Giang Gia Kỳ ngồi trên xe không nói một lời, sự việc vừa rồi làm cho nàng rất giật mình, sự cường thế của Vương Tử Quân vào lúc vừa rồi càng làm cho nàng ý thức được anh Vương này không phải kẻ đơn giản, có thể làm cho một đám cảnh sát nghe lời, như vậy đối phương sẽ có địa vị ra sao?
Cô gái nhỏ kia giống như thật sự kinh hãi, trong lúc Lâm Dĩnh Nhi và Vương Tử Quân nói chuyện thì nàng cuộn người lại như sợ lạnh, ngồi phía sau xe không nhúc nhích, hai mắt đen nhánh chớp động giống như một chú nai con bị thương bất cứ lúc nào cũng chú ý đến những uy hiếp đến từ bốn phía. Một bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt lấy tay của Lâm Dĩnh Nhi, giống như sợ buông tay ra thì nàng sẽ biến mất vào trong không khí. truyện được lấy tại truyenggg.com
- Tút, tút, tút, tút!
Ánh mắt Vương Tử Quân rơi lên người cô gái, hắn đang định lên tiếng thì Trương Tân Dương gọi điện thoại đến.
- Bí thư Vương, tôi đã bắt Thịnh Tiểu Hổ lại.
- À, vất vả cho anh.
Âm thanh của Vương Tử Quân khá nhạt, nhưng càng như vậy thì càng làm cho Trương Tân Dương thấy có vấn đề.
Trương Tân Dương trở thành người của Vương Tử Quân, hắn tất nhiên cũng biết về bí thư Vương, hắn biết lãnh đạo của mình ít bao giờ nổi giận, trước nay luôn bảo trì nụ cười. Dù là lúc giao thủ với Cơ Tòng Lương thì cũng biểu hiện vẻ bình tĩnh, không ngờ bí thư Vương lại nổi giận vì sự kiện này.
Trương Tân Dương do dự một chút, sau đó hắn khẽ xin chỉ thị:
- Bí thư Vương, nếu không thì đánh cho Thịnh Tiểu Hổ một trận, sau đó bắt hắn nhận lỗi?
Trương Tân Dương cực kỳ cẩn thận, nhưng ý nghĩ của hắn cũng không che giấu được Vương Tử Quân, lúc này hai chân mày của Vương Tử Quân khẽ động:
- Anh có quan hệ với hắn ta?
- Không, không, tôi và hắn không chút quan hệ, hắn...Hắn là em trai của Thịnh Thanh Long.
Khi nói đến cái tên Trương Thắng Lợi thì giọng điệu của vị phó cục trưởng cục công an có chút trầm thấp.
Vương Tử Quân cũng là lần đầu tiên nghe được cái tên Thịnh Thanh Long, trong huyện Lô Bắc thì đây là cái tên đặt cùng với tên của Hầu Thiên Đông cũng không có vài phần thua kém.
Vì đây là người có xí nghiệp vĩ đại, là người giàu nhất huyện Lô Bắc.
Trên đầu Thịnh Thanh Long treo một vầng hào quang chói mắt, đám quan viên chính quyền huyện Lô Bắc có hàng ngàn mối liên lạc với Thịnh Thanh Long, thậm chí lãnh đạo huyện cũng là thượng khách trong nhà hắn.
Mà Thịnh Tiểu Hổ lại là em ruột của Thịnh Thanh Long.
- Anh Tử Quân, rất phiền toái sao?
Lâm Dĩnh Nhi thấy Vương Tử Quân hạ điện thoại xuống thì khẽ hỏi.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt có chút lo lắng của Lâm Dĩnh Nhi mà trong lòng có chút ấm áp, hắn nói:
- Không có gì.
Vương Tử Quân khẽ duỗi tay vỗ đầu Lâm Dĩnh Nhi, nhưng vừa nâng tay lên thì đã vội vàng thu về, hắn dùng một loại ánh mắt phức tạp và dịu dàng nhìn nàng.
Vương Tử Quân đã định vị mối quan hệ với Lâm Dĩnh Nhi, đó là mối quan hệ anh em, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh uất ức của nàng, hắn chợt nhận ra một vấn đề, đó là hình như không phải là thế. Khi thấy trên gương mặt phấn hồng của nàng, nghe thấy âm thanh tức giận của nàng, lòng hắn thật sự không còn nghe theo cái đầu sai khiến.
