Đầu óc Trương Tân Dương vận chuyển rất nhanh.
- Bí thư Vương, nếu nói về giai đoạn hiện tại thì cục công an có chút lộn xộn, chính ủy Liên tuy là người chủ trì công tác trên danh nghĩa nhưng anh ấy đã qua niên hạn đề bạt, rất nhiều công tác đều phải co lại, lãnh đạo đẩy thì động, không đẩy thì mở một mắt nhắm một mắt, có thể không cần quan tâm thì không quan tâm, không cầu có công chỉ mong sao cho nhanh qua. Ba vị phó cục trưởng còn lại thì thích làm theo ý mình, đều nói mọi người cùng vung tay làm việc nhưng ai cũng chỉ chú tâm lung lạc quan hệ của mình, nào có ai có tâm tư công tác?
Trương Tân Dương vừa suy xét vừa khẽ nói.
- Anh thử nói xem, nếu như trong cục công an cần có một vị cục trưởng, như vậy trong số ba vị phó cục trưởng kia, vị nào có khả năng nhất?
Vương Tử Quân dùng giọng chăm chú hỏi.
" Ai có thể làm cục trưởng? Điều này mình có thể nắm chuẩn được sao? Trong quan trường thì vấn đề người hầu thật sự có rất nhiều chuyện cần bàn! "
Nhưng Vương Tử Quân lại hỏi như thế, Trương Tân Dương vẫn phải chăm chú quan tâm. Lãnh đạo tìm anh trò chuyện thì có một nguyên tắc cần nắm thật chặt, đó là từ lời nói của anh sẽ biết có thật lòng dựa vào hay không, vì vậy mà tất cả những vấn đề có liên quan đến nhân sự, nếu lãnh đạo cho ra câu hỏi trưng cầu ý kiến, anh phải cực kỳ cẩn trọng. Phân tích của anh có thể là ý kiến một mặt, nhưng nếu anh tỏ ra ngây thơ không trưởng thành thì sẽ có vấn đề, đồng thời anh phải nói thật lòng, nếu không lãnh đạo cũng sẽ có cái nhìn với anh.
Trương Tân Dương là một vị đội trưởng đội cảnh sát giao thông cũng không phải tự nhiên mà có, hắn cũng hiểu những quy tắc trong quan trường. Hắn muốn nói vài lời đùa giỡn dối trá, thế nhưng nhìn vẻ bất động của Vương Tử Quân, giống như tất cả đã được lãnh đạo nắm trong lòng bàn tay, hắn vẫn dùng giọng thành thật trả lời:
- Bí thư Vương, tôi thật sự cảm thấy cục trưởng Lý có hy vọng rất lớn. Những năm này anh ấy đi gần với bí thư Trần, quan hệ rất thân thiết; nhưng cục trưởng Trần cũng không phải không có hy vọng, anh ấy là bạn học của chủ tịch Lưu; còn cục trưởng Kim cũng có ưu thế tối thượng, có quan hệ không giống như bình thường với bí thư Quách Vạn Thần.
Trương Tân Dương nói ra mối quan hệ của ba vị phó cục trưởng, điều này thật sự giống như quăng ra danh trạng, vừa rồi Vương Tử Quân hỏi thì hắn có chút do dự, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy rất thoải mái.
Ba vị phó cục trưởng đều có hy vọng, như vậy thì canh tranh cho chức vụ cục trưởng cục công an sẽ rất mãnh liệt. Vương Tử Quân biết rõ ba vị phó cục trưởng kia tranh đoạt xong còn phải đưa ra hội nghị thường ủy để quyết định, mà mình lần này sẽ sắm vai nhân vật gì trong quá trình tranh chấp?
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi cũng không tiếp tục đặt câu hỏi, chỉ dùng bữa và uống rượu, nói những chuyện không quá quan trọng với Trương Tân Dương. Trương Tân Dương lúc này dù có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng thấy bí thư Vương Tử Quân không có hứng thú, thế là không biết mở miệng sao cho đúng.
- Đội trưởng Trương, rất tốt.
Trên đường về nhà khách huyện ủy, Vương Tử Quân khẽ vỗ vai Trương Tân Dương rồi dùng giọng không mấy quan tâm nói.
