Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2003

- Trưởng phòng Tử Quân, lần này cục công an thành phố Đông Hồng cho ra hành động tuy đã trừ đi khối u ác tính của tỉnh Nam Giang, thế nhưng lại tạo nên không ít vấn đề khó khăn cho công tác của chúng ta. Tuy tình huống cụ thể còn chưa được nhìn thấy rõ ràng, thế nhưng những người liên quan đến sự việc này là quá nhiều, không khỏi làm cho chúng ta mau chóng suy xét. Diệp Thừa Dân nói đến đây thì nhìn Vương Tử Quân rồi nói: - Tôi đã thông qua với thượng cấp, ý nghĩ của lãnh đạo chính là ban ngành Nam Giang nhất định phải có điều chỉnh, sẽ có vài đồng chí được phái xuống từ tuyến trên, nhưng có một vài vị trí phải tôn trọng ý kiến của chúng ta. Anh là trưởng phòng tổ chức, trọng trách của anh là không nhẹ.

Tuyến trên có tính toán mổ xẻ ban ngành Nam Giang, điều này nằm trong dự đoán của Vương Tử Quân. Hắn đưa mắt nhìn lên mặt Diệp Thừa Dân, trầm ngâm giây lát rồi nói: - Bí thư Diệp, tôi cho rằng điều quan trọng nhất vào lúc này đối với ban ngành Nam Giang chính là một chữ ổn, nếu ổn định nhân tâm thì vạn nghề hưng thịnh. Càng vào lúc tình cảnh lay động lòng người như thế này thì càng cần phải có tiêu chí ổn định nhân tâm, phải ổn định nhân tâm của Nam Giang.

- Tất cả mọi người nếu cứ nơm nớp lo sợ thì căn bản không thể nào đặt tinh lực lên phương diện công tác được, căn bản là cực kỳ bất lợi cho sự phát triển tổng thể của Nam Giang.

Vương Tử Quân nói ra những lời này cũng không liên quan đến sự việc hay con người cụ thể, nhưng hắn nói ra lại làm cho Diệp Thừa Dân không khỏi cau mày. Mặc dù lão cho rằng Vương Tử Quân nói như vậy xuất phát từ đại cục, thế nhưng lại đi ngược lại lý niệm của hắn.

Nhìn từ góc độ của Diệp Thừa Dân, lão hy vọng có thể thay máu ban ngành Nam Giang. Những năm qua Diệp Thừa Dân làm bí thư tỉnh ủy Nam Giang, lão cũng không phải là một vị lãnh đạo mà đám người bên dưới luôn tuân thủ theo một cách tuyệt đối. Truy cứu nguyên nhân của nó, rõ ràng là vì thế lực của Chử Vận Phong đã thẩm thấu đến những địa phương hẻo lánh trong tỉnh Nam Giang.

Chử Vận Phong đã đi đến bước đường cùng, bây giờ Diệp Thừa Dân vung tay thay máu, rõ ràng là có ý nghĩ rút củi đáy nồi, chỉ cần vung tay một cái thì lực lượng của Chử Vận Phong sẽ tự động sụp đổ. Cho dù Vương Tử Quân có lưu lại một phần thực lực, thế nhưng cũng khó quan tâm đến nơi đến chốn, quyền chủ động sẽ luôn nằm trong tay của Diệp Thừa Dân. Nhìn từ góc độ này, Diệp Thừa Dân lại là cao thủ vận dụng quyền lực, thế cho nên nhanh chóng bày ra một quân cờ mấu chốt cho mình.

Nhưng ý kiến của Vương Tử Quân lại trái ngược với Diệp Thừa Dân. Vương Tử Quân thấy Diệp Thừa Dân trầm mặc không nói, thế là không khỏi mẫn cảm nhìn chằm chằm, cảm thấy trên mặt đối phương có chút xấu hổ, thậm chí còn có chút giận dỗi vừa lóe lên đã biến mất.

Vương Tử Quân có hơi run lên, trong quan trường không nhất định phải phân biệt rõ địch ta, rất nhiều phương diện không đoán đúng ý đồ của lãnh đạo, không nói đến đúng bản chất sự việc mà lãnh đạo vạch phương hướng, như vậy sẽ trồng trong lòng lãnh đạo một cây gai, làm cho lãnh đạo khó bảo trì được tâm tình tốt với mình.

Quả nhiên Diệp Thừa Dân trầm ngâm giây lát thi thản nhiên nói: - Trưởng phòng Tử Quân, ý nghĩ của anh là không tồi, nhưng có một việc mà anh cần suy xét, đó là rút cây cải sẽ mang theo một mớ bùn, có một số việc mà chúng ta thật sự khó cho ra phán đoán. Nếu chúng ta cứ mãi do dự ở phương diện này, không bằng vung tay chém sạch dây rối, ra tay độc ác một lần cho xong, đẩy mạnh công tác về phía trước. Có câu không phá thì không xây được, chỉ cần chúng ta mất ba đến năm tháng, nhất định sẽ tạo nên cho ban ngành Nam Giang một đội ngũ có lực chiến đấu cực mạnh, như vậy không phải sẽ cực kỳ có lợi cho sự phát triển chỉnh thể của Nam Giang sao?

Không phá thì không xây được, Vương Tử Quân căn bản hiểu rõ ý nghĩa của những lời này. Hắn nhìn gương mặt ngưng trọng của Diệp Thừa Dân, hắn biết rõ đây là Diệp Thừa Dân đã xác định con đường của mình, nếu như mình cố ý phản đối, như vậy thì đối phương sẽ nhanh chóng vạch mặt với mình.

