Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2376

Phùng Vũ Trách thầm nghĩ nếu chính mình không được đề bạt làm bí thư thị ủy thì thế nào? Hắn vẫn là chủ tịch thành phố, trong thành phố Thanh Chuyên nhất định sẽ không dám nói này nọ về hắn, còn bên ngoài thì sao? Chỉ sợ mình là trò cười cho người ta, hành vi mình giúp đỡ chủ tịch Vương thúc đẩy chỉnh lý các khu quy hoạch trong tỉnh cũng sẽ bị người ta lấy ra làm trò cười.

Trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, Phùng Vũ Trách lại châm thêm một điếu thuốc, thế là bầu không khí trong phòng đầy khói thuốc. Sau khi quy tư một buổi tối, tâm tình của hắn căn bản đã bình tĩnh lại. Chuyện tiến lên hay không chẳng phải là nhất thời, chính mình đã chọn lựa đi theo chủ tịch Vương, thế nên mình không thể vì chuyện này mà biểu hiện tâm tình gì trước mặt chủ tịch Vương được.

Chủ tịch Vương là người nhớ tình bạn cũ, hơn nữa lại là người có độ tuổi rất tuyệt vời, mình dù đợi vài năm nữa thì chủ tịch Vương cũng không quên mình.

Sáng sớm hôm sau Phùng Vũ Trách thức dậy sau một giấc ngủ vài tiếng, hắn lăn qua lăn lại trên giường hơn nửa giờ, cuối cùng mới có thể đứng lên.

Phùng Vũ Trách nhìn bộ dạng tiều tụy của mình trong gương, hắn biết mình không thể dùng bộ dạng này để đi gặp chủ tịch Vương. Hắn do dự giây lát, sau đó nhanh chóng đi vào phòng tắm nước nóng.

Phùng Vũ Trách cùng thư ký đi ăn sáng, sau đó hắn cảm thấy minh đã khôi phục lại bộ dạng phấn chấn tinh thần. Dưới sự đưa tiễn cung kính và vui vẻ của nhân viên phục vụ khách sạn, Phùng Vũ Trách leo lên xe đi về phía khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.

Hôm nay Phùng Vũ Trách đã có hẹn với Vương Tử Quân, chỉ là báo cáo cho Vương Tử Quân về công tác chuẩn bị xây dựng đường ở thành phố Thanh Chuyên. Mặc dù số liệu đã được ghi vào trong lòng, thế nhưng trên đường đi hắn vẫn không nhịn được phải lấy báo cáo ra xem lại.

- Chào chủ tịch Phùng. Một tiếng chào hỏi thân mật vang lên đằng sau lưng Phùng Vũ Trách. Phùng Vũ Trách quay đầu nhìn, thấy người chào hỏi mình chính là một trong những vị phó thư ký trưởng của ủy ban nhân dân tỉnh tên là Tần Hoài Chung. Vị thư ký trưởng Tần này hơn bốn mươi tuổi, là một thư ký trưởng trẻ tuổi nhất, công tác khá mạnh mẽ, cho đến nay đều phục vụ công tác cho chủ tịch Hà Kiến Chương, được Hà Kiến Chương coi là ái tướng tâm phúc của mình.

Nếu là trước kia Phùng Vũ Trách gặp mặt Tần Hoài Chung thì nhất định sẽ cảm thấy rất vui, nhưng bây giờ hắn thấy thư ký trưởng Tần, cảm thấy trong lòng có vài phần không thoải mái. Vì Tần Hoài Chung chính là một trong những nhân tuyển cho vị trí bí thư thị ủy Thanh Chuyên, là người sắp xếp trước mình trong danh sách kia.

Tần Hoài Chung có lẽ bây giờ đã biết được tin tức, số quan hệ của mình trong tỉnh ủy căn bản không bằng Tần Hoài Chung, bây giờ mình đã biết chuyện này, chẳng lẽ Tần Hoài Chung còn chưa biết sao? Trong đầu Phùng Vũ Trách lóe lên vài ý nghĩ, hắn do dự giây lát rồi cười bắt tay với đối phương: - Chào thư ký trưởng Tần.

Hai người bắt tay nhau rồi đi về phía khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Tần Hoài Chung cũng không quá quen thuộc Phùng Vũ Trách, vì vậy hai người trò chuyện tuy có vẻ nóng bỏng nhưng lại rất trống rỗng. Đối với người trong quan trường thì nói những lời nóng hổi nhưng không có ý nghĩa gì thực chất là một phương diện tu luyện. Khi anh trò chuyện với ai cũng nhiệt tình, nhưng khi rời đi mới phát hiện những lời nói kia căn bản giống như không, như vậy phương diện tu luyện của anh đã được xem là hợp cách.

