Lúc này Kim Chính Thiện cảm khái với ý nghĩ rất rõ ràng, đó là hắn có tâm tư với vị trí để trống của Vi Yến Qui. Vương Tử Quân cảm thấy như vậy là rất bình thường, dù là ai cũng muốn tiến lên một bước, ngay cả Tiết Xuyên Cường cũng có ý nghĩ này, Kim Chính Thiện là một người quyền cao, tất nhiên càng muốn tiến lên.
Nhưng Vương Tử Quân cảm thấy Kim Chính Thiện không có ưu thế quá lớn ở phương diện này, vì thế hắn ném cho Kim Chính Thiện một điếu thuốc rồi cười nói: - Bí thư Kim, anh càng vất vả thì càng có công lao lớn, chúng tôi đều nhìn thấy rõ ràng, vì vậy lúc cần thì tôi sẽ không bao giờ ngồi yên không quan tâm. Thế nhưng chuyện này thì anh cũng cần phải chuẩn bị tư tưởng.
Vương Tử Quân nói những lời cực kỳ ẩn giấu, Kim Chính Thiện nghe và hiểu ý của Vương Tử Quân, lúc này hắn gật đầu nói: - Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, tôi cũng tranh thủ cho mình một chút mà thôi, dù thế nào cũng phải cho tổ chức biết rõ Kim Chính Thiện tôi công tác không kém.
Vương Tử Quân cười cười mà không nói gì thêm. Kim Chính Thiện cảm thấy mình đã đạt được mục đích, hắn cười ha hả rồi di chuyển chủ đề đến phương diện xây dựng các hạng mục đại hội thể dục thể thao.
Tốc độ xây dựng của thành phố Rừng Mật là rất nhanh, bây giờ các hạng mục đều đã được xây dựng đúng tiến độ. Mặc dù thành tích này có được là nhờ vào sự giúp đỡ lớn lao của Vương Tử Quân ở phương diện tài chính, thế nhưng cũng không thể không nói đến độ mạnh yếu trong công tác của phía thành phố Rừng Mật.
- Bí thư Kim, ngày hôm qua tôi đã xem qua về bản báo cáo tình hình tiến độ xây dựng các hạng mục ở thành phố Rừng Mật, khi đó tôi có một ý nghĩ, bây giờ vừa đúng lúc có cơ hội trao đổi với anh một chút. Vương Tử Quân nhìn Kim Chính Thiện rồi châm một điếu thuốc nói: - Tôi đang làm các công tác trù bị cho hội nghị tổng kết cuối năm, địa điểm dự tính tổ chức hội nghị chính là thành phố Rừng Mật, anh nên chuẩn bị sẵn sàng.
"Hội nghị tổng kết cuối năm?" Đây căn bản là một sự kiện có thể thoa son thiếp vàng, Kim Chính Thiện là người làm việc cực kỳ có ý nghĩ, thế nên lúc này cực kỳ vui mừng vì lễ vật của Vương Tử Quân ném cho mình. Lúc này hắn mỉm cười tỏ thái độ: - Mong lãnh đạo yên tâm, thành phố Rừng Mật sẽ xuất toàn lực để ứng phó, chuẩn bị sẵn sàng tất cả công tác, tuyệt đối sẽ không để xảy ra bất kỳ vấn đề gì.
Vương Tử Quân căn bản không cần hoài nghi năng lực công tác của Kim Chính Thiện, vì vậy hắn cũng không nói nhiều ở sự kiện này, hắn trầm giọng nói: - Tôi đã xem qua hạng mục xây dựng đường ở thành phố Rừng Mật, căn bản cũng không được như toan tính.
- Chủ tịch Vương, ngài không nhắc đến chuyện này thì tôi cũng phải tìm ngài để nói, dù phương diện nhất thể hóa Rừng Mật là cộng đồng cùng chung tay phát triển, tăng cường sức cạnh tranh hạch tâm, thế nhưng tổng quát lại thì thành phố Kim Hà là người có lợi nhất. Nhưng bây giờ phía thành phố Rừng Mật xây dựng đường mà Lý Hanh Dư của thành phố Kim Hà lại nói không có tài chính, phương diện phối hợp khác lại như có như không, căn bản không có thành ý.
Vương Tử Quân nhíu mày, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Nhất thể hóa Rừng Mật chính là một hạng mục gia tăng sức cạnh tranh của tỉnh Mật Đông, tuyệt đối không vì một vài nguyên nhân cá nhân mà xuất hiện tình trạng kéo dài. Thế này đi, tôi sẽ nói chuyện với các đồng chí Lý Hanh Dư, có khó khăn thì nói ra, nếu như kéo dài vô cớ, trong tỉnh sẽ xem xét toàn diện công tác của thành phố Kim Hà, không thể để cho tình huống vì một người mà ảnh hưởng đến đại cục phát triển kinh tế của cả tỉnh được.
