Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2322

Miêu Dược Hổ tuy cũng có chút ngăn cách với Đồ Phấn Đấu, thế nhưng hai người vẫn cho ra những biểu hiện cực kỳ hòa hợp. Hắn ngồi xuống vị trí không xa bên cạnh Đồ Phấn Đấu, sau đó cười nói: - Bí thư, tôi tháy bồn hoa của anh càng ngày càng đầy sức sống, không giống như bồn hoa của tôi. Tôi thấy mình muốn học cách trồng hoa của ngài thì phải tu tâm dưỡng tính, nếu không thì hoa của tôi cũng chết mất.

Đồ Phấn Đấu cười ha hả nói: - Chủ tịch Miêu nếu muốn tìm kiến thức trồng hoa thì nên trả phí học tập cho tôi, tôi nói cho anh biết nhé, bây giờ tôi nuôi hoa không chết cũng là vì năm xưa có học hỏi được chút kinh nghiệm quý báu.

- Bí thư ngài không nói thì tôi đã quên mất, năm xưa ngài từng công tác ở phòng lâm nghiệp. Miêu Dược Hổ cười ha hả nói tiếp: - Bây giờ nghĩ lại thì tôi vẫn rất hâm mộ ngài, ngài đã đi qua không ít đơn vị, nào giống như tôi, cứ mãi ở trong ủy ban nhân dân vài chục năm, căn bản đã qua nửa đời người rồi.

Hai người nói vài lời cảm khái giống như quan hệ níu kéo lại gần hơn, Miêu Dược Hổ uống một ngụm trà rồi đưa văn kiện trong tay cho Đồ Phấn Đấu: - Bí thư Đồ, anh đã xem qua hai văn kiện này chưa?

- Tôi xem rồi. Đồ Phấn Đấu nhìn lướt qua văn kiện trên tay Miêu Dược Hổ rồi trầm giọng nói: - Dược Hổ, anh không nên quá suy nghĩ về văn kiện này. Phê bình là phê bình, tóm lại khuyết điểm không che lấp ưu điểm, công lao của chúng ta vẫn rất rõ ràng.

Miêu Dược Hổ nói bằng giọng điệu âm trầm: - Thành tích kêu gọi tập đoàn Huyền Hà đầu tư là quá chói mắt, căn bản không ai xóa đi được. Thế nhưng chúng ta ở đây khổ sở kêu gọi xí nghiệp đến đầu tư, lại có người ở trên dội nước bẩn, tôi cũng cảm thấy trái tim có vài phần băng giá.

- Tôi đã báo chuyện này với bí thư Sầm, mà bí thư Sầm yêu cầu chúng ta có thái độ chính xác. Anh yên tâm, bí thư biết rõ sự uất ức của chúng ta, tôi tin tưởng bí thư sẽ không để cho người ta tùy ý làm bậy.

Miêu Dược Hổ trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Bí thư hiểu thì hiểu, thế nhưng tôi cảm thấy chúng ta cũng nên có chút phản ứng, nếu không sau này sẽ có nhiều tình huống chúng ta bị người chọn làm nơi trút giận như lúc này.

- Anh muốn làm gì? Đồ Phấn Đấu biết rõ tính tình của Miêu Dược Hổ, nhìn qua thì giống như vô hại thế nhưng thực tế lại nóng như hổ, nhiều khi làm việc căn bản làm cho người ta khó tưởng tượng được.

Miêu Dược Hổ cười cười nói: - Cũng không có gì, trong tỉnh không phải nói chúng ta kêu gọi đầu tư quá phô trương lãng phí sao? Tốt lắm, chúng ta đưa lên một văn kiện tự phê bình, ghi rõ số tiền kêu gọi đầu, tốt nhất nên đưa cho mỗi vị lãnh đạo tỉnh ủy một phần.

Tuy Miêu Dược Hổ không nói rõ ràng nội dung của văn kiện kia, thế nhưng Đồ Phấn Đấu biết chuẩn bị viết như thế nào. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói với Miêu Dược Hổ: - Anh không phải đang cố gắng tranh chấp với lãnh đạo sao? Thật sự không cần thiết.

