Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1883

Diêu Trung Tắc vốn cho rằng Vương Tử Quân có danh tiếng quá lớn ở lúc đến tham quan công ty xe hơi Đông Hồng, hắn cực kỳ oán hận, thế nhưng bây giờ lại cực kỳ sung sướng.

Diêu Trung Tắc nghĩ đến đây mà ánh mắt chợt lóe sáng như đèn pha, hắn nhìn quanh bốn phía, người đầu tiên nhìn vào là lãnh đạo trung ương.

Diêu Trung Tắc cảm thấy gương mặt lãnh đạo trung ương lúc này cực kỳ nghiêm túc.

Lần này lãnh đạo trung ương đến kiểm tra công tác của tỉnh Nam Giang, nhưng Diêu Trung Tắc biết rõ trọng điểm chính là công tác nhân sự. Nam Giang tổ chức cải cách nhân sự, đứng từ góc độ của lãnh đạo thì căn bản không hy vọng có chút vấn đề nào xảy ra.

Nhưng bây giờ lại có sự việc mặt trái xuất hiện, đây chính là thứ mà lãnh đạo trung ương căn bản không thích được thấy nhất.

Diêu Trung Tắc có chút hả hê, hắn nhìn về phía Dương Độ Lục, thấy vẻ mặt trưởng ban Dương cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Vương Tử Quân, giống như đang chờ đối phương cho ra câu trả lời hợp lý. Trưởng ban Dương cau mày, biểu hiện nghiêm túc, không, đây không phải là nghiêm túc, rõ ràng là đau lòng.

Diêu Trung Tắc vẫn có chút hiểu rõ về ân oán giữa Vương Tử Quân và Dương Quân Tài. Lúc này Dương Quân Tài đã đi đến làm phó chủ tịch thường vụ một thành phố nhưng căn bản không thể đánh đồng được với Vương Tử Quân.

Một khoảng cách mà người ta khó thể nào nhìn được bóng lưng không liên quan đến tình huống đối thủ gãy cánh ngã đau năm xưa sao? Nói như vậy thì Dương Quân Tài giống như cánh chim gãy cánh, dù có bay cao thế nào thì cũng đã bị thương một lần khó thể nào khỏi hẳn, thế cho nên căn bản khó thể nào đấu lại những người khác lành lặn khỏe mạnh được.

Kết quả của Dương Quân Tài là do Vương Tử Quân tạo thành, trưởng ban Dương đối mặt với Vương Tử Quân thì sao vui vẻ cho được? Dù sao thì Vương Tử Quân cũng không làm tổn thương ai khác mà chính là đứa con được lão kỳ vọng nhất, là đứa con làm cho lão kiêu ngạo, là một pháp bảo trong lòng lão.

Dương Độ Lục thầm lóe lên vài ý nghĩ, ánh mắt rơi lên mặt Diệp Thừa Dân. Lúc này vẻ mặt Diệp Thừa Dân cực kỳ nghiêm túc cũng không chút bối rối, điều này làm cho Diêu Trung Tắc ở bên cạnh có chút thất vọng. Nhìn vào vẻ mặt của Diệp Thừa Dân, hắn ý thức được Diệp Thừa Dân muốn giúp đỡ Vương Tử Quân.

Nhưng Diêu Trung Tắc cũng không trông mong chút vấn đề thế này có thể đánh ngã được Vương Tử Quân, vì một thứ gì đó đổi mới căn bản phải tiến lên từng bước, cần phải đi chậm rãi. Có ai bảo chứng được mình làm cực kỳ cẩn thận, không có chút tì vết nào?

Vì vậy Diêu Trung Tắc an ủi chính mình, chỉ cần địa vị của Vương Tử Quân trong mắt lãnh đạo số hai trung ương bị giảm xuống là được.

Còn trẻ mà đã là cán bộ cấp phó bộ, nếu như cứ mãi là cấp phó bộ, như vậy sẽ làm cho người ta cảm thấy rất vui sướng.

Diêu Trung Tắc nghĩ ác ý và dùng ánh mắt có chút chờ mong nhìn cô gái bên kia. Hắn hy vọng cô gái kia không làm cho mình thất vọng.

- Cô tên là Trương Hiểu Phỉ có phải không? Cô nói chuyện kia có chứng cứ gì không? Lãnh đạo số hai trung ương nhìn Trương Hiểu Phỉ rồi khẽ hỏi.

- Tôi có chứng cứ. Trương Hiểu Phỉ nói rồi lấy từ trong túi xách của mình ra hai bản sao chép: - Ngài xem, đây chính là bài thi mà Trần Tử Khải đã làm và trúng tuyển cho vị trí nhân viên văn phòng tỉnh ủy, ngài nhìn mà xem, một bài thi chỉ có ba trăm chữu nhưng được chín mươi hai điểm, ngài có cảm thấy công bằng cho người dự thi không?

