Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1929

Vì có liên quan đến tương lai của bản thân, thế nên Thích Phúc Lai làm việc cực kỳ nhanh chóng. Sau khi xác định sự việc, hắn bắt đầu dùng tốc độ nhanh nhất để thúc đẩy sự việc này.

Vấn đề lần này căn bản có khó khăn nhưng cũng không quá khó làm, Thích Phúc Lai là bí thư thị ủy Lâm Hồ, hắn lại nhận được sự giúp đỡ của bí thư thị ủy Ngân Bằng, nếu cố gắng thúc đẩy thì sẽ không có vấn đề gì.

Chỉ là ba ngày thì tất cả đã được chuẩn bị đâu vào đấy, phần lớn đã thỏa đáng. Thích Phúc Lai vì biểu hiện thành ý của mình mà tự mang theo thiệp mời đi về tỉnh.

Vì sự việc có liên quan đến vận mệnh tương lai, thế cho nên Thích Phúc Lai cực kỳ coi trọng, sau khi có được thiệp mời thì phải xem xét chu đáo.

Thiệp mời này được làm cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, mặc dù nhìn qua có chút mộc mạc hào phóng, thế nhưng nếu như cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện nó không giống bình thường, tạo hình cũng rất sáng tạo, nhìn qua rất có khí thế.

Bên dưới thiệp mời chính là con dấu của ủy ban nhân dân Lâm Hồ và Ngân Bằng, càng làm cho thiệp mời có thêm vài phần trang nghiêm. Thích Phúc Lai nở nụ cười hiểu ý, cảm thấy thỏa mãn vì người làm ra những tấm thiệp đẹp thế này.

Phó thư ký trưởng Trần Kiến Dương đứng bên cạnh cũng thở dài một hơi, dù sao thì lãnh đạo cũng thỏa mãn, điều này là lời khẳng định cho công tác của hắn. Hắn tuy có người chèo chống sau lưng, thế nhưng muốn ngồi vững ở vị trí thư ký trưởng, hắn cần phải có được sự giúp đỡ và chống lưng của Thích Phúc Lai.

Nếu không có được sự tán thành của Thích Phúc Lai, như vậy Trần Kiến Dương đừng hòng làm thư ký trưởng văn phòng thị ủy. Khi hắn chuẩn bị nhận lấy những tấm thiệp mời từ trong tay của Thích Phúc Lai, lúc này vẻ mặt Thích Phúc Lai chợt khẽ động. Khi hắn còn chưa kịp phản ứng thì Thích Phúc Lai đã lấy thêm một tấm thiệp nữa.

Bí thư Thích định làm gì? Khi Trần Kiến Dương cảm thấy cực kỳ khó hiểu thì Thích Phúc Lai chợt nói: - Hình như thiếu một tấm thiệp thì phải.

"Ủa, sao mình không biết?" Trần Kiến Dương có chút nghi hoặc, đây chính là hắn bỏ nửa ngày xem xét sổ thông tin, thậm chí còn bao quát cả lãnh đạo của mặt trận tổ quốc tỉnh và chỉ chờ bí thư quyết định, sao bây giờ lại thiếu?

Tuy thầm nghĩ như vậy nhưng Trần Kiến Dương trước khi tìm hiểu rõ ràng ý nghĩ của Thích Phúc Lai thì căn bản không dám tự tiện kết luận, hắn dùng giọng lập lờ nước đôi nói: - Bí thư Thích, tôi sẽ kiểm tra lại.

- À, còn thiếu một thiệp bên phía thường ủy tỉnh ủy. Thích Phúc Lai nhìn rồi chợt bừng tỉnh.

Thích Phúc Lai nói như vậy thì Trần Kiến Dương thiếu chút nữa vã cả mồ hôi, thường ủy tỉnh ủy chính là vị khách quan trọng nhất, làm sao lại bỏ sót cho được? Đây chính là bằng chứng quan trọng nhất ở phương diện hắn còn chưa làm tốt công tác.

Trong đầu có chút hối hận, Trần Kiến Dương thừa nhận sai lầm, một loạt ý nghĩ chợt lóe lên. Khi hắn chuẩn bị đưa thiệp mời đến cho bí thư Thích, hắn phát hiện một tấm thiệp bị lỗi, thế là không khỏi mắng người phụ trách làm những tấm thiệp này một trận.

Sau đó Trần Kiến Dương quyết đoán ném tấm thiệp kia vào thùng rác. Hắn nghĩ như vậy thì chợt hiểu rõ, nếu như tính toán thì rõ ràng là thiếu mất một người. Sau khi biết rõ ngọn nguồn thì Trần Kiến Dương cảm thấy an tâm hơn, cho dù làm như vậy là có chút dư thừa, thậm chí có thể bị dạy bảo, thế nhưng hắn cũng phải làm. Hắn nhanh chóng nói: - Bí thư, tôi cảm thấy chúng ta không mời phòng tổ chức tỉnh ủy cũng được.

- Vì sao không mời? Như vậy là không đúng.

Trần Kiến Dương nhìn gương mặt bình tĩnh của Thích Phúc Lai, lá gan của hắn càng lớn. Hắn dùng giọng hào hùng nói: - Dù sao chúng ta có mời hay không thì kết quả người ta cũng không đến, chúng ta cần gì phải phí thiệp mời? Bí thư, một tấm thiệp cũng đáng giá mười đồng đấy.