Kim Chính Thiện nghe Vương Tử Quân nói như vậy mà không khỏi cảm thấy sảng khoái. Hắn căn bản hao tổn nhiều tinh thần với hạng mục nhất thể hóa Rừng Mật, tuy Lý Hanh Dư tỏ ra cực kỳ chú ý trước mặt hắn, nói cũng rất dễ nghe, nhưng khi làm việc thì căn bản không ra gì, không phải là toi công sao?
Tuy Kim Chính Thiện rất có tâm tư đá văng Lý Hanh Dư đi, thế nhưng hắn biết mình còn chưa đủ tư cách như vậy. Hắn thật sự là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng căn bản là không đủ tư cách để hất văng một vị bí thư thị ủy ra khỏi vị trí công tác.
Nhưng Vương Tử Quân thì lại khác, người này là lãnh đạo chủ yếu trong tỉnh, nếu nói chuyện liên quan đến Lý Hanh Dư thì thật sự không có chút trở ngại.
Sau khi hai bên nói thêm vài câu thì Triệu Hiểu Bạch gõ cửa đi vào, hắn nhìn thoáng qua Kim Chính Thiện, sau đó khẽ nhắc nhở: - Chủ tịch, đã đến thời gian ngài trò chuyện với bí thư Sầm.
- Chủ tịch Vương, tôi cũng không còn chuyện gì nữa, ngài cứ bận rộn, sau này chúng ta sẽ tiếp tục trò chuyện. Kim Chính Thiện không chờ Vương Tử Quân cho ra phản ứng mà đứng lên nói lời cáo từ.
Vương Tử Quân bắt tay Kim Chính Thiện, sau đó nói lần sau sẽ mời anh uống trà, cuối cùng đi ra khỏi phòng cùng Kim Chính Thiện. Hai người đi đến dưới lầu, Kim Chính Thiện lên chiếc xe Audi của mình, còn Vương Tử Quân thì đi về phía khu văn phòng thường ủy.
Khu văn phòng thường ủy vẫn người đến người đi như trước, khi Vương Tử Quân xuất hiện bên ngoài khu văn phòng thường ủy thì có nhiều người chào hỏi. Hắn khẽ gật đầu với những nhân viên công tác quen mặt mà khó thể gọi tên đi qua người mình, sau đó sải bước tiến lên lầu.
- Chủ tịch Vương, thật sự quá trùng hợp, tôi đang chuẩn bị đến phòng làm việc của ngài để báo cáo tình huống, không ngờ lại gặp ngài ở đây. Uông Thanh Minh nở nụ cười sáng lạn đi tới.
Tuy Uông Thanh Minh có quan hệ tương đối gần với Sầm Vật Cương, thế nhưng người này cũng có quan hệ rất tốt với Vương Tử Quân, chỉ là có hơi yếu mà thôi. Mối quan hệ này rõ ràng là cố gắng giữ gìn, chỉ cần đi nhầm thì bước tiếp theo sẽ hóa thành phản diện. Vì vậy Vương Tử Quân rất khách khí với Uông Thanh Minh, vừa thấy mặt Uông Thanh Minh thì nhanh chóng cười nói: - Chào trưởng phòng Uông, vài ngày rồi không gặp anh, lúc này anh đang bận rộn gì vậy?
- Cuối năm thì công tác kiểm tra đánh giá là quan trọng nhất, công tác này làm cho tôi cảm thấy sứt đầu mẻ trán. Nhưng cũng không thể làm gì khác được, vì chuyện của các cán bộ đảng viên vĩ đại mà tôi còn phải liên hệ nhiều hơn với bí thư Vi. Uông Thanh Minh nói rồi nhìn thoáng qua Triệu Hiểu Bạch sau lưng Vương Tử Quân: - Hiểu Bạch lần này được nhiều phiếu đề cử ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, xem ra cậu ấy công tác rất tốt dưới sự chỉ bảo của chủ tịch Vương.
Triệu Hiểu Bạch nở nụ cười ngại ngùng, hắn tiến hành cảm tạ những lời khích lệ của trưởng phòng Uông, thế nhưng trong lòng cũng hiểu rất rõ ràng vấn đề. Uông Thanh Minh bây giờ mở miệng chỉ sợ mục đích nằm trên người chủ tịch Vương, cũng không phải là vì chính mình.
Nếu không cho dù Triệu Hiểu Bạch công tác tốt, chỉ sợ trưởng phòng Uông cũng không thèm quan tâm đến một vị cán bộ nho nhỏ như hắn.