Dương Độ Lục đứng bên cạnh lãnh đạo, hắn nhìn những bản sao chép của cô gái kia, trong lòng mơ hồ có chút hưng phấn, là vấn đề của thi viết, như vậy sự việc càng lớn.

Dương Độ Lục nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, cảm thấy vẻ mặt đối phương cực kỳ bình tĩnh, thế là không khỏi cảm thấy bội phục. Dương Độ Lục tuy khong thích Vương Tử Quân, nhưng người này trẻ tuổi mà bình tĩnh ung dung như vậy là khó có được.

Nhưng dù anh thật sự bình tĩnh hay cố ý giả vờ, có chuyện này thì Dương Độ Lục hoàn toàn có thể ép Vương Tử Quân khốn đốn.

Lãnh đạo số hai cầm bản sao chép nhìn qua một lượt, sau đó gương mặt cũng âm trầm hẳn lên, lão nhìn Trương Hiểu Phỉ rồi hỏi: - Cô xác định đây là bài thi viết của người trúng tuyển sao?

- Anh của tôi công tác trong sở nội vụ, đây là bài thi mà anh ấy giúp tôi trộm ra được. Trương Hiểu Phỉ cắn môi rồi trầm giọng nói.

- Cô đã có được chứng cứ, vì sao không phản ánh cho ban ngành kiểm tra kỷ luật, lại lấy ra vào lúc này?

Trương Hiểu Phỉ tiến lên một bước, nàng chợt dùng giọng kiên định nói: - Vì..Vì phản ánh với người thường là không được. Dượng của Trần Tử Khải kia chính là phó bí thư Diêu, trước khi thi thì anh ta đã nói rõ ràng, cho dù văn phòng tỉnh ủy chỉ cần một người, thế nhưng mọi người đừng hòng tranh giành với anh ta.

Diêu Trung Tắc nghe thấy ba chữ Trần Tử Khải thì thiếu chút nữa sinh ra cảm giác tan vỡ. Hắn không ngờ khi mình đang hả hê nhìn người ta khốn khổ, đột nhiên đoạn kịch thay đổi đột ngột, khi mà cây gậy vốn đập lên người kẻ khác lại quay ngược lại người mình, điều này làm cho người ta không khỏi kinh hoảng.

Khi diêu trung tắc ý thức được chuyện gì xảy ra thì tất cả xem như mất đi lực khống chế, sự việc căn bản phát triển theo một phương hướng hoàn toàn khác.

Người ta lại nói ra cái tên của mình.

Diêu Trung Tắc nghe thấy cô gái nói ra cái tên của mình thì hít vào một hơi thật sâu, hắn cũng không nhìn bộ dạng của cô gái, mà nhìn vẻ mặt lãnh đạo số hai trung ương.

Vẻ mặt lãnh đạo số hai trung ương cực kỳ bình tĩnh, lão giao bản sao chép cho Diệp Thừa Dân ở bên cạnh rồi trầm giọng nói: - Bí thư Thừa Dân, tôi hy vọng có thể thấy đáp án.

Tuy chỉ là một câu đơn giản nhưgn lại làm cho trái tim vui sướng của Diêu Trung Tắc trước đó nhanh chóng hóa thành tro tàn. Những lời này đơn giản là một mệnh lệnh, ý nghĩa của nó là gì thì hắn hiểu rõ ràng.

Vẻ mặt Dương Độ Lục trở nên căng cứng, giống như cảm thấy cực kỳ phẫn nộ vì những gì đang diễn ra. Nhưng khi ánh mắt Diêu Trung Tắc nhìn về phía lão, lão giống như cũng cảm ứng được.

Dương Độ Lục không tránh né ánh mắt của Diêu Trung Tắc, ngược lại còn trừng mắt lên nhìn. Ánh mắt của Diêu Trung Tắc có vài phần không yên, nhưng ánh mắt của Dương Độ Lục lại có vài phần nghiêm khắc.

Ánh mắt nghiêm khắc của Dương Độ Lục cũng không phải có nghĩa là muốn phê bình, mà rõ ràng là anh tự giải quyết cho xong.

- Không cần làm khó với cô gái này, cô ấy có gan nói ra sự thật, căn bản là rất tốt. Một giọng nói khẽ vang lên bên tai Diêu Trung Tắc, nhưng lúc này hắn không ý thức được người nói là ai.

Diêu Trung Tắc cũng không ngờ một sự việc vốn hoàn mỹ sao lại biến thành như vậy. Tuy hắn cảm thấy sự kiện này căn bản là không liên quan đến mình, hắn cũng không biết nó vì sao xảy ra, thế nhưng hắn tin tưởng vợ mình biết rõ, cũng là vì một con đàn bà mà thôi.

Diêu Trung Tắc nghĩ đến phương diện mình khổ sở chờ cơ hội, muốn tiến lên chiếm điểm cao, thế nhưng không ngờ lại có kết quả như vậy, thật sự làm cho người ta khóc không ra nước mắt.
Bình Luận (0)
Comment