Câu nói này giống như lời hứa hẹn với thái độ thành khẩn của Trương Tân Dương, điều này làm cho hắn cảm thấy trái tim đập mạnh lên, hắn thật sự rất muốn nói hai chữ cảm ơn, thế nhưng chẳng lẽ lại nói như vậy? Thế là hắn chỉ đỏ mặt mà trầm mặc trong cảm giác ấm áp mà thôi.
- Được rồi, các người về đi.
Sau khi đến nhà khách thì Vương Tử Quân cho Trương Tân Dương và Tôn Hạ Châu quay về, Trương Tân Dương không chịu, cố ý đưa bí thư Vương lên lầu mới chịu về, nhưng cuối cùng bị Tôn Hạ Châu giữ lại.
Tôn Hạ Châu là một cán bộ múa bút trong khoa thư ký, là văn nhân thanh cao, nhưng hắn dù sao cũng lăn lộn quan trường vài năm, cũng biết được vài quy củ. Lãnh đạo cũng là người, cũng cần không gian tư nhân yên tĩnh, cũng không thích lôi thôi, chỉ thích buông lỏng và nghỉ ngơi. Vì vậy dù bình thường đi theo lái xe Tiểu Thái đến đón Vương Tử Quân thì hắn cũng không quá kiên trì, hai mắt trông mong nhìn về phía cửa nhà khách, đợi Vương Tử Quân xuất hiện, sau đó hắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nhận lấy cặp công văn của Vương Tử Quân. Mà Vương Tử Quân cũng rất hài lòng với thái độ và sự chừng mực của Tôn Hạ Châu.
Ám hiệu của Tôn Hạ Châu với Trương Tân Dương cũng lọt vào trong mắt Vương Tử Quân, thế là Vương Tử Quân cũng thầm có lời khẳng định với vị thư ký đặc biệt này của mình, hắn cười nói:
- Tân Dương, anh về đi, anh làm rất tốt, sẽ ngày càng tốt hơn.
Trương Tân Dương nghe được lời khẳng định của Vương Tử Quân thì cực kỳ kích động, hắn vỗ ngực đảm bảo:
- Bí thư Vương, anh yên tâm, dù Trương Tân Dương sau này có như thế nào, thứ khác chưa nói, ít nhất cũng trung thành và tận tâm với bí thư Vương.
Trương Tân Dương tỏ thái độ như vậy dù không quá rõ ràng nhưng lại có chút ý nghĩa mơ hồ di động, Vương Tử Quân cũng hiểu, cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi đi vào nhà khách huyện ủy.
Nhân viên Quế Hương đưa đến cho Vương Tử Quân một ly trà nóng, hắn uống vào mà đầu cảm thấy tỉnh táo trở lại. Hắn nằm trên giường, những cái tên chủ quản trong hệ thống tư pháp bắt đầu hiện lên trong óc.
Bí thư ủy ban tư pháp, chức vụ này biểu hiện sự phụ trách toàn bộ hệ thống tư pháp của huyện, nhưng nếu làm không tốt, không những không khống chế được hai cục hai viện(cục công an, cục tư pháp, viện kiểm sát, tòa án), tương lai nếu phát sinh sơ suất còn bị người ta kéo ra chịu tội thay, sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
Trước mắt thì trong hai cục hai viện căn bản không có người nhà của Vương Tử Quân, hắn là bí thư ủy ban tư pháp chỉ có thể ra lệnh theo chức quyền, nhưng người bên dưới có nghe hay không lại là một chuyện khác. Đây là tình hình trong nước Trung Quốc: Trên có chính sách, dưới có đối sách. Nói cho dễ nghe thì phía dưới chấp hành chỉ thị của lãnh đạo theo kiểu biến tướng, nói khó nghe thì rõ ràng là làm cho lãnh đạo mất đi quyền lực.
Trong hai cục hai viện thì quan trọng nhất là cục công an, cục trưởng cục công an trước nay căn bản đều là vị trí mà bí thư và chủ tịch huyện cạnh tranh với nhau, nếu mình muốn phát ra âm thanh trong công tác bổ nhiệm này, căn bản không phải dễ dàng gì.
