Làm quan nhỏ thì có khó xử của quan nhỏ, làm quan lớn có nổi khổ tâm riêng của quan lớn.
Trong khi Lôi Yên Hồng đang thầm cảm khái thì Mã Quang Điền bắt đầu bận rộn công tác của mình.
- Chủ tịch Lôi, nếu chị không cười thì có chút khó coi, lúc này cũng không phải là trời sắp sập xuống. Vân Lợi Quảng ngồi xuống vị trí của mình rồi khẽ nói với Lôi Yên Hồng ở bên cạnh.
Vân Lợi Quảng nói xong thì có chút hối hận, trên quan trường chú ý nhìn thấu nhưng không nói rõ ràng, vẫn tiếp tục làm bạn. Nếu anh nhìn rõ tình cảnh của người ta, anh lại vạch trần ra, biết đâu ý nghĩ của anh là đồng tình ân cần thế nhưng còn có một khả năng khác, chính là sự việc nhìn quá rõ ràng tình cảnh người khác sẽ cho ra hiệu quả ngược lại. Vì sự quan tâm đồng cảm của đồng sự với nhau có khi là một loại giễu cợt, hoặc là cực kỳ hả hê.
Quả nhiên Lôi Yên Hồng vừa rồi có chút trầm mặc nhưng bây giờ chợt hừ giọng mũi một tiếng, sau đó dùng giọng quái dị nói: - Chủ tịch Vân, ngài có quan hệ không tệ với chủ tịch Vương, anh ấy sẽ không làm gì ngài, thế nhưng tôi thì lại khác. Tôi nghe nói sẽ có vài ban ngành chủ quản của mình bị giảm bớt trong phân công lần này. Coi như cũng phải cảm tạ lãnh đạo, tôi căn bản đã có chút phiền muộn vì năng lực không đủ, có chút khó coi, thế nên nếu nắm trọng trách cũng không được, thế nên lãnh đạo mới nhân nhượng cởi bỏ một chút khó khăn cho tôi.
Vân Lợi Quảng nghe những lời này của Lôi Yên Hồng mà có chút khó xử, thầm hận mình là người lão luyện trong quan trường nhưng vì sao hôm nay lại cho ra những lời không ra gì như vậy? Bây giờ thì tốt quá, xem như mình đã phá vỡ tính cân đối tâm lý của người phụ nữ này rồi.
Lúc bắt đầu thì Vân Lợi Quảng còn nhẫn nại lắng nghe, thế nhưng khi mà Lôi Yên Hồng càng nói càng kích động, hắn căn bản khó thể nghe lọt. Hắn vẫn biểu hiện cười cười nói nói, thế nhưng lại giống như ngồi đống lửa đứng đống than, chỉ thần hận không thể chạy đi thật xa.
Lôi Yên Hồng có năng lực tốt thế nhưng phương diện xử sự lại căn bản không có điểm nào đáng khen, nếu dùng câu nói thuận gió bẻ măng để miêu tả Lôi Yên Hồng thì căn bản lại là khen ngợi mất rồi. Trước kia không phải khi mà Vi Yến Qui có được lợi thế thì Lôi Yên Hồng chú ý tránh xa Vương Tử Quân sao?
Bây giờ thì tốt, Vương Tử Quân ngóc đầu lên, Lôi Yên Hồng lại cho rằng Vương Tử Quân có lỗi với mình ở phương diện phân công, ý nghĩ này làm cho người ta cảm thấy khó nói gì hơn được.
Khi Vân Lợi Quảng đang nghĩ xem làm sao để dừng câu chuyện của Lôi Yên Hồng, lúc này cửa phòng họp mở ra, Hà Kiến Chương là người dẫn đầu, ba bốn vị phó chủ tịch đi theo nhau vào trong phòng. Một vị phó chủ tịch dùng giọng đùa giỡn nói với Vân Lợi Quảng: - Chủ tịch Vân, chưa đến đã nghe thấy anh trò chuyện cùng chủ tịch Lôi, hai người thật sự là hợp với nhau như vân lôi vậy.
Vị phó chủ tịch kia lên tiếng trêu chọc chủ yếu dựa vào họ của hai người Vân Lợi Quảng và Lôi Yên Hồng, thế nhưng Vân Lợi Quảng nghe câu nói này mà trong lòng khẽ động, giống như từ sâu trong đáy lòng có một cảm giác bài xích mạnh mẽ với lời nói này.
Vân Lợi Quảng cười ha hả rồi khẽ nói: - Anh nói vậy cũng không hay, nếu không bác sĩ Lý cầm dao giải phẫu đến tính sổ thì tôi sẽ chết mất.
Vân Lợi Quảng nói làm cho đám người cười vang dội, bác sĩ Lý chính là chồng của Lôi Yên Hồng, là một bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng trong tỉnh. Vì người này giải phẫu rất tốt thế nên được nhiều người đặt cho biệt hiệu là Lý Nhất Đao.
Lôi Yên Hồng cuối cùng cũng không phải là một người phụ nữ bình thường, lúc này có quá nhiều người xuất hiện, hơn nữa còn có cả Hà Kiến Chương, thế là biểu hiện của nàng chợt chuyển biến. Nàng ném bỏ tâm tư phàn nàn, sau đó miễn cưỡng cười nói: - Hai anh cũng đừng cầm tôi ra đùa giỡn, tôi cho các anh biết, nếu tôi ghi âm lời nói của hai anh lại, như vậy hai chị nhà sẽ cho hai anh biết tay.
