Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1926

Đi từ văn phòng của phòng tổ chức tỉnh ủy đến văn phòng tỉnh ủy căn bản chỉ mất ba phút, trên đường đi liên tục có người chào hỏi Du Giang Vĩ. Lúc này hắn nhìn vào những gương mặt đang chào hỏi mình, cảm thấy không khác gì dĩ vãng.

Nhưng Du Giang Vĩ lại cảm thấy ánh mắt của đám người này lại có chút khác biệt.

Du Giang Vĩ là người đã thấy rõ quá nhiều nhân tình thế sự, hắn nhìn đám người và cảm thấy ý nghĩ của bọn họ là gì. Nhưng bây giờ hắn đi theo Vương Tử Quân, hắn đã tu dưỡng được tâm tính của mình, căn bản không quan tâm đến sự lạnh nhạt của người chung quanh.

Sau khi đi vào phòng làm việc của Hào Anh Khải, bên trong có một cô gái đang lấy văn kiện. Cô gái này không quá xinh đẹp nhưng lại rất dễ thương đáng yêu, nàng mặc một bộ váy dài màu xanh làm cho người ta nhìn vào cảm thấy rất đáng thưởng thức.

- Không tìm được sao em Triệu? Xem ra hai người chúng ta thật sự có duyên phận, anh đến đây lấy văn kiện thì em đã chờ sẵn rồi. Du Giang Vĩ đứng trước mặt Vương Tử Quân có biểu hiện cực kỳ trưởng thành, nhưng khi đứng trước những người bạn cùng lứa giống như mình, hắn căn bản có chút tiêu sái tự nhiên.

Em Triệu chính là thư ký của trưởng phòng tuyên truyền Chương Thu Mi, người này vừa mới đi vào công tác, căn bản rất tôn trọng một vị thư ký có tư cách lão thành như Du Giang Vĩ.

Triệu Lệ Na cầm văn kiện trong tay của Hào Anh Khải, nàng nghe Du Giang Vĩ nói như vậy thì cười: - Anh Du, anh nếu cứ tiếp tục nói lời chọc ghẹo ở chỗ này, cẩn thận em đi tố cáo với chị dâu.

- Em Triệu, em tha thứ cho anh một lần, lần sau anh cũng không dám như vậy nữa. Du Giang Vĩ biết Triệu Lệ Na nói đùa, thế nhưng hắn cũng cố gắng làm ra động tác có hơi sợ hãi, căn bản ứng đối với câu nói của nàng.

Hào Anh Khải ngồi sau bàn làm việc là một người đàn ông trung niên có hơi mập, nhìn qua có gương mặt tươi cười vô hại. Nhưng người này có thể là phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy trong cơ quan tỉnh, tất nhiên cũng không phải người thường.

Hào Anh Khải cũng cực kỳ tiếp nhận hai vị Du Giang Vĩ và Triệu Lệ Na là thư ký cho hai vị lãnh đạo cấp cao của tỉnh, lúc này nghe thấy hai người trêu chọc nhau thì khẽ cười nói: - Tôi nói cho hai vị biết rõ, muốn nói đến chuyện yêu đương thì đi chỗ khác, không cần coi tôi như không tồn tại như vậy làm gì.

- Đặc biệt là Du Giang Vĩ cậu đấy, cậu cũng không nhìn mà xem, chỗ này của tôi còn có bốn vị khách nữa, cũng không phải chỉ có mình em Triệu mà thôi.

Sau khi nói vài lời vui đùa với Hào Anh Khải, Du Giang Vĩ đi đến ký tên nhận văn kiện. Khi hắn vừa mới cầm lấy văn kiện, Triệu Lệ Na chuẩn bị rời đi, còn chưa kịp mở miệng thì Hào Anh Khải đã nói: - Em Triệu, chỗ này của tôi còn có chút cà phê gửi từ nước ngoài về, mọi người uống một ly rồi hãy đi.

- Cám ơn chủ nhiệm Hào, nhưng uống cà phê thì nên để khi khác, trưởng phòng phải xuống tuyến dưới nghiên cứu công tác, tôi không uống được. Triệu Lệ Na nói rồi đi ra ngoài.

- Trưởng phòng Chương hôm nay đi đâu? Để xem tôi có quen biết gì hay không, nếu có quen thì mật báo một tiếng, đỡ cho bọn họ không làm tốt công tác để trưởng phòng nổi giận. Hào Anh Khải cũng chỉ là thuận miệng hỏi, Triệu Lệ Na đang đi ra đến cửa cũng không che giấu nói: - Chúng tôi đến thành phố Lâm Hồ, hai bên đã liên lạc khá tốt, cũng không sợ anh đâm thọc.

Thành Phố Lâm Hồ, bốn chữ này làm cho tâm tình của Du Giang Vĩ chợt run lên, nhưng hắn lại cảm thấy sự kiện này là quá bình thường. Gần đây Chương Thu Mi đi rất gần Chử Vận Phong, lúc này đi đến làm chỗ dựa cho Thích Phúc Lai, căn bản là chuyện quá bình thường.