Nhưng nếu như mình hoàn toàn nghẹn ngào không làm được gì trong công tác bổ nhiệm lần này, như vậy sau này sẽ càng bất lợi khi triển khai mở rộng công tác.
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Vương Tử Quân chợt cảm thấy men say lại bùng lên trong bụng, ý thức của hắn có chút mơ hồ.
Một đêm ngủ ngon không một giấc mộng, đến sáng tỉnh lại, nhân viên phục vụ gõ cửa phòng Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, tôi có thể vào không?
Vương Tử Quân lên tiếng:
- Cô vào đi.
Quế Hương đưa đến một tô cháo vàng óng, một dĩa cải muối, còn có một ly trước trà nóng, một trái trứng.
- Đã làm phiền cô rồi, Quế Hương, cứ để tôi xuống nhà ăn tự dùng là được.
- Khó có cơ hội phục vụ bí thư Vương, giám đốc Trần nói tôi phải phục vụ cho ngài thật tốt, nếu để ngài tự mình xuống dùng cơm, tôi sẽ bị giữ lại lương.
Quế Hương nói xong thì cầm một chiếc khăn nóng đưa đến cho Vương Tử Quân lau tay để dùng cơm.
Vương Tử Quân nhìn Quế Hương lưu loát giúp mình thu dọn đồ đạc, trải giường xếp chăn, hắn cũng không sinh ra cảm giác bị đè nén, chỉ cảm thấy cô gái nông thôn kia càng nhìn càng thêm thân thiết. Lúc này Vương Tử Quân chợt nhớ đến Tần Hồng Cẩm, người phụ nữ mình yêu lúc này đang chạy xuống phương nam, nhiều ngày qua không có chút tin tức nào.
Người phụ nữ ngọt ngào đã nhiều lần xuất hiện trong giấc mộng của Vương Tử Quân thật sự làm cho hắn yêu thương, hắn nhớ đến gian phòng đơn sơ của nàng, nhớ đến tình huống mình tham lam ôm lấy cơ thể mềm mại bóng loáng của nàng mà cả đêm phấn chấn không ngủ. Hắn không thể quên những lúc nàng vuốt ve lồng ngực của mình, mỗi lần như vậy lại nói em yêu anh chết mất, em yêu anh chết mất Vương Tử Quân. Sau đó hai mắt nàng chợt ẩm ướt, trong lòng hắn cũng bùng lên ý nghĩ: Hắn muốn tìm đến với nàng, tìm được người phụ nữ làm mình nóng ruột bỏng gan, sau đó nói cho nàng biết, mình lúc nào cũng nhớ đến nàng.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, đi trên đường mà gió lạnh phả vào mặt, da thịt còn cảm thấy đau rát. Những thân cây trụi lủi bên đường càng thêm hiu quạnh, cành khẳng khiu khẽ lay động trong gió, điều này làm cho tâm tình của Vương Tử Quân chợt hạ xuống thấp.
Vương Tử Quân xoa xoa đầu đang có chút cảm giác đau, hắn đi vào phòng làm việc. Tôn Hạ Châu đã sớm quét dọn xong, khi Vương Tử Quân đi lên thì hắn cũng đi theo.
Tôn Hạ Châu nhìn Vương Tử Quân, mái tóc của lãnh đạo có hơi rối, ánh mắt có hơi tan rã, hắn chợt nhớ đến tình huống hôm qua vì sự cầu tình của Trương Tân Dương mà mình mời bí thư Vương đi ăn bữa cơm xã giao, hắn chợt có chút áy náy bất an:
- Bí thư Vương, anh uống ly trà nóng đi.
Tôn Hạ Châu bưng một ly trà nóng sốt thơm ngát đến đặt bên cạnh Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu:
- Không có gì, người ta say vài tiếng, tôi cũng không thể say cả đêm, Hạ Châu, hôm nay có sắp xếp gì không?
- Còn không có, nhưng vừa rồi tôi nghe trưởng khoa tổng hợp nói, lát nữa bí thư Hầu sẽ tổ chức một hội nghị văn phòng bí thư.
Tôn Hạ Châu nói đến họp văn phòng bí thư thì khẽ hạ giọng xuống.
