Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2360

Vương Tử Quân nhìn ánh mắt hâm mộ của Tiểu Bảo Nhi, hắn không khỏi có chút đau xót. Thân phận của mình mặc dù là đầy hào quang thế nhưng căn bản có quá ít thời gian giành cho gia đình, thế là hắn không khỏi cảm khái, không khỏi sờ lên đầu con trai rồi dùng giọng trịnh trọng tuyên bố: - Ngày mai bố không đi làm, sẽ ở nhà nấu cơm, thế nào?

Khi dùng xong cơm tối thì đã bảy giờ ba mươi, Vương Tử Quân rất muốn cùng Tiểu Bảo Nhi về nhà chơi đùa, thế nhưng hắn đã đồng ý với người ta, cũng không thể nào làm ngược lại được. Hắn nhìn hai mẹ con Mạc Tiểu Bắc nhập vào trong dòng xe cộ cuồn cuộn, thế là không khỏi thở dài, sau đó sải bước đi về phía chiếc xe của mình.

Gia Hối Cư nằm ở đường Tây Giao thành phố Rừng Mật, đây là một hội sở to lớn kinh doanh ăn uống nghỉ ngơi giải trí. Mỗi khi màn đêm buông xuống thì nơi này đèn màu rực rỡ, hàng loạt những chiếc xe xa hoa tụ tập đến nơi này như lễ hội.

Khi Vương Tử Quân xuống xe thì hai nhân viên nữ mặc sườn xám màu đỏ với gương mặt xinh đẹp và nụ cười tươi tắn đã cung kính tiến lên khom lưng nói: - Chào tiên sinh, hoan nghênh đại giá quang lâm.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn bước vào bên trong. Khi còn chưa đi được hai bước thì thấy một người phụ nữ mặc tây trang xem ra đã hơn ba mươi tuổi nhanh chóng tiến lên. Người phụ nữ này nhìn qua khá lung linh, bộ dạng làm cho người đối diện sinh ra cảm giác thông minh tháo vát.

- Chào chủ tịch Vương, tôi là Trần Chính Mai. Trần Chính Mai chờ đã hơn nửa giờ, chỉ cảm thấy hai chân mỏi như, nhưng khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì không khỏi kích động.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có chút gò bó của Trần Chính Mai, hắn cười cười vươn tay bắt tay với nàng rồi nói: - Chào đồng chí Chính Mai, mọi người đang ở đâu, chúng ta đi thôi.

Dưới sự dẫn đường của Trần Chính Mai, Vương Tử Quân đi đến một đại sảnh trên trăm mét vuông. Nếu so với các đại sảnh khác có ánh đèn ảm đạm nhưng tiếng nhạc như sấm, nơi đây có vẻ cực kỳ yên tĩnh.

- Các vị, chủ tịch Vương đến thăm mọi người. Sau khi mở cửa giúp cho Vương Tử Quân, Trần Chính Mai dùng giọng kích động nói với đám đông đã xếp thành hai hàng trong phòng.

Đèn đuốc sáng trưng, có hơn ba mươi cán bộ đang nhìn về phía mình, Vương Tử Quân không khỏi cười nói: - Lúc này tôi nói trước, hôm nay mọi người mời đến đây gặp mặt, không phải là đi họp, thế nên mọi người cứ ngồi xuống nói chuyện.

Vương Tử Quân nói lời thoảii mái làm cho bầu không khí trong phòng thả lỏng hơn. Trần Chính Mai là một thành viên tích cực, nàng vừa mời Vương Tử Quân ngồi xuống vừa nói với nhóm đồng bạn của mình: - Nếu chủ tịch Vương đã nói như vậy, chúng ta cứ thực hiện theo chỉ thị của chủ tịch Vương, chúng ta mời chủ tịch Vương phát biểu vài lời được không?

Tiếng vỗ tay vang lên, các cán bộ Nam Giang căn bản hiểu rõ kinh nghiệm công tác của Vương Tử Quân, thế nên cực kỳ kính ngưỡng. Lúc này bọn họ có được cơ hội tiếp xúc thoải mái với Vương Tử Quân, hầu như đó là sự kiện cần còn không được, thế nên sau khi Trần Chính Mai nói xong thì mọi người tranh thủ ngồi xuống.

Lúc này Vương Tử Quân cảm thấy Trần Chính Mai là một người phụ nữ lung linh, nếu anh muốn ngủ thì cô ấy sẽ kê gối, người như vậy nhất định sẽ lưu lại ấn tượng tốt cho người khác.