Lâm Dĩnh Nhi là một cô gái lớn, cũng là một cô bé không rành thế sự, Vương Tử Quân không thể nào phủ nhận mình yêu mến cô gái nhìn có vẻ yếu đuối bất lực nhưng lại cực kỳ thông minh này, ánh mắt của nàng cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác tim đập thình thịch, thế nên cố gắng trốn tránh. Hắn ý thức được điểm này thì trong lòng chợt sinh ra chút lo sợ và nghi hoặc, nhưng rốt cuộc là vì thứ gì thì chính hắn cũng không rõ.
" Mình cũng xem như đã có người yêu, sau này nên cách xa Lâm Dĩnh Nhi ra một chút! "
Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, thế là trong lòng sinh ra chút thất lạc. Có lẽ tất cả những cậu thanh niên trên thế gian này đều muốn hướng đến một mối tình đầu như Lâm Dĩnh Nhi, thậm chí là có tuổi như Vương Tử Quân, hơn nữa với than phận hiện tại, chỉ sợ cũng có một khát khao đối với một nữa dịu dàng hiền thục như thế.
Nếu xét từ điểm này thì Tần Hồng Cẩm lại thích hợp hơn với Vương Tử Quân, phương diện quyến rũ động lòng người của nàng cũng tương đương với vẻ thông minh nhạy bén và năng lực hơn người. Với tính cách của nàng, từ sau khi Vương Tử Quân đột phá phòng tuyến sau cùng, nàng đã coi Vương Tử Quân là người đàn ông của mình, nàng yên lặng vì hắn mà quản lý lo liệu tất cả, căn bản không chú ý đến những chuyện khác, để hắn không cần phải quan tâm đến chuyện ở nhà, có thể chém giết đi về phía trước mà không cần kiêng kỵ gì.
Vương Tử Quân vừa nghĩ đến Tần Hồng Cẩm thì cảm thấy trong lòng bùng lên chút hương vị, hắn cố gắng áp chế cảm xúc dâng lên đầu, hắn nắm chặt tay Lâm Dĩnh Nhi, trong lòng càng thêm chua xót.
- Chị, chị mau cứu mẹ em, cầu xin chị.
Cô bé nãy giờ ngồi yên trên xe đã bắt được tay của Lâm Dĩnh Nhi, nàng nói bằng giọng nước mắt lưng tròng, lúc này trong ánh mắt của nàng tràn đầy hy vọng nóng bỏng.
- Mẹ em bị làm sao vậy?
Lâm Dĩnh Nhi vốn có chút yêu thích cô bé này, bây giờ nghe thấy nàng cầu xin thì trong lòng càng không đành, nàng khẽ dùng tay lau nước mắt cho cô bé rồi dùng giọng ấm áp hỏi.
- Mẹ em...Mẹ em bị bọn người xấu kia bắt đi, nói...Nói là muốn để cho mẹ và em chống đỡ tiền ba nợ.
Cô bé nói đến hai chữ người xấu thì gương mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt lẳng lặng nhìn cô bé, hắn không nói gì. Khi Lâm Dĩnh Nhi và cô bé kia nói chuyện với nhau, một sự việc hiện ra trước mắt Vương Tử Quân.
Cô bé kia họ Trương, tên là Trương Tiểu Duyệt, bố cô bé là Trương Dũng mở một cửa hàng bán đặc sản trong huyện, cuộc sống nói chung là tạm ổn. Nhưng tư sau khi Trương Dũng tiêm nhiễm thói đánh bạc, tình huống trong nhà đã thay đổi hoàn toàn.
Trường đảng thường ngày đi đánh bạc, thắng thì mua rượu uống, thua thì dùng mẹ và Trương Tiểu Duyệt làm nơi trút giận. Vài năm qua đi, của cải khánh kiệt, Trương Dũng thua đỏ mắt, dù là nhà cửa hay cửa hàng đều bị bán đi.