" Hội nghị văn phòng bí thư! "
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, đây chính là một cuộc họp có tính chất quyền lợi cao nhất trong huyện, nhân viên tham dự là bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện và ba vị phó bí thư. Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp, tuy cũng là phó bí thư nhưng lại không có tư cách tham gia hội nghị văn phòng bí thư.
- Hội nghị văn phòng bí thư!
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, sau đó hắn ngồi xuống ghế sa lông.
- Có thể là thương lượng bổ nhiệm vị trí cục trưởng cục công an.
Tôn Hạ Châu có chút do dự, cuối cùng khẽ lên tiếng với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhíu mày, tuy trên hắn còn có phó bí thư Quách Vạn Thần chủ quản tư pháp, nhưng nếu chuyện lớn thế này mà không có trình tự trưng cầu ý kiến của mình, xem ra không coi mình ra gì.
- Tút, tút, tút...
Vương Tử Quân nhìn thấy chiếc điện thoại màu vàng đổ chuông, hắn tiện tay cầm lên, hắn chợt nghe thấy âm thanh vui vẻ của Tôn Quốc Lương:
- Alo, bí thư Vương phải không, tôi là anh Tôn của phòng tổ chức...
Trong khu huyện ủy thì người tự xưng là anh Tôn của phòng tổ chức chỉ có thể là Tôn Quốc Lương, Vương Tử Quân và Tôn Quốc Lương thật sự hiểu lẫn nhau, quan hệ giữa hai người bọn họ không thể nào vượt qua hào sâu trước mặt, dù có chữa trị thế nào cũng có vết rách. Giống như một cái gương, sau khi vỡ rồi, dù có tu bổ thế nào thì cũng khó thể toàn diện.
Lúc này Tôn Quốc Lương lại hạ thấp tư thái gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, như vậy là có chuyện gì?
Vương Tử Quân thầm suy đoán mục đích của đối phương, ngoài miệng lại nhiệt tình nói:
- Phòng tổ chức chính là chim khách, đi đến đâu cũng là báo tin vui. Trưởng phòng Tôn lúc này gọi điện thoại cho tôi, có phải muốn báo tin vui gì không?
- Bí thư Vương, anh quá để mắt đến tôi rồi, anh là cán bộ do thị ủy trông nom, nếu có đề bạt thì tôi là một trưởng phòng tổ chức cũng không đến lượt thông báo, chỉ có thể gọi điện thoại chúc mừng mà thôi.
Tôn Quốc Lương nói cười vui vẻ trong điện thoại nhưng trong lời nói lại có chút ghen tuông.
Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến vài lời chua chát của Tôn Quốc Lương, hắn cười nói:
- Cũng như vậy mà thôi, cũng như vậy mà thôi.
Dù Vương Tử Quân nói cũng như vậy cả nhưng có một sự thật mà hai người luôn biết rõ: Lúc này hai người đã gần như tương đồng, dù Tôn Quốc Lương có bản lĩnh bằng trời cũng không thể vung tay trong công tác điều động một cán bộ cấp phó ban.
- Bí thư Vương, là thế này, bí thư Hầu để cho phòng tổ chức chúng tôi đề cử nhân tuyển cho vị trí cục trưởng cục công an, còn giao nhiệm vụ cho tôi trao đổi với anh. Tôi cảm thấy thời gian anh đến huyện Lô Bắc có hơi ngắn, cũng không hiểu rõ về cục công an, thế nên tôi đã suy xét mọi điều, cũng muốn liên lạc với anh. Nhưng bí thư Hầu lại là người nóng tính, sẽ mở hội nghị văn phòng bí thư để quyết định, thật sự là làm cho người ta trở tay không kịp.
- Phó cục trưởng Lý Toàn Thành của cục công an là người tích cực công tác, lại luôn mạnh dạn đi đầu, là người có khả năng, là mầm mống tốt. Bí thư Hầu cũng đã từng tán thưởng anh ấy, chúng tôi đã khảo sát và cảm thấy đây là vị cán bộ thích hợp. Chờ một lát nữa tổ chức hội nghị, tôi thấy không bằng nói là ý kiến của anh, anh thấy thế nào?
