Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1956

- Trưởng phòng Vương, lần này có thể nói tôi đến thành phố Lâm Hồ với hai mắt tối đen, kính mong trưởng phòng Vương giúp đỡ công tác của tôi nhiều hơn. Ngụy Triệu Bác nói những lời này cũng không phải là khách khí, khi hắn càng thấu hiểu bản đồ chính trị ở Nam Giang, hắn hiểu Vương Tử Quân ngồi bên cạnh mình chính là một cây đại thụ ở nơi này. Mặc dù mình muốn làm bí thư thị ủy Lâm Hồ cũng cần nhờ sự vận tác của nhiều lãnh đạo khác, thế nhưng đề cử của Vương Tử Quân lại rất quan trọng, không thể bỏ qua.

Hai bên tốt nghiệp cùng một trường, bây giờ có lẽ đã có người đưa mình vào trong danh sách cán bộ phái Vương Tử Quân. Tuy lúc mình đi nhận chức thì bí thư Diệp đã nói những lời khuyến khích rất đúng chỗ, thế nhưng vị trí của hắn căn bản đã có nhiều miễn dịch với những lời khuyến khích kiểu như vậy.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Bí thư Triệu Bác, dù là từ phương diện tỉnh ủy hay cá nhân, căn bản đều tin tưởng vào năng lực của ngài. Tôi tin tưởng bí thư Triệu Bác có thể đứng trên cương vị lãnh đạo thành phố Lâm Hồ để cho ra nhiều thành tích vang dội.

- Cám ơn trưởng phòng Vương! Tuy Vương Tử Quân nói những lời rất đường hoàng, thế nhưng Ngụy Triệu Bác vẫn nghe được thái độ của Vương Tử Quân với mình. Tuy công tác ở thành phố Lâm Hồ căn bản là không dễ làm, thế nhưng có sự giúp đỡ của một người như Vương Tử Quân, chính mình muốn dựng lên uy tín ở thành phố Lâm Hồ cũng không phải quá khó khăn.

Nhưng nếu chỉ dựa vào mối quan hệ giữa Ngụy Triệu Bác và Vương Tử Quân, chỉ sợ còn chưa đủ thân cận, chính mình càng nên tiến thêm một bước làm thân mật mối quan hệ với trưởng phòng Vương, như vậy mới nhận được sự giúp đỡ to lớn của Vương Tử Quân khi công tác trong thành phố Lâm Hồ.

Trên đường đi Vương Tử Quân trò chuyện vui vẻ với Ngụy Triệu Bác, nhưng trong lời nói chủ yếu có nội dung tư nhân, còn chuyện công tác cũng không nói quá nhiều.

- Trưởng phòng Vương, bí thư Ngụy, hoan nghênh hai vị lãnh đạo đến Lâm Hồ. Chủ tịch Lưu Vĩnh Cương của thành phố Lâm Hồ đứng ở cửa ngõ đường cao tốc nhiệt tình vươn hai tay với Vương Tử Quân, sau lưng Lưu Vĩnh Cương chính là thành viên bốn bộ ban ngành của thành phố Lâm Hồ.

Từ sau khi Thích Phúc Lai nhận lỗi từ chức, ban ngành thành phố Lâm Hồ ngập tràn bầu không khí sợ hãi. Tuy tuyến trên cũng không điều tra đến cùng, không tiếp tục truy cứu trách nhiệm, thế nhưng bầu không khí sợ hãi này luôn tồn tại.

Dù sao thì trong thành phố Lâm Hồ có quá nhiều cán bộ được Thích Phúc Lai đẩy lên, khi mà Thích Phúc Lai gặp chuyện không may thì đám người này đều cảm thấy có chút bất an, sợ hãi chuyện xấu chạy đến người mình.

Lưu Vĩnh Cương có chút vui mừng vì Thích Phúc Lai gặp chuyện không may. Dựa theo quy tắc ngầm trong quan trường, lãnh đạo đứng đầu ngã xuống, nếu cứ lấp đầy chỗ trống theo đúng quy củ, sẽ có cơ hội cho cấp dưới. Hắn là người ngột ngạt ở bên dưới Thích Phúc Lai quá lâu, tất nhiên hắn sẽ hy vọng mượn cơ hội này để trở thành vợ cả.

Nhưng kết quả cuối cùng lại làm cho Lưu Vĩnh Cương cảm thấy chán nản, thất lạc. Người tiếp nhận vị trí bí thư thị ủy Lâm Hồ cũng không phải là bí thư Cổ Hoằng Tắc của thành phố Hoa Dục, cũng không phải là mình đã gặp qua chủ tịch Chử, mà vị trí lại rơi vào trong túi Ngụy Triệu Bác.

