Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2100

Vương Tử Quân tin lời nói của Kim Chính Thiện là thật, thế nhưng xuất hiện cục diện bị động này vẫn liên quan mật thiết đến thái độ của Kim Chính Thiện. Trong quan trường nếu muốn được đề bạt cũng không khó, chủ yếu là anh có người nâng đỡ hay không. Tất nhiên người nâng đỡ anh cũng cần phải có thành tích nắm trong tay mới đề bạt được. Nếu so sánh các cấp quan viên với một ruộng lúa, nếu như một cây lúa nào đó phát triển tốt trong ruộng, căn bản sẽ thu hút được ánh mắt của người khác.

Đề bạt cán bộ cũng là như vậy, nếu như tất cả cây lúa đều có điều kiện như nhau, như vậy tổ chức sẽ chọn ra một cây lúa cao nhất trong ruộng. Vì dù sao thì người này cũng có thành tích cao nhất, người ta muốn đẩy xuống cũng không tìm được lý do nào thích hợp.

Kim Chính Thiện nếu muốn làm một cây lúa được chọn thì phải có thành tích. Lúc này tất cả nguồn lực của Rừng Mật đều tập trung vào phương diện quy hoạch xây dựng, tài chính sẽ phải lưu chuyển ở trong hạng mục này, thế nên căn bản không thể suy xét cho các hạng mục công tác khác được.

- Nếu như giải quyết được vấn đề tài chính thì sao? Vương Tử Quân nhìn Kim Chính Thiện rồi trầm giọng hỏi.

Kim Chính Thiện chợt sững sờ, hắn biết rõ số tiền kia lớn thế nào, đừng nói bây giờ Vương Tử Quân là phó bí thư tỉnh ủy kiêm phó chủ tịch thường vụ tỉnh, cho dù ngồi lên vị trí của Sầm Vật Cương cũng khó giải quyết được vấn đề này.

Dù sao đây cũng không phải là con số nhỏ.

- Bí thư Vương, nếu như phương diện tài chính được đảm bảo, tôi có thể đảm bảo cuối năm nay sẽ hoàn công. Kim Chính Thiện nói một lời cực kỳ kiên quyết.

Đẩy mạnh công tác lần này chính là một lần đánh cờ giữa Kim Chính Thiện và Sầm Vật Cương, hắn muốn tỉnh phải đầu tư thêm tiền vào hạng mục này, như vậy áp lực của thành phố Rừng Mật sẽ giảm xuống, chính hắn có thể dùng những khoản tiền còn lại để xây dựng lý tưởng của mình.

Nhưng ai dám nói có thể đảm bảo được tài chính, dù sao thì tài chính một năm của cả tỉnh cũng không được nhiều như vậy, dù là Sầm Vật Cương cũng không dám mở miệng giải quyết ngay được.

- Bí thư Vương, đây cũng không phải là số tiền nhỏ, cho dù đi vay cũng khó có được. Kim Chính Thiện nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ khuyên bảo.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Tôi biết rõ điều này, tuy tôi là người được phân công nắm tài chính, thế nhưng nếu nói tôi cho ra một khoản tiền lớn như vậy, căn bản là không thể nào.

Vương Tử Quân nói lời thẳng thắn chân thành làm cho Kim Chính Thiện ngạc nhiên trong phút chốc, sau đó Kim Chính Thiện cười nói: - Bí thư Tử Quân cũng không phải phát sầu vì chuyện này, vì mọi người đều hiểu rõ điều này, dù sao thì ngài vẫn công tác đúng chỗ, mặc kệ thế nào thì tôi tin bí thư Sầm và chủ tịch Đường cũng hiểu cho ngài.

Kim Chính Thiện nói đến đây thì dùng giọng chính nghĩa nói tiếp: - Nếu như hai vị lãnh đạo cảm thấy ngài công tác bất lực, tôi có thể giải thích với bọn họ.

- Bí thư Kim, tôi hiểu rõ lòng tốt của anh, nhưng anh em chúng ta cũng phải dốc sức công tác, món không ngon thì người đi đầu cũng phải ăn, anh nói xem có đúng không?

Người đi đầu không thể không ăn, Kim Chính Thiện tất nhiên biết rõ điều này, thế nhưng vì đạt đến mục đích của mình mà hắn vẫn cố gắng kiên trì với Sầm Vật Cương. Hắn là bí thư thị ủy Rừng Mật, hắn có lý tưởng và khát vọng của mình, tuy Sầm Vật Cương có cái nhìn không hay về hắn là không được tốt, thế nhưng có một số việc mà hắn cảm thấy quan trọng hơn cả.