Hay cho một Tôn Quốc Lương, anh khảo sát vị trí cục trưởng cục công an mà bỏ qua bí thư ủy ban tư pháp, đây không phải chẳng xem tôi ra gì sao? Bây giờ anh đã quyết định tất cả, lại muốn tôi ra tay trợ giúp, muốn tôi kéo xe không công sao? Xem ra suy nghĩ quá chu toàn rồi.
- Trưởng phòng Tôn, anh cũng biết rồi đấy, tôi không hiểu nhiều về các đồng chí trong hệ thống công an, nếu đã như vậy thì phòng tổ chức các anh cứ giữ quan điểm của mình.
Vương Tử Quân tuy nói với nụ cười, nhưng trong lời nói lại mang theo chút ý nghĩ chân thật đáng tin.
- Ha ha ha, tốt, cứ như vậy.
Tôn Quốc Lương thấy Vương Tử Quân trả lời như vậy thì cũng không bất ngờ gì, hắn dùng giọng đơn giản nói qua loa vài câu, sau đó cúp điện thoại.
Vương Tử Quân khẽ gõ lên mặt bàn, trong lòng thầm suy tư về tình huống Lý Toàn Thành lên làm cục trưởng cục công an thì sẽ có cục diện gì.
Một lát sau Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại, hắn bấm hai con số rồi lại để xuống. Hắn định gọi điện thoại cho phó bí thư chủ quản khối tư pháp là Quách Vạn Thần, nhưng thầm nghĩ như vậy thì chính mình lại không ổn định trận tuyến, thế là quyết đoán đặt điện thoại xuống.
Nóng vội không thành công, chính mình nên vừa ổn vừa vững, lấy tĩnh chế động thì hay hơn.
Thời gian buổi sáng vẫn an nhàn, Vương Tử Quân đọc báo như bình thường, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
- Cốc, cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, Tôn Hạ Châu đưa một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi đến. Người này đầu hơi hói, nhìn qua làm cho người ta sinh ra cảm giác chưa già đã yếu. Vương Tử Quân cũng biết người đàn ông này, chính là chủ nhiệm văn phòng ủy ban tư pháp Đoạn Chính Quân, ngày hôm qua Vương Tử Quân đi đến ủy ban tư pháp thì đã từng bắt tay với người này.
- Chào bí thư Vương.
Đoạn Chính Quân chú ý đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, hắn dùng giọng cung kính nói.
- À, đồng chí Chính Quân đến đấy à?
Vương Tử Quân phất phất tay với Đoạn Chính Quân, sau đó tỏ ý cho đối phương ngồi xuống. Hắn thật sự không hiểu nhiều về Đoạn Chính Quân, chỉ biết đây là người được phó bí thư Quách Vạn Thần chủ quản khối tư pháp đề bạt lên.
- Bí thư Vương, tôi đến báo danh với anh, sau này nếu anh có bất kỳ công tác gì, cứ việc phân phó. Mặt khác phòng làm việc của anh ở ủy ban tư pháp đã được tôi dọn dẹp xong.
Đoạn Chính Quân vừa nói vừa lấy ra một chiếc chìa khóa phòng làm việc.
- Đưa cho Hạ Châu.
Vương Tử Quân phất tay dùng giọng tùy ý nói, sau đó hắn hỏi về vài tình huống ở ủy ban tư pháp. Đoạn Chính Quân là người hỏi thì sẽ trả lời, nhưng chỉ cần Vương Tử Quân không hỏi thì lại không nói gì.
Đoạn Chính Quân ngồi trong phòng làm việc của Vương Tử Quân hơn hai mươi phút, sau đó rời đi. Vương Tử Quân nhìn vị chủ nhiệm văn phòng ủy ban tư pháp bỏ đi mà thầm nghĩ lòng dạ đối phương quá sâu, ở lại văn phòng ủy ban tư pháp cũng không có gì là tốt.
Là một vị hạ cấp nhưng lại biểu hiện ẩn giấu trước mặt lãnh đạo, thậm chí còn tỏ ra trưởng thành hơn cả lãnh đạo, đây là một điều cực kỳ không đúng. Nếu như có một tên cấp dưới cứ mãi chơi trò vòng vèo, như vậy còn cần lãnh đạo làm gì? Con bà nó.