Trên quan trường thật sự có nhiều thứ ảo diệu, Diệp Thừa Dân lần này lén trao đổi với mình, nó có ý nghĩa không nói nên lời. Người này căn bản khá mong đợi với Vương Tử Quân, hy vọng Vương Tử Quân có thể thuận theo ý mình.

Trong lúc này Vương Tử Quân thấy có hai con đường xuất hiện trước mặt, con đường thứ nhất chính là đi theo quy hoạch của Diệp Thừa Dân, như vậy sau này con đường mình đi sẽ bằng phẳng hơn khá nhiều; con đường thứ hai chính là kiên trì ý kiến của mình, duy trì sự ổn định của đại cục Nam Giang. Hắn tin tưởng dù có vài người đi theo chân Chử Vận Phong, thế nhưng đại đa số đều phải một lòng vì công tác.

Vương Tử Quân không biểu hiện thái độ, Diệp Thừa Dân cũng không thúc giục. Lúc này vẻ mặt của Diệp Thừa Dân rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút không yên, đối với lão thì thái độ của Vương Tử Quân là cực kỳ quan trọng.

Dù sao hai người liên hợp với nhau cũng đủ làm cho thượng cấp tôn trọng ý kiến của Nam Giang, chỉ khi nào hai người liên thủ với nhau mới có thể khống chế được đại cục ở Nam Giang.

Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm, ánh mắt hắn chuyển ra bên ngoài, hắn nhìn hồ nước gió thổi lăn tăn, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Thật lòng hắn cũng không tình nguyện đứng về phía đối lập với Diệp Thừa Dân, tuy lúc này hắn đã vượt qua thời điểm gian nan nhất, thế nhưng hắn vẫn mẫn cảm ý thức được thời gian mình dạo chơi ở Nam Giang cũng không còn quá lâu.

Trừ khi mình được tiến lên một bước.

Vương Tử Quân biết mình có khả năng tiến lên, thế nhưng khả năng này là quá nhỏ. Chính mình dù đã chiến đấu ở ba vị trí trên cấp bậc phó bộ, thế nhưng dù nhìn từ phương diện tuổi tác hay lý lịch cũng thua kém rất nhiều.

Nếu như ở tỉnh khác thì cơ hội của Vương Tử Quân sẽ lớn hơn, nhưng đây là tỉnh Nam Giang, như vậy rất khó nói.

Nam Giang là nơi thế nào? Là một trong những trung tâm kinh tế, cho dù Lâm Trạch Viễn tin tưởng mình, cũng không dễ dàng đặt một gánh nặng của trung tâm kinh tế như Nam Giang lên người mình.

Hơn nữa lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân ở Nam Giang cũng không cho phép hắn là một tồn tại quá lâu dài, dù sao thì mình ở lại đây quá dài cũng gây bất lợi cho người khác triển khai mở rộng công tác.

- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên đánh thức Vương Tử Quân khỏi trạng thái trầm ngâm, khi Diệp Thừa Dân nói một câu mời vào, Khuất Chấn Hưng khẽ đi đến. Hắn nhìn thoáng qua Diệp Thừa Dân và Vương Tử Quân, sau đó cung kính nói: - Bí thư Diệp, đã có thể bắt đầu hội nghị.

Diệp Thừa Dân gật đầu cười cười nói: - Tôi trò chuyện với trưởng phòng Vương đúng là quá vui vẻ nên quên mất, xem ra thời gian qua đi rất nhanh.

Lời nói của Khuất Chấn Hưng căn bản là một sự giải thoát cho hai người Diệp Thừa Dân và Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân chợt cười ha hả nói: - Chờ khi tan họp tôi sẽ tiếp tục nghe lời dạy bảo của bí thư.

Hai người nhìn nhau cười mà không nói thêm điều gì, đối phương có đồng ý hay không, hai bên đều thầm hiểu vấn đề.

Buổi tối Vương Tử Quân từ chối nhiều bữa tiệc để mời cơm Đồ Ấn Phàm. Thế nhưng kế hoạch không thể không biến đổi, mặc dù hắn đã dốc toàn lực nhưng cuối cùng vẫn để cho Du Giang Vĩ gọi điện thoại cho Đồ Ấn Phàm dời sang ngày mai.

Đây cũng không phải là Vương Tử Quân cố ý ra vẻ, mà là vì hắn thật sự khó thể từ chối được người khác. Khi tan tầm vào buổi chiều thì hắn nhận được điện thoại của Chử Vận Phong, khi đó Chử Vận Phong chỉ nói mời hắn đi ăn tối.

Hai người đã nhập gánh công tác được hơn một năm, hai bên có thể nói là ít khi đi dùng cơm với nhau. Bây giờ thế sự biến đổi, Chử Vận Phong không còn uy thế như năm xưa, thế nên Vương Tử Quân có thể tìm lý do để từ chối lời mời của Chử Vận Phong.

Nhưng Vương Tử Quân do dự giây lát rồi tiếp nhận lời mời của chủ tịch Chử. Có câu nói thế này: Người không thể vì được mất nhất thời mà đánh mất ý chí, cũng không thể vì được mất nhất thời mà tự đắc ý. Vương Tử Quân thầm nghĩ dù thế nào thì mình cũng vui vẻ tham gia bữa cơm của Chử Vận Phong, như vậy cũng xem như tỏ vẻ hảo hữu với chủ tịch Chử.
Bình Luận (0)
Comment