Nhưng sự kiện mà Du Giang Vĩ cảm thấy bình thường lại càng ngày càng trở nên vi diệu. Các vị lãnh đạo ủy ban tỉnh đều đã đi đến thành phố Lâm Hồ, bây giờ Chương Thu Mi lại đi qua, có phải là mở đầu cho đám thường ủy tỉnh ủy hay không?

Mỗi một vị thường ủy đến thành phố Lâm Hồ căn bản sẽ tăng thêm áp lực cho Vương Tử Quân. Du Giang Vĩ là thư ký cho Vương Tử Quân, hắn biết rõ bây giờ trưởng phòng Vương tỏ ra như không quan tâm, thế nhưng thực tế là đang nhận những áp lực không nhỏ.

Khi Du Giang Vĩ đang thất thần thì Hào Anh Khải chợt dùng giọng cảm khái nói: - Cậu Du, vấn đề là như vậy, nên buông tay thì buông, đến khi sự việc náo loạn thì không ai có lợi.

Hào Anh Khải nói những lời này trên cơ bản là cực kỳ có ý nghĩa, hơn nữa Du Giang Vĩ cảm thấy đối phương đang hướng về phía nào. Hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Chủ nhiệm Hào, tôi đi trước đây, tôi còn có rất nhiều chuyện.

- Cậu cứ bận rộn đi, tôi hiểu rõ công tác của cậu, căn bản là thân bất do kỷ, anh em chúng ta khi nào rảnh thì tụ hội trò chuyện một chút. Hào Anh Khải nói rồi tiễn Du Giang Vĩ đi đến tận cửa.

Du Giang Vĩ đi vào trong phòng làm việc của mình, hắn thấy không có ai bên trong, thế là có chút thất lạc. Trước kia có nhiều người đến phòng làm việc của hắn chờ báo cáo với trưởng phòng Vương, nhưng bây giờ sự kiện phát sinh biến hóa quá lớn.

Cũng không phải nói không có ai đến báo cáo với trưởng phòng Vương, chỉ là số người đến báo cáo đang giảm bớt, giảm bớt và không có ai dù sao cũng là một sự khác biệt không nhỏ.

- Trưởng phòng, đây là văn kiện văn phòng tỉnh ủy vừa đưa đến, mong ngài xem qua một chút. Du Giang Vĩ đưa văn kiện trong tay của mình cho Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

Vương Tử Quân mỉm cười tiếp nhận văn kiện rồi cẩn thận xem xét. Trong mắt Du Giang Vĩ thì lúc này trưởng phòng Vương không khác gì trước kia, gương mặt căn bản cực kỳ bình tĩnh tự tin, cơ thể tràn đầy lực lượng và sức sống làm cho người ta hâm mộ.

Sau khi do dự giây lát thì Du Giang Vĩ cuối cùng cả gan nói: - Trưởng phòng Vương, vừa rồi tôi đi nhận văn kiện, vừa vặn gặp mặt thư ký của trưởng phòng Chương, cô ấy nói hôm nay trưởng phòng Chương sẽ đi đến nghiên cứu kiểm tra công tác của thành phố Lâm Hồ.

Vương Tử Quân khẽ dừng tay lại một chút, sau đó chậm rãi ngẩng đầu cười nói: - Gần đây thành phố Lâm Hồ làm rất tốt công tác tuyên truyền, trưởng phòng Chương đi xuống kiểm tra công tác cũng là đúng đắn.

Du Giang Vĩ không nói gì thêm, hắn đã nói rõ với trưởng phòng Vương, bây giờ trưởng phòng xem như đã biết, như vậy hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Sau khi Du Giang Vĩ rót nước rồi rời đi, Vương Tử Quân cầm văn kiện lên xem. Dù Chương Thu Mi đi đến thành phố Lâm Hồ cũng nằm trong dự liệu của hắn, thế nhưng hắn vẫn có chút chấn động.

Nhưng Chương Thu Mi chỉ là bắt đầu, cũng không phải là kết thúc. Lúc này điều Vương Tử Quân nên chú ý chính là đám người đang hướng về phía Chử Vận Phong, ai cũng đi một vòng đến Lâm Hồ. Chử Vận Phong là thủ trưởng cũ của Thích Phúc Lai, tất nhiên sẽ không thể mặc kệ không quan tâm.

Khi nào Chử Vận Phong sẽ đi?

Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên ý nghĩ như vậy, điện thoại chợt đổ chuông vang dội. Hắn nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, là một số điện thoại từ ngoài tỉnh, trước khi nghe máy hắn đã có suy đoán về chủ nhân của nó.

- Chào bí thư Trịnh, tôi là Vương Tử Quân.
Bình Luận (0)
Comment