- Đây rõ ràng là có người đang muốn ép chúng ta, tôi tin tưởng bí thư Sầm cũng đagn chờ phản ứng của chúng ta. Ngài đi theo bí thư Sầm đã nhiều năm, có khi nào thấy bí thư làm việc mềm mại như vậy chưa? Miêu Dược Hổ khoát tay áo rồi dùng giọng dứt khoát nói: - Nếu anh sợ gánh trách nhiệm, như vậy vấn đề này sẽ do ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi ký tên.

Đồ Phấn Đấu thấy Miêu Dược Hổ nói đến nước này tuy có chút tức giận nhưng cũng không khỏi gật đầu nói: - Được rồi, chuyện này chúng ta cùng nhau báo cáo lên, phương diện kêu gọi đầu tư cũng không phải của riêng ủy ban nhân dân thành phố, thị ủy cũng có tham dự.

- Bí thư Đồ, như vậy chúng ta một lời quyết định. Đúng rồi, bây giờ phương diện xây dựng khu kinh tế Linh Nam vẫn không có gì khởi sắc. Hôm qua tôi có ngồi trò chuyện với phó chủ nhiệm Lý của ủy ban cải cách tỉnh ủy, anh ấy nói bọn họ không làm chủ được, lãnh đạo tỉnh không thông qua. Nếu như hạng mục đã được duyệt mà không được thông qua, như vậy khu kinh tế của chúng ta sẽ cực kỳ khó khăn. Miêu Dược Hổ lấy ra một điếu thuốc châm lửa rồi trầm giọng nói.

Đồ Phấn Đấu cũng châm một điếu thuốc rồi nói: - Khu kinh tế Linh Nam tuyệt đối không thể kéo dài được nữa, với tốc độ phát triển hiện tại của thành phố Linh Long, chúng ta đã nằm trong tốp dẫn đầu của tỉnh, tiền lời từ bất động sản trở thành trọng điểm đẩy mạnh tăng trưởng của thành phố. Chỉ cần chúng ta cố gắng một chút thì sản lượng kinh tế sẽ vượt qua Rừng Mật. Tôi tin tưởng như vậy thượng cấp sẽ coi trọng thành phố Linh Long chúng ta hơn vài phần.

- Nhưng tuyến trên sượng mặt căn bản giống như thắt thòng lọng nơi cổ chúng ta, con bà nó, không phải trước kia chỉ cần nói một câu với bí thư Sầm là xong sao? Miêu Dược Hổ nói lời thô tục làm cho Đồ Phấn Đấu nhíu mày, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chủ tịch Dược Hổ, chuyện này chúng ta nên làm thế nào thì cứ làm thế ấy, nên xây dựng thì không thể dừng lại. Anh sắp xếp người chuẩn bị quy hoạch tiền cảnh cho khu kinh tế Linh Nam, hai ngày sau chúng ta tìm gặp bí thư Sầm, sẽ báo cáo với bí thư Sầm về phương diện này.

Miêu Dược Hổ khẽ gật đầu, mặc dù hắn gấp gáp nhưng cũng biết đây là biện pháp tốt nhất. Hắn hít vào một hơi thuốc rồi khẽ mắng: - Con bà nó, tôi biết ngay tên họ Vương kia lên đài không có gì là tốt, sau khi hắn ta đến đây thì thành phố Linh Long trăm việc không thuận, nói cái gì cũng là quan tâm đến tiền cảnh phát triển kinh tế, không thể mù quáng phát triển. Tôi thấy anh ta nhìn rõ Linh Long là đất của bí thư Sầm, thế nên cố ý làm khó.

- Được rồi, cứ như vậy đi, hai người chúng ta cùng đi nói với bí thư Sầm là được. Anh cũng không nên nói ra bên ngoài, chuyện này sẽ làm cho bí thư Sầm rất bị động, vì vậy có một số việc mà bí thư Sầm không muốn vạch mặt với người ta, thế nhưng điều này cũng không có nghĩa là bí thư sẽ không cho ra ý kiến, sau khi sự việc trở lại bình thường thì anh cứ nhìn vào sẽ thấy.

Miêu Dược Hổ uống một hớp nước rồi trầm giọng nói: - Con bà nó, anh Thịnh đúng là quá cao minh, co đôi khi tôi cũng phải bội phục anh ấy, lại không ngờ có người còn ác liệt hơn. Người ta trực tiếp đánh anh Thịnh tan tác, nếu như anh Thịnh mà biết trước kết quả như vậy, chỉ sợ cũng không có tâm tư động vào người ta.

