sau đó chạy vào con đường đi đến thành phố Vân Mặc.

- Cậu biết lần này Hách gia chuẩn bị chuyện gì mừng thọ ông Hách không? Trương Lộ Giai lấy ra một chiếc gương nhỏ trong túi của mình, nàng vừa chải chuốt mái tóc rối vừa hỏi Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân căn bản không hiểu rõ ràng về vấn đề này, có lẽ là hai anh em Triệu gia muốn thông qua chuyện này để chiếm được hảo cảm của mình.

- Em cũng không biết, hay là Hách lão gia tử muốn chúng ta giúp đỡ để được ra ở riêng, hoặc là ông cụ có cháu gái, muốn mọi người giúp đỡ để nhanh chóng gả ra ngoài? Vương Tử Quân mỉm cười trêu chọc.

- Hừ, quả nhiên là lòng muông dạ thú, anh rõ ràng là ăn trong bát nhìn trong nồi. Nhưng anh nên tỉnh tâm lại đi, ông Hách không có cháu gái, chỉ có một chắt gái, bây giờ mới năm tuổi, nhưng nếu anh thích chờ thì cứ chờ. Trương Lộ Giai nói xong thì cười xấu xa, sau đó lại nghiêm mặt: - Bố của chị nói rất rõ, Hách gia chuẩn bị là vì cậu.

- Bố nói là chuyện tốt, thế nhưng cụ thể là gì thì không nói cho chị biết.

Vương Tử Quân thấy Trương Lộ Giai không cho ra đáp án rõ ràng thì cũng không tiếp tục nói về phương diện này. Tiếng nhạc nhẹ vang lên, một thôn nhỏ giống như đang muốn chui vào trong bóng tối xuất hiện trước mặt hắn.

- Nhị Ngưu, ăn cơm thôi. Khi giọng nói mang âm sắc địa phương vang lên bên tai hai người, Vương Tử Quân chợt giật mình, hắn giống như quay lại thời điểm kiếp trước của mình.

Một thôn nhỏ không tranh quyền thế, cuộc sống bình thản ẩn dật, thật sự là chốn thế ngoại đào nguyên mà ai cũng mong muốn có được. Khi Vương Tử Quân đang cảm khái thì Trương Lộ Giai ở bên cạnh lại dùng giọng có chút mê hoặc nói: - Nếu như hai chúng ta có thể sống và sinh hoạt ở chỗ này, dù thế nào thì chị cũng cực kỳ tình nguyện.

Vương Tử Quân nhìn Trương Lộ Giai chậm rãi nhắm hai mắt lại, hắn biết rõ lúc này nàng cũng không nói đùa với mình. Hắn muốn vuốt mái tóc của nàng, thế nhưng sau đó lại hạ bàn tay xuống.

Không biết qua bao lâu thì xe tiến vào trong thành phố Vân Mặc, lúc này không gian bừng lên ánh đèn nê ông lấp lánh, vừa vào trong thành phố đã thấy bừng bừng không khí huyên náo.

- Dừng xe lại một chút. Khi Vương Tử Quân vừa quẹo xe ở một khúc quanh thì Trương Lộ Giai chợt lên tiếng chỉ huy.

Vương Tử Quân không biết Trương Lộ Giai chuẩn bị làm gì, nhưng hắn vẫn thành thật dừng xe lại. Trương Lộ Giai nhanh chóng đi xuống, sau đó bước về phía một chiếc xe bán hàng rong nhỏ ở bên rìa đường.

Nửa phút sau Trương Lộ Giai cầm hai cây kem chạy đến. Vương Tử Quân nhìn nụ cười như trẻ thơ trên môi nàng, hắn không khỏi bị lây cảm giác vui vẻ của nàng.

Có thể thấy Trương Lộ Giai căn bản khó có được duyên phận với mình, trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân định xuống xe đón người phụ nữ vui vẻ kia, đột nhiên một tiếng phanh xe chói tai truyền đến.

Khi âm thanh kia vang lên còn kèm theo một tiếng kêu sợ hãi, âm thanh này phát ra từ miệng Trương Lộ Giai.

Khi tiếng kêu sợ hãi vang lên thì Vương Tử Quân cam thấy trái tim của mình chợt co thắt, lúc này hắn cảm thấy cảm giác khổ sở tấn công vào tận đáy lòng mình. Hắn sợ...Sợ một người mới vừa rồi như đóa hoa tươi sẽ vô tình biến mất trước mặt hắn.

Bao nhiêu năm rồi Vương Tử Quân chưa có hưởng thụ như vậy, bây giờ cảm giác khó chịu giống như một con dao nhỏ chọc vào tìm làm máu tươi đầm đìa.

Khi Vương Tử Quân nhìn rõ tình huống trước mắt thì căn bản là cực kỳ cảm kích, Trương Lộ Giai vẫn đứng vững vàng cách đó không xa, tuy hai cây kem trong tay đã không còn nhưng nàng vẫn đứng đó với bộ dạng ngây ngốc.

Còn đứng đó là tốt rồi.

Vương Tử Quân bị dọa cho ngây cả người, nhưng lúc này hắn chỉ có ý nghĩ cám ơn trời đất, cám ơn ông trời vì đã cho Trương Lộ Giai tránh được kiếp nạn.

- Hì hì, người đẹp, kem bên đường có gì là ngon, anh mời em đi ăn Haagen-Dazs, thế nào? Một chiếc xe dừng lại bên cạnh Trương Lộ Giai, cửa xe nhanh chóng bật ra, một người thò đầu ra dùng giọng cười đùa để đùa giỡn Trương Lộ Giai.

Trương Lộ Giai nghĩ đến tốc độ của chiếc xe, nàng chợt hiểu rõ ràng là người kia cố ý. Tình huống vừa rồi dọa cho nàng mất hết hồn vía, bây giờ còn chưa định thần lại được thì gặp phải một tên du côn, thế là không biết phải làm sao.

- Chị không sao chứ? vương tử quân nhanh chóng đi đến bên cạnh, hắn kéo Trương Lộ Giai về phía mình.

Trương Lộ Giai giống như một con thú lạc đường, nàng nắm chặt lấy bàn tay của Vương Tử Quân không buông.
Bình Luận (0)
Comment