- Bí thư Vương, hội nghị văn phòng bí thư đã kết thúc.
Tôn Hạ Châu khẽ đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, trên mặt có chút hưng phấn.
" Hội nghị văn phòng kết thúc! "
Vương Tử Quân khẽ hạ bút xuống:
- À, kết quả thế nào rồi.
- Không có kết quả, nghe nói bí thư Quách ồn ào với bí thư Trần trong hội nghị, hai người đối chọi gay gắt, không ai nhường ai, đến khi chủ tịch Lưu nói giúp bí thư Quách hai câu, bí thư Hầu mới nghiêm mặt nói hội nghị văn phòng chỉ đến đây thôi, vấn đề nhân tuyển sẽ đưa sang quyết định ở hội nghị thường ủy.
- À, biết rồi!
Vương Tử Quân phất tay với Tôn Hạ Châu, lại ném cho đối phương một điếu thuốc:
- Hạ Châu, thanh niên thì tai thính mắt tinh là rất tốt.
Tôn Hạ Châu được bí thư Vương khích lệ thì trong lòng cảm thấy rất vui, hắn tiếp nhận điếu thuốc của lãnh đạo, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân với tâm tình vui sướng.
Tin tức của Tôn Hạ Châu cực kỳ chính xác, chỉ sau chốt lát thì thông báo về hội nghị văn phòng bí thư đã đưa đến, nói là đến tối bí thư Hầu sẽ mở hội nghị thường ủy, mời bí thư Vương tham gia đúng giờ.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống và nằm lên ghế sa lông, hắn suy tư về những tình huống sẽ xảy ra vào buổi tối, mình nên đi thế nào? Hai hổ đánh nhau thì tất có một bị thương, căn cứ vào nguyên tắc thắng làm vu, nếu có sự giúp đỡ của hắn thì phần thắng của một phía sẽ lớn hơn, nhưng ai nên thắng? Hắn đang suy nghĩ miên man thì phó bí thư chủ quản khối tư pháp đi đến.
Tuy hai người đều là thường ủy huyện ủy nhưng trên danh nghĩa thì Quách Vạn Thần là lãnh đạo trực tiếp của Vương Tử Quân, vì thế mà Vương Tử Quân đứng lên với nụ cười tràn đầy, hắn khách khí nói:
- Bí thư Quách, anh có gì cứ gọi điện thoại tìm tôi là được, sao lại tự mình đến đây.
- Ha ha, bí thư Tiểu...Bí thư Vương, anh không phải đang chê tôi bình thường quá quan liêu đấy chứ? Ha ha, cuối cùng thì tuổi tác cũng đã cao, ngồi một lát mà toàn thân rã rời, thôi thì tùy tiện đi lại một chút, hoạt động gân cốt cho thoải mái.
Quách Vạn Thần vừa nói vừa tùy ý ngồi xuống ghế trongn phòng làm việc của Vương Tử Quân. nguồn truyenggg.com
Vương Tử Quân thầm nghĩ, cho dù anh ngồi mọc rể trong phòng làm việc, trước kia cũng chưa từng thấy anh đến phòng làm việc cua tôi hoạt động gân cốt lần nào. Bây giờ cần dùng đến một phiếu của mình ở hội nghị thường ủy, đối phương lại chạy đến đây. Hắn thầm oán Quách Vạn Thần, nhưng ngoài miệng lại không nói gì, hắn phất tay cho Tôn Hạ Châu lui ra, sau đó tự tay pha cho Quách Vạn Thần một bình trà Bích Loa Xuân.
- Bí thư Tử Quân, khi tôi nghe nói anh đến tiếp nhận vị trí bí thư ủy ban tư pháp thì thật sự rất vui, xem ra tổ chức sắp xếp thật sự rất đúng. Bây giờ vấn đề trẻ hóa cán bộ càng phải thể hiện mạnh mẽ, cần phải tri thức hóa, chuyên nghiệp hóa, anh đến nhận chức thì xem như đưa đến một viên mãnh tướng cho ban ngành chúng ta.