Kim Chính Thiện cười cười nói: - Bí thư Vương, ngài có kế sách gì thì cứ nói, tôi căn bản không sợ ngài chê cười, vì bây giờ tôi căn bản bị bí thư Sầm ép cho sắp phát điên lên rồi.

Kim Chính Thiện lên tiếng nửa thật nửa giả, cũng giống như nói lời vui đùa. Vương Tử Quân có thể cảm nhận được sự chân thật trong lời nói của Kim Chính Thiện, thế là không khỏi không bội phục.

Vương Tử Quân uống một hớp nước rồi dùng giọng nghiêm trang nói: - Bí thư Kim, đẩy mạnh quy hoạch xây dựng thành phố cũng không có mâu thuẫn quá lớn với phương diện xây dựng hạng mục của đại hội thể dục thể thao. Có câu nói thế này, ý nghĩ là thứ có thể biến đổi một cách chóng mặt, thực tế thì hai phương diện kia có thể hỗ trợ lẫn nhau. Nếu như anh có thể kết hợp hai phương diện này vào cùng một chỗ, chẳng những có thể đẩy nhanh tiến độ xây dựng hạng mục của đại hội thể dục thể thao, còn có thể đẩy mạnh chất lượng cuộc sống và quy hoạch xây dựng của thành phố Rừng Mật.

Kim Chính Thiện không nói gì, hắn cũng từng suy xét qua những lời này của Vương Tử Quân, hơn nữa ở phía thành phố Rừng Mật cũng phát ra những ý kiến tương tự. Thế nhưng nói là một chuyện nhưng áp dụng thì không đơn giản chút nào.

Lời nói của Vương Tử Quân căn bản có ưu thế không nhỏ thế nhưng lại cần nhiều tiền, lúc này tình hình tài chính của thành phố Rừng Mật căn bản không thể cáng đáng được quá nhiều thứ như vậy. Ngoài một vài phương diện cần phải chi, dù bây giờ ném tất cả tiền mặt có trong phòng tài chính ra ngoài cũng chỉ là bọ ngựa đá xe mà thôi.

Nhưng Kim Chính Thiện cũng không cắt ngang lời của Vương Tử Quân, vì hắn cam thấy cho vị lãnh đạo trẻ tuổi này nói cho xong cũng là một biểu hiện của sự tôn kính. Dù thế nào thì Vương Tử Quân có thể nghĩ đến điểm này, có thể chứng minh bản thân lãnh đạo cũng là người cực kỳ có khả năng.

Vương Tử Quân sao không nhìn ra vẻ mặt bình tĩnh của Kim Chính Thiện, hắn biết rõ thái độ của đối phương như vậy là có ý nghĩa gì, thế nhưng lúc này hắn cũng không phải chỉ muốn nói những lời như vậy với Kim Chính Thiện.

- Bí thư Kim, lần này đại hội thể dục thể thao được tiến hành ở tỉnh Mật Đông, đây căn bản là một cơ hội để tỉnh Mật Đông chúng ta tăng cường nội lực phát triển. Trong mắt tôi thì đây chính là một bậc thang lớn và đủ mạnh để tỉnh Mật Đông phát triển kinh tế. Chúng ta nên thay đổi tư tưởng, nên dùng ánh mắt của người kinh doanh để nhìn vào tình huống của đại hội thể dục thể thao lần này.

Vương Tử Quân nói đến đây thì lấy trong cặp ra một phần văn kiện, hắn trịnh trọng đưa cho Kim Chính Thiện rồi nói: - Bí thư Kim, đây là một vài ý nghĩ của tôi đối với công tác của đại hội thể dục thể thao lần này, mời ngài xem qua và chỉ điểm những gì còn sai sót.

Kim Chính Thiện là người có kinh nghiệm công tác cực kỳ phong phú, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy lời nói của Vương Tử Quân là rất mới mẻ. Hắn có chút do dự, sau đó nhận lấy văn kiện trong tay Vương Tử Quân.

Văn kiện vẫn còn lưu lại mùi hương mực, lúc bắt đầu thì Kim Chính Thiện đọc nhanh như gió, thế nhưng khi đọc đến vài trang cuối thì gương mặt hắn càng thêm ngưng trọng. Thậm chí có thể nói khi lật qua mỗi một trang văn kiện thì hắn phải dừng lại suy nghĩ vài phút.

- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, chủ tịch Hải Bác đi vào trong phòng, hắn cười cười với Vương Tử Quân rồi nói với Kim Chính Thiện: - Bí thư Chính Thiện, bây giờ cơm nước đã chuẩn bị xong, chúng ta nên vừa dùng cơm vừa nói chuyện thì hay hơn.
Bình Luận (0)
Comment