Ngày hôm qua một đoàn người xông vào nhà, nói là Trương Dũng đã thua hai mẹ con Trương Tiểu Duyệt, thế là trực tiếp đưa hai mẹ con đi. Mẹ của Trương Tiểu Duyệt tất nhiên sẽ phản kháng nhưng vẫn bị người ta đưa đi.
- Tên đưa mẹ em đi, chính là tên đã đánh chị, hắn...Hắn rất hung dữ.
Trương Tiểu Duyệt nói đến đây thì cơ thể có hơi run rẩy.
- Đúng là quá đáng, đánh bạc đã quá mức, còn lấy cả vợ con ra đánh cược.
Lâm Dĩnh Nhi tức giận nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu mà không nói gì, Thái Thần Bân lái xe cực kỳ ổn định, chỉ không lâu sau đã đến nhà khách huyện ủy.
Một hồi chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân xuống xe, hắn khẽ nhấn nút nghe, âm thanh của Quách Vạn Thần từ bên trong truyền ra:
- Bí thư Tử Quân, tối nay có rảnh không?
Nếu nói theo thứ tự sắp xếp các thường ủy huyện ủy, Quách Vạn Thần là người đứng trước Vương Tử Quân. Đây là phó bí thư, lại được phân công quản lý tư pháp, thật sự là lãnh đạo trực tiếp của Vương Tử Quân. Sau khi Vương Tử Quân nhận chức bí thư ủy ban tư pháp, thái độ của Quách Vạn Thần với Vương Tử Quân rất ảm đạm, nhưng bây giờ gọi điện thoại lại làm người ta sinh ra cảm giác như được tắm gió xuân.
- Chào bí thư Quách, tôi đang định gọi điện thoại cho anh, tối nay hẹn anh dùng cơm.
Vương Tử Quân chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn chớp mắt và thản nhiên nói.
Quách Vạn Thần cười lên ha hả:
- Bí thư Tử Quân, cậu quá khách khí rồi, cậu gia nhập vào ngôi nhà tư pháp, như vậy chúng ta sẽ là người một nhà, tôi tiến vào công tác lâu hơn cậu vài năm, tôi là anh thì dù thế nào cũng phải sắp xếp. Thế này đi, tối nay chúng ta gặp mặt ở phòng số một quán ăn Giáp Ngư Thôn, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một người bạn.
Quách Vạn Thần nói xong địa điểm, không chờ Vương Tử Quân lên tiếng phản đối thì đã cúp điện thoại. Vương Tử Quân có hơi trầm ngâm, sau đó hắn dùng điện thoại gọi cho Trương Tân Dương, nhưng lúc này Trương Tân Dương cũng đang nghe điện thoại.
Vương Tử Quân dừng lại một chút, sau đó hắn thu hồi điện thoại, cất bước đi về phía phòng mình. Khi hắn đi đến cửa phòng, Thái Thần Bân trươc nay vốn rất hiểu quy cũ, hắn đã dừng xe ở bên dưới và theo sau không một tiếng động.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đưa ba người Lâm Dĩnh Nhi đến phòng, sau đó cùng Thái Thần Bân đi về phòng mình.
- Thần Bân, ngồi đi.
Vương Tử Quân thấy Thái Thần Bân cùng đi vào thì chỉ vào một chiếc ghế ở bên cạnh khẽ nói.
Thái Thần Bân là lái xe cho Vương Tử Quân nhiều ngày, cũng rất hiểu tính tình của Vương Tử Quân, thế là hắn cũng không từ chối mà tùy ý ngồi xuống.
Vương Tử Quân cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Thái Thần Bân, đợi Thái Thần Bân mở miệng.
- Bí thư Vương, anh...Anh có phải muốn động vào công ty Hưng Long?
Thái Thần Bân cắn cắn môi, hắn trầm giọng nói, công ty Hưng Long chính là sản nghiệp của Thịnh Thanh Long, chủ yếu là kinh doanh hai mỏ than.
Vương Tử Quân nhìn vào mắt Thái Thần Bân, hắn khẽ gật đầu nói:
- Tôi không muốn động vào công ty Hưng long, chỉ là muốn động vào sòng bạc kia.