Quách Vạn Thần tiếp nhận ly trà làm một ngụm, sau đó lên tiếng cảm thán:
- Trà ngon.
Vương Tử Quân nghe những lời treo mình lên cao của Quách Vạn Thần thì ánh mắt lóe lên, hắn phát hiện mình đang bị đối phương đẩy vào bẫy rập, trong lòng cười thầm, anh chẳng lẽ muốn làm tôi say sưa? Tôi cũng không bị lừa dối mới lên đến vị trí này, anh cứ nói thẳng ra, cũng đừng nói bừa. Nhưng ngoài miệng thì hắn lại nói:
- Bí thư Quách quá khích lệ khối tư pháp chúng tôi rồi, sở dĩ chúng tôi có được thành tích hôm nay, không phải đều nằm dưới sự chỉ đạo của ngài sao? Mọi người nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, tôi vừa tiếp xúc với công tác của khối ủy ban tư pháp, hầu như là hai mắt tối đen, còn cần lãnh đạo giúp đỡ vào hỗ trợ nhiều hơn.
Quách Vạn Thần nhìn nụ cười không chút gợn sóng sợ hãi của Vương Tử Quân, điều này làm hắn cảm thấy trong lòng mắc nghẹn. Tên này còn trẻ mà nói năng quá cẩn thận, sau này hai bên nhập gánh công tác, thật sự nên cẩn thận hơn.
Quách Vạn Thần thầm nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại tỏ ra vô cùng thân cận:
- Bí thư Vương, hội nghị văn phòng bí thư hôm nay đã xong, cậu cũng đã biết rõ tình huống rồi đấy, tôi cảm thấy ở vị trí cục trưởng cục công an thì khối tư pháp chúng ta cần phải có âm thanh của mình, đề cử cho cả huyện một người có khả năng, biết làm việc, biết xử lý công tác, phải là một vị cục trưởng cục công an tốt mới có thể đảm bảo tình hình trị an cho toàn huyện được.
- Bí thư Quách nói rất đúng, khối tư pháp của chúng ta không được nhường ai trên phương diện chọn người hầu cho mình, việc nhỏ có thể nói đoàn kết, nhưng chuyện lớn cần phải nói về nguyên tắc.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Quách Vạn Thần, sau đó dùng giọng đầy khí phách nói.
- Bí thư Vương, anh có thể hiểu như vậy thật sự làm cho tôi cảm thấy rất vui. Tôi cũng suy nghĩ dựa theo phương diện này, chúng ta cần phải xuất phát từ phương diện đại cục để quyết định vị trí cục trưởng cục công an. Các đồng chí công an lão thành không những quen thuộc nghiệp vụ, không những giỏi phá án, còn là những người can đảm công tác vào có trách nhiệm, có dũng cảm có thể gánh vác trách nhiệm. Muốn làm cho đội ngũ công an thêm sinh động mà không cho đồng chí công an lên nhận chức, như vậy thì cho ai lên?
Quách Vạn Thần khẽ gõ bàn rồi cùng trao đổi với Vương Tử Quân.
- Trên vị trí cục trưởng cục công an, tôi thấy người có quyền lên tiếng nhất chính là bí thư Quách, anh đề cử nhân tuyển nào, dù nói về vấn đề năng lực công tác hay phương diện lo lắng cho nhân dân cũng không sai.
Vương Tử Quân nói đến đây thì nâng ly nước lên dùng giọng ngưng trọng nói:
- Xe lửa chạy nhanh phải cần đầu kéo, chọn người cầm lái tốt sẽ có ý nghĩa lớn với cả đội ngũ, đây tuyệt đối là sự thật khó thể đo lường. Bí thư Quách, anh là phó bí thư chủ quản khối tư pháp, anh coi trọng nhân tuyển cho vị trí cục trưởng cục công an như vậy đã làm tôi rất cảm động. Nhưng hôm nay anh đến tìm tôi, tôi cũng phải nói với anh những lời thật lòng, chuyện này dù sao cũng không phải chỉ riêng khối tư pháp chúng ta cho ra quyết định, dù sao cục công an cũng là một đơn vị của khối chính quyền huyện.