Trần Kiến Dương nói như vậy làm cho gương mặt Thích Phúc Lai có vài phần hưởng thụ. Hắn khẽ cười một tiếng, sau đó chỉ vào Trần Kiến Dương rồi nói: - Kiến Dương, anh làm thư ký trưởng mà có chút keo kiệt, đường đường là thành phố Lâm Hồ mà coi trọng một tấm thiệp mười đồng sao? Nói ra không phải làm trò cười cho người ta sao? Hơn nữa anh cũng làm sao biết được người ta sẽ không đến? Biết đâu người ta cảm thấy thành phố Lâm Hồ xây dựng và phát triển tốt, thế nên chạy đến cổ động thì sao?

- Vâng, bí thư nói đúng, tôi đây sẽ bổ sung. Trần Kiến Dương vừa đồng ý vừa nhìn gương mặt bình tĩnh của Thích Phúc Lai, lúc này sao hắn không hiểu tâm tư của bí thư Thích? Hắn căn bản cực kỳ bội phục vị bí thư đã nắm công tác của thành phố Lâm Hồ bao nhiêu năm này. Thích Phúc Lai có thể nói là một tên cướp, không những kiên cường bất khuất, còn có gan phản kích khi đối mặt với đủ mọi khiêu khích đến từ bên ngoài.

Chỉ cần nhìn từ góc độ này thì rõ ràng Thích Phúc Lai là tên cướp chính cống, khi hắn phản kích thì vẫn còn đưa thiệp mời đến cho đối thủ của mình.

Sau khi Trần Kiến Dương rời đi thì nụ cười trên mặt Thích Phúc Lai càng thêm nồng đậm. Sau vài ngày làm công tác trù bị, hắn đã liên hệ với nhóm người Lý Thừa Uyên, tất nhiên nhóm người Lý Thừa Uyên tỏ ra ủng hộ công tác của hắn, còn ra sức giúp đỡ, điều này làm cho hắn cực kỳ tin tưởng vào kế hoạch của Chương Thu Mi.

Tấm thiệp mời đầu tiên của thành phố Lâm Hồ cũng không xuất hiện trên bàn làm việc của vị lãnh đạo nào khác, lại xuất hiện trên mặt bàn của Xà Tiểu Cường. Hắn la thư ký của Chử Vận Phong, Thích Phúc Lai cần phải đi qua cửa ải của hắn trước khi tiếp cận chủ tịch Chử Vận Phong.

Tuy dựa vào mối quan hệ giữa Thích Phúc Lai và Chử Vận Phong, căn bản có thể tực tiếp đến nhà mời chủ tịch tỉnh đến tham gia, thế nhưng dưới tình huống bình thường thì Thích Phúc Lai vẫn thích đi theo trình tự thường ngày để gặp mặt Chử Vận Phong.

- Cậu Tiểu Cường, đến khi đó cũng kính mong cậu có thể đại giá quang lâm. Thích Phúc Lai đặt thiếp mời lên bàn rồi dùng giọng cực kỳ tràn trề tình cảm nói.

Xà Tiểu Cường nhìn tấm thiệp có vài phần mộc mạc nhưng không kém khí thế, hắn không khỏi hứng thú xem xét, sau đó cười nói: - Bí thư Thích, ngài đang cho ra một hành động rất lớn đấy.

Thích Phúc Lai cười ha hả nói: - Lúc này kinh tế phát triển cao độ, tất cả đều đang đề xướng cùng liên hợp để phát triển, thành phố Lâm Hồ chúng tôi và Ngân Bằng có cơ sở phát triển khá tốt, vì tăng sức cạnh tranh mà hai bên phải liên hợp với nhau. Thế nên chúng tôi quyết định sử dụng phương thức liên hợp xây dựng cùng nhau thắng lợi, cùng nhau xây dựng một hành lang kinh tế trong tỉnh. Đây cũng chính là muốn chứng thực ý nghĩ của chủ tịch Chử, vì trước đó chủ tịch có ra ba điều năm lệnh, cần phải đẩy mạnh các hạng mục trọng điểm, đồng thời cũng phải đẩy mạnh độ lớn các hạng mục liên hợp.

- Ha ha, bí thư Thích tự mình đến mời, tôi chắc chắn sẽ không thể không nể mặt ngài. Nhưng ngài cũng biết công tác của tôi rồi đấy, còn có chủ tịch ở bên kia, điều này còn cần ngài phải đi qua nói đôi lời. Xà Tiểu Cường là người thông minh, hắn biết rõ Thích Phúc Lai mời mình có ý nghĩa là gì, thế nên nói rõ ý nghĩ của mình.

Thư ký chính là như vậy, vị trí có chút khách quan, cũng là nhân vật tiếp cận lãnh đạo, thế cho nên có địa thế địa lợi của riêng mình. Chỉ là thư ký luôn ở bên cạnh lãnh đạo, anh cần phải định giá đúng bản thân mình, tiến hành khai phá lợi dụng đúng giới hạn phạm vi kinh doanh chính trị của bản thân, như vậy sau này anh sẽ là người sau lưng có chỗ dựa trước mặt có đường lớn, cực kỳ tốt đẹp.

Thích Phúc Lai cười cười nói" - Tất nhiên tôi sẽ tự mình đi mời chủ tịch tỉnh, nhưng có thể mời được lãnh đạo hay không còn nhờ vào sự trợ giúp của cậu.
Bình Luận (0)
Comment