Thái Thần Bân không ngờ Vương Tử Quân lại đi thẳng vào vấn đề như vậy, trong lòng có chút cảm động vì sự thẳng thắn của lãnh đạo. Hắn trầm ngâm một lát, sau đó mới dùng giọng do dự nói:
- Có rất nhiều lãnh đạo biết rõ về sòng bạc của công ty Hưng Long, khi Cơ Tòng Lương còn tại vị cũng muốn vạch trần sòng bạc này, nhưng Cơ Tòng Lương vừa có hành động thì đã bị ép chết ngay.
Vương Tử Quân khẽ nâng ly lên, hắn không nói lời nào. Hắn biết Thái Thần Bân đang nói cho mình biết một sự thật, nhưng hắn lại không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi đó chờ Thái Thần Bân nói tiếp.
- Bí thư Vương, anh không nên xem thường Thịnh Thanh Long, tên này có người ở tuyến trên, nghe nói hắn có mối quan hệ không tầm thường với chủ tịch thành phố Hoàng Long Chương.
Thái Thần Bân cắn răng, cuối cùng cũng nói ra lời quan trọng nhất mà mình biết.
Chủ tịch Hoàng Long Chương, Vương Tử Quân từng gặp qua người này một lần, nghe nói đây là lãnh đạo đi lên từ vị trí bí thư huyện Lô Bắc, thế cho nên có rất nhiều lãnh đạo huyện Lô Bắc lên thành phố muốn tìm gặp mặt lãnh đạo.
- À, tôi biết rồi, Thần Bân, cám ơn anh.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi khẽ nói.
Thái Thần Bân tự biết mình đã nói xong, cũng không dám ở lâu, hắn đứng lên rời khỏi phòng của Vương Tử Quân. Sau khi Vương Tử Quân đứng lên tiễn chân Thái Thần Bân, hắn đứng bên cửa sổ và rơi vào trạng thái trầm tư.
- Bí thư Vương, anh tìm tôi sao?
Một lát sau Trương Tân Dương đẩy cửa tiến vào.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi phất tay cho Trương Tân Dương ngồi xuống, hắn nói:
- Cục trưởng Trương, áp lực rất lớn phải không?
Vương Tử Quân nói lời này tuy không đầu không đuôi nhưng Trương Tân Dương tất nhiên sẽ hiểu có ý gì, hắn có chút ngưng trọng, sau đó lại thành thật nói:
- Bí thư Vương, thật sự tôi có áp lực, vừa rồi đi đường đã nhận không ít cuộc điện thoại, đều là cầu tình cho Thịnh Tiểu Hổ, để tôi thả hắn ta.
Vương Tử Quân không hỏi là ai gọi điện thoại đến, hắn thay đổi chủ đề:
- Anh biết bao nhiêu về sòng bạc kia?
Trương Tân Dương tất nhiên biết rõ sòng bạc mà Vương Tử Quân nhắc đến là gì, trên đường đến đây hắn đã suy nghĩ tất cả, lúc này hắn nghe thấy Vương Tử Quân hỏi về sòng bạc thì lên tiếng:
- Bí thư Vương, sòng bạc này hầu như là lớn nhất tỉnh Chiết Giang, chẳng những có hạng mục đánh bạc, còn có những phục vụ biến thái khác, nhưng rất nhiều lãnh đạo coi như không biết.
- Sợ người đứng sau lưng Thịnh Thanh Long sao?
Vương Tử Quân khẽ gõ bàn rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.
- Đúng vậy.
Trương Tân Dương thật sự không chút do dự.
- Anh có sợ không?
Vương Tử Quân nhìn Trương Tân Dương, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt. Trương Tân Dương không ngờ Vương Tử Quân lại hỏi dứt khoát gọn gàng và trực tiếp như vậy, thế là vô tình không biết mở miệng thế nào.
Đèn sáng rực rỡ, Giáp Ngư Thôn vẫn sáng trưng như thường, khi Vương Tử Quân bước xuống xe thì gió lạnh ùa đến, hắn nắm chặt vạt áo cất bước vào trong quán Giáp Ngư Thôn.
Những nhân viên phục vụ được huấn luyện nghiêm chỉnh nhanh chóng đưa Vương Tử Quân đi đến một đại sảnh lắp đặt thiết bị rất xa hoa, đại sảnh này rất rộng, hơn tám mươi mét vuông, có vài chục bóng đèn lớn nhỏ, bên trong được chiếu sáng như ban ngày.