Đồ Phấn Đấu nhíu mày, tuy chỉ có hai người bọn họ trong phòng, thế nhưng hắn không muốn bàn về chuyện của cha con Thịnh gia, vì năm xưa hắn từng là thủ hạ của Thịnh Giáp Thành. Mặc dù hai người có quan hệ bình thường, thế nhưng bây giờ có ai tình nguyện liên hệ mình với Thịnh Giáp Thành?

Đồ Phấn Đấu nghĩ như vậy mà không khỏi nhìn Miêu Dược Hổ bằng ánh mắt khác biệt hơn. Người này đúng là không ra gì, không nói lời hay ý đẹp, không sợ những lời này rơi vào tai người khác sao? Thậm chí nói như vậy cũng không đúng, vì ai có thể bảo chứng một người chán nản sẽ không có ngày Đông Sơn tái khởi? Đồ Phấn Đấu cảm thấy mình đối nhân xử thế rất đúng chỗ, lại cảm thấy chủ tịch đúng là chủ tịch, bí thư thật sự là bí thư.

- Anh có nghe qua những sắp xếp sau khi bí thư Vi rời đi không? Đồ Phấn Đấu châm một điếu thuốc rồi chuyển chủ đề.

Đồ Phấn Đấu chuyển chủ đề thật sự có tác dụng, Miêu Dược Hổ căn bản rất có hứng thú với vấn đề này, hắn cười hì hì nói: - Bây giờ có đủ mọi tin đồn về chuyện này, ngay cả tôi cũng không biết nên nghe ai. Có người nói bí thư Khang sẽ đi lên, nhưng có người nói trưởng phòng Uông là nhân tuyển đắc lực, còn có người nói nhìn thấy chủ tịch Tiết chạy đến thủ đô tranh thủ...

- Hy vọng của chủ tịch Tiết là không cao. Đồ Phấn Đấu hút một hơi thuốc rồi giống như ngắt lời Miêu Dược Hổ: - Năng lực công tác của anh ta có hơi kém, hơn nữa không có được sự giúp đỡ của bí thư Sầm, nếu là vị trí khác thì được.

- Bí thư Đồ, dù là ai, chỉ cần tuyến trên không phái người khác đến, như vậy sẽ có một vị trí thường ủy để trống. Chúng ta nhiều năm công tác ở Linh Long, thành tích lại rõ ràng, chúng ta không làm cho lãnh đạo mất mặt trong lúc công tác, sao lúc đề bạt không cho chúng ta lộ mặt được? Tôi cảm thấy anh nên tranh thủ với bí thư, nhất định không thể chậm. Tôi thấy anh nên tiến lên, vẫn là bí thư thành phố Linh Long nhưng có thêm chiếc mũ thường ủy tỉnh ủy, như vậy làm việc cũng không cần lo lắng. Miêu Dược Hổ nói rồi xoa xoa tay, giống như cực kỳ cố gắng giúp Đồ Phấn Đấu hái vị trí thường ủy tỉnh ủy kia.

Miêu Dược Hổ nói lời này làm cho Đồ Phấn Đấu có chút ấm áp, mâu thuẫn giữa hai bên là có, thế nhưng khó có được lời nói này của Miêu Dược Hổ.

Vì vậy Đồ Phấn Đấu cười nói: - Chủ tịch Dược Hổ, vẫn là hai chúng ta cùng cố gắng đẩy thành phố Linh Long tiến lên một bước nữa.

Vừa rồi Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ giống như không có gì che giấu nhau, thế nhưng bây giờ liên quan đến lợi ích bản thân, Đồ Phấn Đấu dù có chút cảmđdộngd cũng không dám bàn quá nhiều. Hắn biết rõ Miêu Dược Hổ cũng có tính toán nhỏ nhặt, nhưng biết rõ thì sao? Hắn vẫn cảm thấy rất vui vì lời nói của đối phương.

Đồ Phấn Đấu là người có chí lớn, sở dĩ an phận làm việc chỉ vì thời cơ chưa đến. Vị trí kia quyến rũ người ta như một cái bánh bao thơm ngon, lúc nào nó cũng vẫy chào hắn, nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng để làm tốt công tác hiện tại của mình.
Bình Luận (0)
Comment