- Chủ tịch Phùng, sau khi anh báo cáo công tác với chủ tịch Vương xong, mời anh đến chỗ tôi uống trà. Khi hai bên chia tay nhau thì Tần Hoài Chung cười nói với Phùng Vũ Trách.

Phùng Vũ Trách khẽ gật đầu nói: - Nếu như không có chuyện gì khẩn cấp, như vậy tôi nhất định sẽ đến phòng làm việc của thư ký trưởng Tần một chuyến.

Phùng Vũ Trách lên lầu với gương mặt âm trầm, hắn biết rõ chủ tịch Vương thích cán bộ trẻ tuổi, hơn nữa làm việc lại rất thân mật với chủ tịch Hà. Thế nhưng để cho Tần Hoài Chung đến thành phố Thanh Chuyên nhận công tác, có phải là ý kiến của chủ tịch Vương hay không?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì giống như một con độc xà quấn lấy trong lòng Phùng Vũ Trách. Tuy hắn không muốn thừa nhận nó là sự thật, thế nhưng sự thật nói cho hắn biết khả năng này là rất lớn.

- Chào chủ tịch Phùng. Triệu Hiểu Bạch thấy Phùng Vũ Trách đi đến thì nhanh chóng đứng lên chào hỏi.

Phùng Vũ Trách tuy có chuyện trong lòng nhưng vẫn nhiệt tình đáp lại Triệu Hiểu Bạch. Sau khi ngồi xuống đối diện với Triệu Hiểu Bạch thì hắn cười nói: - Bây giờ chủ tịch có thời gian không?

- Chủ tịch đang chờ anh báo cáo công tác, vừa rồi anh ấy có nói ngài cứ việc đẩy cửa đi vào phòng. Triệu Hiểu Bạch cười cười với Phùng Vũ Trách rồi khẽ nói.

Phùng Vũ Trách nở nụ cười cảm kích với Triệu Hiểu Bạch, ý nghĩa của nó là gì thì không cần nói cũng biết. Hai phút sau hắn đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Khi hắn đi vào thì thấy Vương Tử Quân đang viết cái gì đó, Vương Tử Quân chợt trầm giọng nói: - Chào chủ tịch Phùng, mời anh ngồi.

Phùng Vũ Trách thấy Vương Tử Quân đang bận rộn thì cũng không dám lên tiếng, hắn ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, chờ lãnh đạo viết cho xong.

Hai phút sau Vương Tử Quân buông bút, hắn đứng lên khỏi ghế sa lông rồi nói với Phùng Vũ Trách: - Chủ tịch Phùng, lần này đường cao tốc chính là một kỳ ngộ khó có được của thành phố Thanh Chuyên trên con đường phát triển kinh tế, các anh cần phải nắm bắt thật chặt kỳ ngộ này, cố gắng giảm bớt sự chênh lệch với các anh em hàng xóm trong tỉnh, điều này có lẽ cũng không là vấn đề gì lớn.

- Chủ tịch Vương xin cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ khắc ghi chỉ thị của ngài, sẽ tuyệt đối không để mất đi cơ hội lần này. Phùng Vũ Trách nói và cố gắng làm cho gương mặt của mình cực kỳ đoan chính, hắn bắt đầu báo cáo với Vương Tử Quân về phương diện phải làm sao để chuẩn bị tốt cho hạng mục xây dựng đường cao tốc.

Vương Tử Quân căn bản không chỉ là chăm chú lắng nghe, đôi khi còn cầm bút ghi chép, thỉnh thoảng lại trao đổi ý kiến với Phùng Vũ Trách, thế là vô tình nửa giờ đã trôi qua.

- Ngày hôm qua tôi đã liên hệ với lãnh đạo bộ giao thông, các vị lãnh đạo bộ giao thông căn bản tỏ ra giúp đỡ hạng mục đường cao tốc này. Nhưng bây giờ các nơi khác cũng muốn đẩy mạnh mở đường, thế nên tốc độ của chúng ta phải nhanh chóng một chút. Vương Tử Quân đứng lên khỏi chỗ ngồi, sau đó hắn cười nói với Phùng Vũ Trách.

Phùng Vũ Trách gật đầu đồng ý, sau đó nói thêm vài câu rồi nói lời cáo từ với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn hình bóng Phùng Vũ Trách rời đi mà nụ cười trên mặt dần biến mất, chỉ còn lại vẻ âm trầm. Vẻ mặt của hắn sở dĩ biến đổi như vậy chính là vì tối qua phòng tổ chức có đưa đến một văn kiện điều động cán bộ.

Vương Tử Quân đã trao đổi với Uông Thanh Minh một lần về phương diện nhân tuyển cho vị trí bí thư thị ủy Thanh Chuyên, hắn đề cử Phùng Vũ Trách. Nhưng bây giờ phương án bổ nhiệm lại có thêm Tần Hoài Chung đứng trước Phùng Vũ Trách.
Bình Luận (0)
Comment