Ngụy Triệu Bác dù là một người đi xuống từ đơn vị trung ương, thế nhưng vừa đến đã là bí thư thị ủy một địa phương quan trọng như Lâm Hồ, nếu như không có người giúp đỡ thì căn bản là không thể nào. Khi lý lịch của Ngụy Triệu Bác dần được công bố, thông tin người này cùng tốt nghiệp một trường với Vương Tử Quân được nhiều người chú ý.

Lưu Vĩnh Cương vốn cảm thấy sợ hãi vì Vương Tử Quân là vị thường ủy tỉnh ủy vung tay mạnh mẽ kéo Thích Phúc Lai rớt đài, nhưng bây giờ lại càng kính sợ hơn.

Lưu Vĩnh Cương thấy trưởng phòng Vương dù thế nào cũng quá mạnh mẽ. Lần này mọi người nhìn vào cuộc cạnh tranh vị trí bí thư thị ủy Lâm Hồ, vốn phải là vật trong túi của hắn và Cổ Hoằng Tắc. Nhưng người kia nhanh chóng đẩy hai người bọn họ ra ngoài để cho Ngụy Triệu Bác tiến lên, điều này làm cho Lưu Vĩnh Cương căn bản không làm gì được ngoài việc cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Vì vậy khi bắt tay Vương Tử Quân thì Lưu Vĩnh Cương dù có biểu hiện cực kỳ bình tĩnh thế nhưng trái tim lại co bóp rất mạnh.

Sau khi bắt tay đơn giản thì Lưu Vĩnh Cương nhìn về phía Vương Tử Quân rồi nói: - Trưởng phòng Vương, bí thư Ngụy, chỗ này không phải nơi trò chuyện, không bằng chúng ta đi về văn phòng thị ủy trước đã.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nói với Lưu Vĩnh Cương: - Vĩnh Cường anh lên xe của tôi, số lần tôi đến Lâm Hồ chỉ có hạn mà thôi, cũng không quá quen thuộc. Bí thư Ngụy là lần đầu tiên đến Lâm Hồ, anh nên giới thiệu tình huống cơ bản của thành phố Lâm Hồ cho bí thư Ngụy.

- Tất nhiên chuyện công tác thì sau này các anh tiếp xúc tự bàn về việc nhà của mình, còn bây giờ anh chủ yếu chú trọng giới thiệu danh lam thắng cảnh thôi. Vương Tử Quân bổ sung thêm một câu làm cho bầu không khí trên xe hòa hoãn hơn khá nhiều. Lưu Vĩnh Cương thấy Du Giang Vĩ nhường chỗ cho mình, thế là hắn ngồi lên vị trí tay lái phụ: - Trưởng phòng Vương, thành phố Lâm Hồ chúng tôi những năm qua lấy phát triển kinh tế làm trung tâm, cố gắng đẩy mạnh phát triển đặc sắc, cố gắng đưa Lâm Hồ thành một địa phương du lịch. Đặc biệt là ba mươi sáu hồ nước ở ngoại hô thành phố, lúc này căn bản đã là một sản nghiệp du lịch khá tốt, hằng năm tiếp đãi hơn triệu du khách.

Khi ba người trò chuyện với nhau, Lưu Vĩnh Cương có thái độ rất cung kính, trên cơ bản là hỏi gì nói nấy, không dám mở rộng chủ đề. Ngụy Triệu Bác là người mới nên thì tỏ ra khiêm tốn, thế cho nên chủ đề luôn xoay quanh người Vương Tử Quân.

Vì không liên quan đến những vấn đề nghiêm túc, thế cho nên cuộc nói chuyện lần này khá thoải mái. Nhưng khi xe của Vương Tử Quân dừng trong sân khu văn phòng thị ủy, Lưu Vĩnh Cương vẫn lén nhấc tay áo lên lau mồ hôi lưng.

Ngồi cùng một chỗ và trò chuyện với trưởng phòng Vương làm cho Lưu Vĩnh Cương sinh ra áp lực rất lớn.

Sau khi nghỉ ngơi nửa giờ thì Vương Tử Quân và Ngụy Triệu Bác được nhóm người Lưu Vĩnh Cương đưa đến phòng họp thị ủy Lâm Hồ, lúc này trong phòng họp đã ngồi đầy các vị cán bộ cấp cục của Lâm Hồ.

Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn cực kỳ quen thuộc với tình huống đưa một vị bí thư thị ủy xuống nhận chức. Đây không phải là lần đầu tiên hắn đưa người ta đi nhận chức, thế nên sau khi Lưu Vĩnh Cương nói những lời hoan nghênh, Vương Tử Quân đứng lên đọc quyết định nhận chức của tỉnh ủy đối với Ngụy Triệu Bác.
Bình Luận (0)
Comment