Bầu không khí trong phòng họp tốt đẹp hẳn lên thế nhưng vẻ mặt người tham gia hội nghị lại không giống nhau. Có người tỏ ra cực kỳ thoải mái giống như vị phó chủ tịch ngồi bên trái Hà Kiến Chương, người này không những có lý lịch dày, hơn nữa trước đó luôn đi gần chủ tịch Vương, thế nên bây giờ thành trung tâm buôn chuyện.
Lôi Yên Hồng căn bản có thể trò chuyện với Hà Kiến Chương, có thể tìm ra vài nội dung quan trọng từ miệng Hà Kiến Chương, thế nhưng bây giờ người bên cạnh quá nhiều, nàng phát hiện mình không thể lên tiếng.
- Chủ tịch Hà, tôi nghe nói thành phố Linh Long ký hợp đồng với tập đoàn Huyền Hà của Hongkong, sẽ xây dựng một ngôi nhà cao nhất tỉnh Mật Đông ở Linh Long, có phải là như vậy không? Lôi Yên Hồng vất vả lắm mới tìm được khe hở, cuối cùng nàng cướp thời cơ hỏi Hà Kiến Chương.
Hà Kiến Chương căn bản không có hảo cảm với Lôi Yên Hồng, người phụ nữ này quá sống động, tuy mỗi ngày ăn mặc hợp thời trang, toàn thân thơm ngào ngạt thế nhưng lại căn bản không là gì trong mắt Hà Kiến Chương. Chẳng qua bây giờ mọi người đều là đồng sự, nếu Lôi Yên Hồng đã hỏi, mình không trả lời thì cũng không phóng khoáng. Thế là Hà Kiến Chương do dự giây lát rồi cười nói: - Tôi cũng có nghe nói về chuyện này.
- Chủ tịch Hà, có thể mời gọi tập đoàn Huyền Hà đến tỉnh Mật Đông, đây căn bản là một thành tích kêu gọi đầu tư rất lớn. Lôi Yên Hồng nói đến đây thì trên mặt treo nụ cười nịnh nọt.
Hà Kiến Chương lúc này mới hiểu Lôi Yên Hồng có ý nghĩ gì. Công tác kêu gọi đầu tư là thuộc phân công của mình, mặc dù công tác ở Linh Long cũng là một bộ phận của diễn đàn kêu gọi đầu tư, thế nhưng thành tích này không tránh khỏi lòng bàn tay của Hà Kiến Chương.
Lôi Yên Hồng nói như vậy chủ yếu là nịnh nọt Hà Kiến Chương.
Hà Kiến Chương thầm nghĩ người phụ nữ này phát triển cũng không dễ dàng, căn bản cũng là một người biến tiến biết lùi, thế nhưng đáng tiếc là quá đầu cơ luồn cúi, vì vậy mà phát triển đến tình cảnh hiện tại.
Hà Kiến Chương cười cười nói vài câu, sau đó cũng không tiếp tục lên tiếng. Nhưng hắn lại nghi đến tình cảnh hôm qua chủ tịch Vương nói đến sự kiện này thì có chút lớn tiếng.
Vương Tử Quân căn bản có chút tán thưởng vì thành phố Linh Long kêu gọi đầu tư từ tập đoàn Huyền Hà, sở dĩ chủ tịch Vương không cho ra biểu hiện quá tốt là vì có một tin tức khác, đó là phía thành phố Linh Long phải mất ba triệu tiền tiến hành bữa cơm tối đãi khách.
Khi đó Vương Tử Quân có nói một câu: - Thương nhân trục lợi, bọn họ không phải vì được ăn ngon mà đi theo.
Hà Kiến Chương thật sự khó xác định thái độ của chủ tịch Vương ở sự kiện này, thế nhưng hắn có thể khẳng định chủ tịch Vương có ý kiến với phương diện kêu gọi đầu tư này của thành phố Linh Long.
Cố Tắc Viêm đi vào trong phòng với gương mặt bình tĩnh, trước khi đến thì hắn đã nhìn qua mình vài lượt trong gương, cố gắng làm cho mình tươi cười vui vẻ, thế nhưng lại phát hiện bộ dạng của mình rất khó coi.
Cố Tắc Viêm đi vào làm cho bầu không khí trong phòng có chút ngưng trệ. Trước kia hắn đi đến đều có người chào hỏi, người thích chào hỏi Cố Tắc Viêm nhất là Lôi Yên Hồng lại không rên một tiếng, những người khác thì ngậm chặt miệng, không muốn trêu chọc vào Cố Tắc Viêm rồi phát sinh phiền toái.
Tuy Cố Tắc Viêm lẳng lặng ngồi trên vị trí của mình, thế nhưng cảm nhận đời bể dâu thế này không khỏi làm cho hắn cảm thấy không thoải mái. Hắn cúi đầu, không quan tâm đến những ánh mắt chung quanh, chỉ nghĩ đến tình cảnh hôm qua mình gặp mặt bí thư Sầm.
Bí thư Sầm vẫn là giúp đỡ mình, không, phải nói là bí thư Sầm lên tiếng vì mình. Bây giờ trạng thái địa vị của Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương là ngang nhau, bí thư Sầm nếu không rơi vào bị động thì sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ mình.
Nhưng bây giờ Cố Tắc Viêm cảm thấy lực giúp đỡ lớn nhất là chính mình. Hắn là phó chủ tịch thường ủy, mặc dù lực ảnh hưởng không lớn như trước, thế nhưng vẫn là một phó chủ tịch có chức danh thường ủy tỉnh ủy.
Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu, hắn chợt sinh ra một suy nghĩ ác ý: "Đám người này đều ôm chặt lấy đùi của Vương Tử Quân, hì hì, chờ đó mà xem, đợi đến khi sự việc có kết quả chính thức, các người sẽ biết nên tìm về nơi nào để khóc thương cho tổ tiên!"