Ứng phó với những tình huống thế này cũng không phải là việc gì khó với Vương Tử Quân, hắn cười phất tay nói: - Tôi đến tham gia họp mặt cũng là vì muốn tiếp xúc với mọi người một cách không chướng ngại, nếu như xem họp mặt hôm nay là một buổi tôi trò chuyện với mọi người, điều này rất dễ dàng, nhưng như vậy tôi đến đây cũng không có ý nghĩa gì nữa. Tôi thấy không bằng thế này, mọi người trước tiên tự giới thiệu về mình, sau đó nói ngắn gọn những ý nghĩ về sự khác biệt của công tác ở Mật Đông và Nam Giang sau khi xuống tạm giữ chức, mọi người cảm thấy thế nào?

Đám người Trần Chính Mai căn bản là muốn có một cuộc trò chuyện với Vương Tử Quân, không ngờ Vương Tử Quân lại cho bọn họ được tự giới thiệu về mình, còn xâm nhập trao đổi vài vấn đề liên quan công tác. Bọn họ mặc dù là cán bộ tạm giữ chức, thế nhưng vì đến từ tỉnh phát triển kinh tế như Nam Giang, thế cho nên được người địa phương đánh giá cao. Dù là như vậy thì bọn họ căn bản cũng không có nhiều cơ hội trao đổi với lãnh đạo thượng cấp, đừng nói là một vị lãnh đạo chủ chốt của tỉnh ủy như Vương Tử Quân.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, sau đó bắt đầu giới thiệu. Vương Tử Quân ngồi trên chiếc ghế sô pha mà Trần Chính Mai đã chuẩn bị sẵn, hắn hào hứng nghe các vị cán bộ trẻ tuổi giới thiệu về mình. Tuy những lời giới thiệu này không giống nhau, thế nhưng hắn nghe rất chăm chú. Những người đi đến Mật Đông tạm giữ chức thường là cán bộ vĩ đại, tuy đại bộ phận bọn họ đều có thể phải quay về Nam Giang, thế nhưng nếu như Vương Tử Quân cần, bọn họ cũng sẽ có người ở lại.

Bộ dạng chăm chú của Vương Tử Quân làm bùng phát sự nhiệt tình của đám cán bộ Nam Giang. Bọn họ đều biết Vương Tử Quân chẳng những là chủ tịch tỉnh Mật Đông, còn có lực ảnh hưởng rất lớn ở Nam Giang, nếu như có được ấn tượng sâu sắc của chủ tịch Vương, như vậy sau này con đường làm quan sẽ phát triển như mây bay. Thân phận của Vương Tử Quân quá đặc thù, nhìn từ góc độ này thì dù là ai cũng muốn có mối liên hệ sâu sắc với hắn.

Hơn ba mươi người giới thiệu xong thì mất một giờ, tuy mỗi người chỉ có thời gian hai phút giới thiệu về mình, thế nhưng đa số mọi người đều mong sao mình thông qua hai phút có thể biểu hiện tốt trước mặt Vương Tử Quân.

Sau khi ba mươi vị cán bộ giới thiệu xong thì Vương Tử Quân thật sự tìm được vài người cần chú ý. Người đầu tiên hắn phải chú ý chính là một vị cán bộ tên là Khương Tuyết Bách. Người này hơn ba mươi tuổi, đeo kính, nhìn qua khá bình thường, thế nhưng lại có biểu hiện có tố chất rất cao trong thời gian hai phút tự giới thiệu.

Vương Tử Quân cười cười cho ra vài câu tổng kết, sau đó bắt đầu cùng mọi người nơi đây thảo luận về phương diện phát triển kinh tế. Trong thảo luận, Vương Tử Quân chủ yếu nghe tiếng lòng của các vị cán bộ Nam Giang mà thôi.

Khi Vương Tử Quân quan sát những người này, bọn họ cũng quan sát ngược lại Vương Tử Quân. chủ tịch Vương ngồi trong đám người căn bản không bày ra cái giá của mình, cùng mọi người trò chuyện rất vui vẻ thoải mái.

Nhưng Trần Chính Mai xem ra Vương Tử Quân giống như hạc ngồi giữa bầy gà, đó cũng không phải là vì thân phận của Vương Tử Quân. Trần Chính Mai cảm thấy néu như chính mình không biết rõ thân phận của chủ tịch Vương, như vậy thì đám người này ngồi với nhau và nàng vẫn phải chú ý đến Vương Tử Quân.

Lời nói của Vương Tử Quân cực kỳ có thể phát huy tác dụng. Tuy chủ yếu là đám cán bộ Nam Giang thảo luận với nhau, thế nhưng Vương Tử Quân nắm chặt xu thế thảo luận, luôn giữ vững tiết tấu.

Thời gian dần trôi qua, kim đồng hồ đã chạy đi khá xa, khi Vương Tử Quân cho ra một lời bình luận sâu sắc về ý nghĩ của mọi người, tiếng vỗ tay vang lên cực kỳ nhiệt liệt.

- Cốc cốc cốc. Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa vang dội.
Bình Luận (0)
Comment