Lúc này trong đại sảnh có hai người, nhưng bọn họ thảo luận với nhau lại cực kỳ nhiệt liệt. Vương Tử Quân vừa vào cửa thì hai người đều ngẩng đầu lên, người ngồi ở vị trí chủ vị chính là Quách Vạn Thần.
- Bí thư Vương đến rồi à.
Quách Vạn Thần cười cười đứng lên, hắn tiến lên phía trước đưa tay ra với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân chỉ khẽ cười với lễ độ của Quách Vạn Thần, hắn tiến lên một bước bắt tay với đối phương. Dù thế nào thì Quách Vạn Thần này cũng là phó bí thư sắp xếp trước hắn, tất nhiên hắn cung phải nắm chắc chút lễ tiết.
Dù đang bắt tay với Quách Vạn Thần nhưng khóe mắt của Vương Tử Quân vẫn nhìn sang một người đàn ông hơn ba mươi mặc tây trang màu đen ở bên cạnh. Người đàn ông này ăn mặc cực kỳ hào hoa phong nhã, một cặp kính mắt màu nước trà làm cho người nhìn cho ra nhận định đây là ông chủ một xí nghiệp lớn. Nhìn qua người đàn ông này đã thấy rõ vẻ trấn định ung dung, khí thế đường đường, rất vững vàng.
Khi Quách Vạn Thần đứng lên thì người đàn ông kia cũng đứng lên theo, hắn khẽ cười nhìn Vương Tử Quân, nụ cười như làm cho người ta cảm thấy như được tắm gió xuân.
- Bí thư Tử Quân, tôi giới thiệu cho cậu một người nổi tiếng huyện Lô Bắc, đây là ông cụ Thịnh Thanh Long, ông chủ Thịnh chính là nhà giàu nhất huyện Lô Bắc chúng ta, doanh thu mỗi ngày còn nhiều hơn tiền lương của chúng ta.
Quách Vạn Thần dùng giọng nhiệt tình chỉ vào người đàn ông kia rồi cười nói.
Quách Vạn Thần cười, bên trong nụ cười có chút ý nghĩa nịnh hót, tất nhiên đối tượng cho hắn nịnh hót chính là Thịnh Thanh Long. Có thể làm cho Quách Vạn Thần hạ thấp tư thái như vậy, có thể thấy ngày thường Thịnh Thanh Long cung không phải hoành hành như thường.
Thịnh Thanh Long nở nụ cười tươi rói nhìn Vương Tử Quân, hắn đưa tay ra nói:
- Bí thư Vương, lần này tuy gặp mặt đầu tiên nhưng đại dannh của anh thật sự như sấm rền bên tai tôi. Điều này chứng tỏ huyện Lô Bắc chúng ta có một vị lãnh đạo tài cao, tôi trước nay không có cơ hội bái kiến, thật sự tiếc nuối. Hôm nay tôi xem như dùng gió đông của bí thư Quách, coi như cho tôi được gặp mặt anh.
Vương Tử Quân cười cười:
- Tôi nghe đại danh của ông chủ Thịnh mà giống như sấm rền bên tai, lời nói đầy khí phách.
Thịnh Tiểu Hổ khiêm tốn nói hai câu, ba người lại ngồi xuống ghế, từng món thức ăn được đưa lên, một lát sau đã bày ra một bàn lớn.
Con người khi gặp đúng người sẽ nói nhiều, không gặp đúng người sẽ nói ít, Vương Tử Quân và Thịnh Thanh Long đều không nói làm sao cho phải, người nói nhiều nhất vào lúc này chính là Quách Vạn Thần, nhưng lời nói của hắn chủ yếu là nhảm nhí. Trương Thắng Lợi và Vương Tử Quân tuy không nói gì nhưng lại liên tục đưa mắt đánh giá đối phương.
Một chai rượu Mao Đài được nhân viên phục vụ mở ra, mùi hương bùng lên khắp trong phòng. Thịnh Thanh Long chợt nâng ly rượu lên nói:
- Bí thư Vương, tôi mời anh một ly, xem như bồi tội về việc hôm nay, em trai của tôi tính tình lỗ mãng, kính xin bí thư Vương đừng trách.
Vương Tử Quân cười cười, hắn nâng ly rượu lên nói:
- À, chuện này tôi sẽ không để trong lòng.
Thịnh Thanh Long khẽ cụng ly với Vương Tử Quân, sau đó hắn uống một hơi cạn sạch. Hắn đặt ly rượu xuống, nụ cười trên mặt càng sáng lạn:
- Bí thư Vương còn trẻ mà đã có khí độ rộng rãi bao dung mọi người, vì thế có thể thấy bí thư là người tương lai rộng mở. Điều này làm cho Thịnh Thanh Long tôi đây cực kỳ bội phục. Chỗ này của tôi có chút lễ vật, thật sự chỉ bày tỏ chút kính ý, kính xin bí thư Vương nhận cho.
Thịnh Thanh Long vừa nói vừa khẽ vỗ tay, cửa đại sảnh được mở ra, một ndp. ăn mặc xinh đẹp tiến vào.
Cô gái này tuy không có nhan sắc chim sa cá lặn, nhưng cơ thể quyến rũ, mùa đông mà mặc sườn xám giấu đầu hở đuôi, khi đi lại thì hai đùi trắng như ẩn như hiện, rất là lôi cuốn và ngoạn mục.
Bộ ngực cao vút của cô gái giống như hai ngọn núi khi đi lại, liên tục phập phồng, lúc này trong tay cô gái đang nâng một cái hộp nhỏ.
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy cái đồng hồ này có thể phụ trợ cho phong độ chân thành của anh, anh xem, có phải để tôi đeo lên cho anh không?
Âm thanh của cô gái kia cực kỳ mềm mại làm cho người nghe sinh ra cảm giác yếu mềm.
Hai mắt Quách Vạn Thần nhìn thấy cô gái thì chuyển xuống nhiều vị trí mẫn cảm khác, hắn lặng lẽ nuốt nước bọt, trong mắt chợt bùng lên ngọn lửa.
Vương Tử Quân nhìn nhãn hiệu đồng hồ, thầm nghĩ Thịnh Thanh Long thật sự là vung tay hơi mạnh, đồng hồ vài chục ngàn nói tặng là tặng.
- Vô công không nhận lộc, nếu anh tặng tôi thì tôi cũng không thể tiêu thụ được, chiếc đồng hồ này mong anh Thịnh cứ giữ lại mà sử dụng.
Vương Tử Quân khẽ vung tay về phía sau rồi thản nhiên nói.
Thịnh Thanh Long không nhúc nhích, ánh mắt híp lại, bên trong ẩn giấu nhiều nội dung. Sau đó hắn khẽ cười lại nhìn qua Vương Tử Quân rồi nói:
- Tại sao lại là vô công không thụ lộc? Đây là chút lễ vật tôi bồi tội cho bí thư Vương, có câu không đánh không quen nhau, bí thư Vương, nếu anh coi tôi là bạn thì hãy thu lại.
Thịnh Thanh Long nói rồi khẽ gật đầu với cô gái, sau đó cô gái dùng giọng quyến rũ nói:
- Bí thư Vương, để tôi đeo đồng hồ cho anh.
- Nhưng đồng hồ của tôi cũng có rất nhiều, tôi xin ghi khắc ý tốt của ông chủ Thịnh.
Vương Tử Quân vung tay lên dùng giọng lạnh lùng nói.
Trong mắt Thịnh Thanh Long lóe lên hàn quang, hắn uống cạn ly rượu, sau đó đặt xuống bàn rồi nói:
- Bí thư Vương, hôm nay tôi xem như ăn mặc dạng chó hình người, nhưng thực tế tôi là một người thô kệch. Tôi thích kết giao bạn bè, cũng thích cùng bạn bè phát tài. Bí thư Vương hôm nay nếu nhận tâm ý của tôi, sau này nếu muốn tôi không tiếc mạng sống để giúp đỡ, tôi cũng không nhíu mày.
Những câu giúp đỡ không tiếc mạng sống của Thịnh Thanh Long rất vang dội, nhưng lời này được nói ra làm cho Vương Tử Quân cảm thấy mười phần khí thế.